Nhẹ nhẹ bĩu môi, lại tiếp tục ngủ say. Khóe miệng Kỳ Thiệu Xuyên hằn lên nụ cười, lấy điện thoại ra, chụp vào dáng vẻ đáng yêu đang bĩu môi của Hổ Tình lại. Kỳ Thiệu Xuyên bỗng nhiên phát hiện, quen Hổ Tình nhiều năm, cũng lấy nhau hai năm, trong điện thoại lại không có một tấm ảnh nào là của cô, toàn bộ ảnh đều là An Nhiễm. Đúng là một chuyện quả thực giễu cợt. Kỳ Thiệu Xuyên cười khổ sở, ấn vào nút xóa, thanh lý sạch toàn bộ ảnh của An Nhiễm, chỉ để lại duy nhất một tấm ảnh đó. Anh ta thật sự rất hối hận, đã bỏ lỡ nhiều thứ tốt đẹp như vậy, lẽ ra hạnh phúc của anh đang ở bên cạnh, duỗi tay là với tới, nhưng lại mất đi do sự ngu ngốc của mình. “Ưm......” cô gái trong mơ nhẹ nhàng phát ra tiếng động, tiếng đó mang theo một chút đau đớn, khuôn mặt trắng bệch đó đang nhíu lại. Kỳ Thiệu Xuyên biết, vì tác dụng thuốc tê đang dần hết, cơn đau trên người sẽ dần dần tràn ngập thần kinh, anh cũng không biết phải làm gì, chỉ có thể vỗ về nhẹ nhẹ bờ vai Hổ Tình. Động tác dịu dàng êm ái, kèm theo một chút cẩn thận như là sợ làm đau Hổ Tình, sợ đánh thức người con gái đang ngủ này. Lông mày đang nheo lại của Hổ Tình dần dần duỗi ra, khóe môi hình như hiện lên một nét cười, trong lòng Kỳ Thiệu Xuyên chớp qua một cảm giác kỳ lạ. Chẳng lẽ có tác dụng? Nhận thức được điều này, tâm trạng cẳng thẳng của Kỳ Thiệu Xuyên lại trùng xuống, tiếp tục vỗ nhẹ vai Hổ Tình. Hai năm nay, ngoài việc trong phòng làm “nhiệm vụ” mỗi lần ra, Kỳ Thiệu Xuyên chưa bao giờ sát mặt với Hổ Tình như thế này. “Ba, ba........ đừng, xin đừng.... đừng rời xa con.” Đột nhiên, cô gái đang ngủ sợ hãi run rẩy, trong miệng lẩm bẩm, dáng vẻ như chịu sự đe dọa đáng sợ, nước mắt lăn xuống từ khóe mắt. Gặp ác mộng sao? Kỳ Thiệu Xuyên nhíu mày, trên mặt phảng phất một chút hoảng loạn. Anh ta còn chưa bao giờ gặp phải tình trạng này, không biết nên an ủi Hổ Tình như nào, khi nghe thấy Hổ Tình đau khổ gọi đến ba cô, Kỳ Thiệu Xuyên cảm giác con tim bị vật nặng tông vào. Nếu không phải vì anh, bố của Hổ Tình cũng không vào tù, có lẽ Hổ Tình cũng không rơi vào tình trạng như bây giờ. Buồn bã xen lẫn hối hận hằn lên trong lòng Kỳ Thiệu Xuyên. Anh hận bản thân mình. Từ trước đến giờ anh ta chưa từng hối hận vì mọi quyết định của mình, nhưng lần này anh sai rồi, sai một cách lệch lạc. Nếu thời gian có thể quay trở lại, anh thề sẽ đối xử tốt với Hổ Tình gấp đôi, nhưng, moi chuyện xảy ra như bát nước đổ đi làm sao lấy lại, chuyện đã qua thì không bao giờ có thể thay đổi. Kỳ Thiệu Xuyên đã quyết định, ngày đó là chính tay anh làm cho cha Hổ Tình vào tù, giờ đây vì Hổ Tình, anh bất chấp mọi cách cũng phải cho ông ấy ra tù, ngón tay xiết chặt, sau đó lại thả lỏng ra, tiếp tục vỗ về dịu dàng sau lưng Hổ Tình. “Tiểu Tình ngoan, không khóc... không khóc...” Kỳ Thiệu Xuyên chưa bao giờ an ủi ai, cũng không biết cách đi dành một người, nên bây giờ có chút bối rối và lúng túng. Nhưng giọng nói của Kỳ Thiệu Xuyên như có một pháp lực kỳ diệu đối với Hổ Tình, thấm vào trong tai cô, làm tâm trạng cô dần dần bình phục lại. Cuối cùng Hổ Tình không còn run rẩy nữa, miệng cũng dần hết lẩm nhẩm, sau đó im lặng tiếp tục ngủ say. Kỳ Thiệu Xuyên thở phào một hơi, cuối cùng cô cũng được ngủ một giấc bình yên.