Mười Tội Ác: Bóng Ma Đêm Mưa
Chương 66 : Tiếng Khóc Trong Đêm
Mưa vẫn đang rơi, giữa tiếng sấm chớp, căn biệt thự cũ như chìm sâu trong không gian ma mị.
Khoảng sân trơn trượt vì bùn đất, cánh cửa nhà vốn đóng chặt giờ chỉ thấy khép hờ, không rõ ai đã mở ra.
Tiến lại gần, Họa Long giơ tay ra hiệu mọi người đứng yên, rồi anh cảnh giác, nói một câu: "Có tiếng gì đó!"
Cậu cảnh sát trẻ đi phía sau ngượng ngùng lên tiếng: "Xin lỗi...!là tiếng răng tôi va vào nhau!"
Cảnh sát già an ủi: "Đừng sợ, cứ theo sát tôi."
Cảnh sát trẻ vội giải thích: "Sư phụ, không phải đâu, tại con mắc mưa nên hơi lạnh thôi."
Bao Triển và Tô My cố nhịn để không bật ra tiếng cười, cảnh sát trẻ ngoan ngoãn theo sát sư phụ, mọi người tiếp tục tiến vào bên trong cánh cửa.
Phòng khách tầng một trống không và vô cùng ẩm thấp, trên lớp nền bê tông lỗ chỗ ổ gà thỉnh thoảng có nơi nhô cao ụ đất, lớp vôi trắng trên tường đã rơi xuống già nửa, phần sơn trên cánh cửa gỗ bong ra cuộn tại thành những hình thù kì quái.
Sau khi kiểm tra một lượt cả đội phát hiện, các căn phòng tại tầng một đầu đã bi bụi phủ đầy, trên cửa sổ giăng kín mạng nhện, trên nền đất tả một lớp bụi dày, không một dấu chân, xem ra đã rất lâu rồi không người ở.
Trên tầng hai bỗng vong lại tiếng bước chân ai đó đang chạy, mọi người đều im bật, nín thở chuẩn bi tinh thần ập lên tầng hai.
Tuy nhiên, cầu thang gỗ lên tầng hai đã có vài chỗ mục hỏng, e rằng không thể kháng nối cân nặng của cả đội, Họa Long bảo từng người lên một, không được vội vàng.
Lên tới tầng hai, tất cả chỉ thấy một hành lang vô cùng vẳng lặng, không có bóng dáng bất kì ai.
Một bên hành lang là vài căn phòng, cửa phòng đều đã đóng chặt, bên còn lại là bức vách, trên nền hành lang không hiểu sao lại vương vãi mấy tờ tiền âm phủ trông thật ma quái.
Cuối hành lang chính là phòng chứa đồ, nơi phát hiện ra lượng lớn máu đã đông đặc, tờ niêm phong cảnh sát dân chéo trên cửa phòng đã bị xé xuống.
Trần nhà phía cuối hành lang có một lỗ hình vuông, trên tường dựng một chiếc thang sắt, từ đó có thể trèo lên gác trần phía trên.
Họa Long đưa tay ra hiệu, báo mọi người phân làm hai nhóm, cảnh sát già và cảnh sát trẻ kiểm tra hai căn phòng bên trái cầu thang, ba người tổ chuyên án kiểm tra bên phải, dù kẻ đột nhập là người hay ma cũng không được để thoát.
Cảnh sát già khẽ mở một cánh cửa, bên trong toàn là những thứ rác rưởi lộn xộn.
Ông tiếp tục mở căn phòng tiếp theo, bên trong chất đầy những thứ đồ nội thất đã bị chặt vụn, cảnh sát trẻ run cầm cập bước theo sau sư phụ, cảnh sát già kiểm tra kĩ càng một lượt, xem trong phòng có ai hay không.
Ba người Họa Long kiểm tra căn phòng đầu tiên, không phát hiện điều gì bất thường, chuyển sang kiểm tra căn phòng chứa đồ cuối hành lang.
Bao Triển phát hiện trên kẽ cửa sát bản lề cánh cửa phòng chứa đồ có nhét một mớ tóc trắng.
Anh biết rằng một số người già khi chải đầu thường có thói quen vo những sợi tóc rụng nhét vào kê cửa như thế.
Lần đầu tiên trèo vào trong căn nhà, cảnh sát trẻ sợ chết khiếp vì chiếc váy trắng treo sau rèm cửa, điều đó khiến cậu vô cùng nhạy cảm với khung cửa sổ.
Lần này bước vào phòng, thử đầu tiên khiến cậu chú ý chính là chiếc rèm cửa số, vừa nhìn vào cậu đã giật bắn mình vì hình như có ai đó đang đứng nấp sau đó.
Quá sợ hãi, cảnh sát trẻ chỉ biết lấy ngón tay ngoắc ngoắc ra hiệu cho cảnh sát già, cảnh sát già bình tĩnh lấy chiếc dùi cui điện vén tấm rèm cửa sổ lên, phía sau không hề có ai trên nền nhà chỉ có một đôi dép đặt ngay ngắn.
Sát tường có mấy chiếc tủ quần áo, cảnh sát già mở toang tất cả các cánh cửa tủ, cánh cửa vừa bật mở, trước mắt họ hiện ra một quái nhân tóc đỏ đang đứng lù lù bên trong.
Cánh cửa từ bên cạnh cũng bị bất ngờ tự giật mở, từ bên trong phóng ra hai quái nhân nữa.
Hai thầy trò và ba quái nhân khi nhìn thấy nhau đều giật mình kinh hãi, rồi hét toáng, vang động cả căn nhà.
Họa Long, Bao Triển và Tô My nghe tiếng hét vội vàng chạy tới.
Thấy cảnh tượng hỗn loạn trước mặt, cả ba cũng đứng chết chân.
Ba quái nhân ôm đầu định bỏ chạy, Họa Long lập tức đứng chặn cửa rồi rút súng ra cản đường.
Ba quái nhân như ruồi cụt đầu, chạy loăng quăng tìm chỗ trốn.
Sự việc xảy ra quá nhanh, khung cảnh vô cùng hỗn loạn, cảnh sát trẻ vẫn đứng yên một chỗ hét thất thanh từ nãy đến giờ, hai tay nắm chặt lấy tay sư phụ.
Tô My cũng có phần sợ hãi, vội ôm lấy cánh tay Bao Triển.
Họa Long hơi do dự không biết có nên nổ súng hay không, một quái nhân nhấc chiếc ghế tròn ba chân lên khua loạn xạ, hai kẻ còn lại cũng vớ bừa một thứ gì đó làm vũ khí, chuẩn bị tư thể tự vệ.
"Làm gì thế hả?" Họa Long quát lớn.
"Các...!Các người là ai?" Quái nhân tóc đỏ giọng run lập cập hói.
"Cảnh sát đây! Tất cả đứng yên!" Họa Long nó.
Tô My giờ mới nhìn rõ, thốt lên: "Ôi trời, một lũ "trẻ trâu[21]...."
"Trẻ trâu" là cách giới trẻ hiện giờ gọi những kẻ cá biệt trong những kẻ cá biệt, một nhóm những đứa trẻ với phong cách và suy nghĩ khác người, thích gây chú ý và lúc nào cũng cho mình là đúng, làm gì cũng bốc đồng, mỗi thành phố đều có một vài nhóm "trẻ trâu" như thế.
Lũ "trẻ trâu" thích mặc những bộ đồ quái dị, đầu tóc nhuộm màu lòe loẹt, bất kể là trai hay gái đều thích trang điểm rất đậm, trên người đeo đây những thứ trang sức cổ quái, như bộ xương khô, dây xích, v. v..
Hầu hết chúng là những đứa trẻ xuất thân từ tầng lớp hạ lưu.
Mái tóc của chúng là một cách tạo hình đặc biệt trước tiên dùng keo nước lởm gội đầu, sau đó cho pháo vào trong nổ bung lên, cuối cùng quét thêm các thứ sơn với đủ loại màu sắc để định hình.
Chúng là một đám trẻ học chẳng hết cấp hai, không phải tất cả những đứa trẻ bỏ học sớm đều thành "trẻ trâu", nhưng những đứa "trẻ trâu" nhất định là bỏ học sớm.
Hình ảnh của chúng trong mắt chính mình hiện lên như một tập thể những nhân vật đại diện hội tụ các yếu tố thời thượng, có con mắt khác biệt, tu tưởng tân tiến, đã thế lại đẹp trai xinh gái không ai bằng còn hình ảnh chúng trong mắt chúng ta thì đơn giản thôi: Quái nhân!
Hình ảnh chúng ta trong mắt chúng cũng đơn giản không kém: Nhà quê!
Ban ngày, nếu chẳng may gặp một đứa "trẻ trâu" trên phố chắc hẳn bạn đã rất sốc, nhưng nửa đêm, trong một căn biệt thự cũ kĩ mới xảy ra án mạng mà gặp phải ba tên "trẻ trâu", thì chắc chắn không ai không cảm thấy kinh hãi.
Chẳng thế mà người kinh nghiệm lâu năm như cảnh sát già cũng phải giật mình hét lên ầm ĩ.
Ba đứa "trẻ trâu" hai trai một gái, chúng xưng hô nhau bằng những cái tên trên mạng.
Nếu xóa bớt hai chữ "trẻ trâu" phía trước đi cho khỏi rắc rồi, thì tên chúng lần lượt là: Kaola, Lạc Diên và Trường Đảo Băng Trà.
Trường Đảo Băng Trà là tên cô bé, còn Kaola và Lạc Diên là hai người bạn trai của cô.
Hai câu thiếu niên cũng yêu một bạn gái.
Những chuyên gia nghiên cứu tâm lí và tình cảm cũng rất khó giải thích về điều này, trong tập thể những đứa "trẻ trâu", tình yêu giữa ba người sẽ được duy trì như thể nào, tư duy giới tính của chúng khác người ra sao?
Đêm đó, ba đứa "trẻ trâu" muốn tìm cảm giác mạnh, chúng quyết định đến căn biệt thự ma nhà Lâm...!thám hiểm.
Khi lọt vào trong, chúng bỗng nghe thấy những tiếng khóc và tiếng hát vô cùng kì lạ.
Sau đó, là tiếng chân người đi từ tầng một lên, chính là năm người Họa Long.
Mấy đứa "trẻ trâu" sợ quá bèn trốn vào tủ...
"Bọn ta tới đây chơi một chuyến cho vui thôi.
Mau tránh ra cho bọn ta về." Kaola nói bằng giọng huênh hoang.
Lạc Diên cũng không kém: "Mau lên, đã nói với các ngươi rồi, cảnh sát thì có gì tài giỏi? Trong ngôi nhà này có ma, nhưng không phải chúng ta."
Cô bạn gái Trường Đảo Băng Trà cất giọng nói thảo mai: "Ôi, có ma thật đấy! Ta nghe thấy ma khóc, ta nghe thấy quỷ ca!"
Họa Long quát nạt: "Nói vớ vẩn, ma quỷ ở đâu ra."
Trường Đảo Băng Trà vẫn giữ nguyên giọng điệu, liếc mắt lên trần nhà, nói: "Quỷ ấy à, dù sao thì cũng vẫn có đấy!"
Bỗng dưng, từ một nơi nào đó trong căn nhà bỗng vang lên tiếng khóc, hòa lẫn với tiếng kêu thê lương, giống như tiếng những con mèo hoang réo rắt trong đêm trường tĩnh lặng.
Sau đó, mọi thứ lại im bật, rồi trong căn nhà bắt đầu vọng lại tiếng một cô gái đang hát, giọng hát ngân nga trầm ấm, pha chút buồn man mác.
Mọi người sởn tóc gáy, nổi da gà, không ai nói gì, tất cả dòng tai lắng nghe:
"Có một em bé gái, Cõng bạn búp bê xinh Ra vườn hoa một mình, Ngắm hoa anh đào đang nở,
Búp bê bỗng gọi mẹ, Chú chim trên cành lộc, Cất tiếng cười ghẹo chê!
Búp bê à búp bê, Vì sao em lại khóc, Có phải vì phút chốc, Nhớ tiếng mẹ năm xưa?
Búp bê ơi búp bê, Nín đi đừng khóc nữa, Những điều em đang nghĩ, Hãy kể cùng chị nghe.
Những ngày tháng xưa kia, Có gia đình vui vẻ, Em có cha có mẹ, Thương yêu em vô vàn.
Một hôm cha rượu say, Tay cha cầm rìu sắc, Chân bước về phía trước, Nơi mẹ đang ngồi nhìn.
Ơi cha ơi cha hỡi, Cha chặt biết bao pha, Màu đỏ tươi của máu, Nhuộm đẫm vách tường nhà.
Ôi chiếc đầu của mẹ, Lăn xuống gầm giường kia, Ôi đôi mắt của mẹ, Còn nhìn em không lìa.
Rồi cha nói với em, Nhờ một tay giúp sức, Xác mẹ chôn dưới gốc, Một cây xanh trong nhà.
Và chiếc rìu của cha, Lại vung lên lần nữa, Da em thành lớp vỏ, Một chú búp bê xinh."
Mọi người từ từ tiến ra hành lang, cánh cửa phòng chứa đồ không hiểu đã mở ra từ bao giờ, cuối hành lang có hai sinh vật lạ đang nhìn thẳng về phía cả nhóm.
Trong bóng tối, chúng mờ mờ ảo ảo trông hơi giống dáng người.
Đôi mắt phát sáng, một "người" khoác chiếc áo choàng rộng thùng thình, trên tay cầm một lưỡi hái rất dài, "người" còn lại sắc mặt trắng bệch, lộ hai chiếc răng nanh, trong tay cầm sợi xích lớn.
Hai kẻ đó vừa khóc vừa kêu vừa hát, rồi từ từ tiến lại phía nhóm Họa Long.
Ba đứa "trẻ trâu" hét lên ầm ĩ: "Ma...!ma.. chạy mau!"
Cảnh sát trẻ, cảnh sát già và ba đứa "trẻ trâu" co giò bỏ chạy, từ phía cầu thang vọng lại tiếng kêu lét két, những bậc thang sắp không chịu nổi sức nặng sẵn sàng đổ sập bất cứ lúc nào, thấy vậy năm kẻ nhát gan lại chạy trở lại.
Tô My vốn cũng định bỏ chạy, nhưng thấy tình hình không ổn đành đứng nấp sau lưng Họa Long và Bao Triển.
Họa Long cảm thấy bất ổn, tay cầm súng bắt đầu run lên.
Bao Triển đứng bên cạnh nhắc nhở: "Đừng nổ súng, chúng là người."
Hai kẻ lạ mặt ngày càng tiến lại gần, còn giơ hai tay với những móng vuốt theo kiểu yêu quái dọa người, ba đứa "trẻ trâu " sợ hãi cứ lùi mãi về phía sau, Họa Long bất ngờ lao tới tung một cú đá trời giáng, một tên ngã dụi sang một bên, rồi ngay sau đó anh đưa tay hầu quyền, bạt một miếng vào mặt tên còn lại.
Tên kia ngã nhào xuống cạnh tường, cố gắng lổm ngổm đứng dậy, hắn đau quá rên lên ư ứ.
Họa Long lại làm một đường liên hoàn cước, Bao Triển vội chạy tới ngăn Họa Long lại.
Hai kẻ kia đều đeo mặt nạ, chúng trúng đòn đau điếng, đưa tay gỡ lớp mặt nạ xuống, tên trúng đòn hầu quyền bị thương nặng hơn nhưng trên mặt hắn không hề chảy máu, mà chảy ra một thứ dịch màu trắng rất quái dị.
Ba đứa "trẻ trâu " nhận ra hai kẻ trước mặt, kêu lên: "Vu Hành Vân, Lạc Thần."
Vu Hành Vân và Lạc Thần là bạn của chúng.
Ba đứa "trẻ trâu " đến "thám hiểm" ngôi nhà ma, hai đứa bạn khác cũng lén lút đi theo để dọa chúng.
Hai đứa mới đến, một hóa trang thành Tử Thần, mặc chiếc áo mưa to rộng, cầm lưỡi hái lớn.
Một đứa giả làm Ma Cà Rồng, mắt đỏ nanh dài.
Hai đứa vừa tham gia buổi triển lãm trang phục truyện tranh, trên người vẫn mặc nguyên trang phục, trông chẳng khác gì những nhân vật bước ra từ truyện tranh.
Chúng mua sẵn những chiếc kính áp tròng dạ quang, loại "đồ chơi" này sau khi đeo vào mắt sẽ khiến con ngươi phát ra ánh sáng xanh khi đứng trong bóng tối, chiếc răng nanh cũng là một thứ "hàng giả".
Chúng vốn chỉ định dọa ba đứa bạn một trận cho vui, ai ngờ lại bị Họa Long giáng cho mấy đòn đau điếng.
Năm đứa "trẻ trâu" mỗi đứa một câu làm náo loạn cả căn nhà.
Vu Hành Vân là một đứa bé gái, vừa rồi bị Họa Long đá dụi sang một bên, giờ vẫn còn ấm ức, chửi thề: "Khốn thật! Bọn mày là cũng một hội hả?"
"Không phải đầu chị! Họ là cảnh sát, chị không đấy bên trong lớp áo mưa mỏng kia là cảnh phục à?" Trường Đảo Băng Trà giải thích.
"Lão đây bị hai đứa khốn bọn bay dọa tức chết." Lạc Diên bực tức.
"Cảnh sát thì có thể ra tay đánh người sao? Xem đây!" Kaola tỏ vẻ bức xúc, hai tay cậu ta giả làm động tác cầm súng, hướng xuống sàn nhà, nét mặt đầy thách thức.
"Mẹ kiếp, vỡ mất cái mụn rồi." Lạc Thần sờ lên mặt, giong tức tối.
"Bọn oắt này, dám giả thần giả quỷ, xích hết chúng lại lôi về đồn." Họa Long mắng cả lũ trẻ.
Tô My cũng bực mình, nói: "Bị ăn đòn là còn may.
Mấy đứa nhìn lại mình xem có ra thể thống gì không? Nhìn thấy "đồng loại" mà còn sợ mất hồn mất vía."
Bao Triển chỉ thở phào: "Cũng may không nổ súng."
Cảnh sát già và cảnh sát trẻ cùm hết năm đứa "trẻ trâu" lại, đưa chúng về đồn.
Trước khi rời đi, Họa Long kiểm tra kĩ lại một lần nữa, căn phòng chứa đồ không có gì bất thường, lớp "đậu phụ huyết người" trên nền đã bị cảnh sát mang đi hết.
Hai đứa "trẻ trâu" đóng giả Tử Thần và Ma Cà Rồng nấp trong đó chỉ với ý định dọa những người bạn của mình một trận cho ra trò, chúng nào hay căn phòng đó đáng sợ đến mức nào.
Bao Triển nhớ ra vẫn còn gác trần chưa kịp kiểm tra.
Anh trèo lên chiếc thang, thò nửa người lên trên, nhìn quanh một lượt.
Căn gác lâu năm không được tu sửa, đã bị mưa dột, mấy giọt nước mưa nhỏ xuống tí tách, nơi góc tường có mấy chậu hoa, hoa trong chậu sớm đã chết khô, chỉ còn một chậu Vạn Tuế vẫn mọc hiên ngang bất chấp thời gian.
"Trên này không có người." Bao Triển nói vọng xuống dưới với Họa Long và Tô My.
Khi Bao Triển vừa xuống khỏi thang, từ trên gác trần vọng xuống một giọng nói vô cùng ma mị: "Xin chào!".
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
11 chương
85 chương
96 chương
66 chương
40 chương
25 chương
31 chương