Tối hôm đó Viễn ôm lấy tôi, anh xin lỗi tôi rất nhiều. - Giao, là chị Mỹ vì quá nhớ anh Vinh chứ thật sự không có gì khác đâu em đừng hiểu lầm. Tôi nhìn anh, nhìn người chồng tôi yêu thương. - Nhớ anh Vinh mà hôn anh? Viễn nắm lấy tay tôi, anh gắt gao nói. - Chưa hôn mà em chỉ là chị ấy.... Tôi nhìn anh, giọng chất vấn: - Chỉ là thế nào? Nếu em không vào ngay lúc đó thì có phải 2 người đã lên giường cùng nhau luôn rồi không? Viễn lần này hoảng hốt, anh vội chữa cháy: - Anh nói không có gì thật mà, làm sao thì em mới chịu tin anh đây. Tôi nói trong uất ức: - Dọn ra ngoài ở riêng đi, dù sao chị Mỹ cũng có ba mẹ rồi có bé Bối nữa, chúng ta trước sau gì cũng nên dọn ra ngoài đi. Viễn nhìn tôi, anh có chút chần chừ: - Nhưng mà anh Vinh chết trong nhà còn mình anh, đi thì làm sao được... Tôi gắt lên: - Vậy anh muốn em phải đối diện làm sao với 2 người, cái hình ảnh 2 người hôn nhau còn sờ sờ trước mắt em đây nè. Anh nói đi, nói đi... Viễn ôm lấy tôi, anh cũng nói trong nghẹn ngào: - Giao, anh xin em, xem như anh có lỗi đi nhưng bây giờ anh không thể dọn ra riêng được. Anh hứa với em, hứa với em là anh và chị ta sẽ không gặp nhau riêng nữa. Từ giờ anh cũng không thân với bé Bối nữa, anh hứa đó, anh hứa thật lòng đó em. Tôi nhìn anh, nhìn người đàn ông tôi yêu thương thật lòng... Anh đang ôm lấy tôi, kể từ khi quen anh thì đây là lần thứ 2 tôi thấy anh nghẹn ngào, lần đầu là lúc anh chồng tôi mất. Tôi thương chồng vì anh ấy rất yêu thương tôi nên đêm đó tôi quyết định bỏ qua cho anh ấy.... Nói cho cùng bản thân tôi cũng là phụ nữ, mà phụ nữ khi chưa trải qua đau lòng sẽ chẳng bao giờ có được sự mạnh mẽ nhất định! Quả thật như chồng tôi nói, anh hạn chế gặp bé Bối và chị Mỹ. Ở đâu có họ, anh sẽ không xuất hiện ở đó. Tôi cũng chẳng thấy vui vẻ gì bởi vì tôi biết anh thương bé Bối, nói cho cùng nếu đúng ra thì con bé là con ruột của anh mà. Hôm nọ tôi đi làm về sớm nhìn thấy Viễn đang ôm bé Bối ngoài công viên gần nhà, sau lưng anh là chị Mỹ. Bọn họ trông như một gia đình nhỏ ấm cúng, còn tôi cứ như tình nhân của anh, chỉ đứng sau lưng nhìn bọn họ hạnh phúc. Tôi quay xe đi về trong đau lòng, tôi không cấm Viễn yêu thương bé Bối nhưng việc anh thân với chị Mỹ làm tôi rất đau lòng. Nhưng thôi, không nên quá cưỡng cầu sẽ trở nên rối rắm... Vừa dắt xe vào nhà, tôi đã nghe tiếng mẹ chồng tôi gắt gỏng: - Giao, mày riết sao vậy? Tôi há hốc mồm, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra: - Mẹ, sao thế? Mẹ chồng tôi vẫn bộ dáng gắt gỏng: - Con Mỹ nó kể mẹ nghe hết rồi, dù sao... Nói đến đây bà nhỏ giọng: - Dù sao bé Bối cũng là máu mủ thằng Viễn, con cấm tụi nó gặp nhau sao được? Tôi chợt hiểu ra, à thì ra là chị Mỹ kể khổ với mẹ chồng tôi đây mà. - Mẹ, chị Mỹ kể những gì? Mẹ chồng tôi cũng không phải người không hiểu chuyện, gương mặt bà có chút bất đắc dĩ: - Nó không nói gì nhiều, nó chỉ nói con không cho Viễn gặp con Bối vì sợ tụi nó thân nhau. Mẹ thì không đồng ý đâu, bây giờ mẹ con con Bối còn có gia đình mình thôi, ép nó thì tội cho nó. Mẹ biết con lo điều gì nhưng con yên tâm đi, con Mỹ nó không phải người như thế. Tôi gạt chống xe, tay xách cái túi sữa chua mà bé Bối và anh Viễn rất thích. - Mẹ thấy con quá đáng lắm sao, tại mẹ không biết... Nói đến đây tôi lại ngừng khi nhìn thấy gương mặt già đi của mẹ chồng tôi. Bà thương tôi, mặc dù không thương như con ruột nhưng chí ít giữa tôi và bà không có chuyện mẹ chồng nàng dâu máu lửa. Bà công bằng giữa tôi và chị Mỹ, cũng không khắt khe quá nhiều. Hơn nữa anh Vinh cũng vừa mất, bà chỉ vừa mới vui vẻ trở lại tôi không muốn nhìn bà khổ tâm. - Mà thôi, không có gì mẹ ạ. Con giận vì anh Viễn không quan tâm con thôi, hôm ấy hình siêu âm thằng bé nhà con bị bé Bối vò nát, con xót nên lời qua tiếng lại thôi. Chẳng có gì to tát đâu. Mẹ chồng tôi ngạc nhiên: - Có chuyện đó sao? Tôi cũng vờ ngạc nhiên theo bà: - Ối thế chị Mỹ không kể mẹ nghe sao? Mẹ chồng tôi lắc đầu, tôi cũng không nói thêm, mục đích của tôi cũng chỉ muốn thế, muốn bà biết rằng chị Mỹ cũng không thật lòng kể hết cho bà. Tôi vẫn yêu chồng, vẫn thương gia đình chồng rất nhiều. Mẹ chồng tôi nhìn tôi, bà không nói gì, tôi nghĩ bà thông minh chắc hiểu mọi việc nhưng có vô số việc sau này tôi mới biết, có thể họ hiểu nhưng làm sai họ vẫn cứ làm sai. Giữa thấu hiểu và cảm thông hình như chẳng bao giờ đi đôi với nhau được. Sau hôm đó tôi vẫn không nói gì với Viễn, mà anh ấy cũng không có ý định muốn nói cho tôi nghe. Tôi vẫn thường bắt gặp anh ấy chơi đùa cùng bé Bối, tôi thấy, tôi biết và tôi cũng chấp nhận làm ngơ chỉ cần giữa anh Viễn và chị Mỹ không xảy ra chuyện gì là được. Chắc nhiều người nghĩ tôi ngu ngốc, ai lại để chồng mình như thế như thế.... Thật sự có trách tôi có cho tôi thay đổi tôi vẫn không làm khác được. Tôi đã mất đi đứa con tôi hiểu tình máu mủ là như thế nào mà sự thật thì Viễn là cha ruột bé Bối, cấm làm sao được cha con họ gần nhau. Tôi không thích thì tránh đi, còn muốn chia rẽ họ thật sự thì tôi chẳng làm được. Còn về anh Viễn và chị Mỹ thì đó lại là vấn đề khác, người muốn lăng nhăng, người muốn lăng loàn có cản có trói cũng chẳng được. Tôi có chồng chứ không phải có con mà cứ luôn quản lý anh ấy. Mà khi hạnh phúc thì biết gì đến việc chia ly???? Tôi vẫn luôn nhắc anh Viễn rằng, chị Mỹ là chị dâu đừng làm gì đó quá đáng. Anh ấy mỗi khi nghe tôi nói chỉ im lặng, không cãi lại cũng không khó chịu. Anh chỉ nói: - Anh biết rồi, em là vợ anh! Tôi nghe anh trả lời trong lòng cảm thấy rất dễ chịu, chí ít chồng tôi vẫn rất biết yêu thương tôi. Mãi cho đến một hôm... Hôm nay nhà tôi nấu món canh cá, suốt bữa ăn tôi chẳng đọng vào bát canh, cảm giác cổ họng cứ nhợn lên. Ăn được nửa bát cơm, ngay khi Viễn gắp cho tôi một ít thịt cá, ngửi thấy mùi tôi liền nôn thóc nôn tháo khiến Viễn lo sốt vó. Chạy vù vào nhà vệ sinh, cổ họng đau buốt, ruột gan lại cứ lộn tung lên, tôi cố nôn ra nhưng lại chẳng nôn ra được gì, cái cảm giác này rất khó chịu.. Viễn bên cạnh hết vỗ lưng lại an ủi: - Em sao thế, hôm nay ăn trúng gì sao? Tôi vội lắc đầu, giọng mệt mỏi: - Không...em có ăn gì đâu... Nôn mãi một lúc đến khi cảm nhận chẳng còn chút gì có thể nôn được, tôi mới được Viễn dìu ra ngoài. Mẹ chồng tôi chờ sẵn, bà dúi vào tay Viễn một chút tiền, cười nói: - Viễn, đưa con Giao đi khám đi, nhanh lên. Viễn trơ mắt: - Cô ấy vẫn không sao mà mẹ. Mẹ chồng tôi cười toe: - Cái thằng này, con Giao giống có thai lắm. Có thai??? Tôi còn ngạc nhiên vô cùng, phải nói tôi chưa hề nghĩ đến... Dạo thời gian gần đây tôi vừa chuyển đến trường Mầm non công lập dạy lớp trẻ 2 tuổi, thời gian bận bịu lại thêm việc bán đất dưới quê của mẹ ruột tôi làm cho tôi chẳng có thời gian mà suy nghĩ đến chuyện mang thai. Mà nghe mẹ chồng tôi nói tôi mới suy nghĩ lại hình như tháng này đã trễ hơn 5 ngày... Viễn cuốn quýt, anh chạy như bay vào phòng vơ vội cái áo liền đưa tôi đi đến bệnh viện. Kết quả như mẹ chồng tôi đoán, tôi có thai, thai được 5 tuần đã vào tổ nhưng chưa có tim thai. Có chút lo lắng, tôi hỏi bác sĩ: - Sao chưa có tim thai hả bác? Bác sĩ cười trừ: - Không sao, có người đến 7-8 tuần mới có, không phải lo lắng quá, một tuần sau đến khám lại nhé. Tôi nghe bác sĩ trấn an cũng đỡ lo đi phần nào, lần này mang thai tôi phải chú ý và cẩn thận nhiều hơn nữa. Nổi đau lần trước vẫn còn ám ảnh trong tôi rất nhiều... Khỏi nói Viễn vui đến mức độ nào, anh gần như muốn ôm lấy tôi hét lên trong bệnh viện.. Nhìn chồng tôi vui vẻ người làm vợ như tôi cũng vui không kém. Sang ngày hôm sau tôi báo cho mẹ tôi biết việc tôi có thai, bà mừng đến nỗi lên thăm tôi và trông nom tôi đến khi qua 3 tháng đầu. Thời gian này cả nhà dồn tất cả sự quan tâm vào tôi, vì theo như lời bác sĩ nói rất có thể tôi mang thai con trai! Ba mẹ chồng tôi vui như hội, ông bà nay nấu món này mai nấu món kia cho mẹ con tôi bồi bổ, mẹ ruột tôi về lại quê cũng không quên mỗi tuần gửi xe lên một con cá chép, một vài con bồ câu, gần chục trứng gà ta lại thêm rau sạch ở dưới quê mẹ tôi trồng. Có ai hỏi tôi trong cuộc đời tôi hạnh phúc nhất khi nào chắc tôi sẽ không ngần ngại mà nói là khi tôi mang thai lần thứ hai! Bé Bối gần 3 tuổi, con bé đáng yêu xinh xắn lại không quá nghịch ngợm, thời gian trước mặt dù tôi và con bé không thân nhưng tôi và con bé cũng không đến nỗi xa lạ. Ấy thế mà chẳng hiểu vì sao từ khi tôi bầu được 3 tháng mỗi lần con bé gặp tôi lại cứ sụ mặt và mếu máo. Có hỏi thì con bé không nói chỉ ôm lấy chị Mỹ hay mẹ chồng tôi chầm chầm. Mỗi lần như thế chị Mỹ luôn ra vẻ dịu dàng ôm lấy bé Bối, giọng rất nhu hòa: - Bối, thím Giao đang có em bé, sau này bé ra đời sẽ chơi với con nhé. Bé Bối nhìn tôi tò mò, gương mặt rất đáng yêu, ấy thế mà bỗng dưng con bé lại khóc thét lên: - Không, con không chơi với ma quỷ, không không.. Tôi nghe con bé nói thì rất ngạc nhiên, không hiểu sao con bé lại nói những lời như thế. Nhưng khi ấy tôi lại không quá để ý đến vấn đề này, có khi do tôi không thường xuyên chơi với bé Bối nên nó không thân hoặc cũng có thể đang trong độ tuổi khủng hoảng nên con bé đâm ra hay mếu máo, la hét và khóc nhè. Trẻ con mà, ăn nói linh tinh và khóc lóc bát nháo là giỏi nhất thôi. Chị Mỹ cứ luôn miệng xin lỗi tôi và mắng con bé, việc ấy làm tôi rất khó chịu, tôi thật lòng không trách con bé. Có ngạc nhiên thật nhưng trách nó thì không, trẻ con nói năng vu vơ thì trách làm sao được. Mẹ chồng tôi thương cháu nên cũng không trách bé Bối, chỉ bảo chị Mỹ đừng cho con bé xem quá nhiều phim hoạt hình lung tung để rồi ảnh hưởng đến tâm lý. Sự việc xảy ra chỉ tôi, chị Mỹ với mẹ chồng tôi biết, anh Viễn và ba chồng tôi thì không biết việc này. Đến khi thai được 5 tháng thì tôi nhập viện vì sinh non, đứa bé mất do tim ngừng hoạt động. Tôi khi ấy lại một lần nữa chết lặng..