Muốn Ăn Bánh Trôi Không FULL
Chương 4
Bọn người hầu nói cho Viên Tiêu, tên Alpha đốn mạt nhà hàng xóm kia buổi tối hai ngày trước uống đến say mèm mới về đến nhà.
Sau khi gã về nhà một lúc, lại vì công việc rối ren nên phát hỏa, cuối cùng còn ném cục tức lên người mẹ của Thang Viên, bắt đầu đánh đập bà.
Mà mẹ Thang Viên là một Omega, làm sao phản kháng được Alpha cường tráng, chỉ có thể nhẫn nại chịu đựng gã vừa đánh vừa chửi.
Nhưng không nghĩ tới Alpha đáng chết kia sau khi đánh mẹ Thang Viên, không những không hề có một chút thương xót với mẹ con bọn họ mà khi thấy Thang Viên khóc hu hu đến run bần bật còn nỗ lực che chở cho mẹ kia, gã lại nổi lên sắc tâm, duỗi tay hướng tới làn da trắng nõn mềm mịn của bé Omega, muốn làm ra hành động đồi bại.
Mẹ Thang Viên có thể chịu nhục mạ, chịu đựng bị đánh, chỉ vì muốn Tiểu Thang Viên của bà có một hoàn cảnh sinh hoạt tốt hơn một chút, nhưng bà tuyệt đối không cho phép bé con chịu bất cứ thương tổn nào.
Nhìn ánh mắt Thang Viên tràn ngập sợ hãi, mẹ Thang Viên quơ tay với được một vật nặng lập tức táng thẳng vào đầu Alpha, gã Alpha ngã xuống, tay che lại một bên đầu không ngừng chảy máu, hung tợn nhìn hai mẹ con bọn họ.
Chờ đến lúc xe cứu thương đến, bên cạnh hai mẹ con Omega ôm nhau khóc to là Vũng máu tươi cùng một thi thể đã tử vong vì mất máu quá nhiều.
Tuy rằng gã Alpha cặn bã bị mẹ Thang Viên đánh chết, nhưng cảnh sát dựa vào camera của biệt thự, chứng thực bà là bởi vì bị uy hiếp nên mới phản kháng, xem như phòng vệ chính đáng, hơn nữa đánh người xong còn lập tức gọi cấp cứu.
Google ngay trang * Т RUMtruyen.
ME *
Tuy rằng cuối cùng Alpha đã chết, nhưng gã cố ý đánh đập Omega, ý đồ xâm phạm Omega vị thành niên, hai tội danh lớn này cũng đủ cho gã ăn cơm tù mấy chục năm.
Cho nên cuối cùng, Thang Viên cùng mẹ không phải chịu xử phạt, còn từ di sản của Alpha nhận lại một ít tiền bồi thường thiệt hại tinh thần.
Nhưng tiền vĩnh viễn cũng không đền bù được những thương tổn về mặt tinh thần mà Thang Viên và mẹ phải chịu, mẹ Thang Viên cực kì hối hận vì đã tin lời gã Alpha kia sẽ đối xử thật tốt với hai mẹ con, còn làm bảo bối Thang Viên của bà phải chịu đựng sự kinh hãi lớn như vậy.
Cảnh sát lấy khẩu cung xong thì thả hai mẹ con họ đi.
Mẹ Thang Viên muốn đưa bé rời khỏi nơi đã khiến bọn họ thương tâm này nhưng Thang Viên lại khóc lóc cầu xin bà trở về một lần, bởi vì bé muốn trở về gặp Viên Tiêu lần cuối.
Buổi tối hôm đó Thang Viên cực kỳ sợ hãi, nhìn mẹ bị đánh khiến cho trái tim của bé như bị xé nát, nhưng bé không có biện pháp bảo vệ mẹ thật tốt, chỉ có thể cùng mẹ chịu đòn.
Khi gã kia có ý đồ với bé, Thang Viên càng lâm vào khủng hoảng, bé sợ tới mức không phát ra được âm thanh nào, nhưng bé lại nhớ rõ lúc ấy trong lòng mình liên tục gọi tên Viên Tiêu, hy vọng Viên Tiêu có thể thật sự giống buổi chiều từng nói, sẽ đến bảo vệ bé.
Nhưng Thang Viên không chờ được đến khi Viên Tiêu tới bảo vệ, trước mắt bé đã bao phủ máu tươi.
Thang Viên biết chuyện này xảy ra không liên quan gì tới Viên Tiêu, nhưng bé muốn gặp Viên Tiêu, bé muốn ôm cậu, dắt tay cậu, thật sự không được thì chỉ nhìn một cái thôi cũng được, bởi vì bé thật sự rất sợ hãi.
Hiện tại bé thật sự rất muốn có Alpha cường đại tới an ủi mình một chút, hơn nữa, này có lẽ đây chính là lần gặp mặt cuối cùng của bọn họ.
Mẹ Thang Viên không lay chuyển được bé, chỉ có thể lại mang bé trở lại nơi tràn ngập đáng sợ kia.
Mẹ giúp Thang Viên nhấn chuông cửa nhà họ Viên, là người hầu ra mở, cô ta nhận ra hai mẹ con Omega, nghe thấy Thang Viên nói muốn gặp Viên Tiêu thì vào báo cho Viên Giang Minh đang công tác tại nhà.
Viên Giang Minh sợ Viên Tiêu nhân lúc ông không có ở nhà mà phá phách, nên mới mang công việc về nhà xử lý, đêm qua nhà hàng xóm xảy ra chuyện, ông cũng nghe bọn người hầu nói qua.
Nhưng bởi vì Viên Giang Minh là một người mắt cao hơn đầu, ông cảm thấy hai Omega này ngoại trừ dạy hư con trai vẫn luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện của ông ra thì không có bất cứ chuyện gì đáng để ông bỏ thời gian và công sức, nên lệnh cho người hầu tùy tiện tìm lý do tiễn khách.
Thang Viên nôn nóng chờ đợi ngoài cửa, lại không chờ được Viên Tiêu, chỉ chờ được người hầu lấy cớ từ chối, cô ta nói cậu chủ nhà mình sinh bệnh, tạm thời không tiếp khách, phiền bọn họ lần sau lại đến.
Tiểu Thang Viên đơn thuần nào hiểu được đây là người ta lấy cớ đuổi người, còn lo lắng dò hỏi người hầu Viên Tiêu bị bệnh gì, có nghiêm trọng không.
Mẹ Thang Viên không đành lòng nhìn bộ dáng đơn thuần của con trai, chỉ có thể nói sự thật rằng bọn họ không muốn nhìn thấy chúng ta, sau đó lôi kéo bé đi.
Thang Viên khóc thương tâm muốn chết, bé chỉ muốn gặp Viên Tiêu lần cuối thôi, vì sao mọi người đều ngăn cản.
Cuối cùng, Thang Viên cùng mẹ rời khỏi đây, trong khi Viên Tiêu hoàn toàn không hiểu rõ tình huống như thế nào.
~Hết chương 4~.
Truyện khác cùng thể loại
90 chương
6 chương
32 chương
3 chương