Ngôn Hi sực nhớ ra điều gì, bèn cười, nói: “Cùng lắm thì ngồi yên bảo tọa bốn chứ “con ông cháu cha” vậy.” Kể cả không thi được trường như ý thì vẫn còn có ông nội lo cho mà. A Hoành trầm ngâm đáp: “Như thế cũng tốt.” Giọng cô tỉnh bơ, khiến Ngôn Hi giật bắn mình. Với tính cách ngang ngạnh, bảo thủ của A Hoành ngày thường, thì dường như cô sẽ phải cảm thấy rất xấu hổ trước việc phải dựa vào cái bóng của tổ tiên để sống, không ngờ hôm nay cô lại nói ra được những lời như thế. Ánh mắt Ngôn Hi không biểu lộ cảm xúc gì, và anh cũng không nói gì. Tuy nhiên trong lòng có cái gì đó như đã được an bài. Nửa phút sau, điện thoại lại đổ chuông. A Hoành ra nghe máy, khônh hiểu đối phương nói gì mà ánh mắt cô vô cùng bình thản, môi mím chặt, nét mặt không có gì thay đổi. “Sao rồi?” Cô cúp máy, anh liền hỏi ngay. A Hoành nhìn ra ngoài cửa sổ, một lúc lâu sau mới cười tủm tỉm, nói: ”Ngôn Hi, ông bảo mặc dù anh thi không tốt như em, nhưng đã là cực tốt rồi.” Ông rất ít khi khen người khác, cái “cục” này có giá trị không hề nhỏ. Và thế là, số phận lại tạo cho chúng ta cơ hội thiên thời, địa lợi tốt nhất. Ngôn Hi hồi lâu không có phản ứng gì, anh nhìn A Hoành chằm chằm rồi nói: “Thế em còn làm bộ làm tịch gì nữa!” Nói rồi, anh xông đến ôm chặt A Hoành, ngoác miệng cười và reo: “A Hoành, A Hoành, chúng mình lại cùng vào đại học rồi.” Thấy anh nói đến chữ “cùng”, ánh mắt cô toát lên vẻ dịu dàng, đằm thắm. “Ngôn Hi, anh không hối hận chứ?” Cô hỏi anh. Ngôn Hi cười, bao nỗi lo lắng trong thời gian qua đã tiêu tan, anh nằm vật xuống sàn nhà, mắt nhắm nghiền, uể oải hỏi: “Hối hận gì chứ?” A Hoành nghĩ một lát, cảm thấy mình thật ngớ ngẩn, tại sao lại hỏi những câu ấm ớ như vậy chứ. “Không có gì.” Chắc là mừng quá, nên tẩu hỏa nhập ma. Điểm của A Hoành, Ngôn Hi, Tân Đạt Di, Trần Quyện đều cao hơn rất nhiều so với điểm sàn. Đặc biệt là A Hoành, lần đầu tiên trường Tây Lâm có học sinh thi được điểm cao như thế, có thể thấy tương lai của cô vô cùng xán lạn. Sau khi nhận phiếu nguyện vọng, A Hoành về nhà xin ý kiến các bậc tiền bối nhà họ Ôn, cả gia đình lập tức náo nhiệt hẳn lên. Cụ Ôn hồ hởi chỉ vào dòng chữ Đại học B lấp lánh trên phiếu điền nguyện vọng. “Trường này được đấy!” Cụ có suy nghĩ thế này: Cháu trai học trường Q, chúa gái học trường B, đây là hai trường đại học nổi tiếng nhất cả nước, kiếp này thực sự cụ đã mát mặt với tổ tiên rồi. Bà Uẩn lại chỉ vào trường Đại học F nổi tiếng và nói: “Thực ra trường này cũng được cha ạ.” Vào trường B thì chắc sẽ khó đứng ở vị trí thủ khoa. Vào trường F, mặc dù tên tuổi kém trường B một chút, nhưng chắc chắn sẽ nắm vị trí thủ khoa. Năm ngoái không được làm mẹ thủ khoa, bà cũng buồn mất một thời gian. “Trường Q đi, trường Q là ổn nhất, môi trường đó con cũng đã quen, A Hoành vào cũng có người chăm sóc.” Tư Hoán liếc Ngôn Hi, biết mặc dù với số điểm của Ngôn Hi vào trường Q sẽ khó, nhưng trong tay ông năm nào cũng có mấy suất có thể đề cử, sợ gì chứ. Tư Nhĩ nhìn già trẻ gái trai trong nhà, cười khẩy, nói: “Mọi người quên cha rồi à?” Mọi người vờ như không nghe thấy, ba phái tiếp tục tranh cãi ầm ĩ. “Trường B ổn, đồ ăn trường B ngon, có tiếng tăm, phong trào học tập cũng tốt.” “Trường F hơn, sinh viên trường F ai cũng thông minh, vào thì ngu lâu, ra đều thông minh, nghe nói đội tiếp thị, dán quảng cáo đều không dám vào trường họ, sợ bị lừa.” “Trường Q quá đỉnh, trường Q ít chuyện vớ vẩn, sinh viên ít yêu đương, tỉ lệ nhảy lầu tự tử đang giảm theo năm, điều quan trọng nhất là nếu trường Q không ra gì thì sao mọi người lại bắt con vào!” Hiệp một bất phân thắng bại, ai cũng đỏ mặt tía tai, ông và mẹ di uống nước, còn anh chàng với má lúm đồng tiền kia thì mặt ngây như tượng gỗ. Thoáng cái xô pha đã trống không. “Hai đứa đó đi lúc nào vậy?” Tư Hoán thắc mắc. Tư Nhĩ liền cười. “Lúc anh nhảy lầu tự tử.” Tư Hoán ớ người. “Hả?” Tư Nhĩ liền bĩu mội. “Lúc anh nói tỉ lệ nhảy lầu tự sát của trường anh đang giảm từng năm ấy. Nhưng anh nói phét mà không thấy đau răng à? Vụ tự tử mấy hôm trước không phải của trường anh đó sao?” Tư Hoán tiu nghỉu đáp: “Đó có phải là nhảy lầu đâu, nhảy xuống sông tự tử đó chứ. Anh đâu có nói dối.” Đúng vậy, tỉ lệ nhảy lầu tự sát đang giảm, nhưng tỉ lệ nhảy sông tự tử lại đang gia tăng. Tân Đạt Di là con một, cháu đích tôn trong nhà họ Tân, bị cả nhà quây cả ngày bàn chuyện nguyện vọng, tranh thủ lúc buồn tiểu bèn từ nhà vệ sinh trốn ra ngoài, tập hợp với đám A Hoành, Ngôn Hi. “Bọn mình đi happy thôi.” Từ hôm báo điểm, Tân Đạt Di sống thảm vô cùng, cô dì chú bác này nào cũng tra tấn cậu. Đạt di vốn là con ngoan trong nhà nên trước mặt các bậc tiền bối luôn phải tỏ ra ngoan ngoãn, nhịn hết lần này đến lần khác, suýt thì mắc chứng táo bón. “Đi đâu?” Ngôn Hi cũng rỗi rãi đến phát cuồng. Tân Đạt Di hùng hổ đề nghị: “Đi hát karaoke đi, lão tử mời, bà cô vừa cho tiền xong.” A Hoành tưởng tượng ra cảnh Ngôn Hi hát mà rùng mình. “Chỉ có ba bọn mình thôi hả? Hơi... ít nhỉ.” Không có vị nào tự cảm thấy mình hát hay và cướp mic của anh chàng này thì cô e là đôi tai mình hôm nay không còn được lành lặn. Tân Đạt Di nghĩ thấ cũng phải, đi chơi thì phải đông người mới vui. “Thế thì gọi thêm Tư Nhĩ, Tư Hoán với Tôn Bằng được không?” A Hoành nghĩ một lát rồi mỉm cười, nói: “Mary ở nhà một mình cũng buồn, gọi thêm cả hắn nữa.” Lúc đầu Tân Đạt Di không chịu, nhưng nghĩ tới việc bình thường A Hoành rất ít khi chủ động đề nghị việc gì nên đành gật đầu hưởng ứng. Nếu hỏi Trần Quyện có phải là bạn cậu không thì chắc chắn cậu sẽ lắc đầu. Nhưng nếu hỏi anh chàng có phải là kẻ thù của cậu không thì có thể cậu sẽ ngần ngừ trong giây lát và vẫn lắc đầu. Cảm nhận của cậu về Trần Quyện rất khó tã, mặc dù nhìn không ưa, nhưng do hai năm ngồi cùng bàn, ba năm học cùng lớp nên vẫn dễ dàng nghĩ đến hai chữ “đồng hành”. Tác phong của con người đó rất khó chịu, cậu không thích nên suốt ngày kích bác, chê bai, đến bản thân cậu cũng thắc mắc tại sao năm đó cậu lại yêu hắn ta từ cái nhìn đầu tiên một cách vô lối như thế. Có lẽ hồi ấy còn quá trẻ con. QG là một KTV rất hoành tráng, phong cách gần gũi, tối nào cũng kín khách, người người qua lại tấp nập, từ rất xa đã nghe thấy tiếng gào ông ổng. Tân Đạt Di làm chủ xị, cả đám kéo nhau lên phòng riêng trên tầng ba, bước lên lầu mà cầu thang cứ rung lên từng nhịp. A Hoành chưa bao giờ đến những nơi như thế này nên trong lòng rất tò mò, nhìn ánh đèn lấp lánh đủ màu, thỉnh thoảng có đôi đứng dựa vào nhau, nhưng đều bị Ngôn Hi che khuất tầm nhìn.