Phòng cho kỳ thi giữa kì được sắp xếp dựa trên thành tích của cả khối. Là học sinh lớp trọng điểm khoa học tự nhiên, cũng là học bá trong lớp trọng điểm, Lý Khả Tâm và Lâm Ngộ Kiến cùng thi ở một phòng. Buổi sáng đầu tiên thi ngữ văn, ngữ văn của Lý Khả Tâm không tệ, đề thi lần này tổng kết chung lại thì cũng khá đơn giản, Lý Khả Tâm cũng dự đoán được trước. Đến buổi chiều là thi môn toán, Lý Khả Tâm không chắc chắn lắm, vì thế đã đến trường thi từ rất sớm, cầm quyển đề xem lại từng đề một. Trên trang sách bỗng nhiên xuất hiện một cái bóng màu đen, Lý Khả Tâm ngẩng đầu, thấy một nam sinh không quen biết đứng bên cạnh cô, tóc dựng thẳng lên trông như con nhím vậy. “Bạn học,” Cậu học sinh kia đè thấp âm thanh. “Có phải cậu học lớp 11-1 khoa học tự nhiên không?” Lý Khả Tâm gật gật đầu, cậu học sinh trông có vẻ rất vui, trong đôi mắt lóe lên những tia sáng. “Thật tốt quá, vậy cậu nhất định là học bá!” Lý Khả Tâm có chút mơ hồ không hiểu gì, cậu học sinh đó nói tiếp: “Đợi lát nữa đến giờ thi toán, cậu có thể cho tôi tất cả đáp án của những câu hỏi còn thiếu được không?” Sau khi nghe xong, đầu óc của Lý Khả Tâm còn chưa kịp suy nghĩ, phản ứng nửa ngày, lúc này mới mở to hai mắt mà nhìn cậu ta. Đây là muốn cô, hỗ trợ gian lận?!! Nam sinh kia còn đang tiếp tục biện giải: “Giám thị buổi chiều hôm nay là một giáo viên lớn tuổi dễ chóng mặt, mỗi lần bà ấy trông thi đều sẽ ngủ gà ngủ gật, không sao đâu, sẽ không bị phát hiện đâu, cậu yên tâm. Hoặc là cậu không cần làm gì cả, chỉ cần đưa bài thi cách tôi gần một chút là được. Tôi ngồi bên cạnh cậu, tôi nhìn sang là được.” Lý Khả Tâm chưa từng gian lận, lần này tất nhiên là cũng như vậy. Cô vội vàng muốn lắc đầu lại không nghĩ rằng trùng hợp có người đi vào, cậu nam sinh kia thấy có người tới liền xoay người thật nhanh trở về chỗ ngồi, không cho Lý Khả Tâm bất cứ cơ hội nói chuyện nào, ghé vào bàn bắt đầu đánh một giấc. Thời điểm Lâm Ngộ Kiến bước vào đã nhìn thấy khuôn mặt u sầu của Lý Khả Tâm, sách cũng nghiêng ngả ở một bên, rõ ràng là không tập trung. “Làm sao vậy?” Lâm Ngộ Kiến bước đến hỏi cô, Lý Khả Tâm muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn lắc lắc đầu, thở dài, cầm quyển sách để bên cạnh lên xem lại. Loại chuyện này, phải nói như thế nào chứ. Dù sao, cô cũng sẽ không gian lận. Lý Khả Tâm không biết, chính mình rõ ràng đang ở phòng thi số một, làm sao lại có thể gặp được người không biết xấu hổ như vậy. Lý Khả Tâm vốn đang tính toán không cho nam sinh kia xem bài thi, không cần để ý đến cậu ta, cứ làm bài của mình là được rồi. Cho nên sau khi tô xong phiếu điền đáp án, cô còn đặt nó ở một bên cách xa nam sinh kia. Cô nghĩ rằng cậu bạn kia có thể hiểu được ý của mình, đáng tiếc cô đã đoán sai. “Bạn học, bạn học!” Người bên cạnh nhỏ giọng nói chuyện, “Cho tôi xem tờ đáp án một chút.” Lý Khả Tâm nhíu mày, cô ngẩng đầu nhìn giáo viên đã nhắm chặt hai mắt ở trên bục giảng, tiếp tục cúi đầu làm bài, làm như không nghe thấy. “Bạn học, không phải chúng ta đã thống nhất rồi sao!” Thanh âm của nam sinh có chút lớn, cậu ta có vẻ rất sốt ruột. “Đề tôi vẫn chưa làm, cậu mà không giúp tôi tôi nhất định chết chắc!” Lý Khả Tâm không dao động, nam sinh kia phỏng chừng là bất chấp tất cả, cậu ta nhìn giáo viên vẫn đang ngủ trên bục giảng, sau đó lập tức đứng lên, thò qua nhìn đề đáp án ở bên kia của Lý Khả Tâm. Lý Khả Tâm hoảng sợ, một tay che bài thi lại, bật thốt nói: “Cậu làm cái gì vậy?!” Tiếng nói này không lớn, nhưng ở trong phòng thi yên tĩnh thì lại như sấm đánh bên tai. Tất cả học sinh xung quanh đều nhìn lại đây, mà giáo viên giám thị trên bục giảng cũng bởi vậy mà nhìn về phía này. Cứ như vậy, cậu học sinh kia bị mời ra khỏi phòng. Lý Khả Tâm tiếp tục làm bài thi, nhưng sau khi thi xong, giám thị sẽ dẫn cô đến văn phòng chủ nhiệm một chuyến để tìm hiểu tình huống cụ thể. Kết thúc kiểm tra, Lâm Ngộ Kiến đi qua, nhìn thấy Lý Khả Tâm đang thu dọn đồ đạc. “Vừa rồi sao cậu không nói cho tôi biết?” Rất rõ ràng, vừa nãy Lý Khả Tâm đang phiền não vì chuyện này. Lý Khả Tâm lắc đầu, “Tớ không nghĩ cậu ta lại quá đáng như vậy, hơn nữa tâm thái khi đi thi cũng rất quan trọng, tớ không sao, đi đến chỗ giáo viên nói một chút là được.” Lâm Ngộ Kiến gật gật đầu: “Tôi đi cùng cậu.” Hai người đi lên tầng dạy học, đến trước cửa văn phòng. Lâm Ngộ Kiến chờ bên ngoài, Lý Khả Tâm đấy cửa tiến vào, nam sinh đang đứng cúi đầu trước chủ nhiệm lớp, một câu cũng không nói. Chủ nhiệm lớp thấy Lý Khả Tâm đến, biểu tình trên mặt cũng dịu đi một chút, nhưng ánh mắt vẫn có chút sắc bén. “Học sinh Lý Khả Tâm, tôi nhớ là em học rất tốt.” “Em cảm ơn thầy ạ.” “Chuyện gian lận, là bạn học nói với em, cậu ấy muốn nhìn phiếu đáp án của em.” Chủ nhiệm gật gật đầu, giọng nói bỗng trở nên nghiêm khắc hơn rất nhiều: “Nhưng mà em học sinh này lại nói với tôi, chuyện ngày hôm nay là em đồng ý với em ấy. Mà bởi vì em học sinh này không cho em lợi ích gì, cho nên em nửa đường đổi ý, có phải là như thế này không?” Một người có thể không cần mặt mũi, Nhưng Lý Khả Tâm không ngờ lại có người không biết xấu hổ như vậy. Lửa giận trong lòng từng đám từng đám bốc lên, Lý Khả Tâm tức giận đến mức chán ghét, bụng cũng không thoải mái mà quặn vào nhau. “Thưa thầy,” Lý Khả Tâm chưa từng tức giận như vậy, nhưng ở trước mặt thầy giáo, cô vẫn cố gắng khắc chế hết mức. “Ngay từ đầu, em chưa từng đồng ý với bạn ấy ạ. Chưa từng có cách nói lợi ích gì, căn bản em cũng sẽ không làm bạn với người như vậy.” “Cậu nói bậy,” Nam sinh kia vẫn còn muốn ngụy biện, “Rõ ràng ban đầu đã thống nhất —” “Em im miệng!” Chủ nhiệm giáo dục cũng không phải tên ngốc, tất nhiên ông biết chuyện này là như thế nào, chỉ là muốn xác nhận lại một chút mà thôi. Hiện giờ nghe Lý Khả Tâm nói xong, ông cũng hiểu được. “Lý Khả Tâm người ta, nằm trong top 30, trong nhà cũng không có gì khó khăn thì cần lợi ích gì của em? Ngược lại là em, chuyện gian lận này là ván đã đóng thuyền, xử phạt là phải có, em còn không cụp đuôi làm người? BÌnh thường các thầy cô giáo, cha mẹ có dạy em như vậy sao?” “Thầy đã nói, dựa vào tình trạng học tập của em, mỗi ngày ở hành lang không biết làm việc gì mà chạy đi chạy lại, học cũng không đi, còn có thể thi được hạng nhất sao? Chuyện lúc này không có khả năng kết thúc như vậy, thầy nói cho em biết.” “Ngày mai em mời cha mẹ em đến đây, đối với loại vấn đề này, nhất định phải có cha mẹ em đến giải quyết với tôi!” Mặt Lý Khả Tâm không thay đổi đứng một bên, nghe chủ nhiệm giáo dục mắng nam sinh kia, tâm trạng mới dễ chịu hơn một chút. Thầy giáo thấy không còn chuyện gì nữa, bảo Lý Khả Tâm đi về ôn bài trước. Không nghĩ tới ngay khi Lý Khả Tâm xoay người chuẩn bị đi ra ngoài, phía sau lại truyền đến âm thanh hung tợn của nam sinh: “Cậu chờ đấy.” “Tiền Vũ!” Thầy giáo giận tím mặt, Lý Khả Tâm không dao động, xoay người đi ra cửa. Bên ngoài, Lâm Ngộ Kiến vẫn còn đang đợi cô: “Sao rồi?” Lý Khả Tâm có chút khó chịu, nhưng ngày mai còn phải thi hai môn, cô cần phải lấy lại tinh thần. Cô lắc lắc đầu, “Không có việc gì, chúng ta đi ăn cơm đi.” Hết chương 5..