Muốn Nói Yêu Em
Chương 11
Tả Tiêm hơi nghiêng đầu, lộ ra hai má lúm đồng tiền: “Tiểu Tây, thật sự là đã lâu không gặp.”
Cô cười rộ lên giống hệt như vài năm trước, làm cho người ta liên tưởng đến cười như hoa, kiều diễm động lòng người. Sau đó ánh mắt hướng tới người bên cạnh Tống Tiểu Tây, quay đầu nhìn xem: “Thừa Mạc, vì này là?”
“Bạn của Tống Tây, em đã hỏi anh rồi.” Giang Thừa Mạc thản nhiên nở nụ cười, “Đây là nhị công tử Lý Duy Diệp của tập đoàn A nổi tiếng thành phố. Gần đây có hợp tác với bác Tống.”
Chờ nói mấy câu giới thiệu xong, Giang Thừa Mạc nhìn Lý Duy Diệp, lộ ra nụ cười: “Lý công tử bàn chuyện với bác Tống tiến triển như nào rồi?”
Lý Duy Diệp vẫn duy trì nụ cười hòa thuận vui vẻ: “Tiến triển cũng bình thường, nhưng mà Tống tổng có rất nhiều lãnh đạo có kinh nghiệm, tôi cũng học tập được rất tốt.”
“Thì ra là như vậy.” Thái độ Giang Thừa Mạc vẫn rất hòa ái dễ gần, “Tôi còn tưởng rằng Lý công tử thấy thành phố T núi tốt sông được phong cảnh đẹp, cho nên mới chạy đến thành phố T.”
“Phong cảnh thành phố T dĩ nhiên là rất đẹp,” Lý Duy Diệp cười nói, “Đất thiêng mới có người tài, chạy bao nhiêu chuyến cũng đáng giá.”
Lúc Giang Thừa Mạc cười rộ lên giống như là cây xanh ngàn năm mới chồi lên một lần, thậm chí lông mày ánh mắt sống động hơn mười lần so với trước đây. Rõ ràng chỉ có hai người đàn ông giống như đang bàn chuyện thời tiết, Tống Tiểu Tây lại cảm thấy sống lưng bắt đầu trở nên lạnh lẽo. Giang Thừa Mạc nói chuyện với người khác tỏ vẻ thân thiện, cũng rất ít khi lộ ra nụ cười, mà một khi đã lộ ra, tuyệt đối không phải chuyện gì tốt đẹp, ngược lại giống như đao ra khỏi vỏ, là điềm báo anh sắp tức giận.
Tống Tiểu Tây không khỏi nhớ lại mấy ngày trước mới nhìn kịch Kinh Kha giết Tần vương. Cô nhìn nụ cười như cũ của Giang Thừa Mạc, cũng không biết lúc nào thì anh lộ dao găm.
Tống Tiểu Tây không chớp mắt nhìn chằm chằm hai người, cho đến khi bị Tả Tiêm nhẹ nhàng cầm cổ tay. Cô nghiêng đầu sang, Tả Tiêm nhìn trên nhìn xuống đánh giá cô một lượt, cười lên: “Mấy năm không gặp, Tống Tiểu Tây trở nên xinh đẹp hơn so với trước kia.”
“Nói những lời này cho em nghe quá không đúng rồi, thích hợp dành cho chị Tả Tiêm hơn.”
“Lúc trước chị đã nói việc trở về nước với Giang Thừa Mạc, xem vẻ mặt kinh ngạc vừa rồi của em, đoán là anh ấy vẫn chưa nói em biết.” Mắt Tả Tiêm cong cong cười như cũ, “Chị mua cho em một món quà nhỏ, chỉ là hôm nay không có mang bên người, chờ có thời gian chị sẽ mang cho em.”
Tâm Tống Tiểu Tây thấp thỏm cho đến khi hai bên mỗi người đi một ngả. Lúc tách ra, khóe môi Giang Thừa Mạc vẫn nhếch lên cộng với cái nhìn dửng dưng, sau khi Tống Tiểu Tây nhìn thấy nhân viên phục vụ dẫn anh và Tả Tiêm đi trước, suýt nữa muốn bật thốt lên một tiếng anh Thừa Mạc, lời nói đến môi đành cố gắng nhịn xuống.
Hai người bọn họ cũng vào một phòng, Tống Tiểu Tây chống cằm mang theo vài phần không yên lòng như cũ, Lý Duy Diệp nhìn cô, bỗng nhiên cười nói: “Dù sao bây giờ cũng chưa có đồ ăn, anh thử đoán một số điều cho em nghe, em xem anh nói đúng hay sai, được không?”
“Đoán cái gì?”
“Điều đầu tiên,” anh giơ ngón trỏ, “Tả tiểu thư kia hẳn là có mối quan hệ rất thú vị với anh Thừa Mạc. Nếu anh đoán không sai, trước kia hai người họ chắc là qua lại với nhau, sau lại chia tay.”
Sức chú ý của Tống Tiểu Tây rốt cuộc cũng trở về: “Làm sao anh biết?”
“Trực giác,” Lý Duy Diệp chỉ vào mũi mình, cười, “Các em đều nói chỉ có phụ nữ mới có trực giác chuẩn, thật ra đàn ông cũng như thế. Hơn nữa anh còn đoán là anh trai của em nói lời chia tay trước, có phải hay không?”
Tống Tiểu Tây lập tức bị dọa cho ngồi thẳng người, hai tay giao ở trước ngực: “Dự đoán chính xác, bán tiên, người có thể nói cho con biết lý do họ chia tay không? Chuyện này anh Mạc vẫn không chịu trả lời con.”
“Chuyện này ta cũng có thể đoán được. Nhưng mà Phật viết không thể nói.”
Tống Tiểu Tây nghiêng người liếc anh một cái: “Trước kia, lúc anh Thẩm Dịch muốn lừa dối em nhưng trong chốc lát không tìm được lý do hợp lý, đều luôn lấy lời này lừa gạt em.”
“Thật hả?” Lý Duy Diệp càng thêm cười lợi hại, “Nhưng mà anh không giống với anh ấy. Trước kia muốn lừa Lý Duy Ngữ, chỉ dùng thường xuyên nhất một câu đó là .”
“Lý do chia tay còn chưa nói cho em biết đâu, anh không cần ý định nói lảng sang chuyện khác.”
“Tục ngữ nói, không có cái gì là miễn phí, điều kiện trao đổi của hai ta như thế nào? Anh nói lý do cho em, em đổi lại cho anh cái gì?”
“Anh muốn em tặng anh cái gì?”
Lý Duy Diệp vẫn cười cười, “Thật ra anh chưa nghĩ ra, chờ anh nghĩ xong, anh lập tức nói đáp án cho em, được chứ?”
“…”
“Anh cho rằng em không nói gì nghĩa là đồng ý.” Lý Duy Diệp thu lại nụ cười trên mặt, hắng giọng một tiếng, “Anh đoán điều thứ hai. Em nói Tả tiểu thư xuất ngoại, nhưng không biết được cô ấy đi ra ngoài mấy năm. Giờ anh nói là năm năm, năm nay cô tốt nghiệp về nước.”
Tống Tiểu Tây bắt đầu đánh giá anh một lượt: “Thật sự anh không biết chị ấy? Trước kia không phải anh là bạn cùng trường của chị ấy đi? Hay là bạn bè? Nếu không chính là kẻ thù.”
Lý Duy Diệp nghe được câu cuối bật cười: “Thật sự không phải.”
“Vậy làm sao anh biết được?”
“Chuyện này sao,” Lý Duy Diệp chậm chạp nhấm một ngụm trà, chờ cô hết kiên nhẫn mới nói cho cô biết: “Thật ra là vừa rồi anh Thừa Mạc của em nói cho anh biết.”
“…”
Tả Tiêm làm việc thật nhanh chóng, ngày hôm sau đã hẹn Tống Tiểu Tây ra ngoài. Tống Tiểu Tây vốn muốn đến sớm mười phút, không nghĩ rằng Tả Tiêm còn đến sớm hơn cô, lúc cô đẩy cửa ra vào tiệm đã thấy cô ấy nhàn nhã ngồi đọc tạp chí.
Nhớ rõ ở một cuộc nói chuyện chủ đề là về các bà vợ của Thẩm Dịch, con gái tựa như một nhà viết văn, phong cách độc đáo và ý tưởng sâu sắc mới viết tốt bài. Người con gái đặc biệt, rất dễ dàng nhận ra trong đám đông. Chỉ tiếc thế giới này hào nhoáng bên ngoài nói sơ qua nhiều lắm, có thể vừa mắt hợp duyên lại đọc hoài không chán thật sự quá ít, nhưng mà nếu anh ấy cưới vợ sẽ cưới một người ăn trăm lần mà không hỏng, kết hôn như vậy mới không phải chỉ là một nhiệm vụ, tốt xấu gì cũng mang về chút kích thích mới. ( ==”)
Lúc ấy Giang Thừa Mạc nghe xong, nhấp một ngụm rượu, dựa lưng vào ghế thản nhiên nói, chắc chắn là cậu cưới kẹo cao su nhân vị bạc hà.
Lập tức cười vang.
Chỉ có điều thật ra Tống Tiểu Tây cảm thấy, ngoại trừ cái cuối cùng các cái khác đều rất phức tạp. Bạn có thể để khổng tước làm giả trở thành phượng hoàng, nhưng nếu làm con quạ, thì bạn chỉ có thể làm trò cười cho thiên hạ. Cái gọi là cô bé lọ lem có thể biến thành công chúa, không phải chỉ vì đôi giày thủy tinh kia, mà cô ấy còn có bộ dáng xinh đẹp. Khuôn mặt xinh đẹp mà còn có tấm lòng tốt, giống như một mâm ngũ sắc toàn món ngon, hương thơm mùi vị đầy miệng.
Tả Tiêm trước mắt chính là ví dụ tốt nhất. Không có trang sức dư thừa, ngay cả phấn cũng rất mỏng, nhưng mà khóe mắt đuôi lông mày tràn đầy thần thái có che chắn cũng không được, tay phải vuốt tóc hơi rủ xuống, đường nét trên khuôn mặt nổi bật, vẻ mặt chuyên chú càng thêm xinh đẹp.
Tả Tiêm cùng với mẹ của cô Trần Thanh Hân là một loại người, thanh lịch tuyệt đẹp, giống như sự sống của một bông bách hợp. Cũng bởi vậy Tống Tiểu Tây kiên trì cho rằng Tả Tiêm rất hợp với Giang Thừa Mạc, ví dụ như cách cư xử thập toàn thập mỹ, thái độ cẩn thận tỉ mỉ, cũng với vẻ mặt kiêu ngạo thản nhiên.
Tống Tiểu Tây đi đến, Tả Tiêm phát hiện ngẩng đầu lên, giơ tay gọi nhân viên phục vụ, cười vui vẻ với cô: “Em muốn uống gì? Năm năm trước Tống Tiểu Tây thích uống trà sữa, giờ thì sao?”
“Cho em một cốc nước trắng là được rồi.” Tống Tiểu Tây ngồi xuống liền nâng cằm bắt đầu than thở: “Chị quay trở lại, em đoán chừng sẽ không có một ngày tốt đẹp. Cái đó, Giang Thừa Mạc luôn bắt bẻ đối với em, ngày ngày đều nói em chỉ là người ngốc nghếch, mọi lễ nghĩ học vào bụng như đổ vào động không đáy, hiện tại so với chị, đoán chừng toàn thân cao thấp của em chắc cả xương cốt cũng không đủ tư cách.”
“Làm sao có thể? Anh Thừa Mạc của em đối với ai cũng không bao giờ thiên vị như đối với em. Chị rất ghen tị chị không có một người anh trai như thế.” Tả Tiêm vừa nói vừa lôi ra một hộp quà nho nhỏ, “Đây là đồ vật nhỏ chị mua cho em, mong em không ghét nó.”
Tống Tiểu Tây cẩn thận nói cảm ơn, “Bây giờ em có thể mở ra sao?”
“Đương nhiên.”
Bên trong là một chiếc nhẫn cực kỳ tinh xảo, hình dáng và màu sắc rất đẹp. Tống Tiểu Tây đeo lên vừa như in, Tả Tiêm nhìn khẽ cười nói: “Lúc ấy chị hỏi Thừa Mạc kích cỡ ngón tay em, quả nhiên là vừa vặn. Thật ra dùng cái này làm quà tặng không thích hợp, nhưng lúc ấy chị ở quầy nhìn thấy rất thích, nghĩ rằng chắc em cũng thích, cuối cùng vẫn không nhịn được mua về.”
“Em có thể hỏi chị một câu được không, chị có tặng quà anh Thừa Mạc sao? Bình thường nghĩ muốn báo đáp tặng anh ấy một chút đồ, cũng không biết nên mua quà gì cho thích hợp.”
“Quà tặng em mua cho anh ấy phải rất dễ dàng mới đúng. Bình thường anh ấy dùng đồ luôn cố định, em xem rồi mua những thứ anh ấy thường dùng là được rồi. Chỉ cần không phải quá giới hạn, anh ấy chắc chắn không thể chối bỏ quà tặng của em, nếu không chính là chối bỏ thưởng thức của anh ấy. Cái này gọi là gậy ông đập lưng ông.” Tả Tiêm mím môi cười, “Nói điều này, chị chợt nhớ tới, ngày hôm qua Lý Duy Diệp đi cùng em, không chỉ là người hợp tác với bác Tống mà thôi hả?”
“Hai chúng ta là bạn cùng trường, anh ấy cũng coi như là học trưởng của em.”
Tả Tiêm cúi đầu uống một ngụm, cười cười, “Chị biết rồi.”
Hai ngày gần đây Tống Tiểu Tây thực sự quá nhàn rỗi, nếu như có thể bỏ qua hai chú chó trong nhà không hợp nhau thỉnh thoảng sủa um lên khiến người khác phiền lòng. Cô chọc chọc đầu Mật Lị, lại chọc chọc đầu Cáp Đa, vẻ mặt phiền chán: “Như thế nào em không tự giác giống như chủ của em hả? Đối đãi với bạn khác giới phải quan tâm dịu dàng kiên nhẫn em hiểu không? Mỗi ngày gào thét với Mật Lị, em đang khoác da của chó ngao Tây Tạng sao?”
Mắc dù Tống Tiểu Tây lặp đi lặp lại, Cáp Đa vẫn làm theo ý riêng của mình. Ngày thứ ba liên tiếp Tống Tiểu Tây bị đánh thức vì tiếng kêu thảm thiết của Mật Lị rốt cuộc không chịu nổi nữa, gọi điện thoại cho Giang Thừa Mạc để mang Cáp Đa qua.
Lúc Tống Tiểu Tây ôm Cáp Đa tới căn hộ vừa được đổi mới của Giang Thừa Mạc đã là giữa trưa. Cửa nhà vừa mở, đầu tiên đã ngửi thấy mùi thịt nướng. Cáp Đa giãy khỏi cái ôm của cô chạy thẳng tới phòng bếp, Tống Tiểu Tây thay dép lê cũng đuổi theo.
Giang Thừa Mạc đang cong người đối phó đĩa salad cá hồi trong tay, còn cách đó không xa có một đĩa dê nướng đang tỏa hương bốn phía, chắc chắn đây là nguồn gốc mùi thịt trong phòng. Cáp Đa hưng phấn chống chân trước về phía bàn đựng đĩa dê nướng kia vẫy đuôi không ngừng, Giang Thừa Mạc đối với người và chó mới tới này không nói gì cả, làm hết sức chăm chú ngay cả mí mắt cũng không nâng lên.
Giang Thừa Mạc vẫn rất thích hưởng thụ, không ủy khuất thói quen của mình. Trước kia Thẩm Dịch từng nói chỉ cần Giang Thừa Mạc vui lòng, thì đồ ăn làm ra nhất định là ngon nhất trên thế gian. Bình thường khẩu vị anh rất hay bắt bẻ, đến khi tự mình động thủ thì đã ngon lại càng ngon hơn. Lúc hăng hái lên, chỉ vì một gói đồ gia vị mà anh có thể đi ô tô từ phía Nam thành phố chạy đến phía Bắc thành phố. Nhà họ Giang, đã không làm thì thôi, mà đã làm thì phải tốt nhất.
Cho dù địa điểm là phòng bếp, cho dù giờ phút này Giang Thừa Mạc còn đeo tạp dề, anh vẫn hình thành một loại phong thái bình tĩnh. Tống Tiểu Tây bước nhỏ đi qua, cách đĩa thịt dê khoảng một thước thì Giang Thừa Mạc chậm rãi mở miệng: “Thịt dê là phần ăn một người, không có của em.”
“Có người chiêu đãi khách đến nhà như vậy sao?
“Em được tính là khách à? Khi nào anh nói em có thể ở lại ăn cơm trưa?”
“Em cứ ăn thì anh có thể làm gì?”
Giang Thừa Mạc ngừng tay, nghiêng đầu nhìn cô một cái: “Em dám?”
“Chuyện này có gì không dám. Em ăn vào bụng em, anh cũng không thể dùng dao moi ra được.”
Lời tuy nói như vậy nhưng Tống Tiểu Tây vẫn không dám ngỗ nghịch với Giang Thừa Mạc, đành ngượng ngùng thu móng vuốt đang vươn tới đĩa thịt dê về.
“Anh nướng thịt dê mất bao lâu? Năm giờ?”
“Salad anh dùng nước cà rốt? Lần trước không phải anh nói dùng nước chanh có vẻ tốt hơn sao?”
“Tại sao anh không nói? Câm điếc à?”
“Thật sự anh không quan tâm em tới ăn cơm trưa với anh sao? Một bầu trời trong xanh thời tiết nắng đẹp, anh ăn cơm một mình rất cô đơn, Cáp Đa sẽ không nói tiếng phổ thông, em cùng anh ăn uống hưởng thụ mỹ vị mới là sự lựa chọn đúng.”
Cho dù cô ở phía sau nói miệng đắng lưỡi khô, Giang Thừa Mạc vẫn chẳng quan tâm như trước, người vừa làm xong salad lại bắt tay vào nấu cháo hải sản. Tống Tiểu Tây kéo ghế dựa ngồi ở phía sau anh, hai tay chống má ỉu xìu buồn bã, nhìn anh thêm nước vào nồi, đang muốn xúc động trưa hôm nay khẩu vị thật tốt, trong đầu bỗng nhiên điện quang hỏa thạch (*) sáng tỏ, rất nhanh lại đi qua lần nữa, hơn nữa còn ôm lấy cánh tay của anh.
(*) Điện quang hỏa thạch: là chỉ ánh sáng của tia chớp, lửa của đá lấy lửa. Vốn là từ của Phật gia, chỉ sự vật đến rồi đi trong chớp mắt. Hiện nay được dùng để miêu tả sự vật biến mất trong nháy mắt giống như tia chớp cùng lửa của đá lấy lửa. Cũng được dùng để chỉ hành động nhanh chóng, ra tay trước hạn định.
Cô cuốn lấy anh giống như kén tằm, Giang Thừa Mạc tránh hai lần không thành công, nghiêm mặt lạnh lùng nói: “Buông tay.”
“Không buông.” Tống Tiểu Tây cười tủm tỉm ngửa mặt nhìn anh. “Một mình anh ăn nhiều như vậy sao?”
Giang Thừa Mạc vẫn không đổi sắc mặt như cũ: “Thừa cho Cáp Đa.”
Truyện khác cùng thể loại
54 chương
46 chương
8 chương
69 chương