Muốn độc chiếm em mãi mãi

Chương 47 : Tan nát cõi lòng...

" Vậy Viên Viên lẽ nào cũng không có gì muốn nói sao? Cô không sợ các fan hâm mộ phản đối chuyện hai người gặp gỡ sao? Xin hỏi hai người gặp gỡ đã bao lâu? " Ký giả kia đã lại bắt đầu phát huy sức tưởng tượng. Viên Viên bất đắc dĩ cười cười, cùng Hàn Tử Đằng nhìn nhau một chút, nói. " Tôi nên nói gì đây? Chẳng phải đã nói không thể trả lời việc cá nhân rồi sao. Hơn nữa, tôi nghĩ nếu như thật sự là fan hâm mộ của tôi, họ biết tôi có bạn trai, sẽ vui mừng cho tôi, bởi vì đó là hạnh phúc của tôi " " Hàn chủ tịch, xin hỏi nụ hôn này biểu hiện cho điều gì? Có phải biểu thị tình cảm của hai người đã rất bền vững, vậy lúc nào chuẩn bị kết hôn chứ? " Hiểu Di đột nhiên ngẩng đầu lên chằm chằm nhìn Hàn Tử Đằng, nếu như hiện giờ anh vẫn không giải thích, không phủ nhận, vậy toàn bộ mọi chuyện giữa bọn họ đều là sự thực, cô không tin ngay cả bức ảnh cũng có thể gạt người. " Cứ nhìn dáng vẻ của cô thì biết, cô quan tâm đến Hàn Chủ tịch, như vậy cô có phải cũng thích Hàn chủ tịch có đúng không? " Hiểu Di quay đầu lại nhìn về hướng phát ra tiếng nói, là người đàn ông lúc nãy. " Tôi một chút cũng không quan tâm đến anh ta, đặc biệt là sinh hoạt cá nhân của anh ta, tôi và anh ta một chút quan hệ cũng không có, sao lại phải quan tâm đến anh ta chứ " Hiểu Di nghiêm túc nói, tiếp đó, hớp một ngụm rượu. Người đàn ông bên cạnh nghe thấy, ánh mắt chớp động, sau đó cười ha ha đứng lên. " Cô thật đúng là đặc biệt, cứ ngỡ Hàn Tử Đằng là loại đàn ông độc thân kim cương, không có người phụ nữ nào không thích hắn, vậy mà cô lại.... " Hiểu Di căn bản là không hề nghe rõ người đàn ông bên cạnh kia vẫn đang nói tiếp điều gì, hiện tại cô chỉ nhìn vào Hàn Tử Đằng trên sân khấu, quan sát nhất cử nhất động của anh, nghe anh nói tiếp. Lúc Hàn Tử Đằng trên sân khấu nhìn thấy bọn họ liên tục trò chuyện dưới sân khấu, anh không biết gã đàn ông này là ai, nhưng anh rất tức giận, bởi vì Hiểu Di hình như đang trò chuyện rất vui vẻ với cái gã đàn ông khó ưa kia, nhìn vẻ tươi cười của gã đàn ông kia thì biết. Lẽ nào, Hiểu Di thực sự không để tâm đến việc mình và Viên Viên hôn nhau sao? Nếu như vậy, trong ánh mắt Hàn Tử Đằng hiện lên một tia lãnh khốc... " Tôi nghĩ ý của anh so với điều nụ hôn đại biểu còn rõ ràng hơn đó " Hàn Tử Đằng mỉm cười nhìn Viên Viên, tiếp tục nói. " Anh có thể tiếp tục chờ mong bước phát triển kế tiếp của chúng tôi " Nói dứt lời, Hàn Tử Đằng nhìn người chủ trì một chút, ra hiệu với anh ta. " Được rồi, được rồi, thời gian đặt câu hỏi của chúng ta đã hết. Tiệc rượu đã bắt đầu phía dưới, mọi người có thể thưởng thức những món ăn ngon phía dưới, cám ơn mọi người, cám ơn " Người chủ trì nói xong, nhóm người trên sân khấu chuẩn bị bước xuống, ký giả lập tức xúm theo, hiển nhiên là không hài lòng với đáp án vừa rồi, nhất định phải khiến đương sự thừa nhận. Nghe được câu trả lời của Hàn Tử Đằng , trong lòng Hiểu Di trở nên lạnh buốt, anh đã thừa nhận, anh thật sự đã thừa nhận. Lồng ngực nhói đau, thật giống như trái tim bị người ta xé nát không thương tiếc, từng mảnh từng mảnh, có dốc hết sức cũng không trở lại như cũ. " Chờ một chút " đúng lúc này, lại phát ra tiếng nói của một người. " Nếu Hàn chủ tịch không phủ nhận quan hệ của anh và Viên Viên, vậy ông có thể giải thích cho chúng tôi biết một chút người phụ nữ trong bức ảnh này là ai không? Hai người có quan hệ gì? " Hiểu Di lúng ta lúng túng nhìn lại, thì ra người vừa nói chính là người đàn ông kia, mà bức ảnh trong tay gã đích thực là hình ảnh Hiểu Di và Hàn Tử Đằng cùng nhau mua thức ăn ở siêu thị. Hàn Tử Đằng vừa nhìn bức ảnh kia thì ngây ngẩn cả người, sao lại như vậy? Khi đó sao anh lại không hề phát hiện, chết tiệt! Lần này, dưới sân khấu lập tức bùng nổ, cô ta rốt cuộc là ai? Tất cả mọi người đều suy đoán. " Có thể mời Hàn chủ tịch trả lời tôi về vấn đề này không? " Người nọ từng bước ép sát. Hiểu Di nhìn Hàn Tử Đằng, muốn xem thử anh sẽ trả lời thế nào. Hàn Tử Đằng vẫn tiếp tục duy trì dáng vẻ tươi cười, thế nhưng nắm tay xiết chặt đã tiết lộ tâm tình vào giờ phút này của anh. " Cô ta? Tôi và cô ta không có quan hệ gì " Hiểu Di gắt gao nhìn Hàn Tử Đằng, chẳng là gì cả sao? Mặc dù đã sớm biết, thế nhưng lời này từ trong miệng nói ra vẫn đả thương cô đến như vậy. " Oh? Có đúng không? Vậy Hàn chủ tịch có thể giải thích một chút hay không, vì sao hai người lại thân mật như vậy trong ảnh? " " Cô ta, bất quá chỉ là thư ký của tôi mà thôi " Khuôn mặt Hàn Tử Đằng vẫn tiếp tục duy trì vẻ tươi cười. " Mà nguyên nhân chúng tôi đi siêu thị...Xin lỗi, không thể trả lời " Là vậy sao? Chỉ là thư ký mà thôi sao? Điều này có lẽ chỉ có Hàn Tử Đằng mới biết rõ. " Nếu Hàn Chủ tịch không muốn nói, chúng tôi sẽ hỏi một vị có liên quan khác vậy " Lời này vừa thốt ra, cục diện lập tức trở nên náo nhiệt, thì ra người phụ nữ trong ảnh đã có mặt ở hiện trường? Lần này, đám ký giả đã có thể phấn khởi, như vậy, còn sợ tiêu đề trang nhất ngày mai không có gì để viết sao? Kim đại tổng bắt cá hai tay, tam giác tình yêu, rốt cuộc ai mới là chân mệnh thiên nữ? " Lâm tiểu thư, xin hỏi, cô và Hàn chủ tịch rốt cuộc là có quan hệ gì? " Trong lúc Hiểu Di còn đang vì câu nói " Bất quá chỉ là thư ký của tôi mà thôi " kia mà thương tâm, ký giả đã lặng lẽ vây quanh cô. " Tôi, tôi và Hàn chủ tịch không có bất kỳ quan hệ gì " Hiểu Di bối rối nói. Nhưng vì có bằng chứng trước mặt, rõ ràng không ai tin tưởng cô. " Tôi nghĩ, có thể là còn hơn như vậy nữa cơ? Lâm tiểu thư, đến tận lúc này, cô vẫn không nói ra chân tướng sao? " Gã đàn ông kia chất vấn Hiểu Di. " Tôi...Tôi " Hiểu Di có chút kinh hoảng, không biết nên làm cái gì bây giờ. Đúng lúc này, Hàn Tử Đằng cất tiếng nói. " Cô ta bất quá chỉ là một người thư ký nho nhỏ, tôi nói chúng tôi không có quan hệ gì chính là không có quan hệ gì cả. Hiện tại, thời gian đặt câu hỏi đã kết thúc, những câu hỏi khác, tôi nhất định sẽ không trả lời nữa " " Đúng vậy...Xin lỗi, tôi muốn đi trước " Sau khi nói xong, Hiểu Di liền lao ra khỏi vòng vây của ký giả, bước nhanh về phía cửa. Cô sợ vẫn còn tiếp tục, nước mắt sẽ không kìm được mà rơi xuống. Những ký giả này nhìn thấy Hiểu Di bỏ đi, vẫn chưa từ bỏ ý định vọt tới dưới sân khấu, muốn bới móc thêm chút gì đó từ Hàn Tử Đằng. Nhìn Hiểu Di thương tâm bỏ chạy, Hàn Tử Đằng không đành lòng, muốn đuổi theo, nhưng hiện tại anh và Viên Viên đã bị ký giả toàn quyền vây quanh, không thể thoát ra. Bọn họ vẫn đang hỏi những câu hỏi vừa nãy, Hàn Tử Đằng và Viên Viên cũng vẫn tiếp tục không thừa nhận cũng không phủ nhận đến cùng như vậy!. " Xem anh khẩn trương như vậy, vì sao không gọi điện thoại cho cô ta? Lúc cô ta chạy đi hình như rất khổ sở " Viên Viên hớp một ngụm champagne, nói. " Anh đâu có khẩn trương, nói không chừng cô ấy đã về nhà trước rồi " Hàn Tử Đằng vẫn không thừa nhận. " Tử Đằng, anh không thừa nhận cũng không phủ nhận quan hệ của chúng ta là vì tuyên truyền cho quảng cáo, thế nhưng anh không thừa nhận quan hệ với Hiểu Di là vì cái gì...Chẳng lẽ là để bảo vệ cô ấy? " Viên Viên ý vị thâm trường cười. Hàn Tử Đằng dừng lại động tác trên tay, sau đó tiếp tục nói " Quan hệ của chúng ta có thể quảng bá cho quảng cáo, tuyên truyền miễn phí vì sao lại không muốn? Về phần có thừa nhận quan hệ của anh và Hiểu Di hay không thực sự quan trọng như vậy sao? Có thể một thời gian nữa, người phụ nữ bên cạnh anh sẽ không còn là cô ấy nữa, thừa nhận bây giờ có thể không có bất kỳ lợi ích gì đối với cô ấy, biết đâu lại còn có thể mang đến phiền phức cho cô ấy " " Phải, nói ra thì thật là dễ nghe. Tử Đằng, anh thật không hiểu phụ nữ, nếu như anh không nói, cô ấy có thể cả đời cũng không biết suy nghĩ của anh, cũng giống như hiện giờ anh có lẽ cũng không hiểu cô ấy đang suy nghĩ gì vậy. Nếu như thích cô ấy thì phải nói cho cô ấy biết, đừng dùng phương thức này để biểu đạt, em biết cô ấy và Tống Đình Đình kia của anh không giống nhau " Viên Viên nhìn ra ngoài cửa sổ. " Em nghĩ bức ảnh vừa nãy của chúng ta đối với cô ấy mà nói đã là một chấn động không nhỏ, hơn nữa lại còn có những lời anh nói về bức ảnh của hai người, có lẽ đã tổn thương đến cô ấy sâu sắc, nếu như anh không tìm cô ấy giải thích, biết đâu chừng sẽ mất đi cô ấy " Thấy Hàn Tử Đằng không hề trả lời, Viên Viên nhìn điện thoại di động một chút, lại quan sát Hàn Tử Đằng bên cạnh. " Tử Đằng, cô ấy đã rời đi rất lâu rồi đó, có phải đã bỏ trốn rồi hay không vậy? Anh không đuổi theo cô ấy sao? " Hàn Tử Đằng nhìn đồng hồ đeo tay một chút, nhíu mày. " Những chuyện kế tiếp em tự mình có thể xử lý, anh đi trước " Đi hai bước lại quay đầu lại nói. " Viên Viên, những điều em lý giải anh cũng đã hiểu, anh sẽ không đem những chuyện yêu thích tùy tiện nói ra miệng nữa " Anh bước nhanh đi ra cửa. Hàn Tử Đằng vừa đi vừa gọi vào di động của Hiểu Di " Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời đã khóa máy " " Chết tiệt, chuyện gì xảy ra, sao lại tắt điện thoại, người con gái này rốt cuộc chạy đi đâu rồi " Hàn Tử Đằng khởi động xe. Hiểu Di cứ như vậy lang lang trên đường, suốt đoạn đường, đầu óc của cô tựa như đang tái hiện lại những hình ảnh của nàng và Hàn Tử Đằng từ lúc quen biết cho đến chuyện hiện tại. Việc hai người quen biết có phải hay không là một sai lầm, tại một thời điểm sai lầm gặp phải một người không nên gặp, kết quả, cũng chỉ là một lần lầm lỗi. Có lẽ đúng là đáng đời mình thôi, biết rõ anh vốn là một hoa hoa công tử thế nhưng bản thân mình lại nảy sinh cảm giác đối với anh, lại còn đem lòng yêu thương anh. Những muốn an ủi trái tim bị tổn thương của anh, lại không ngờ rằng anh đã không còn trái tim nữa. Có lẽ hôm nay chính là một kết thúc, anh và Viên Viên có ở cùng nhau hay không đã không còn quan trọng nữa, quan trọng là cô chỉ là một người khách qua đường trong đời anh mà thôi. Một người trong rất nhiều những cô bạn gái, bên cạnh anh sẽ có vô số những người đàn bà khác, mà cô cũng không tiến được vào trái tim của anh, đã như vậy sao càng nghĩ lại càng thấy mình thảm thương. Hơn nữa, mình bất quả chỉ là một người phụ nữ anh mua về, anh sao lại có thể sẽ quý trọng chứ? Hiểu Di lạnh lùng cười, dường như đang cười nhạo chính mình, chậm rãi đi tới dưới nhà. Đây có còn là nhà của cô không? Hiểu Di lạnh lùng cười , nhà? mình có nhà sao? Từ lúc bắt đầu cô đã là một đứa vô gia cư, nếu không có ba mẹ nuôi, cô chắc chắn không tồn tại được đến bây giờ! Ngồi dưới bậc thềm của căn nhà cũ , ngôi nhà tuy không đích thực là của cô , nhưng cô vẫn xem nó là mái ấm của mình , Ngôi nhà này , hiện tại Từ Minh đang cho thuê lại, hắn chắc có lẽ đã đến Mỹ làm ăn cùng vợ và sống định cư ở đấy! Một kẻ tiểu nhân đã làm tổn thương cô, bây giờ hắn lại có được hạnh phúc không lo toan , còn bản thân cô... Ngồi dưới bậc thềm lạnh buốt, nhớ đến những câu nói của Hàn Tử Đằng, nó giống như con dao hai lưỡi giết chết trái tim cô. Giết đi thứ , cô cứ nghĩ là hạnh phúc là tình yêu! Cô vùi mặt vào đầu gối , dồn tất cả tâm sự , đâu buồn hòa vào nước mắt, có thể nói , là một lần yêu sâu đậm cũng là khiến người ta không còn là chính mình! Hàn Tử Đằng bước đến bên giường, nằm trên giường, vẫn có thể ngửi được mùi hương của cô, phải thừa nhận lúc không tìm thấy cô, trong lòng anh vẫn luôn cuống cuồng lo lắng không yên, đối với cô, anh đã có một sự yêu mến khác với những người phụ nữ khác, nhưng nói như vậy.... Anh thật sự muốn mất đi cô sao? Không, nghĩ đến khả năng đó, tim Hàn Tử Đằng lập tức nhói đau, anh nhất định sẽ tìm cô trở về, dẫu có là chân trời góc biển, bất luận cô ở nơi nào, anh phải tìm được cô. Cô đã là người của anh, thì cả đời cũng không thể rời bỏ anh! Anh tự nhủ trong thâm tâm.