Muốn độc chiếm em mãi mãi
Chương 9 : Không bao giờ mặc thứ dơ bẩn đó lên người !
Ngày hôm sau.
Lâm Hiểu Di thức dậy trong căn phòng củ kĩ , cô vương vai , lắc lắc cái cổ đầy mệt mỏi, cô đưa mắt nhìn xuống bàn chân được bó lại , sau đó dựa vào bức tường đi từng bước khó khăn đến tủ , cô kéo tủ lấy ra cây kéo rồi lại trở lại ngồi trên giường, cô nhẹ nhàng cắt từng miếng băng ra , rồi lại thở phào.
" Mai quá!!! Chân mình đã lành hơn nhiều rồi , có thể đi lại được rồi không còn nằm một chỗ nữa " Lâm Hiểu Di vui mừng như sắp khóc , cô nhấc tay nhìn đồng hồ.
" Phải chuẩn bị đi làm thôi "
Lâm Hiêu bước xuống giường , đi đến tủ quần áo , cô lượt hết bộ này đến bộ kia , không thấy cái nào được cả , vì toàn đã mặc rồi và nó cũng quá cũ , không thích hợp để mặc đến công ty. Y Na đang ngồi dũa móng tay trên ghế sofa thấy cô bước ra với bộ đồ bẩn thủi , cô ta nói lời châm chọc cô.
" Mày đi ra ngoài đường đừng nói mày là con của nhà này dùm tao , có đứa em nuôi như mày tao thật sự quá xấu hổ "
Lâm Hiểu Di quá quen với cách nói chuyện như thế này của Y Na cô cũng không nói nặng nhẹ gì với chị mình , mà còn nhẹ giọng hỏi .
" Chị có bộ đồ nào bỏ đi không ? " Y Na nghe liền ngưng dũa móng tay , mà nhếch miệng cười nói .
" Định lấy đồ bỏ đi của tao để mặc à ? Xin lỗi , chứ đồ bỏ đi của tao thà cho ăn mài mặc,chứ không bao giờ tới lượt mày , tao đem nó đi quăng ra bãi rác rồi , nếu mày thấy tiết thì tự đi nhặt lại đi "
Y Na nói xong cô đứng dậy chuẩn bị đi lên phòng , thì bỗng ngừng chân quay về phía Lâm Hiểu Di chỉ vào mặt cô , cười nói.
" Tao quên nói với mày , bộ đồ đó là tối hôm qua tao mới vui vẻ với anh Boom xong , tao còn chả thèm giặc gì mà quăng thẳng vào thùng rác , chắc hiện giờ nó còn dính **** **** của anh Boom và..."
Y Na chưa nói hết thì cười lớn rồi đi thẳng vào phòng . Lâm Hiểu Di đứng không hề động đạy, cô nắm chặt hai tay nghĩ :
" Mình thà mặc đồ cũ đeens công ty , chứ không bao giờ mặc thứ đồ dơ bẩn như vậy lên người ! "
Nghĩ xong cô quay lưng đi nhẹ nhẹ vào phòng , lấy ra cái váy trắng đã mặc cách đây 2 ngày , cô lục lọi trong đóng vải vụn của mình lấy ra vài miếng vải trắng tương tự , cô cắt chúng ghép vào váy để tại ren , từ một chiếc váy ngắn ngang đầu gối , cô đã biến nó thành một chiếc váy khác hoàn toàn , toát lên vẻ thanh lịch, gọn gàng , rất đơn giản nhưng lại rất thuần khiết, cô phối với áo trễ vai , rồi nhanh tay cầm túi xách chạy thẳng đến trạm xe buýt .
------
Hàn Thị
Từ phòng của quản lý Phùng , tiếng chuông điện thoại vang lên " Reng...reng...reng " Phùng Mạc liền nhanh chóng bắt máy.
" Alo , Chủ tịch tôi nghe đây " Từ đầu dây bên kia , đang rất im lặng , nhưng lại khiến cho Phùng Mạc có cảm giác chuyện gì đó sắp ập đến với anh.
Hàn Tử Đằng , từ sáng giờ anh mua đồ ăn sáng để trên bàn làm việc của Hiểu Di , mà bàn làm việc của cô thì ở đối diện anh , giờ này mà chưa thấy cô đến anh vừa tức giận vừa bất an .
" Lâm Hiểu Di đã đến công ty chưa? "
Phùng Mạc đang đợi anh trả lời nên vừa uống ly cà phê , thì bị sặc . Anh cứ tưởng Tử Đằng sẽ định đầy đọa anh chuyện gì đó , nhưng mai là không phải ! Phùng Mạc thở phào rồi nhanh chóng đáp lại .
" Thưa Chủ tịch, cô Lâm Hiểu Di vẫn chưa đến , Anh có chuyện gì tìm cô ấy sao? "
" Không có , chỉ là sợ cô ta bị trừ hết tiền thưởng , lại khóc lóc van xin thì ảnh hưởng đến danh tiếng của công ty thôi ! " Tử Đằng nói lại tiếp tục làm Phùng Mạc sặc cà phê , anh vừa cười nhẹ vừa trả lời.
" Chủ tịch ,nếu chúng ta trừ hết tiền thưởng của cô ta thì đâu có sao đâu , Anh là ai ! anh chính là Hàn Tử Đằng là người đàn ông quyền lực , nếu cô ta dám làm chuyện ảnh hưởng đến công ty , anh cứ việc thuê sát thủ...một phát mọi chuyện đều xong , tôi nói phải rất đúng không "
Phùng Mạc cứ nghĩ anh vừa lập công , đó là vừa gợi ý hay cho Chủ tịch , có khi anh sẽ được thăng chức! Nhưng chưa mơ mộng được mấy giây , từ đầu dây bên kia , quát anh với giọng tức giận tột độ , làm cho anh như muốn lủng cả màng nhỉ .
" Anh bị điên à? cách đó chỉ dùng với phụ nữ , còn Lâm Hiểu Di thì không bao giờ ! "
" Nhưng....nhưng , chủ tịch cô Lâm cũng là phụ nữ mà ? " Đầu dây của Tử Đằng im như hến , anh lại tự vả chính mình rồi ! Tử Đằng tự lấy tay vỗ lên trán , rồi cố trấn tỉnh lại , tìm cớ vô lý nói.
" Nói chung , chuyện này không liên quan đến anh, anh lo mà làm tốt chức quản lý của mình đi "
Nói xong ,Tử Đằng cúp máy cái rụp, vẻ mặt khó hiểu xuất hiện trên mặc Phùng Mạc , anh lại tiếp tục uống cà phê , quay trở lại bàn làm việc nghĩ :
" Chắc hôm nay chủ tịch có vấn đề hay khó chịu chỗ nào rồi ! Ngày mai phải kêu bác sĩ đến kiểm tra giúp chủ tịch mới được ! " Anh thật thà suy nghĩ , rồi lại gật gật đầu , sau đó chăm chú tiếp tục làm việc.
Truyện khác cùng thể loại
59 chương
30 chương
98 chương
10 chương
49 chương
216 chương
25 chương