Dưới cấp giận công tâm, Thẩm Thanh Huyền ho càng tê tâm liệt phế, Cố Kiến Thâm nghe động tĩnh tiến vào, thấy một màn như thế thì vội vã đi tới, lo lắng hỏi: “Sao vậy? Sao tự dưng lại ho.” Làm sao? Hắn còn dám hỏi y làm sao? Mã não đỏ diễm lệ kia như đâm vào phổi y, khiến Thẩm Thanh Huyền thở dốc khó nhọc như người sắp chết. Cố Kiến Thâm đau lòng, cẩn thận đỡ y: “Ta dìu em về phòng.” Thẩm Thanh Huyền toan đẩy hắn ra, nhưng vì không có sức nên đành mặc hắn bày bố lên giường, sau khi nằm xuống liền nhắm chặt mắt lại. Cố Kiến Thâm cho truyền ngực y, sau khi chẩn bệnh thì theo ông ra ngoài hỏi han. Ngự y nói: “… Khí huyết tổn thương cộng thêm lửa giận công tâm, tổn hại đến phế phổi.” Lửa giận công tâm? Cố Kiến Thâm cau mày, hoàn toàn không biết vì sao Thẩm Thanh Huyền giận đến vậy, điều gì đã chọc phải y. Hắn bảo ngự y lui xuống phối thuốc, còn mình thì quay về phòng. Thẩm Thanh Huyền nằm trên giường, thân thể thon gầy nhẹ tênh như đám mây giữa chân trời, khiến người luôn thấy bất an. Quốc sư suy yếu khi đó cũng có tình trạng thế này, dù hắn có làm cách nào cũng không giữ người lại được. Tuy sau khi khôi phục trí nhớ, hắn biết đoạn thời gian đó quá chăng chỉ là trò đùa, nhưng đối với người mình trân trọng, đặt trên đầu quả tim, quả thật không muốn để y chịu bất kỳ uất ức gì. Thật cũng tốt, mà giả cũng thế, suy cho cùng đều không muốn y khó chịu. Cố Kiến Thâm ngồi bên giường, dịu giọng hỏi y: “Có chỗ nào không hợp ý em cứ nói ta biết, đừng buồn bực một mình.” Không hợp ý? Nói hắn biết? Thẩm Thanh Huyền lại cảm thấy luồng tinh ngọt kia sắp trào lên lần nữa! Chẳng lẽ không phải tại hắn cố tình sao? Cố ý đưa y vào cung, cố ý để y xem căn phòng cảnh còn người mất này, còn cố ý đặt chặn giấy mã não đỏ ở nơi đó! Đây vốn là tẩm cung của y, vốn là giường y, mọi thứ đáng lẽ ra đều của y, nhưng hôm nay … Nghĩ tới đây, Thẩm Thanh Huyền không sao kìm được cơn đắng chát từ lồng ngực, ho khan kịch liệt như muốn hộc cả tim phổi ra ngoài! Mã não đỏ tơ vàng quấn đào kia vốn là thứ y thích nhất, do y tự mài tự tạo, từng là trân bảo quốc gia được vạn người ca ngợi trên quốc yến! Nhưng hiện giờ … lại bị tên thất phu tục tằng Ấn Cửu Uyên đặt trên bàn! Nghĩ thế, Thẩm Thanh Huyền chỉ thấy khuất nhục và khó chịu khôn cùng. Chịu khổ hình, bị người ngược đánh … da thịt chịu tội nhiều nhất chỉ làm y đau đớn, chứ không phải như hiện giờ, phá hủy tinh thần y, tra tấn tôn nghiêm y, khiến trái tim y thối rữa, gan phổi muốn nứt ra! Cố Kiến Thâm nhất thời tê tay loạn chân … y … y lại tức gì nữa rồi? Hắn cẩn thận chăm sóc y cả đêm, sợ có gì sơ sót Thẩm Thanh Huyền sẽ chết rồi về Duy Tâm cung … Lần hắn làm tiểu hoàng đế, Thẩm Thanh Huyền hoàn mỹ hoàn thành nhiệm vụ, hiện giờ hai người đổi vai, mới mấy ngày mà để người ta chết, sợ là … Đế tôn đại nhân không muốn ngủ đáy giường, cho nên vắt hết óc để dỗ vợ. Thẩm Thanh Huyền tỉnh lại vẫn lạnh mặt, Cố Kiến Thâm thật sự không rõ y đang nghĩ gì, dựa theo nguyên tắc ít nói ít sai, hắn chỉ có thể nói mấy chuyện râu ria. Cố Kiến Thâm nói: “Tới giờ uống thuốc rồi.” Thẩm Thanh Huyền thờ ơ. Cố Kiến Thâm lại nói: “Em khó chịu trong lòng, nhưng nếu tức giận hại thân, chẳng phải càng thêm không đáng?” Tức giận hại thân? Thân thể này còn dùng được sao! Tay không thể nhấc vai không thể gánh, lại còn rơi vào tay hắn, làm gì còn đường sống! Cố Kiến Thâm biết y không nói được, chỉ có thể thận trọng dỗ dành: “Bất kể ra sao, sống thật tốt mới có những khả năng khác.” Còn có … khả năng gì? Hiện giờ y còn khả năng gì! Nước mất nhà tan, chỉ còn lại y bị kẻ thất phu như hắn nhục nhã, sống tiếp thì thế nào! Cố Kiến Thâm mơ hồ cảm thấy có lẽ hắn lại chọc tức y … Hắn châm chước, buông thuốc xuống rồi nói: “Em nghỉ ngơi đi, tối nay ta lại đến thăm.” Cố Kiến Thâm đi nhưng vẫn nghe được động tĩnh trong phòng. Quả nhiên hắn vừa rời khỏi, hơi thở Thẩm Thanh Huyền liền thả lỏng, không còn tức giận như trước nữa. Cố Kiến Thâm rất khó chịu, y thật sự đang giận hắn sao? Hắn đương nhiên sẽ không chọc y giận, chẳng lẽ là thể xác này? Thế là Cố Kiến Thâm cẩn thận tra xét, tra xong … hắn cũng muốn về Duy Tâm cung. Trước Ấn quốc là Kim quốc, mà Thẩm Thanh Huyền còn là vương tử Kim quốc, thân phận tôn quý, tài danh truyền xa, lại còn vì ngoại hình xinh đẹp, khí độ lỗi lạc, được dân chúng gọi bằng mỹ danh – Thanh Liên vương tử. Vậy mà con người cao cao tại thượng ấy lại sinh trong thời đại vương quốc suy tàn, hoàng thất mục nát, nhà cao vừa sụp một cột khó chống. Tính y vốn thanh ngạo, một lòng say mê sơn thủy, không hỏi chính sự, chỉ muốn Kim quốc thiên thu muôn đời, vĩnh vô tận thế … Kết quả trong một đêm, trời đất đảo nghiêng, quân thiết kỵ Ấn gia vây thành, Kim quốc bị diệt, vương quốc mới thành lập, Thẩm Thanh Huyền cũng từ vương tử tôn quý sa thành tù nhân. Y vốn phải bị xử tử, nhưng vì ngoại hình quá đẹp, lại còn là vương tử tiền triều, thể xác Cố Kiến Thâm bẩm sinh có bệnh khó nói cộng thêm tính nết phong lưu, ghét nhất là người bề trên chân chính như y, cho nên xin phụ vương ban y cho hắn. Ban đầu quốc vương không chịu vì cho rằng đây là dư nghiệt tiền triều, cần phải trảm để diệt tận gốc. Thể xác của Cố Kiến Thâm cực kỳ vô liêm sỉ, trước mặt vô số đại thần mà nói: “Thẩm Thanh Liên vốn vô năng, chỉ biết phong hoa tuyết nguyệt như nữ nhân, ta thu y vào phủ, nạp y làm thiếp, cho y làm nữ nhân chân chính.” Hắn vừa dứt lời liền cười phá lên. Đám “trọng thần” đầy phòng vốn xuất thân thổ phỉ, nghe nói vậy lại càng thêm sảng khoái, không chỉ không chê Cố Kiến Thâm thô bỉ, ngược lại còn thấy rất hăng hái. Quốc vương vẫn là người có đầu óc, do dự không quyết. Ấn Cửu Uyên lại nói: “Phụ vương, ngài cứ yên tâm, nhi thần nhất định có thể bắt y phục tùng, để y biết Đại Ấn vô cương, không dám nảy sinh ý định gì về cố đô tiền triều!” Biết rõ thủ đoạn của con mình rất dứt khoát, nếu có thể, dạy dỗ Thẩm Thanh Liên cao cao tại thượng kia đến thể xác lẫn tinh thần đều vâng lời cũng là một chuyện lý thú. Quốc vương nói: “Thưởng cho ngươi cũng được, nhưng ngươi phải cẩn thận, đừng để y gây chuyện.” Ấn Cửu Uyên nói: “Yên tâm, thần đưa y về sẽ đoạn kinh mạch, phế công phu, khiến y ngoan ngoãn trở thành vật sở hữu.” Sau khi rõ đầu đuôi câu chuyện, Cố Kiến Thâm liền thấy lạnh cả người, đầu gối lại đau âm ỷ, luôn có cảm giác sau khi về sẽ khó mà chia lìa với bàn giặt. Toàn là thứ gì thế này? Thâm cừu quốc hận cỡ đó, khuất nhục cực đại cỡ đó, oán hận khó gỡ cỡ đó, làm sao Thẩm Thanh Huyền có thể yêu hắn! Chưa kể không yêu … Hắn còn phải cẩn thận, đừng bị vợ đuổi về Duy Tâm cung. Cố Kiến Thâm đè mi tâm, biết ngay là mình nghĩ cấm có sai: để Thẩm Thanh Huyền chọn thể xác, quả nhiên chỉ có kinh chứ không hỉ. Thực ra Thẩm Thanh Huyền cũng không ngờ sẽ thành thế này. Y không đủ kinh nghiệm, đặt ra tận mấy điều kiện, nhìn sơ thì không có vấn đề. Thứ nhất, y muốn tìm một quốc gia vừa vàng vừa đỏ, tận hưởng một phen, cho nên đến nơi này. Thứ hai, y tìm cho Cố Kiến Thâm một thân thể bình thường, tóc đen mắt đen, không hề đỏ hoặc vàng, bằng không sao có thể chứng minh y yêu con người thật sự của hắn. Thứ ba, để tiện cho ghen, thể xác của Cố Kiến Thâm nhất định phải là một hoa hoa công tử. Thứ tư, thể xác hai người đều phải sạch. Và để dễ cho hai người yêu nhau, Thẩm Thanh Huyền lại đặt thêm mấy điều kiện nữa, ví dụ như thân phận hai người tương đương, cho nên đều là vương tử, chẳng qua trong đó có một đứa đi diệt nước người ta thôi; lại ví dụ như hai người phải có nhân duyên, đúng là có thật, độc chiếm cũng là duyên phận khiến người hết hồn; lại ví dụ như phải tìm hai thể xác có tố chất thật tốt, chỉ tiếc thân thể Thẩm Thanh Huyền lại bị thể xác Cố Kiến Thâm phế bỏ … Cuối cùng Thẩm Thanh Huyền còn đặt một điều kiện vô cùng ngọt ngào —— hai người phải ở cùng nhau. Đúng là ở cùng nhau không có vấn đề chi hết, chẳng qua cung điện này trước là của Thẩm Thanh Liên, sau là Ấn Cửu Uyên. Rõ ràng là điều kiện rất bình thường rất ngọt ngào, theo lý thuyết nên thuận lợi thực hiện, vậy mà vì duyên phận trùng hợp dẫn đến tình trạng này. Thẩm Thanh Huyền yên tâm khóa ký ức, yên lặng chờ yêu Cố Kiến Thâm lần nữa, cùng nhau ngọt ngào ân ái qua ngày, nhưng kịch bản này … Cố Kiến Thâm sâu sắc cảm nhận được thế nào là hình thức địa ngục. Cùng nhau về Duy Tâm cung hả? Khó nói lần sau Thẩm Thanh Huyền sẽ chọn ra thể xác gì. Có nói gì thì chuyện cũng đã vậy rồi, lại còn là quốc gia vừa vàng vừa đỏ, phải về trong thời gian ngắn, nhất định Thẩm Thanh Huyền sẽ rất tiếc nuối. Nghĩ trước tính sau, Cố Kiến Thâm quyết định vượt lên chính mình. Có hắn ở đây Thẩm Thanh Huyền sẽ không phải chịu tội nữa, về phần có yêu hắn không Cố Kiến Thâm không ép, tạm thời bồi y du sơn ngọan thủy, thỏa mãn sở thích của y. Nhưng mà … Cố Kiến Thâm nhịn không được nghĩ, nếu đã thế mà Thẩm Thanh Huyền vẫn có thể yêu mình, chẳng phải … tâm hắn nóng lên, nhiệt tình một cách khó hiểu. Hắn phải biểu hiện tích cực, hắn phải theo đuổi được vợ! Không được cũng chẳng lỗ gì, nhưng theo đuổi thành công thì hời một mớ! Đế tôn đại nhân cứ thế bị cục đường phía trước dẫn cho cắn câu. Liên tục hơn nửa tháng, Cố Kiến Thâm không đến gặp Thẩm Thanh Huyền, hắn không muốn ư? Đương nhiên cực muốn rồi, chẳng qua không thể lộ diện, chỉ có thể lén dòm. Hắn cho Thẩm Thanh Huyền cơ hội để tạm nghỉ, dành thời gian điều dưỡng cơ thể. Thẩm Thanh Huyền không nhìn thấy Cố Kiến Thâm đích thực bình tĩnh hơn nhiều, thân thể sau khi được điều dưỡng cẩn thận chậm rãi bình phục. Chỉ tiếc vết thương da thịt có thể lành, nhưng gân cốt khó mà khỏi. Y so với vương tử tuấn tú phong thần trước kia gầy yếu không ít, hơn nữa sắc mặt càng thêm lãnh đạm, hiếm thấy mỉm cười. Nhưng y có ngoại hình xinh đẹp, lạnh mặt như thế ngược lại càng thêm hấp dẫn, vô hình trung kích thích dục vọng khi nhục của con người. Đương nhiên Cố Kiến Thâm chỉ bị kích phát ý muốn bảo vệ. Ngặt nỗi hắn vẫn không thể lộ diện, không cách nào nâng niu người trong lòng bàn tay, phải nói cực kỳ tiếc nuối. Sau khi thân thể Thẩm Thanh Huyền tốt hơn, tâm trạng cũng bình tĩnh trở lại. Y không muốn chết, bất kể chật vật cỡ nào cũng phải sống sót. Y phải tìm cơ hội, cho dù không có biện pháp phục quốc, y cũng muốn báo thù! Tất cả những kẻ hủy quốc gia y, giết người thân y, nhục nhã y đều đáng chết! Ôm nỗi hận nặng nề, y điềm nhiên uống thuốc, nghiêm túc ăn cơm, thân thể khôi phục nhanh hơn trước. Suốt một tháng qua Cố Kiến Thâm chưa hề tới gặp y, mặc dù trong lòng Thẩm Thanh Huyền thoải mái, nhưng biết đây là bình lặng trước khi bão táp đến. Xưa nay Cố Cửu Uyên hành vi phóng đãng, ác danh truyền xa, ỷ vào quyền thế mà còn phong lưu thành tánh. Y có thể sống sót lưu lại nơi đây, đơn giản có lẽ là nhờ vào gương mặt này. Kẻ đánh đập y tàn bạo, dù quất cho lưng y da tróc thịt bong thì vẫn không dám đụng vào gương mặt này. Nguyên nhân? Đương nhiên vì Ấn Cửu Uyên thích. Nghĩ đến việc sẽ thân mật cùng tên thô bỉ ấy, Thẩm Thanh Huyền liền ghê tởm hết sức. Nhưng y phải nhẫn nhịn, phải sống sót, y muốn mượn tay Ấn Cửu Uyên giết sạch bọn phản đồ! Sau hai tháng, vết thương trên người Thẩm Thanh Huyền đã hoàn toàn khỏi hẳn. Cố Kiến Thâm không sao dằn nổi tình cảm tương tư, muốn gặp y vô cùng. Chỉ có điều hắn không dám tùy tiện xuất hiện trước mặt y, đành bảo hạ nhân đến thông báo, cho Thẩm Thanh Huyền chuẩn bị tâm lý. Sợ bọn hạ nhân hiểu sai ý, Cố Kiến Thâm còn tỉ mỉ giải thích: “Không cần lắm miệng, chỉ báo một tiếng là được.” Hạ nhân thưa vâng, làm theo quy củ, chỉ truyền lại một câu: “Công tử, buổi tối điện hạ muốn qua đây.” rồi đi ngay. Không bảo tắm rửa thay quần áo, cũng không bảo chuẩn bị “thị tẩm” … Đáng tiếc Thẩm Thanh Huyền vẫn nghĩ nhiều. Tim y nhảy dựng, bất giác cắn môi dưới, biết việc nên tới rốt cục đã tới. Không nhịn việc nhỏ ắt hỏng mưu lớn, cứ coi như bị chó cắn đi. Lông mi Thẩm Thanh Huyền run rẩy, cố gắng bình ổn lồng ngực đang quay cuồng. _____ Tiểu kịch trường: Tôn chủ đại nhân: Nằm yên đợi … Cố không giơ được: … (Tác giả mụ ra ngay, ta cam đoan không đánh chết mụ)