Mười Năm Thương Nhớ
Chương 7
Hoa đào lưa thưa trong mộng hoa đào
Thu sang, tiết trời mỗi ngày một lạnh, mặc dùn bà Uẩn đã mua cho A Hoành khá nhiều quần áo, nhưng ông cụ Ôn vẫn chưa thấy cô mặc lần nào, trong lòng cũng có nhiều thắc mắc.
"A Hoành sao cháu vẫn mặc đồng phục vậy ?" Ông cụ cau đôi mày rậm, nhìn cô cháu gái.
"Trường mới phát ông ạ, cháu rất thích." A Hoành lắp bắp , lí nhí đáp.
"Hiện nay cháu đang ở nhà họ Ôn, không phải nhà họ Vân." Đầu mày ông cụ mỗi lúc một cau chặt hơn, ông bắt đầu tỏ ra bực bội.
Con bé này đối đầu với họ theo cách này ư? Con gái nhà họ Ôn, đã mang họ Ôn rồi thì có bao giờ bị đối xử tệ bạc đâu? Tại sao nó lại tự hành hạ mình như thế chứ!
A Hoành túm chặt gấu áo, cúi đầu đáp: "Dạ vâng ạ. "
Nghe giọng nói đặc sệt chất Giang Nam của cô bé, ông cụ mới giật mình vì đã quá lời, nghĩ lại bao chuyện xảy ra trong quá khứ, lại cảm thấy áy náy. " Nếu cháu thích mặc đồng phục thì cứ mặc." Rồi ông cụ thở dài, hỏi tiếp : " Có điều mặc có ấm không?"
"Ấm lắm ông ạ." A Hoành vội đáp lời bằng chất giọng của vùng sông núi Ô Thủy,rồi lại ngượng ngùng nhắc lại bằng tiếng phổ thông lơ lớ của mình , bàn tay lật nhẹ sang lớp lót của chiếc áo khoác, nhìn có vẻ khá dày dặn.
"Ấm là được rồi." Đầu mày của ông cụ dãn ra , ánh mắt vốn sắc như dao cũng ấm áp trở lại.
"Ông nghe hiểu tiếng Ô Thủy, cháu không phải đổi giọng đâu."
A Hoành vô cùng sửng sốt, rồi lập tức nở nụ cười, ánh mắt rạng ngời , ấm áp.
“Năm mười tám tuổi, ông có đóng quân ở Ô Thủy mấy tháng.” Giọng ông cụ không còn nghiêm nghiệ như ngày thường mà nhẹ ngàng hơn rất nhiều ông nhìn A Hoành, ánh mắt nghiêm nghị cũng trở nên trìu mến hơn.
“A Hoành, cháu có đôi mắt rất giống bà nội.”
Dần dần, A Hoành đã nhớ đường đi học nên cũng quen với việc đi bộ một mình hoặc đi xe buýt.
Nói ra cũng lạ, rõ ràng là cùng một gia đình mà trong ngày, A Hoành rất ít gặp Tư Hoán, chỉ khi ăn tối cô mới thấy mặt anh.
Mặc dù rất muốn nói chuyện với Tư Hoán nhưng nghĩ tới vốn tiếng phổ thông ngượng ngịu của mình, cô lại thôi.
Còn bà Uẩn thì luôn bận rộn với các buổi diễn piano nên cũng rất ít gặp.
Ở lớp, A Hoành là một người rất dễ tính, kể cả mọi người mỉa mai thẳng vào mặt, cô cũng chẳng bao giờ giận mà chỉ mỉm cười hiền lành. Dần dần, đối phương cũng thấy mất hứng, thôi không chế giễu cô nữa.
Một thời gian sau, mọi người phát hiện tính cách của A Hoành cũng khá hay. Ai không muốn trực nhật, chỉ cần gọi A Hoành một tiếng, câu trả lời có được luôn là: “Tới biết rồi.” Sau đó, lớp học sẽ được quét dọn rất sạch sẽ, gọn gàng.
Trên thế gian này đáng sợ nhất là thói quen, và thói quen được hoan nghênh nhất là tiện lợi.
A Hoành chính là sự tiện lợi khủng khiếp được tạo ra từ thói quen này. Nếu là người khác, kể cả ông bụt cũng phải ức chế đến mức nổi trận lôi đình, nhưng A Hoành lại nghĩ, đôi khi thiệt thòi cũng là một cái phúc, hơn nữa những chuyện nhỏ nhặt này thực sự chẳng nhằm nhò gì.
Hôm nay, quét dọn lớp học xong xuôi thì trời đã tối, phải đợi nửa tiếng nữa mới có chuyến xe buýt cuối cùng. A Hoành quyết định sẽ đi bộ về nhà.
Cô đã quen đi dọc con ngõ nhỏ đó, ánh đèn đường màu vàng nhạt, khá tối nhưng lại tạo cho người ta một cảm giác ấm áp vô cùng.
Lúc tới cuối con ngõ nhỏ, A Hoành dừng chân lại. Cô nhìn thấy rõ hai bóng người đang quấn vào nhau trong một tư thế rất mờ ám.
Sáng, tối, da diết, say đắm và nóng bỏng.
Chàng trai đó mặc một chiếc áo len cổ thấp màu tím, trên bờ vai trái là một chùm hoa được móc bằng len đen, nét móc rất tinh tế, mềm mại, trải sang tận phía sau bóng lưng, rực rỡ dưới bóng tối mờ ảo.
Chàng trai đứng dưới ánh đèn, nhìn sau lưng khá gầy nhưng lại mang một dáng vẻ cao ngạo, quật cường, đầu hơi cúi xuống, hai tay ôm chặt cô gái với mái tóc dài nhưng không nhìn rõ khuôn mặt dưới ánh đèn, hai người đang dành cho nhau một nụ hôn say đắm.
Với một người sống kín đáo, đứng đắn như A Hoành, bình thường nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ thấy xấu hổ vô cùng. Nhưng lúc này, cô quên cả việc tránh đi, trân trân đứng nhìn chàng trai đó...
Ngôn Hi.
A Hoành khẽ mấp máy môi nhưng không phát ra được tiếng nào.
Rõ ràng cô chưa bao giờ nhìn rõ tướng mạo của chàng trai đó, chưa bao giờ nói chuyện với anh nhưng trong lòng lại có ấn tượng hết sức sâu sắc.
Trong khoảnh khắc mơ màng đó, chàng trai như phát hiện ra ánh mắt sau lưng mình, bèn buông tay đang ôm eo cô gái ra, quay đầu lại, lặng lẽ nhìn kẻ ngó trộm vô tình bắt gặp kia.
A Hoành giật bắn trước sự vô lễ của mình, trân trân nhìn vào đôi mắt chàng trai.
Bất chợt bên tai vang lên tiếng nổ rền.
A Hoành nhìn Ngôn Hi một lát, đôi mắt anh đen như mực, xen lẫn chút rực rỡ của hoa đào và những đốm sao lạnh lấp lánh trong làn nước, ánh mắt chiếu thẳng vào cô một cách lạnh lùng, cao ngạo và thờ ơ.
A Hoành vội cúi đầu, bím tóc dài quất vào bên má, luống cuống tìm đường bỏ đi.
A Hoành về đến nhà trong trạng thái như người mất hồn, trời đã tối hẳn, bà Trương vẫn đang đợi cô từ sáng đến giờ.
Cô chạy một mạch về nhà mà đầu óc như đang ở trên mây, chỉ cảm thấy cổ họng khát khô, vội bê cốc nước trà trên bàn lên uống ừng ực, cuối cùng nước sặc lên mũi, ho sù sụ.
Đúng lúc Tư Hoán xuống tầng, thấy A Hoành đỏ mặt tía tai ho dồn dập thì vỗ lưng cho cô, Một lúc sau, A Hoành mới dứt cơn ho, quay lại thì thấy Tư Hoán.
“Sặc à?” Tư Hoán mỉm cười hỏi.
A Hoành gật đầu, từ trước tới nay, khi đứng trước người nhà học Ôn, cô rất ngại lên tiếng, nếu bắt buộc phải nói, cô cũng chỉ dùng những từ đơn giản nhất mà mình có thể phát âm được rõ ràng.
“Đợi đã...” Mấy ngày hôm nay A Hoành có tâm sự, mặc dù ngại nhưng vẫn gọi Tư Hoán lại.
“Hả?” Tư Hoán liền quay đầu lại.
A Hoanh đi lên lầu, một lát sau kéo một chiếc va li xuống.
“Cái gì vậy?” Tư Hoán thắc mắc.
“Quần áo của bạn ấy... ở đây.” A Hoành chỉ vào chiếc va li rồi nhẹ nhàng giải thích.
“Bạn ấy?” Nụ cười trên môi Tư Hoán dần tắt ngấm, ánh mắt cũng lạnh lùng hơn.
“Quần áo, phải mặc.” A Hoành biết Tư Hoán đã hiểu lầm ý mình nhưng vì nói năng lắp bắp nên không biết giải thích thế nào.
“Em không cần phải như thế.” Tư Hoán biết là A Hoành đang nói về Nhĩ Nhĩ, nét mặt trở nên lạnh lùng hơn.
Mặc dù anh và A Hoành là anh em ruột nhưng vì Nhĩ Nhĩ mà trong lòng bài xích A Hoành, có điều thấy cô bé chưa bao giờ nhắc đến Nhĩ Nhĩ nên dần dần cũng thấy yên tâm hơn.
Bây giờ, A Hoành bỗng nhiên lôi Nhĩ Nhĩ ra, Tư Hoán không khỏi cảm thấy đó là một sự giễu cợt ác ý.
A Hoành xách chiếc va li đến trước mặt Tư Hoán, nhìn anh với ánh mắt dịu dàng, ra hiệu cho anh mở ra.
Tư Hoán liền tỏ ra bực bội, mặt lạnh như băng, gạt tay cô ra, chiếc va li bật mở và rơi xuống đất.
Bà Trương đang đun lại cháo trong bếp, nghe thấy tiếng động lớn liền chạy vội ra phòng khách, nhìn đống quần áo vương vãi dưới đất, toàn bộ đều là đồ mà thu mới mua chưa mặc đến.
“Sao vậy? A Hoành, cháu mang quần áo mẹ cháu mới mua cho cháu xuống đây làm gì?” Bà Trương nhìn đống quần áo Uẩn Nghi mới mua cho A Hoành gần đây bằng ánh mắt thắc mắc. Mặc dù lúc đó con bé không nói gì nhưng xem ra có vẻ rất vui, lạ một điều là sau đó không thấy nó mặc lần nào.
Tư Hoán vô cùng sửng sốt, đứng chôn chân tại chỗ, lát sau mới lặng lẽ nhặt một chiếc áo len lên xem, lật phần mác ra, quả nhiên là kích cỡ của Tư Nhĩ, ngẩng lên thì thấy khuôn mặt bình tĩnh của A Hoành mà vô cùng áy náy.
“Mẹ...” Tư Hoán định nói gì đó, nhưng khi ánh mắt chạm vào bộ đòng phục quá đỗi giản dị, ống tay đã sờn của A Hoành, anh lại không thốt ra được lời nào.
Sao mẹ lại không biết A Hoành cao hơn Nhĩ Nhĩ nhiều nhỉ?
Bà cố tình làm như thế để thể hiện sự bất mãn đối với ông nội ư?
Lần đầu tiên Tư Hoán phát hiện ra sự bất công của mình và mẹ.
Mẹ đã trút bỏ nỗi đau của mình lên đầu A Hoành một cách vô tình hay hữu ý.
Còn anh thì mim cười và trợ giúp một tay.
Cô bé này đã nhận ra hết vấn đề nhưng vẫn bình tĩnh mỉm cười đón nhận.
Truyện khác cùng thể loại
66 chương
52 chương
12 chương
9 chương
64 chương
104 chương
46 chương