Mười Năm
Chương 37
Hai người sóng đôi ngồi xổm ở chân tường dưới lầu nhà Mạnh Tiểu Bắc, tắm mình trong ánh trăng, hứng những cơn gió lạnh. Trên đầu bọn họ là các ô cửa sổ khu nhà tập thể. Bên ngoài cửa sổ nhà hàng xóm tầng hai còn nuôi bồ câu, hỗn hợp chất thải và lông chim từ trong không ngừng chảy xuống. Tất cả tràn ngập hơi thở cuộc sống gia đình.
Thiếu Đường thoải mái nói: “Tiểu Bắc, bây thật sự lớn rồi.”
Mạnh Tiểu Bắc gật đầu: “Dạ.”
Thiếu Đường cọ chân lên chân Tiểu Bắc: “Lông cũng nhiều ha.”
Mạnh Tiểu Bắc bật cười, giễu ngược lại: “Không nhiều bằng cha.”
Thiếu Đường chọc cậu: “Lúc bây ngã lên người cha, trượt xuống, ôi mẹ ơi, cha cúi đầu nhìn, hai ta xém nữa cuộn chặt lấy nhau không gỡ ra được!”
Mạnh Tiểu Bắc cười ầm lên, gãi đầu, trong lòng vui vẻ thoải mái, sự xấu hổ bẽ mặt vừa rồi thoáng cái mất tăm. Thích một người nhiều đến như thế, mỗi một câu nói của người ấy đều như mật rót vào tai.
Cậu quay sang nhìn Thiếu Đường, cẩn thận hỏi điều mà mình vẫn mang nặng trong lòng: “Cha nuôi, về lần này rồi cha còn đi nữa không? Còn rời Bắc Kinh nữa không?”
Thiếu Đường lấy điếu thuốc nghiêm túc nói rõ: “Thực ra ban đầu cũng không nghĩ sẽ trở về lúc này! Bên trên sắp xếp nhiệm vụ, thành lập đội ngũ mới, đề bạt cán bộ trẻ tuổi. Cha được gọi về Bắc Kinh cũng nghĩ mãi có nên để tới mùa hè mới qua với bây không. Bây phải thi lên phổ thông, cha thật sự rất lo mình sẽ ảnh hưởng tới việc thi cử của bây, không đáng, việc học tập của bây vẫn quan trọng hơn!”
Mạnh Tiểu Bắc nói: “Cha sẽ không ảnh hưởng tới con. Cha không ở đây, con cực kỳ nhớ cha… Như vậy mới ảnh hưởng tới con.”
Thiếu Đường vô cùng nghiêm túc dặn dò: “Hết kỳ nghỉ, nhập học rồi tuyệt đối không được đạp xe đường xa tới tìm cha nữa. Lỡ mà choáng váng lại lỡ dở việc học, nghe chưa?”
Mạnh Tiểu Bắc đáp: “Chỉ cần cha tới chơi với con, con sẽ không qua chỗ cha nữa.”
Thiếu Đường nhíu mày: “Cứng đầu cứng cổ vậy hả?”
Mạnh Tiểu Bắc nói: “Trừ việc này ra thì cái gì con cũng nghe cha hết.”
Trong lòng Mạnh Tiểu Bắc vẫn luôn tồn tại khúc mắc khó cởi, cậu không mở lời hỏi, nhưng Thiếu Đường lại chủ động nói ra.
Đôi mắt Thiếu Đường đen thẫm, phản chiếu ánh trăng và bóng cây. Ánh mắt anh bình yên tĩnh lặng: “Tiểu Bắc, xin lỗi bây, bây không trách cha chứ.”
Mạnh Tiểu Bắc: “…”
Hai người trầm lặng một lúc lâu, gió Bắc thổi vù vù, cuốn tan khói thuốc.
Thiếu Đường nói: “Cha vừa đi đã đi hơn bốn năm, chớp mắt bây đã lớn như vầy, thay đổi quá nhiều. Có vô số thứ đã không còn giống như xưa, lúc vừa nhìn thấy bây, ngay đến giọng nói bây cha cũng không nghe ra.”
“Cha đã không tận tâm hoàn thành trách nhiệm của một người cha, không hết lòng chăm sóc bây. Mấy hôm trước cha vừa gọi điện thoại cho cha ruột bây, cha vô cùng xấu hổ nói với cha ruột bây, giờ đây đến cả chuyện bây cao bao nhiêu, đi giày cỡ nào, mỗi bữa cơm ăn mấy bát, chủ nhiệm lớp với bạn học bây là những ai, bình thường bây chơi gì… Cha đều không biết, chẳng thể báo lại!”
Mạnh Tiểu Bắc nói: “Con cao một mét bảy tư, đi giày cỡ 41.”
“Cha ruột của con cũng không biết con cao bao nhiêu, con cũng không hỏi Mạnh Tiểu Kinh cao bao nhiêu, thích gì.”
Mạnh Tiểu Bắc giống như người lớn, bình tĩnh thản nhiên, trong giọng nói rõ ràng chứa đựng sự hờn giận nhưng lại ra vẻ dửng dưng chẳng hề để tâm.
Chủ đề này lại chính là vấn đề cấm kỵ khiến người ta khó chịu, Thiếu Đường vội vàng nói: “Bây đừng như vậy! Hai đứa thi lên phổ thông xong, cha ruột bây nhất định sẽ đưa Mạnh Tiểu Kinh đến Bắc Kinh. Hoặc là sẽ gọi bây về Tây Câu thăm nhà. Trước mặt cha ruột bây, bây tuyệt đối chớ có ương bướng như thế, cha ruột bây vất vả lắm mới chữa khỏi chân cho Mạnh Tiểu Kinh đó!”
Mạnh Tiểu Bắc rũ mắt không nói lời nào.
Thiếu Đường không vừa ý, nói: “Cha ruột bây vẫn rất thương bây, nếu không từ đầu sao tạo điều kiện cho bây tới Bắc Kinh, để em trai bây ở lại Tây Câu? Đừng làm cha ruột bây đau lòng, đừng chống đối cha ruột bây.”
Mạnh Tiểu Bắc vẫn không nói không rằng. Cứ nhắc tới chủ đề này là cậu lại xù lông, như thể cậu đã dựng lên một bức tường kín bưng, che giấu nội tâm sâu trong lòng, nhốt bản thân ở bên trong. Mạnh Tiểu Bắc dùng tóc mái để che khuất những thay đổi cảm xúc rất nhỏ trên khuôn mặt. Nghe đâu, con trai thời dậy thì mà thích dùng tóc mái che đi ánh mắt, giả bộ ngầu thì một là nội tâm u tối hèn hạ, hoặc là trong lòng cực kỳ tự ti, vô cùng nhạy cảm. Mạnh Tiểu Bắc chính là kiểu người thứ hai.
Thiếu Đường lại nói: “Quần áo trên người bây, từ lâu đã không phải mấy bộ cha mua cho bây hồi xưa. Đồ cha mua cho bây nhỏ hết rồi, đã vứt rồi ha.”
Mạnh Tiểu Bắc vội vàng nói: “Đâu có… mỗi năm cha vẫn gửi tiền cho con mà! Con chưa từng oán trách cha!”
Thiếu Đường lắc đầu: “Cha ruột bây cũng gửi tiền cho bây mà. Tiền thật sự không đáng là gì, cha bảo bây nghe, tiền thật sự chẳng là cái mẹ gì!”
“Mới đầu cha học bồi dưỡng Học viện quân sự cũng bởi để tương lai trong bộ đội có thể thăng chức, bởi sự nghiệp con đường sau này. Đi rồi cha mới thấy… cha cảm thấy bản thân mình thật quá ích kỷ, bỏ bây một mình tại Bắc Kinh. Cha ruột bây không ở đây, bây chính là trách nhiệm duy nhất của cha! Thế mà cha cũng bỏ đi! Cha thật sự sợ bây học phải điều xấu, bởi chuyện này mà trách cha.”
Mạnh Tiểu Bắc thầm sàng lọc trong đầu, nghĩ thầm ngoại trừ việc thỉnh thoảng bản thân tự thủ dâm trong ổ chăn, hình như cũng không làm việc gì xấu thì phải?
Ánh mắt Thiếu Đường chợt lóe lên, đột nhiên bắt lấy tay trái Mạnh Tiểu Bắc, nắm lấy ngón trỏ, ngón giữa của cậu vuốt ve vài cái, bất thình lình hỏi: “Thằng nhóc thối, bây hút thuốc rồi đúng không?”
Mạnh Tiểu Bắc: “… Dạ?”
Thiếu Đường cười nhạt: “Chớ có giả vờ giả vịt với ông.”
Mạnh Tiểu Bắc vội cúi đầu gãi tóc, làm đầu rối xù cả lên.
Thiếu Đường cười nhạo cậu: “Ông đây hút thuốc hơn chục năm rồi, vừa ngửi mùi hôi trên người bây là đã biết ngay bây làm chuyện hay ho gì!”
Mạnh Tiểu Bắc mặt dày cười hềnh hệch: “Cha nuôi à, cha chớ có nói với ông bà nội con nha.”
Thiếu Đường lại dặn dò: “Đừng hút nhiều quá, không tốt cho sức khỏe. Hơn nữa, đừng mua loại thuốc hôi mù giá rẻ một hộp mấy chục điếu bán ở hợp tác xã nhà máy số hai, nếu hút thì hút thuốc chất lượng tốt nhất ấy.”
Hai người chụm đầu nói mấy chuyện nhà chuyện cửa như tri âm tri kỷ. Mạnh Tiểu Bắc lấy hết dũng khí, mạnh dạn dựa đầu vào bả vai cha nuôi, một tay ôm lấy thắt lưng Thiếu Đường. Cảm xúc khi ôm người mà mình thích hoàn toàn khác so với việc ôm ai khác hay ôm con gái. Trong nháy mắt dựa vào, trước mắt mơ mơ hồ hồ, trái tim run rẩy, vừa xót xa vừa ngọt ngào. Cậu cũng không nói rõ, không thổ lộ, cứ thế ỷ vào vai vế con nuôi của mình mà giả ngây giả dại, nhân cơ hội sờ soạng ôm đối phương. Chỉ cần người ấy không từ chối, cậu cứ cơ hội mà được đằng chân lân đằng đầu.
Thiếu Đường nhíu mày chê cậu: “Bây bao nhiêu tuổi rồi hả”, song cũng không gạt bỏ cánh tay xằng bậy của cậu. Tay Thiếu Đường áp lên tay Mạnh Tiểu Bắc, ngón tay nhẹ nhàng ve vuốt đường tĩnh mạch nổi trên cánh tay cường tráng, chạm lên dấu vết năm tháng xưa kia. Vừa mới chứng kiến cảnh tượng bất ngờ ấy trong nhà tắm, lòng dạ Thiếu Đường rối bời. Có một chút xấu hổ nhỏ bé, nhưng phần lớn là sự mãnh liệt rung động. Loại chuyện này lại không thể vạch trần bóc mẽ, da mặt con trai anh rất mỏng, cha nhỏ thương cậu, không nỡ lòng.
Hai người cứ ôm nhau như vậy, Thiếu Đường nghiêng đầu hôn một cái lên tóc Mạnh Tiểu Bắc, nụ hôn phóng khoáng mạnh mẽ. Nơi mềm mại nhất trong trái tim như đột ngột tan chảy, ấm nóng đến không thể chịu được…
Mạnh Tiểu Bắc bỗng lấy từ trong túi quần ra một cái vòng: “Con tết cho cha đó, cha đeo không?”
Thiếu Đường vừa nhìn liền nhíu mày: “Đeo cái này hả? Con gái mới đeo thứ này.”
Miệng anh thì nói như vậy nhưng tay đã nhận lấy vòng.
Mạnh Tiểu Bắc vội nói: “Con trai cũng đeo mà, lớp con ai cũng đeo.”
Thiếu Đường giải thích: “Cả ngày bọn cha huấn luyện làm nhiệm vụ, bò trên núi, lăn lộn trong bùn, thật sự bất tiện, ra mồ hôi thể nào cũng sẽ làm bẩn vòng này cho coi!”
Mạnh Tiểu Bắc cúi đầu đáp: “Dẫu sao con cũng chỉ tết cho một mình cha thôi.”
Ngoài miệng thì chê nhưng Thiếu Đường đã nhanh chóng đeo vòng lên cổ tay trái, như thể thứ này đương nhiên là dành cho anh! Anh cẩn thận thắt chặt nút dây, nhét vào trong ống tay áo len, không để người ngoài nhìn thấy. Trong đội hơn chục tiểu binh hai mươi tuổi đều đeo vòng màu đỏ, do người yêu trong nhà tết cho. Đàn ông có người thương mới đeo cái này, lòng ai chẳng tỏ chẳng tường? Có ai là kẻ ngốc cơ chứ? Thực ra đôi bên đều đang ra sức giả ngu trước mặt đối phương mà thôi.
Có những lời không biết làm sao để nói ra. Nếu nói quá rõ ràng trắng trợn, sợ rằng sau này không thể nắm tay sóng vai, không thể chẳng kiêng kỵ gì mà ôm chầm lấy nhau được nữa. Dẫu cho thích một người đến như vậy, vẫn không thể quên mất đâu là giới hạn.
Sau đó hai người đều rét tới không chịu nổi. Buổi tối trời đông gió thổi rất mạnh, tắm xong dễ bị cảm. Trước khi đi, Thiếu Đường cực kỳ bực mình nói: “Mạnh Tiểu Bắc, đi lấy quần lót cha ruột bây đổi cho cha, quần của bây, ghìm chặt đùi trong, cái đó của ông khó chịu lắm rồi!”
Mạnh Tiểu Bắc nhìn chằm chằm Thiếu Đường. Mối quan hệ khăng khít hơn thì lời nói ra lại càng bạo dạn hơn: “Con muốn cha mặc quần của con, cha không được mặc quần của cha ruột con!”
Thiếu Đường dở khóc dở cười, khoát tay nói: “Quần của bây nhỏ bỏ mẹ, chỗ đó của ông bị siết khó chịu lắm.”
Mạnh Tiểu Bắc phì cười, giỡn anh: “Cha nuôi, chỗ đó của cha lớn vậy ha?”
Thiếu Đường mắng: “Thằng nhóc mất nết, bây có phải chưa từng nhìn thấy đâu hử! Chim to, tổ nhỏ, không chứa được ông! Mau cút lên, lấy quần của cha ruột bây cho ông!”
Bên trong hành lang tối như mực vang lên tiếng cười đểu giả thô bỉ của đàn ông. Mạnh Tiểu Bắc bị Thiếu Đường chọc cho đến mức nảy lên sự kích động, cực kỳ muốn ôm chặt Thiếu Đường giở trò xỏ lá, vuốt ve tổ chim khêu gợi hùng vĩ của anh…
Mạnh Tiểu Bắc bĩu môi cầm quần lót của cha ruột xuống dưới, cực kỳ không vui.
Mạnh Tiểu Bắc muốn đưa Thiếu Đường lên phòng ngủ của mình thay, ánh mắt Thiếu Đường lóe lên sự do dự. Sau rốt anh từ chối không lên, kiên quyết muốn ở dưới lầu đổi. Cổng tò vò chung cư kiểu cũ đều rất sâu, đây thường là chỗ để xe đạp. Trong cổng tối om, Thiếu Đường dựa vào phía sau, nhanh nhẹn cởi quần thu ra, đổi quần lót. Anh không muốn lên lầu, nhưng lại chẳng ngại việc ở bên ngoài có thể bị người khác nhìn thấy. Có lẽ cũng bởi do dãi nắng dầm mưa trong quân đội từng ấy năm thành thói quen, đàn ông qua loa cẩu thả.
Mạnh Tiểu Bắc cầm lấy cái quần lót còn vương hơi ấm cùng mùi vị của Thiếu Đường, lặng lẽ cất kỹ, trải ra để dưới gối mỗi đêm nằm ngủ.
Từ khi đó cậu đã lờ mờ nhận ra, Thiếu Đường cực kỳ không muốn bước lên phòng cậu ở, dường như bởi muốn lảng tránh ai đó. Giữa người lớn với nhau kỳ thật cũng như trẻ con, có những chuyện không thể nói rõ ràng, không muốn làm tổn thương thể diện của đối phương, nhưng trong lòng lại lấn cấn, hành động tỏ rõ sự né tránh.
*
Bởi vì kỳ nghỉ đông này Thiếu Đường lại bắt đầu xuất hiện trong cuộc sống Mạnh Tiểu Bắc, nên quãng thời gian ngắn ngủi này trở nên ngọt ngào vô cùng. Nhoáng một cái đã tới lúc cậu lại bắt đầu đi học tiếp.
Mạnh Tiểu Bắc lại cà lơ phất phơ như mọi ngày. Dẫu sao cũng chỉ còn một kỳ học cuối cùng của lớp chín mà thôi. Suốt cả năm nay, không khí học tập ở trường điểm cực kỳ căng thẳng, ngột ngạt như chuẩn bị chiến tranh. Mỗi ngày, sáu giờ hơn cậu đạp xe ra khỏi nhà, bảy giờ bắt đầu giờ tự học buổi sáng. Một ngày có tám tiết học, học xong lại ở lớp học thêm đến muộn, tự học tới khi trời tối mịt mới về nhà. Trưởng ban khối cậu là nữ, lúc nào nhìn cũng hùng hùng hổ hổ, đỏ mặt tía tai, hung ác đáng sợ, chỉ mong học sinh tiến bộ thật nhanh. Mới trông thấy thôi, đã biết ngay là do áp lực chỉ tiêu lên lớp quá lớn, muốn cùng trường điểm của thành phố – trường trung học 80 bên cạnh ra sức nâng cao hiệu suất lên lớp, bởi vậy mà lo lắng quá độ dẫn tới chứng rối loạn lo âu. Mỗi ngày, việc của Mạnh Tiểu Bắc chính là bò ra làm mãi không xong sách bài tập và đề thi thử của khu. Trình độ của trường học khu Triều Dương kém quá, giáo viên bèn cho bọn họ làm đề thi của bên Tây Thành và Hải Điến, kết quả kiểm tra rụng ầm ầm, có rất nhiều câu hỏi còn chưa bao giờ nhìn thấy! Bởi vậy cả lớp bị mắng, tất cả học bù…
Ở trường học đào đâu ra thời gian mà tán gái, chủ trì đài phát thanh hay các hoạt động xã đoàn khác đều phải tạm dừng. Mạnh Tiểu Bắc càng chẳng có thời gian rảnh rỗi chạy tới Hải Điến chơi với cha nhỏ.
Tuy rằng không thể thường xuyên gặp mặt, nhưng Mạnh Tiểu Bắc vẫn rất vui. Bởi mong chờ chẳng bao nhiêu nên chỉ một xíu sự ấm áp cũng đã có thể khiến cậu cảm thấy tràn trề hạnh phúc. Theo giao ước, cha nuôi gọi điện đến dưới lầu cho cậu. Có lúc Mạnh Tiểu Bắc đến nhà Kỳ Lượng làm bài tập, cũng lấy điện thoại của nhà Lượng Lượng gọi cho Thiếu Đường.
Trong điện thoại, giọng nói cha nuôi dịu dàng hiếm thấy, hoặc bởi Mạnh Tiểu Bắc đang chìm trong thứ tình cảm yêu thầm nên ảo tưởng ra như vậy. Thiếu Đường đồng ý với cậu: “Cố gắng thi cử, thi được vào trường tốt, lúc nghỉ hè cha đưa bây đi chơi.”
Lúc nghỉ giữa trưa trong trường, Mạnh Tiểu Bắc mệt mỏi rã rời nằm bò ra bàn học ngẩn người. Có lúc cậu ngứa tay, vẽ Thiếu Đường ngay trên mặt trắng sau sách bài tập.
Một lần, vào buổi trưa sau khi học xong tiết bốn, Mạnh Tiểu Bắc và Kỳ Lượng dẫn đầu lao vụt ra khỏi phòng học, tay cầm hộp cơm chạy tới quán cơm trong trường. Thầy Tiêu dạy môn Ngữ văn của lớp cậu, cầm một tập sách đi qua, từ xa nhìn thấy cậu cười tủm tỉm: “Tiểu Bắc, lần này viết văn tốt lắm.”
Hai mắt Mạnh Tiểu Bắc híp lại, khóe miệng cong cong: “Thật ạ, cảm ơn thầy Tiêu!”
Kỳ Lượng dán chặt vào Mạnh Tiểu Bắc đi, cúi đầu không nói lời nào.
Thầy Tiêu nhìn hai người một cái, quay người vuốt tóc mái, hơi rung rung hông, phóng khoáng bước đi, vào nhà tầng.
Kỳ Lượng nhìn chằm chằm bóng hình thầy giáo, bực mình nói: “Trong các giáo viên khối mình, thầy Tiêu Dật thích nhất mày đó, suốt ngày thấy ông cười với mày.”
Mạnh Tiểu Bắc: “Ông thích tao? Tao thấy ông cực kỳ quý mày thì có, chẳng có việc gì mà suốt ngày tìm mày nói chuyện.”
Rất hiếm khi Kỳ Lượng tỏ ra khó chịu: “Tao đâu có thích nói chuyện với ông! Mày không phát hiện à, ông gọi tao vào văn phòng của ông mà tao đã bao giờ vào đâu!”
Mạnh Tiểu Bắc nhún vai, ừ thì làm sao.
Kỳ Lượng nhíu mày, lại càm ràm: “Tiểu Bắc, từ sau ông bảo mày vào văn phòng ông nói chuyện, mày tuyệt đối chớ đi!”
Khi đó, Mạnh Tiểu Bắc không thể hiểu nổi sự tức giận của Lượng Lượng là bởi vì sao, rõ là lằng nhằng. Cậu thầm nghĩ, điểm Ngữ văn của cậu rất tốt. Trong các môn Ngữ văn, Toán học, Ngoại ngữ, Sinh học, Hóa học, Chính trị, Lịch sử, Địa lý, duy nhất chỉ có môn Ngữ văn được thành tích cao nhất, không có chuyện gì thì cớ chi thầy Tiêu tìm mình nói chuyện làm gì?
Kỳ Lượng vẫn còn lải nhải, Mạnh Tiểu Bắc vội vàng rảo bước đến quán cơm: “Hôm nay ăn gì, mau coi cho ông!”
Mạnh Tiểu Bắc bị cận thị nhẹ, hai độ. Cậu không đeo kính nên mỗi lần đều bảo Lượng Lượng xem tên các món ăn cho mình.
Kỳ Lượng híp mắt nhìn: “Hàng đó hả, giá đỗ xào thịt gà khô.”
Mạnh Tiểu Bắc bực bội: “Trời, đó chẳng phải là ảnh giá đỗ xào gà sao, mỗi mày thích ăn gà, tao xếp qua hàng món tao thích là thịt viên sốt đây.”
Kỳ Lượng bực mình nói: “Mạnh Tiểu Bắc, trong sơ yếu lý lịch có ghi mày là dân tộc Hồi đó, mày đúng là không biết xấu hổ!”
Trong lớp khác lớp Mạnh Tiểu Bắc có một bạn nữ dân tộc Hồi, khác một trời một vực với Mạnh Tiểu Bắc. Bạn này rất được chú ý, bởi mỗi lần gọi cơm ở quán đều yêu cầu nhà ăn lấy cho mình thìa khác với thìa đã từng múc thịt viên sốt, một mình cầm thìa mới lấy thịt bò khoai tây. (97)
97. Giải thích một chút đoạn này: Bởi vì người Hồi bị cấm ăn thịt lợn, nên bạn người Hồi kia khi lấy đồ ăn không muốn dùng thìa đã từng múc thịt viên sốt. Mạnh Tiểu Bắc có mẹ là người Hồi, nhưng cậu ăn tạp =)))
Mạnh Tiểu Bắc lấy đầy một hộp cơm gồm thịt viên sốt cùng tỏi xào thịt xé, từ trước mặt bạn nữ kia hiên ngang đi qua, đón lấy ánh mắt khinh thường của đối phương.
Từ trước tới nay cậu vẫn là loại người thẳng thắn chẳng chẳng ngại sự ghét bỏ, ánh nhìn của người khác.
Ở trong trường học, con trai ở độ tuổi choai choai càng bất cần ngông nghênh như vậy lại càng khiến người khác chú ý…
Thầy giáo Tiêu Dật là giáo viên môn Ngữ văn của lớp cậu. Dẫu y không phải là giáo viên chủ nhiệm nhưng quyền hạn còn lớn hơn cả giáo viên chủ nhiệm, bởi y là phó trưởng ban của khối bọn họ. Thầy giáo Tiêu mới chỉ hơn 30 tuổi mà đã được dạy lớp 9 ở trường điểm, lại còn là giáo viên nòng cốt, chứng tỏ năng lực rất tốt, là giáo viên bồi dưỡng lớp trẻ ở trường điểm.
Lần đầu tiên thầy Tiêu lên lớp, lúc giới thiệu bản thân, y viết tên mình lên bảng đen, nét chữ đẹp đẽ viết lên tên Tiêu Dật, tên tự là Lan Yên. Lúc đó toàn bộ học sinh trong lớp đồng loạt cười ầm lên! Một thầy giáo mà lại có thể lấy tên và tên tự chứa đầy sự lạnh lùng và thanh cao đó! Nếu nói hay ho văn vẻ, đây đúng là giáo viên truyền bá tri thức văn học cho lớp trẻ, tràn đầy khí chất văn nghệ tươi mát. Còn mà nói hài hước châm biếm, cái tên này sao mà ngôn tình sến rệt tới vậy, đây chẳng phải chính là luận điệu của nam chính trong kịch dân quốc Quỳnh Dao hay sao! Sau đó cả lớp vào học, phát hiện thầy Tiêu giảng bài rất hay, tính tình dịu dàng ấm áp, đối với học sinh nào cũng đều vô cùng quan tâm, cực ít khi mắng mỏ nổi nóng, bởi vậy dần dần mọi người đều cảm thấy con người thầy Tiêu rất tốt.
Phòng triển lãm tranh của học sinh chính là do thầy Tiêu khởi xướng tiến hành, cố ý chọn tranh của Mạnh Tiểu Bắc bởi thầy cực kỳ yêu thích.
Mạnh Tiểu Bắc tham gia xã đoàn văn nghệ, kịch bản tập luyện cũng là do thầy Tiêu ở ngoài giờ học hướng dẫn cho. Giáo viên khác đều ghét mua việc vào người, với lại cũng đâu có kiếm thêm được khoản phí hoạt động ngoài giờ nào? Chỉ có thầy Tiêu khác với mọi người, rất thích tham gia hoạt động, giao lưu kết bạn với học sinh.
Riêng có duy nhất Kỳ Lượng cực kỳ ghét thầy Tiêu, ở hành lang bắt gặp đều quay ngoắt 90 độ, rẽ hướng khác trốn đối phương. Mạnh Tiểu Bắc cũng không rõ vì sao Kỳ Lượng lại ác cảm với thầy Tiêu như vậy.
Buổi sáng ngày hôm sau có hai tiết Ngữ văn. Mỗi khi vào học Mạnh Tiểu Bắc đều có duy nhất một tư thế. Cậu dựng sách giáo khoa lên, cúi đầu xuống, dùng sách giáo khoa với tóc mái chặn ánh mắt của người phía trước, bản thân ở phía dưới vụng trộm làm việc riêng. Bài học hôm nay cậu hiểu hết rồi, làm biếng chẳng buồn nghe, cũng chẳng thích ghi chép, dẫu sao có ghi thiếu thì tan học lại chép bài Tôn Viện Viện.
Ở phía dưới, Mạnh Tiểu Bắc nhớ lại, tưởng tượng ra bí mật khắc sâu trong ký ức hồi thơ bé ở trong rừng cây Tây Câu, phác họa nên hình ảnh người ấy.
Giáo viên có kinh nghiệm phong phú chỉ cần đứng ở trên bục giảng, liếc mắt nhìn qua cũng có thể biết rõ học sinh ở bên dưới đang hí hoáy làm gì.
Thầy giáo Tiêu đang giảng bài, đột nhiên đặt giáo trình xuống, từ trên bục giảng bước xuống, đi thẳng tới chỗ Mạnh Tiểu Bắc!
Tôn Viện Viện tập trung học bài, nhìn thấy trước tiên, cuống cuồng ho vài tiếng.
Từ góc chéo đằng sau, Kỳ Lượng giơ chân đá lên ghế Mạnh Tiểu Bắc.
Tiêu Dật vừa đi tới vừa trầm giọng hỏi: “Kỳ Lượng em làm cái gì vậy?”
Kỳ Lượng sợ tới mức vội dùng sách giáo khoa che mặt.
Lúc này Mạnh Tiểu Bắc mới ngẩng phắt đầu dậy, cuống quýt đem bức tranh không thể cho ai thấy bên trong nhét vào trong ngăn bàn…
Tiêu Dật đi tới, chỉ còn cách Mạnh Tiểu Bắc một đoạn ngắn, chăm chú nhìn cậu qua mắt kính thật dày, sau đó quay lại bục giảng.
Rõ ràng y biết tỏng ở bên dưới Mạnh Tiểu Bắc giấu giếm gì đó, nhưng không tịch thu, giữ thể diện cho cậu.
Chuông tan học vang lên, cả lớp nộp vở bài tập, Mạnh Tiểu Bắc cùng Kỳ Lượng sóng vai qua hành lang đến nhà xí.
Mạnh Tiểu Bắc đi được vài bước, đột nhiên đứng lại: “Đù mẹ!… Toi rồi!”
Kỳ Lượng: “Mày lại làm sao vậy?”
Mạnh Tiểu Bắc: “Vừa xong tao nộp vở bài tập lên rồi!”
Kỳ Lượng: “Ờ?”
Mặt Mạnh Tiểu Bắc như nứt ra, cực kỳ tức giận, quay người đá tường, gầm lên: “Bức vẽ tao vẽ trong giờ ấy!… Tao kẹp ở bên trong vở bài tập! Đù mé đù mé đù mé!!!”
Kỳ Lượng bối rối: “… Mày vẽ cái gì vậy?”
Cả ngày Mạnh Tiểu Bắc lo lắng bất an, mất hồn mất vía, sợ hãi, thật sự sắp tuyệt vọng, muốn nhảy lầu luôn cho xong.
Chuyện cậu làm đúng nhục nhã ngu xuẩn, thật sự bị vầy đáng đời! Cậu không nên vẽ hình ảnh đó, chính bản thân phơi bày tình cảm riêng tư nhất trong cõi lòng.
Lúc đó, cậu không có quá nhiều kiến thức và kiêng kỵ về “đồng tính luyến ái”. Nhưng chỉ dựa vào trực giác cậu cũng có thể biết, loại tình cảm thầm thương trộm nhớ cậu dành cho cha nuôi, không thể để người nào xung quanh nhận ra, nếu bị phát hiện sẽ cực kỳ bẽ bàng. Đó là bí mật mà cậu chỉ có thể chia sẻ cùng với người ấy mà thôi.
Bức tranh kẹp trong vở bài tập nộp lên, là bức vẽ bậy bạ mà trong giờ cậu hoài niệm tưởng tượng rồi không kìm được trộm vẽ. Đó là khung cảnh bên trạm gác ở Tây Câu Kỳ Sơn, trong khu rừng nhỏ bên đầm nước… Cậu vẽ hai người đàn ông trần truồng ôm nhau, quấn quýt một chỗ. Cậu tưởng tượng cảnh cha nuôi và cậu thân mật với nhau, Thiếu Đường từ phía sau ôm cậu, hôn cậu, cưng chiều cậu…
Sẩm tối hết giờ tự học, Tiểu Bắc có tật giật mình đi ngang qua văn phòng tổ bộ môn Ngữ văn, trong phòng làm việc đèn vẫn sáng.
Mạnh Tiểu Bắc thầm nghĩ lần này đi đời nhà ma rồi, ngày mai mời phụ huynh, trong buổi họp toàn trường sẽ chỉ đích danh cậu, lấy cậu làm ví dụ điển hình cho học sinh yêu sớm, vi phạm kỷ luật.
Cửa mở ra, hơi thở của Mạnh Tiểu Bắc như tắc nghẹn nơi cổ họng. Cậu thở hắt ra, quay đầu bước đi, vẻ mặt bước chân như thể chuẩn bị tới nơi xử bắn. Thầy giáo Tiêu ló đầu ra, gọi cậu: “Mạnh Tiểu Bắc!… Em vào đây nói chuyện.”
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
84 chương
57 chương
42 chương
15 chương
58 chương
3 chương