Tối hôm qua khi Lý Duy Diệp đưa cô về có nói với cô rằng hôm nay anh có việc, có thể gọi điện cho cô muộn một chút. Tống Tiểu Tây nghĩ rằng muộn của anh là tầm mười giờ mười rưỡi, không ngờ anh lại gọi trước ba bốn giờ. Theo phản xạ cô nhìn trộm Giang Thừa Mạc, sắc mặt người này bình tĩnh, ánh mắt buông xuống quan sát bình trà đang pha trong tay, vẻ mặt thậm chí còn dịu dàng hơn so với ngày thường. Một khi Giang Thừa Mạc có vẻ mặt dịu dàng, chính là biểu hiện của dông bão sắp tới. Nếu dùng bói toán để hình dung, có thể coi đó là điềm đại hung sắp xảy ra. Bây giờ nhìn anh có vẻ dễ chịu, nhưng trực giác mách bảo không giống nhau lắm. Tống Tiểu Tây lại liếc nhìn anh lần nữa mới đứng dậy đi cách đó không xa nghe điện thoại. Giọng Lý Duy Diệp nói chuyện với cô luôn dịu dàng, khiến Tống Tiểu Tây tưởng tượng được khuôn mặt tươi cười của anh trước mắt. Anh giải thích hàng mục công việc đi công tác ngày hôm nay xong, rất nhanh phát hiện ra cô có vẻ không tập trung, nói: “Bên cạnh em có người à? Không phải anh làm phiền em chứ?” “…” Tống Tiểu Tây cảm thấy, hai người Lý Duy Diệp và Giang Thừa Mạc giống như luôn mang kính viễn vọng. Có thể quyết định thắng lợi sau cùng ở xa ngàn dặm, còn có thể thấu hiểu nội tâm của người khác. Hai người thông minh này tốt nhất không nên trêu chọc vào, mà hai người này dường như là băng với lửa. Tống Tiểu Tây cảm thấy bản thân mình đang ở giữa băng và lửa, một lát bị lửa thiêu nóng lát sau lại bị băng làm lạnh thấu xương, hoàn toàn thân bất do kỳ, thời gian chưa được bao lâu đã bị dày vò khổ sở. Cô đành phải ăn ngay nói thật: “Anh Thừa Mạc trở lại, đang ăn cơm với em.” Lý Duy Diệp cao giọng “À” một tiếng: “Không phải trờ về sớm thì tốt sao? Tại sao em lại ỉu xìu buồn bã thế?” Tống Tiểu Tây thở dài, ngón tay không tự chủ vẽ theo ánh sáng ở vách tường: “Anh ấy trở về còn mang theo ý kiến, hi vọng ngày mai ba người chúng ta có thể ăn cơm cùng nhau.” Lý Duy Diệp cười nhẹ nhàng, nói: “Đây là kiểu con dâu xấu sớm hay muộn cũng phải gặp cha mẹ chồng sao? Có phải là qua được cửa của anh trai em, chúng ta bên nhau mới không trái pháp luật?” Tống Tiểu Tây nói: “Anh không đồng ý cũng không sao. Em nghĩ rằng không gặp thì tốt hơn.” “Nhưng mà gặp một lần cũng không sao.” Anh nghĩ nghĩ rồi nói: “Buổi tối ngày mai vào lúc nào? Cần anh mua thức ăn sao?” Anh đáp ứng thoải mái hơn nhiều so với trong tưởng tượng của Tống Tiểu Tây, sau khi cô nói thời gian, anh lại cười: “Vừa rồi em ỉu xìu buồn bã là do chuyện này à? Đang lo lắng cho anh có phải không?” Tống Tiểu Tây nhíu mi, cố tìm từ, đứng là một câu chưa nói ra. Thật ra cô còn muốn nhắc nhở anh rằng Giang Thừa Mạc là người lai giả bất thiện (*), nhưng thành ngữ bốn chữ này lên đến miệng rồi không hiểu sao lại không nói ra được. Cô ấp úng nửa ngày, chỉ nghe tiếng cười có vẻ hiểu rõ bên kia: “Anh biết rồi. Em yên tâm thì tốt rồi.” (*) Lai giả bất thiện: người đến không có ý tốt. Tống Tiểu Tây yên tâm không được. Giang Thừa Mạc quay trở về nhà mình, cô lăn lộn giằng co từ ban ngày đến tận tối, thậm chí ngay cả lúc ngủ cũng không an ổn. Ngày hôm sau, lúc Lý Duy Diệp tới đón thì thấy vẻ mặt uể oải của cô, cười trấn an: “Anh biết lúc nói chuyện Giang công tử lạnh nhạt băng giá, mà một khi có vẻ mặt dịu dàng chính là sẽ giết người không thương tiếc, anh cẩn thận là được. Nói chuyện thôi mà, chẳng lẽ anh trai của em còn có thể cầm dao chém anh?” Nụ cười ấm áp hiện lên bên môi anh, dịu dàng trên mặt giống như tháng ba cuối xuân. Tống Tiểu Tây nhìn sang mui xe, nói: “Em trải qua hai mươi năm đau khổ mới tổng kết được tính cách của anh ấy, một câu của anh đã nói sạch toàn bộ.” Lý Duy Diệp nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, cúi đầu cười ra tiếng, bỗng nhiên vươn tay qua, cầm lấy tay cô nhẹ nhàng nhéo một cái: “Thật sự anh không nghĩ em lại lo lắng cho anh như vậy.” Thật ra mấy ngày trước bọn ở bên nhau vẫn trong tình trạng không nóng không lạnh, lúc thân mật cũng chỉ giới hạn 0.001 thước chứ không hơn. Hôm nay Tống Tiểu Tây được một bàn tay ấm nóng cầm lấy, giây tiếp theo không tự chủ được nhìn bàn tay anh. Ngón tay thon dài, móng tay được cắt cẩn thận, mang theo màu hồng khỏe mạnh, rõ ràng cầm rất lỏng nhưng mơ hồ lại mang theo cả sức lực, còn rất ấm áp. Hai người bọn họ đến rất sớm, đợi đến sáu giờ hai chín phút, ở lối vào thấy bóng dáng của Giang Thừa Mạc. Anh một thân quần áo đơn giản, điện thoại cầm trong tay vừa mới kết thúc cuộc gọi, quét mắt tìm bọn họ, khẽ nhướng mày, môi mỏng mím lại, sau theo chỉ dẫn của phục vụ đi thẳng tới. Lý Duy Diệp đứng lên, vươn tay về phía anh, trên mặt là nụ cười thản nhiên ấm áp: “Giang tiên sinh.” Ánh mắt Giang Thừa Mạc đảo qua người anh một vòng, giống như không biết anh trước, dừng lại sau đó vươn tay cầm lấy, tiếng nói hơi trầm xuống: “Không cần khách khí như vậy.” Ngồi xuống bàn tròn lần nữa, Giang Thừa Mạc nhận lấy thực đơn trong tay phục vụ, gọi một đống món ăn hải sản như tôm he, hải sâm… Tống Tiểu Tây vừa nghe, liền ngẩng đầu nhìn anh (GTM) một cái, thì Giang Thừa Mạc đã khép thực đơn lại muốn đưa cho phục vụ, đang đưa thì dừng lại, nghiêng đầu nhìn Lý Duy Diệp: “Lý tổng thích gì? Có cái gì cần ăn kiêng không?” Lý Duy Diệp cười hời hợt: “Tôi cái gì cũng được.” Giang Thừa Mạc hơi vuốt cằm, đưa thực đơn cho phục vụ, một tay nâng chiếc chén có hoa văn trang nhã, thoáng cúi đầu, tư thế ngồi thẳng uống xong một ly trà. Một lát sau mới thản nhiên ngước mắt lên: “Nghe bác Tống nói hai ngày nay việc hợp tác đột nhiên gặp sự cố, không biết có thật không? Không biết tôi có giúp đỡ được gì không?” Khóe miệng Lý Duy Diệp hơi cong lên: “Rất cám ơn. Nhưng không có gì đáng ngại, sớm hay muộn đều có thể giải quyết tốt.” Giang Thừa Mạc xuay miệng ấm trà về chén của Tống Tiểu Tây, rót một ít trà vào. Tiếp theo mở miệng: “Mấy ngày hôm trước tôi mới biết Tống Tiểu Tây có bạn trai mới, nói thật là, lúc ấy không ngờ sẽ là anh. Hôm nay cùng anh mới gặp mặt một lần, mong anh bỏ qua cho.” “Đương nhiên.” Lý Duy Diệp cười nói, “Nếu em gái tôi cũng có bạn trai, người làm anh như tôi cũng sẽ quan tâm.” Đêm nay, phản ứng bên ngoài của Giang Thừa Mạc lạnh nhạt ngoài dự kiến của Tống Tiểu Tây, hơn nữa vẫn tiếp tục lạnh nhạt như cũ, giống như một nồi ăn vô sắc vô vị, giống như nước lọc vậy. Khí thế bức người trước sau như một của anh, hôm nay đột nhiên thu lại mũi nhọn, khiến Tống Tiểu Tây có vài phần không quen. Mà khuôn mặt anh như một khối cẩm thạch hoàn mỹ, không nhìn ra một chút sơ hở, Tống Tiểu Tây nghe hai người bọn họ khách khí hàn huyên xin lỗi cùng khen tặng, cảm thấy rất không thú vị. Một mình cô nhàm chán nâng cằm ăn món khai vị, nghe được Giang Thừa Mạc nói tiếp: “Hai ngày trước đi thành phố B vừa vặn gặp cha anh, lúc ấy ông gấp rút bay trở về thành phố A, hình như vì bác gái nằm viện giải phẫu, không biết hiện tại đỡ chưa?” Nụ cười của Lý Duy Diệp thoáng giảm đi vài phần, dừng lại một chút sau đó mở miệng: “Chuyện này tôi không rõ lắm.” Người phục vụ cẩn thận mở bát canh ra, Giang Thừa Mạc tiếp nhận thìa, múc vào bát trắng của Tống Tiểu Tây trước, giọng điệu nói chuyện với Lý Duy Diệp càng thêm lễ độ: “Hình như bác gái có quan hệ không tốt lắm với Lý tổng?” Lý Duy Diệp nhìn anh để chiếc bát trắng trước mặt Tống Tiểu Tây, nâng lên ánh mắt hời hợt cười: “Ăn ngay nói thật, quả thực là không tốt lắm.” Ánh mắt Giang Thừa Mạc thâm thúy, gật đầu cười nhẹ, thêm hạt sen cuối cùng vào bát Tống Tiểu Tây. “Bà là mẹ kế của tôi, là mẹ đẻ của Lý Duy Ngữ.” Lý Duy Diệp lại bổ sung hai câu, “Năm đó chúng ta từng có thời gian không thoải mái, đến nay vẫn lưu lại ngăn cách.” Giang Thừa Mạc vẫn gật đầu, “Nhưng hình như Lý tổng đối với em gái tốt vô cùng.” “Kính là kính, vị là vị. Ân oán cá nhân giận chó đánh mèo là điều ngu xuẩn.” Ở hai phút tiếp Giang Thừa Mạc không trả lời, chỉ cúi đầu im lặng ăn canh. Đợi anh lau khóe miệng, người phục vụ mang món khai vị đi, đột nhiên mỉm cười với Lý Duy Diệp: “Gần đây công ty S ở thành phố A đột nhiên tuyên bố rút lui, Lý tổng có biết nội tình bên trong không?” Hai lời này vừa nói, ba mươi phút kế tiếp đề tài chuyển đến lĩnh vực mà Tống Tiểu Tây ngây thơ không biết. Cô đối với nội dung trước còn cảm thấy mới mẻ, nay hoàn toàn mù mịt. Hai người kia bàn kỳ hạn giao hàng, bàn cổ phiếu, bàn đưa ra thị trường, bàn thay đổi nhân sự, bàn quan hệ trong ngoài nước, tốc độ nói càng ngày càng nhanh, nội dung càng ngày càng nhiều, Tống Tiểu Tây cảm thấy chính bản thân mình thành một chấm đen nhỏ bị bỏ qua, trở thành người dư thừa. Đợi đến khi cô không nhịn được nữa, đếm đến mười lần rồi, đột nhiên đứng lên. Hai người không hẹn mà cùng im lặng, nhìn về phía cô. Tống Tiểu Tây dưới bốn con mắt đang nhìn mình, hắng giọng: “Em đi toilet.” Giang Thừa Mạc đánh giá cô cao thấp một lượt, nhíu mày: “Em cảm thấy nhàm chán, muốn nhanh đi gọi điện cho Nguyễn Đan Thanh?” “…” Tính toán trong lòng bị vạch trần, Tống Tiểu Tây đành phải chán đến chết ngồi xuống lần nữa, nói: “Hai người ở nơi này nói chuyện làm ăn đại sự sao? Đến chỗ khác nói chuyện không được sao? Em đên đây cũng chưa nói gì.” Lý Duy Diệp cười nói: “Anh trịnh trọng xin lỗi em. Tiếp theo em muốn nói điều gì?” Tống Tiểu Tây nảy ra được những câu chuyện của phụ nữ dùng để giết thời gian: “Nói ví dụ như chuyện ăn, mặc, ở, đi lại. Cái nhìn của hai người đối với quần áo, chỗ ở chọn như nào. em nghe đều có thể hiểu, người nào nói là được rồi.” Giang Thừa Mạc lạnh nhạt nói: “Đó là chuyện gì đó bọn em tán gẫu?” “Cái gì gọi làn chuyện gì đó bọn em tán gẫu? Chẳng lẽ anh không ăn, không mặc, không cần đi đường?” Anh khẽ hừ nhẹ một tiếng: “Ít nhất là anh sẽ không vì để phối hợp với một chiếc khăn màu lục mà lại đi mua quần áo trang phục mới.” “Cái này gọi là yêu ai yêu cả đường đi lối về.” “Cái này gọi là lấy gùi bỏ ngọc (**)” (**) Lấy gùi bỏ ngọc: chuyện rằng người nước Sở sang nước Trịnh bán ngọc, trong tráp đựng đầy trang sức quý giá, nhưng người nước Trịnh chỉ mua cái tráp mà trả lại ngọc, ví với người thiển cận, không biết nhìn xa trông rộng.(QT) Tống Tiểu Tây nghiến răng ở dưới bàn đạp anh một cước. Tiếp theo Giang Thừa Mạc nhắc tới sở thích của cô. Nói rằng lúc trước Tống Tiểu Tây xem bóng đá chỉ vì Beckham và Messi, xem tennis đơn giản là ngắm khuôn mặt của Federer, quả thực chính là người mê bóng giả tạo. Mà cô còn chưa kịp phản bác, Lý Duy Diệp cười chọc vào: “Trách không được. Hai ngày trước Tiểu Tây nói không biết bơi, tôi nói sẽ dạy cô mà như thế nào cô cũng không chịu.” Giang Thừa Mạc mím môi thản nhiên nói: “Anh cứ trực tiếp ném tiểu Thất vào trong nước, trong một chốc cô ấy nhất định bơi được. Thủ đoạn không cần dịu dàng, gọn gàng dứt điểm là biện pháp đối phó tiểu Thất tốt nhất.” Anh vừa dứt lời, dưới bàn Tống Tiểu Tây lại hung hăng đá anh một cước. Cuối cùng đợi cơm nước xong xuôi, ba người ra cửa nhà hàng. Giang Thừa Mạc nhìn lái xe cách đó không xa, lại nhìn Tống Tiểu Tây đứng bên cạnh anh, hai tay đút trong túi áo gió, nói với Lý Duy Diệp: “Tống Tây đi cùng tôi.” Lý Duy Diệp cười cười: “Có đầu không có đuôi làm sao được? Tiểu Tây là tôi đưa tới, nên để tôi đưa về thôi.” Khuôn mặt anh cười như vẽ, dịu dàng tràn ra từ trong ánh mắt, giọng nói cũng không nhanh không chậm, cũng lạnh nhạt dứt khoát so với Giang Thừa Mạc. Tống Tiểu Tây liếc mắt nhìn Lý Duy Diệp, quay lại nhìn Giang Thừa Mạc, người này đã xoay người đi xuống bậc thang, bóng lưng thon dài cao lớn, bước chân trầm ổn đi về phía chiếc xe màu đen chỗ tối kia. Sớm đã có người mở cửa xe đón anh, anh vừa cúi người chui vào, cửa xe đóng lại, thân hình kia biến mất. Tống Tiểu Tây nhìn ánh đèn đêm chiếu xuống cửa xe bằng kim loại kia, thở dài trong lòng, quay đầu nói với Lý Duy Diệp: “Em thuận đường đi với anh ấy. Khách sạn anh ở cách đây không gần, vẫn là trở về sớm đi, không cần đưa em về.” Khóe miệng Lý Duy Diệp khẽ nhếch, vươn tay sửa lại khăn quàng cổ cho cô, nhẹ nói: “Em chấm biểu hiện tối nay của anh bao nhiêu điểm?” Tống Tiểu Tây suy nghĩ một chút: “80 điểm.” “Tại sao?” “Bởi vì anh nói một số chuyện quá thâm ảo (thâm sâu ảo diệu), em nghe không hiểu.” Tống Tiểu Tây nói, “Bình thường với những chuyện vượt quá hiểu biết của em, em đều cho 80 điểm. Hơn nữa dù có đắc tội với ai, cũng không đắc tội quá.” “Bạn gái của anh thật lương thiện.” Lý Duy Diệp cười càng sâu, quàng khăn kín cái cổ của cô, chỉnh lại mũ đội đầu, giọng nói càng thêm dịu dàng, “Vậy nói chúc ngủ ngon trước. Buổi tối nếu em không ngủ được, có thể gọi điện cho anh.” “Không phải quấy rầy giấc ngủ người khác là hành vi thiếu đạo đức sao?” Lý Duy Diệp cau mày, cười khẽ: “Không phải bạn trai dùng để sai bảo sao? Đây là quyền lợi của em, lúc nào dùng không cần khách khí.” Anh còn muốn nói nữa, xe cửa Giang Thừa Mạc bên kia đã khởi động. Tiếp theo cửa sổ phía sau chậm rãi mở ra, trong bóng đêm ánh đèn tối mờ tăng thêm vẻ mị hoặc khuôn mặt của anh, càng thêm anh tuấn so với bình thường. Hình như Giang Thừa Mạc mím môi, chân mày khẽ nhíu, Tống Tiểu Tây liếc qua một cái, không thể làm gì khác hơn là vội vã chào tạm biệt Lý Duy Diệp, đeo găng tay nhanh chóng chạy qua. Từ lúc Tống Tiểu Tây vào xe Giang Thừa Mạc không nói thêm một câu nào, tựa lưng ra sau nhắm mắt dưỡng thần. Tống Tiểu Tây mơ hồ có thể cảm giác được anh tức giận, nhưng lại không biết điều anh không vui là gì. Tâm tư của anh luôn thâm trầm như động đen không đáy, cô chỉ dám chọn một số vấn đề phù hợp để trêu chọc anh. Nhưng mà Giang Thừa Mạc như vào tai trái ra tai phải, xe qua ba cái đèn đỏ, Tống Tiểu Tây nói tổng cộng năm chuyện cười, anh không nói tiếng nào, hơi nghiêng mặt tựa vào ghế, lộ ra đường cong đẹp mắt của chiếc cằm, nhắm hai mắt lại nhíu mày không nói gì. Tống Tiểu Tây nghiêng người, nắm một tay, tay kia chống trán, bất đắc dĩ nhìn anh: “Suy nghĩ của anh đối với tối nay chính là không nói một lời?” Lần này dừng hai giây, Giang Thừa Mạc không mở mắt ra nhưng mở miệng nói: “Em nhìn trúng Lý Duy Diệp ở chỗ nào? Chăm sóc dịu dàng? Khiêm tốn lễ độ?” “Ơ,” Tống Tiểu Tây gạt cái gối ra, trêu chọc nói: “Thì ra, trong từ điển của ngài Giang cũng có từ chăm sóc dịu dàng, khiêm tốn lễ độ này à?” Giang Thừa Mạc cười nhạo lời nói của cô, giống như trong nháy mắt toàn thân toát ra khí lạnh dày đặc. “Nếu như muốn nói suy nghĩ của anh, đúng bốn chữ, anh không đồng ý.” Giọng nó của anh quả quyết mà chắc chắn, nghe giống như không có chỗ để thương lượng, Tống Tiểu Tây thu lại nụ cười, nghiêm mặt: “Tại sao anh không đồng ý?” “Muốn anh đồng ý cái gì?” “Chính anh nói anh ấy chăm sóc dịu dàng, khiêm tốn lễ độ, giờ khuyết điểm nào của anh ấy khiến anh ngứa mắt rồi hả?” Giang Thừa Mạc bỗng dưng mở mắt, ánh mắt đảo qua, trong bóng tối như con dao được mài sắc, trầm giọng nói: “Chăm sóc dịu dàng, khiêm tốn lễ độ được cho là cái gì? Em biết bao nhiêu về anh ta? Hôm nay anh nói với anh ta những lời này, nếu anh không hỏi, em cảm thấy khi nào em mới có thể biết?”