Mười phút trước nửa đêm
Chương 24
Nhân viên quản lý gọi điện đến nói là có khách muốn gặp.
Ý Lương nghe nhân viên quản lý miêu tả, liền biết đó lad bác sĩ Lạc và anh Lạc, bọn họ lên Đài Bắc tìm Lạc Diễn Hàn, nhưng mà lúc trước Lạc Diễn Hàn đã nói rõ không để bất kì ai vào nhà, Ý Lương đột nhiên cảm thấy rất buồn rầu, cô không dám làm trái lời Lạc Diễn Hàn nói, không thể làm gì khác hơn là nhờ nhân viên quản lý chuyển lời đến bọn họ nói buổi tối hãy quay lại.
Sau khi kết thúc cuộc họp Lạc Diễn Hàn lập tức gọi điện thoại về nhà, biết người nhà họ Lạc đến, dường như hắn không có phản ứng gì quá lớn, trong lời nói mang chút hờ hững, Ý Lương cảm giác việc này có gì đó không đúng.
Quả nhiên buổi tối Lạc Diễn Hàn về nhà với vẻ mặt lạnh lùng, sau đó là bác sĩ Lạc và Lạc Chính Dương đi vào.
"Diễn Hàn.." Bác sĩ Lạc vẻ mặt xấu hổ, đối với đứa con trai này ông vẫn chưa làm hết trách nhiệm của một người cha, tất cả những gì Diễn Hàn có được đều do tự hắn phấn đấu dành được, bây giờ ông đến đây cầu xin hắn, bác sĩ Lạc thật sự cảm thấy có chút xấu hổ.
"Có chuyện gì nói thẳng đi!" Lạc Diễn Hàn lạnh lùng ngay cả khi đối mặt với ba mình.
"Trong nhà có chút khó khăn." Lạc Chính Dương lên tiếng mở đầu câu chuyện.
"Bọn anh nợ người ta một khoản tiền, cho nên bọn anh muốn.. ban đầu ba giúp em mua nhà, giờ có thể bán đi lấy tiền mặt được không, trước góp ít tiền trả nợ, những thứ khác từ nghĩ cách sau."
Vẻ mặt Lạc Chính Dương bình tĩnh hơn nhiều, dường như không hề cảm thấy mất thể diện, anh ta so với mấy năm trước đã thay đổi rất nhiều, nói chuyện có vẻ điềm đạm hơn, nhưng nét mặt vẫn lộ rõ vẻ bốc đồng.
Anh ta còn vài lần nhìn Ý Lương mỉm cười, Ý Lương cảm thấy bị nhìn như vậy rất không thoải mái.
"Ngày mai tôi sẽ mời người sang tên căn nhà lại cho ba." Lạc Diễn Hàn cũng rất trực tiếp.
"Diễn Hàn, ba không phải tới để đòi nhà lại đâu." Bác sĩ Lạc cảm thấy có chút lúng túng, ban đầu rõ ràng ông mua nhà cho Diễn Hàn, bây giờ ông lại muốn lấy lại nhà, thật sự là có chút..
"Không sao cả! Dù sao căn nhà kia vốn là do ba bỏ tiền ra mua, nên lấy lại cũng không có gì không được." Lạc Diễn Hàn nhún vai, tỏ vẻ hắn không quan tâm.
"Diễn Hàn, bọn anh biết bây giờ em sống cũng rất khá, nếu đã người trong nhà anh cũng nói thẳng vậy, hiện tại nhà chúng ta nợ người ta hơn hai mươi triệu, căn nhà kia của em bán cũng không đến mười triệu, chưa kể hiện tại thị trường không tốt, nhà cửa cũng không bán được.. cho nên.." Lạc Chính Dương nói thẳng.
"Bọn anh muốn xem em có cách nào hay không, trước tiên giúp bọn anh trả tiền."
"Tôi có đưa cho anh một trăm ngàn, những thứ khác coi như tôi không nghe thấy." Lạc Diễn Hàn trả lời còn thẳng thắng hơn, thái độ không cần nói nữa.
"Lạc Diễn Hàn, em.." Lạc Chính Dương cũng không ngờ rằng hắn lại tuyệt tình như vậy, vốn tưởng rằng Lạc Diễn Hàn hiện tại sống tốt như vậy, lại là ông chủ của mấy công ty lớn, hẳn chỉ tùy tiện lấy một ít tiền đã có thể giúp nhà trả nợ, nhưng hắn chỉ chịu đưa ra một trăm ngàn.
"Nếu đã nói không cần vậy thì sau khi sang tên, thì mấy người tự đi mà bán." Lạc Diễn Hàn đứng lên, thái độ hoàn toàn không có gì để bàn luận nữa.
"Căn nhà kia nhiều lắm là năm, sáu triệu mà thôi, tôi trực tiếp cho anh mười triệu, nếu như anh còn muốn cò kè mặc cả, ngay cả căn nhà đó tôi cũng không cho!"
Nói thế nào Lạc Diễn Hàn cũng là một doanh nhân, xem tiền như mạng, nếu như Lạc Chính Dương nghĩ hắn coi tiền như rác thì nhìn lầm người rồi, Lạc Chính Dương bị nhiễm thói nghiện cờ bạc hắn đã sớm nghe người xung quanh nói, khoản nợ nhất định cũng là do Chính Dương một tay đưa đến, hôm nay Lạc Chính Dương tìm tới tận cửa đòi tiền, hắn không nhất thiết phải đưa tiền.
"Diễn Hàn.." Bác sĩ Lạc lộ ra vẻ khó xử.
"Nếu như không phải vì bất đắc dĩ, ba cũng không tới đây tìm con đâu!"
Chính Dương nghiện cờ bạc, trong mấy năm ngắn ngủn đã tiêu tán sạch sẽ tất cả gia sản, phòng khám suốt ngày đều có người đến đòi nợ, thật sự là bị ép đến không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn là tới đây tìm đứa con trai này giúp đỡ.
"Ba, ba nói với nó nhiều như vậy làm gì! Ba đối với nó cũng có công ơn nuôi dưỡng mà!" Lạc Chính Dương thấy chuyện của mình bị vạch trần, cũng không thèm giữ mặt mũi nữa, hơn nữa đáng ra lúc nhỏ anh ta giỏi hơn Lạc Diễn Hàn nhiều, nào ngờ hắn một đường vượt qua để tiến lên, làm ông chủ công ty lớn, mà anh ta từ nhỏ an phận, nhưng cuối cùng lâm vào cảnh khốn khó phải dạy học ở trường, bây giờ còn thiếu nợ người ta, anh trai như anh ta còn để mặt mũi ở đâu?
"Công ơn nuôi dưỡng?" Lạc Diễn Hàn vẫn duy trì vẻ thờ ơ.
"Thì ra ba nuôi con chỉ để giúp đứa con trai nghiện cờ bạc này thôi?"
"Mày nói chuyện cần gì chua chát như vậy!" Lạc Chính Dương hiển nhiên không giữ thể diện nữa thẹn quá thành giận.
"Một mình mày không được cưng chiều trách được tao sao? Mày từ nhỏ đã không nghe lời, thích gây chuyện bên ngoài, ba vì mày cũng tốn không ít tâm tư ở sau lưng mày giúp mày khắc phục hậu quả, nếu như tao nhớ không lầm, năm đó mày suýt nữa bẻ gãy tay người phụ nữ này cũng là ba giúp mày chửa trị tay cho cô ta!"
"Chính Dương.." bác sĩ Lạc lên tiếng muốn con trai bớt tranh cãi một chút.
"Ba, có cái gì không thể nói được, bây giờ nó có tiền rồi, cũng không nghĩ lúc trước nó đã làm chúng ta mất mặt biết bao nhiêu." Nếu đã không lấy được tiền hắn cũng sẽ không để Diễn Hàn sống tốt được, Lạc Chính Dương cay độc nói: "Nó cưới người phụ nữ này khiến chúng ta không thể ngẩng đầu lên được với bên ngoài, ai cũng biết người phụ nữ này là đứa con hoang do gái điếm sinh ra, hai người bọn họ đều giống nhau! Mẹ hai đứa nó cũng không phải là loại phụ nữ tốt lành gì, sinh ra đứa con hoang vừa hay rất xứng đôi.."
Lạc Diễn Hàn một quyền đánh bay Lạc Chính Dương ra ngoài, sau đó nhanh như chớp kéo cơ thể của anh ta ngã sang một bên, hung ác nhìn hắn chằm chằm.
"Được lắm! Một đồng tôi cũng sẽ không cho anh!"
"Mày cho rằng tao thèm tiền của mày lắm sao?" Lạc Chính Dương bị đánh đến nhăn nhó, càng tức giận hơn, mặc dù là anh em, nhưng sau khi tốt nghiệp tiểu học hắn không cao lên nữa, nhưng Lạc Diễn Hàn cao hơn hắn một cái đầu, hơn nữa từ nhỏ Lạc Diễn Hàn chính là giỏi đánh nhau, cho dù anh ta đánh lại cũng không thể đánh thắng được em trai, chỉ có thể dựa vào cái miệng mà tiếp tục ồn ào.
"Anh có thèm đó.." Lạc Diễn Hàn nheo mắt lại, lên tiếng uy hiếp nói: "Tôi sẽ không đưa nửa xu cho anh đi cờ bạc, nhưng có thể bỏ ra một trăm ngàn làm anh đau khổ tới chết đối với tôi mà nói rất dễ dàng."
"Lạc Diễn Hàn, mày dám!"
"Anh cho là tôi không dám sao?" Lạc Diễn Hàn càng giận dữ hơn quyết không chịu để yên.
"Bây giờ mày là người làm ăn, mày đang ở ngoài sáng tao ở trong tối, mày lại dám đối với tao như vậy, tao nhất định sẽ không bỏ qua cho mày!" Lạc Chính Dương tức giận uy hiếp.
"Phải không? Vậy anh nhìn thử một chút xem!" Lạc Diễn Hàn mở cửa, trực tiếp ném hắn ta đi ra ngoài, xoay người nhìn vẻ mặt buồn rầu của bác sĩ Lạc nói: "Con sẽ sang căn nhà lại cho ba, nhưng tốt nhất ba cách xa tên không có tiền đồ này một chút, một đồng cũng đừng trả thay anh ta nữa!"
Bác sĩ Lạc xấu hổ cúi đầu, cùng là con của mình, lúc nhỏ yêu thương lo lắng cho Chính Dương bây giờ lại biến thành như vậy, mà Diễn Hàn ông luôn ít quan tâm lo lắng nhưng vẫn tự mình tạo dựng sự nghiệp, ông đã đến tuổi này còn phải vì Chính Dương ăn nói khép nép tìm đến Diễn Hàn để xin giúp đỡ, ông thật không đáng làm cha.
"Diễn Hàn.." Bác sĩ Lạc khổ sở nhìn con trai mình, lắc đầu, cái gì cũng nói.
"Đi thôi! Chính Dương.."
"Ba! Sao ba có thể dễ dàng bỏ qua như vậy!" Lạc Chính Dương còn đang ở bên ngoài lớn tiếng la hét.
"Đừng làm mất mặt nữa! Đi thôi!" Bác sĩ Lạc nghiêm mặt nhìn Lạc Chính Dương, kiên quyết kéo anh ta rời đi.
Lạc Diễn Hàn đóng cửa lại, hít sâu vài hơi ổn định cảm giác đang dâng trào vì tức giận, quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của vợ.
"Lạc.." Ý Lương lo lắng đi về phía hắn, kéo tay hắn, kiểm tra vết thương trên tay hắn, khổ sở nhăn mày.
"Anh bị thương rồi."
"Đừng khóc." Lạc Diễn Hàn không muốn thấy cô khóc, bèn ôm cô vào trong lòng, kiên quyết bảo đảm nói: "..
Bất kể như thế nào anh cũng sẽ bảo vệ em.".
Truyện khác cùng thể loại
29 chương
1204 chương
40 chương
53 chương
473 chương
159 chương
34 chương