Mười Tội Ác: Bóng Ma Đêm Mưa
Chương 52 : Máu Vẽ Mặt Người
Tư duy của những kẻ giết người biến thái chẳng bao giờ giống với người thường.
Một nhà xã hội học khi làm bài điều tra nghiên cứu về tâm lí tội phạm đã đặt câu hỏi như thế này: "Làm cách nào để nhét quân mạt chược vào mũi?"
Câu trả lời rất đơn giản: " Rạch lỗ mũi ra là xong."
Người đã đưa ra câu trả lời này hiện vẫn đang ngồi trong ngục.
Một câu hỏi khác: " Một người đang đứng đối diện với bạn, làm cách nào để nhìn thấy gáy anh ta?"
Ngoài cách vòng ra phía sau người đó, còn có một cách nữa, đó là...!vặn cổ người kia một trăm tám mươi độ.
Ngày 25 tháng 10 năm 2010, người ta phát hiện một thi thể tại khu Đông Quan, huyện Bội, nạn nhân ngồi trên hàng rào chắn đường, các mũi sắt của hàng rào chắn đâm xuyên vào hạ thể của nạn nhân, máu chảy thành vũng xuống nền đất phía dưới.
Không ít trường hợp gặp tai nạn tương tự khi một số người vượt rào chắn qua đường.
Tại thành phố Hợp Phì, một thiếu niên khi trèo qua rào chắn đường, bị các thanh sắt nhọn trên đó đâm vào đùi, mắc kẹt gần một tiếng đồng hồ.
Tại Hàng Châu, một cô gái trẻ không muốn đi đường vòng, quyết định trèo qua rào chắn, khi chuẩn bị nhảy xuống thì trượt chân, thân dưới bị các gai sắt nhọn đâm sâu.
Do đó, khi nhận được báo án, Sở Cảnh sát Đông Quan cho rằng đó chỉ đơn thuần là một vụ tai nạn.
Ông cụ tập thể thể dục buổi sáng chạy thẳng tới Sở Cảnh sát, vừa thở dốc vừa miêu tả: "Đầu...!đầu của người đó..."
Một cảnh sát hỏi: "Đầu đứt rồi ạ?"
Ông cụ hổn hển đáp: "Chưa...!chưa đứt hẳn.
Mắt tôi không nhìn rõ nên lấy bật lửa ra soi.
Đây này, tôi giơ lên này, cứ tưởng sẽ thấy rõ mặt.
Ối cha mẹ ơi! Ai ngờ thấy cái gáy, sợ chết khiếp! Mặt người kia bị vặn ra phía sau rồi."
Cái xác ngồi trên hàng rào chắn, theo đúng tư thế ngồi, thì phải quay ra ngoài đường, thế nhưng đầu nạn nhân lại bị vặn ngược vào trong.
Trời sáng dần, hàng trăm người qua đường đều chứng kiến cảnh tượng ghê người đó.
Tư thế của cái xác vô cùng quái dị, gây chấn động cả khu phố huyện, người gần người xa kéo đến xem.
Khi tổ chuyên án tới, công tác kiểm tra hiện trường đã kết thúc, cảnh sát đã đưa thi thể nạn nhân đi nhưng vẫn còn không ít người dân hiếu kì đứng bàn tán phía ngoài khu vực cấm đã được cảnh sát chăng dây.
Sở trưởng Phùng của Sở Cảnh sát báo cáo sơ qua với tổ chuyên về tình hình vụ việc.
Theo những kết quả kiểm tra bước đầu, rào chắn này cao một mét tám, bên trong là khu tập thể của cán bộ công nhân viên xưởng dệt Đông Quan, bên ngoài là con đường với rừng cây che bóng.
Nơi phát hiện thi thể chính là hiện trường gây án.
Nạn nhân là một người đàn ông tầm bốn mươi tuổi, chết do bị sát hại, xương sống cổ đã gãy, cổ vặn về phía sau, theo phán đoán của các bác sĩ pháp y, thời gian tử vong vào khoảng ba giờ sáng, con số cụ thể cần thông qua các kết quả giải phẫu mới có kết luận chính xác.
Nạn nhân nhóm máu A, tại hiện trường gây án có rất nhiều vết máu, hung thủ còn dùng cành cây làm bút, lấy máu nạn nhân làm mực, vẽ lên bức tường phía dưới các thanh rào sắt một khuôn mặt cười.
Bao Triển ghé mặt lại gần, nhìn kĩ khuôn mặt bằng máu trên tường.
Khuôn mặt đó vô cùng đơn giản, chỉ cả thảy ba nét, là hai đường lông mày và một miệng, trông chẳng khác nào "tác phẩm" nguệch ngoạc của một đứa trẻ con.
"Đúng là tên biến thái! Gây án xong còn để lại hình mặt cười, rõ ràng là muốn trêu cảnh sát đây mà." Tô My bực tức nói.
"Cậu có vặn gãy cổ một người được không?" Giáo sư Lương hỏi Họa Long.
"Chuyện nhỏ! Cảnh sát vũ trang, bộ đội đặc chủng đều được huấn luyện rất bài bản.
Kể cả là người bình thường, chỉ cần có cánh tay đủ khỏe, thì vặn cổ người khác cũng chẳng có gì khó." Họa Long trả lời.
" Cậu có thể nhấc bỗng một người lên trên hàng rào kia không?" - Giáo sư Lương hỏi tiếp.
"Được chứ ạ!" - Họa Long quả quyết.
Họa Long quay sang ôm lấy Tô My, định chứng minh ngay cho những gì mình vừa nói.
Tô My giãy giụa vừa mắng: " Đồ sở khanh! Anh định ăn hiếp tôi hả?" Tô My đi một đôi guốc cao gót mũi nhọn bằng da.
Trong lúc tức giận, cô đưa giày đạp vào đầu gối Họa Long một đau điếng.
Họa Long bặm môi nghiến răng, xuýt xoa vì cú đòn bất ngờ, mọi người xung quanh thấy vậy phá lên cười, Bao Triển cau có: "Hai người cú ý giữ hình ảnh chút đi nào!" rồi quay sang hỏi Sở trưởng Phùng: "Đã biết ra nạn nhân là ai chưa?"
Sở trưởng Phùng chỉ lắc đầu không đáp.
Nửa đêm về sáng, bên ngoài tối đen như mực, đèn đường đã hỏng từ lâu, không một ánh trăng ánh sao nào chiếu rọi, chỉ có gió lạnh thổi những chiếc lá ngô đồng rụng.
Nạn nhân có thể vừa tan ca làm đêm, hoặc vì một lí do gì đó mà phải ra ngoài.
Trong đêm tối, một mình bước trên đường vắng, luôn khiến con người ta có một nỗi sợ hãi vô hình.
Nạn nhân bước nhanh trong đêm, khi ngang qua gần khu tập thể của xưởng dệt Đông Quan thì bỗng có một bóng người xuất hiện.
Rất có thể hung thủ đã đứng sẵn ở vệ đường chờ đợi, hoặc kẻ đó đã đi theo nạn nhân từ trước.
Kẻ sát nhân có sức mạnh hơn người, không những có thể vặn cổ nạn nhân, mà còn nhấc cả cái xác để ngồi lên trên hàng rào bằng sắt, sau đó hắn lấy một cành cây chấm máu nạn nhân vẽ mặt cười lên mảng tường phía trước.
Rất ít hung thủ để lại chữ viết hay các hình vẽ tại hiện trường gây án.
Tại Trung Quốc có một nhóm chuyên gia hình sự trinh thám, chuyên nghiên cứu các kí tự và hình vẽ để lại hiện trường.
Trong một căn phòng trọ hẻo lánh của đường Cấm Công, thành phố Thiết Khê, một cô gái trẻ bị sát hại với nhiều nhát dao trên người, đồ trang sức và các vật phẩm có giá trị đều bị cướp sạch, hung thủ để lại tại hiện trường vụ án dòng chữ: "Đã giết một trăm người!"
Ngoại ô thành phố Thụ Châu, một cặp vợ chồng bị sát hại ngay tại nhà, hung thủ dùng máu nạn nhân viết lên tường: "Tôi yêu anh, nhưng anh dám ép buộc tôi, tôi giết anh, cũng chỉ vì yêu mà thôi!"
Một sinh viên nọ thuê nhà trọ ngoài trường.
Hầu như đêm nào cậu cũng gặp ác mộng, không thể nhắm mắt nổi.
Vào một đêm không ngủ, cậu nhìn lên bức vách trước mặt, cứ nhìn mãi, nhìn mãi, tới khi cậu nhận ra trên tường có dòng chữ mờ nhạt màu hồng đỏ: "Mày...! đáng...!chết!" Cậu không hề hay biết, căn phòng này từng là hiện trường một vụ án chặt xác vô cùng dã man.
Sau khi sự việc lắng xuống, chủ nhà đã sơn lại tường, và cho thuê với giá rất rẻ.
Giáo sư Lương yêu cầu phía pháp y phải tiến hành kiểm tra toàn diện, nhanh chóng trình báo kết quả, rồi phân công các cảnh sát địa phương mở rộng phạm vi điều tra, tìm hiểu thông tin từ tất cả những người dân xung quanh.
Hung thủ giết người tại vệ đường, dù là lúc nửa đêm, cũng không loại trừ khả năng có người chứng kiến.
Sở Cảnh sát Đông Quan chỉ có mười người, nhưng điều khiến tổ chuyên án rất bất ngờ, là trên tường treo đầy cờ khen thưởng, trong tủ còn có không ít cúp và giấy khen.
Giáo sư Lương khen ngợi: "Ái chà! Sở trưởng Phùng, không ngờ căn "miếu" này của các cậu còn "ngoạ hổ tàng long" cơ đấy!"
Bao Triển nhìn quanh một lượt, rồi cũng xuýt xoa: "Đội các anh còn đạt cả giải ba tập thể xuất sắc cơ à."
Sở trưởng Phùng ngượng ngùng đáp: "Nói ra thì cũng xấu hổ, tất cả những thứ này đều là công lao của Mai Tây cả."
Họa Long quay sang hỏi: "Mai Tây giờ ở đâu? Tôi muốn gặp cậu ta."
Sở trưởng Phùng đáp: "Mai Tây về hưu rồi, giờ đang nằm ngoài sân ấy."
Tô My tròn mắt, hỏi: "Nằm á?"
Các cảnh sát đang đứng đó bật cười vui vẻ, sở trưởng Phùng đưa tay huýt sáo, một chú chó từ trong nhà xe Sở Cảnh sát vẫy đuôi chạy lại.
Sở trưởng Phùng giới thiệu, chú chó nghiệp vụ này chính là Mai Tây, từng nhiều lần lập công lớn, những lá cờ, giấy khen treo trong phòng đều là giải thưởng chú ta giành được.
Sở trưởng Phùng vốn là cảnh sát huấn luyện chó nghiệp vụ, Mai Tây chính là "đứa con" xuất sắc nhất mà anh từng dạy.
Cạnh Sở Cảnh sát Đông Quan là ga tàu huyên, mỗi khi Mai Tây làm nhiệm vụ, thì dù là thuốc nổ, lựu đạn, hay axit sunfuric, xăng dầu, hoặc các loại ma tuý, thuốc lắc đều không thoát khỏi cái mũi nhạy bén của chú ta.
Sở trưởng Phùng rất tự hào, kể: "Không ít tên trùm thuốc phiện cỡ lớn đến trạm này thì bị sa lưới, cũng nhờ công của Mai Tây cả đấy."
Một cảnh sát đứng gần đó hào hứng nói tiếp: "Mai Tây còn nhiều lần cứu cả tính mạng chúng tôi nữa ấy chứ!"
Sở trưởng Phùng kể: "Có lần, chúng tôi vây bắt một điểm sản xuất pháo trái phép, chủ cơ sở ngang nhiên làm pháo ngay trong khu dân cư, vô cùng nguy hiểm, sau đó bị chúng tôi tịch thu hoàn toàn.
Kẻ đó tìm cách trả thù, nửa đêm lén đặt một túi thuốc nổ lớn dưới chân tường trụ sở, ngòi dẫn nổ cũng đã kéo sẵn rồi.
Nếu không nhờ có Mai Tây phát hiện sớm, thì chỗ này giờ đã thành bãi đất phẳng rồi."
Giáo sư Lương nhẹ nhàng vuốt đầu Mai Tây, khen ngợi: "Quả không hổ danh chó nghiệp vụ!"
Sở trưởng Phùng hô to: "Chào!" Mai Tây lập tức ngồi thẳng trên nền đất, giơ chân phải phía trước lên đầu làm động tác chào rất nghiêm nghị.
Giáo sư Lương cũng giơ tay chào lại, rồi cười hiền từ nói: "Mai Tây đã già đâu nào!"
Giáo sư Lương đề nghị để Mai Tây trợ giúp công tác phá án, sở trưởng Phùng tỏ ra hơi lo lắng vi Mai Tây đã không làm nhiệm vụ nhiều năm, khứu giác không còn thính như trước.
Theo cách tính của con người, giờ Mai Tây đã ở tuổi "cố lai hi" rồi.
Giáo sư Lương thuyết phục: "Cho dù không có kết quả gì, cũng đáng để thử lắm chứ!"
Tại hiện trường gây án, cảnh sát cho Mai Tây ngửi quần áo của nạn nhân, sau đó Sở trưởng Phùng ra lệnh tìm kiếm.
Mai Tây lần theo mùi trên chiếc áo, từ từ đi dọc theo con đường hai bên là hàng cây lớn.
Mũi chú hít sát xuống đất, đuôi cong lên trời, xem ra chú ta đang rất hào hứng vì được trở lại làm nhiệm vụ.
Sở trưởng Phùng và tổ chuyên án theo sát phía sau, mấy lần Mai Tây mất dấu vết, chú ta đứng lại rồi xoay tròn mấy vòng tại chỗ, sau đó lại tìm thấy phương hướng tiếp tục lần tìm.
Mai Tây dẫn cả nhóm đi thẳng theo hướng chính đông, xem ra đó chính là đường đi của nạn nhân trước khi gặp nạn.
Vòng qua khu dân cư của xưởng dệt, xuyên qua một con ngõ nhỏ, tiếp tục đi qua một bãi đất trống cạnh chợ vật liệu xây dựng, tiếp tục men theo con đường mòn, dưới chân trục đường sắt, thẳng tới khu ngoại ô, trước mặt mọi người hiện ra một khu thu mua phế liệu.
Hai gian nhà mái bằng, trước cửa có một cây ngô đồng hơi thấp, xung quanh là "bức tường" được xếp bằng những chiếc vỏ chai bia và hộp giấy phế liệu, cổng vào được đóng từ ba tấm gỗ ép.
Trong sân vô cùng lộn xộn, giấy vụn và lá cây khô vương vãi ngập sân, tại một góc sân là túp lều nhà vệ sinh được xây bằng thập cấm các thử gạch đá, dưới gốc cây cọc hai chú chó một lớn một nhỏ, vừa thấy có người tới gần, đã sủa lên nhặng xị.
Mai Tây cũng không vừa, lớn giọng sủa vài tiếng, vừa để thị uy vừa báo hiệu cho chủ nhân rằng đây chính là nơi cần tìm.
Mọi người đều cảm thấy rất kì lạ.
Nếu Mai Tây tìm đường không nhầm, thì bãi phế liệu này có liên quan đến vụ án.
Những chú chó nghiệp vụ có vai trò vô cùng đặc biệt trong việc phá án, đôi khi chúng mang lại những phát hiện ngoài sức tưởng tượng.
Trên thế giới từng có không ít câu chuyện về việc những chú chó nghiệp vụ lần theo dấu vết hết sức mong manh nhưng đã tìm thấy thủ phạm gây án.
Sau quá trình điều tra nhân dạng qua ảnh tại các khu dân cư xung quanh, đã xác định được danh tính nạn nhân.
Nạn nhân tên gọi Khuyển Nha, tức là răng chó sống bằng nghề thu mua phế liệu, khi còn sống nạn nhân thường xuyên đeo trên cổ một chiếc dây chuyền có cái móc bằng răng chó, nên mọi người xung quanh đã quen gọi biệt danh anh ta là Khuyển Nha.
Khuyển Nha sống một mình không vợ con, nhưng trên cửa lại dán một chữ "hỉ" rất lớn, đã bị mưa gió xối bạc màu.
Đây cũng là điều khiển mọi người cảm thấy rất lạ.
Trong quá trình điều tra, một người hàng xóm cho biết, có lần anh ta ngang qua cửa nhà Khuyển Nha, tình cờ nghe thấy Khuyển Nha nói những cần rất kì quặc: "Hỡi ơi! Tiểu Thiên Kim, nàng là của ta rồi! Thiên Kim tiểu thư của ta ơi, nàng là con một gia đình giàu có..."
Tổ chuyên án bước vào trong, kiểm tra ngôi nhà.
Cánh cửa vừa bật mở, một mùi hôi nồng nặc xộc ra.
Trong căn nhà cũng chất đầy phế liệu, nội thất cũ kĩ rách nát, một chiếc ti vi đen trắng đặt chênh vênh trên chiếc bàn.
Chiếc bàn chỉ còn ba chân, để dựa vào tường.
Trên giường có một chiếc chăn đã cáu bẩn không còn rõ màu sắc, hai chiếc bao cao su đã qua sử dụng nằm chỏng chơ dưới nền đất.
Bao Triển lấy nhíp kẹp một chiếc bao cao su dưới đất lên quan sát, bên trong vẫn còn nguyên thứ dịch màu trắng đục.
Tô My vừa bịt miệng buồn nôn vừa nói "Chẳng cần nhìn cũng biết là thứ gì!"
"Nạn nhân là kẻ độc thân, thế thứ này phải giải thích thế nào đây?" Bao Triển hỏi.
"Để tôi đi tìm thử xem, biết đâu trong nhà có mật thất bên trong đang nhốt ai đó cũng nên." Họa Long trả lời.
"Chữ "hỉ" dán trước cửa cũng rất đáng nghi." Sở trưởng Phùng phân tích.
"Người này rất có thể đã từng kết hôn với ai đó!" Giáo sư Lương phán đoán..
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
11 chương
85 chương
96 chương
66 chương
40 chương
25 chương
31 chương