Muốn Đi Hả? Dắt Em Theo Đã
Chương 30
Thức dậy trong mệt mỏi, đầu óc tôi quay cuồng và đau nhức. Nhìn đồng hồ thì cũng đã là 4h sáng. “Giờ thì ngủ nghỉ gì nữa…!” tôi nhủ thầm rồi mệt mỏi đứng dậy, lảo đảo đi đánh răng rửa mặt. Tôi thấy còn quá sớm để chuẩn bị đi học và cũng đã quá muộn để ngủ tiếp nên quyết định sẽ chạy bộ dạo một vòng cho khuây khỏa. Ngoài trời hiện vẫn còn sáng đèn điện. Không khí trong lành khiến cho tôi cảm thấy sảng khoái tinh thần và nhẹ nhõm đầu óc. Từng cơn gió sáng sớm thổi lạnh ngắt làm tôi sởn cả da gà nhưng tôi chỉ phong phanh mỗi cái quần short với cái ba lỗ mà phi ra ngoài đường chạy cật lực hòng hâm nóng người. Tôi quyết định chạy bộ dọc theo bãi biển mặc dù hơi xa nhà trọ một chút. Vào thời gian này ở các bãi tắm du lịch thì thường có rất ít người nhưng nếu chạy thêm một đoạn dọc theo bờ thì sẽ đến khu vực mà người ta hay quăng lưới bắt cá mỗi buổi sáng. Thêm một đoạn nữa là sẽ tới cảng biển. Tôi thong thả chạy đều khắp khu vực bờ biển, vừa đi vừa ngắm cảnh, vừa hít thở không khí buổi sáng nơi đây. cảm giác thật thư thái và dường như tôi đã quên hết mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua.
Bỗng mắt tôi sáng rực lên “gái! Có gái xinh!”. Tôi thốt lên khi thấy ở phía trước có bóng dáng một cô gái với nước da trắng muốt cực dễ thương. Đôi chân dài miên man cực kì kích thích . Rồi người con gái ấy càng ngày càng gần lại. tôi tá hỏa khi đó không phải ai xa lạ mà lại chính là Thúy. Ẻm cũng tròn xoe đôi mắt đen láy nhìn tôi ngạc nhiên:
-Ơ… Ryu!
-Á! Người đẹp… cũng chạy bộ àh?
-Ừkm.. sáng nào tui cũng chạy qua đây. Ryu cũng hay chạy bộ àh?
-Không… hôm nay nổi hứng lên chạy cho vui thôi.
-Vậy àh! Hèn gì giờ mới thấy.
-Hì hì.
-Hì!
-Gặp nhau ở đây rồi thì đi chung với Ryu cho vui. Chạy một mình buồn quá.
-Không!
-Ớ! Sao phũ z ? – tôi tiu ngỉu
-Lỡ người ta thấy tưởng tui có gì với Ryu thì sao? – Thủy lém lỉnh chọc tôi.
-Sặc… thì càng tốt chớ sao? Thế mà cũng hỏi.
-Hì. Nằm mơ tiếp đi…
Thúy cười rồi cũng chịu đi chung với tôi. 2 đứa cùng sải bước bên nhau dọc theo bãi biển lúc này dù mặt trời chưa mọc lên nhưng trời đã bắt đầu sáng lên. Đúng là có gái đi chung cảm giác thích hơn thật. cảnh biển vốn đã đẹp rồi thì giờ thậm chí còn đẹp hơn nhiều nữa. trong lòng lại thấy lâng lâng khó tả.
Đang đi bỗng Thúy kéo tay giữ tôi lại. tôi quay sang nhìn vẻ thắc mắc thì Thúy khẽ chỉ cho tôi nhìn về phía đường chân trời, nơi bình minh bắt đầu nhô lên khỏi mặt nước. Mặt trời buổi sáng tuyệt đẹp làm cả một vùng trời rực đỏ lên, một khung cảnh vô cùng nên thơ. Tôi nhìn sang Thúy thì đã thấy ẻm đã ngồi hẳn xuống bãi cát và lên tiếng: “Ryu cũng ngồi xuống đi, nghỉ tí”. Tôi hớn hở tiến lại định ngồi xuống chỗ ngay sát bên Thúy thì bị ẻm đá ột cái suýt cắm đầu. Bị bất ngờ, tôi bật dậy ngơ ngác:
-Ớ! Sao vậy ?
-Ai cho ngồi kiểu đó? Ngồi cách xa tui ra!
Tôi dị một cục, cười thè lưỡi chữa thẹn rồi ngồi ngoan ngoãn cách Thúy chừng một mét. Hướng mắt về phía biển để tận hưởng nốt vẻ đẹp buổi sáng tuyệt vời đang diễn ra trước mắt. Bình minh dần lên làm những gợn mây cũng được nhuộm đỏ, tươi đẹp một cách diệu kì, từng giây từng phút của bình minh cũng trở nên quý giá và đáng nhớ. Tôi tự nhủ rằng quyết định ra ngoài chạy bộ sáng nay là cực kì đúng đắn.
Thúy hướng mắt nhìn ngắm vẻ đẹp ấy của bình minh, ẻm im lặng nhìn ngắm bình minh một cách say sưa, đôi môi khẽ nở một nụ cười nhẹ nhàng và dị dàng rất hiếm thấy ở cô nàng vốn lạnh lùng này. Đôi mắt Thúy như ánh lên một vẻ bình yên lạ thường. khác hẳn với hình ảnh băng giá tôi thường được thấy. Nhìn Thúy rạng rỡ và ấm áp làm tôi cảm thấy Thúy như một nữ thần. Lúc đó tôi đã không nhận ra là ánh nắng ấm áp từ Thúy đã làm tan đi một tảng băng trong trái tim của tôi. Tôi nghĩ rằng điều đẹp đẽ nhất sáng nay có lẽ không phải là bình mình, mà chính là Thúy, một nữ thần đang ngồi cạnh tôi đây. Bỗng Thúy nhìn qua tôi, trông thấy tôi đang đần mặt, say sưa ngắm nhìn mình thì ẻm hơi hơi đỏ mặt. Thúy hóng giọng:
-E hèm! Nhìn gì tui đó dê xồm?
-Àh ừh! không… không có gì! – Tôi bình thường dạn dĩ bao nhiêu thì bây giờ lại tỏ ra ngại ngùng bấy nhiêu.
-Đang ngắm tui phỏng ? – Thúy cố tình chọc quê tôi.
-Đâ… đâu có! Bậy. àh đi ăn sáng không? Ryu đói quá – tôi đánh trống lảng
-Ăn sáng hả? ok! Hì hì
Tôi cùng Thúy đi kiếm quán ăn sáng và cuối cùng chọn được một quán mì. Tôi vào quán kéo ghế mời Thúy ngồi một cách vô cùng ga lăng. Thế nhưng cái cô gái láu cá kia cứ liên tục chọc cho tôi quê hết lần này đến lần khác. Ẻm mỉm cười lướt qua tôi rồi tự kéo ghế ngồi xuống bàn khác. Đần mặt ra vừa quê vừa tức, tôi đành hậm hực lại bàn chỗ Thúy và ngồi xuống đối diện. Khẽ bật cười rồi ẻm lên tiếng:
-Ryu ăn gì?
-Còn gì nữa? Mì quảng – tôi cười.
“Cô ơi cho con 2 tô mì quảng!” Thúy lên tiếng gọi món. Trong lúc chờ mì, bỗng Thúy nhìn tôi kiểu như soi xét rồi lên tiếng hỏi:
-Tay Ryu bị sao kia?
-Sao ? đâu?
-Tay phải kìa! Có vệt xước dài á!
Tôi nhận ra vệt xước này chắc chắn là do lúc đánh thằng Quân vô tình bị quệt trúng. Hôm qua đúng là tôi có hơi ẩu thật, không tỉnh táo một tí nữa thôi là lủng bụng như chơi rồi, thằng Quân chơi ngu vãi. Tôi xem xét vết thương rồi quay sang nói với Thúy:
-Không có gì đâu, chỉ bị xước nhẹ thôi.
-… - Thúy cũng im lặng chứ không hỏi gì thêm.
Đúng lúc đó 2 tô mì nóng hổi thơm phức cũng được mang đến. Cô chủ quán đặt 2 tô mì xuống rồi vừa nhìn tôi cười cười vừa quay sang hỏi Thúy:
-Ai đây Thúy? đang quen nhau àh?
-Hì hì… hắn còn lâu mới có phúc đó!
-Ủa vậy không phải hả? làm cô cứ tưởng.
Trong sự ngơ ngác của tôi, cô chủ quán nhìn cười cười rồi lên tiếng:
-Vậy con là bạn Thúy phải không?
-Ơ… dạ! – tôi trả lời
-Thúy ngày nào chạy bộ xong cũng vào chỗ cô ăn mì nè! Hôm nay tự nhiên dẫn thêm đứa con trai nữa làm cô tưởng…
-Dạ… ! – tôi cười.
Cô chủ quán cười rồi đi. Tôi nhìn sang Thúy mỉm cười rồi nhấc đũa bắt đầu đánh chén tô mì.
Truyện khác cùng thể loại
57 chương
25 chương
65 chương
28 chương