Mười Năm Thương Nhớ
Chương 59
Bộ mặt giả dưới bộ mặt giả
"Biết trước thì đã bảo anh Tư Hoán đến." A Hoành cười, nói với Ngôn Hi.
Hai người khóc lóc mùi mẫn hồi lâu ở đồn cảnh sát, lúc này về đến nhà nghĩ lại mới thấy thật sự mất mặt.
Ngôn Hi liền lườm cô. "Sao em không gọi cho gã tiểu dân Ôn Tư Hoán? Như thế quái thú lông xanh của bản thiếu gia cũng không bị tạch!"
A Hoành ngượng ngùng đáp: "Tự nhiên em lại quên khuấy mất."
Lúc ấy, người đàn ông bị cô tông vào xe kia quát tháo ầm ĩ, viên cảnh sát thì lượn qua lượn lại, hỏi số điện thoại, cô chẳng nguic gì nói luôn số di động của Ngôn Hi.
A Hoành nghĩ ngợi một lát, cố gắng tìm một lí do, thở dài, nói: "Haizz, anh Ngôn Hi, em chỉ nghĩ là lúc ấy mình cần được ai đó đến nhận về..."
Kể cả cô có gọi cho Tư Hoán thì anh vẫn sẽ chuyển giao chuyện của cô cho Ngôn Hi, như thế thì phiền phức quá, thế nên tội gì phải đi đường vòng.
Ngôn Hi lại nheo mắt, nói: "Lí do này hay thật đấy!" Rồi anh chàng chạy huỳnh huỵch lên lầu, đóng sầm cửa lại.
"Rầm!"
A Hoành thực sự bó tay, anh chàng này tính tình ngày càng cáu bẳn.
Chưa đầy hai giây sau, đồng chí Tiểu Khôi bị quẳng ra ngoài, A Hoành giật bắn mình, vội lao đến đỡ.
Đồng chí Tiểu Khôi nước mắt lưng tròng. Mới chỉ ngủ ở phòng mĩ nhân một lát thôi mà đã...
Tiếng mĩ nhân từ xa vọng lại: “Quản lí con chó của em cho cẩn thận đấy!”
A Hoành cười, nhẹ nhàng vỗ đầu chú chó. “Tao biết quản mày kiểu gì đây?”
Đồ ngốc, rõ ràng là anh chàng không thích mày mà...
Tư Nhĩ đã thi được vào trường Tây Lâm, đúng theo nguyện vọng của Tư Hoán.
Tư Hoán lên lớp mười hai, công việc của Hội học sinh đương nhiên phải dừng lại để dồn sức cho kì thi đại học diễn ra vào tháng Bảy.
Trần Quyện tỏ vẻ không đồng tình. “Tư Hoán thì phải lo gì?” Top 5 của khối, lại được cộng điểm học sinh có thành tích xuất sắc cấp toàn quốc nữa thì chọn trường nào chẳng được.
Tân Đạt Di ngẩng đầu, vặn lại. “Cậu thì hiểu cái gì, người anh em của tôi đang chuẩn bị kiếm vị trí thủ khoa cho nhà họ Ôn đấy!”
Trần Quyện ngẫm nghĩ gì đó rồi bình thản nói: “Hiểu gì thì tôi không biết, nhưng người anh em Tư Hoán của cậu đang nghĩ gì, chắc cậu cũng không rõ hơn tôi là bao đâu.”
Tân Đạt Di nhìn chiếc bóng mảnh khảnh trước mặt. “Hắn thì nghĩ được gì nữa , chắc chắn là đang tính toán để được học cùng trường với mĩ nhân Ngôn Hi thôi.”
Trần Quyện nhìn Tân Đạt Di vẻ khó hiểu. “Cậu... biết được những gì?”
Tân Đạt Di đáp: “Từ xưa đến giờ bọn họ luôn học cùng trường, lên đại học sao có ngoại lệ được?”
Trần Quyện sa sầm nét mặt. “Đây là kiểu tư duy logic kiểu gì vậy!”
“Ba thằng tôi cộng thêm Lục Lưu nữa, à, cậu không biết Lục Lưu nhỉ, tóm lại đó là một vị thần tiên, mặc dù bốn đứa tôi chơi với nhau từ nhỏ nhưng những người tinh ý sẽ nhận ra ngay rằng Tư Hoán thân với Ngôn Hi hơn. Hồi thi vào cấp hai, tôi và Ngôn Hi đỗ trường số 7, Tư Hoán và Lục Lưu đỗ trường số 1, kết quả là hắn ta chẳng hề hé răng nửa câu mà chuyển ngay sang trường số 7. Sau đó, hình như còn bị bác Ôn tẩn cho một trận không hề nhẹ, hê hê.” Tân Đạt Di kể lể.
Trần Quyện cười ngất. “Khỉ đột, cậu ghen tị phải không? Giọng gì mà cay cú vậy, chuyện hồi nhỏ có ai thèm chấp đâu...”
Tân Đạt Di liền “hừ” một tiếng. “Đồ gay chết tiệt kia, việc gì tôi phải ghen tuông? Nếu có ghen thì phải là Tư Hoán ghen mới đúng!”
“Sao lại thế?” Ánh mắt Trần Quyện lộ rõ vẻ ranh mãnh, cậu ta bất giác đưa ngón tay lên phía đuôi phượng.
“Trước khi Lục Lưu sang Vienna, anh chàng này với Ngôn Hi dính nhau như sam. Mặc dù đều chơi với nhau từ nhỏ nhưng nói một cách khó nghe là hồi ấy trước mặt hai đứa kia, Tư Hoán, bị coi như người tàng hình!” Tân Đạt Di lẩm bẩm.
Trần Quyện nhìn Tân Đạt Di bằng ánh mắt thông cảm.
Tân Đạt Di vanh64 càu nhàu. “Mẹ kiếp, cậu tự lo cho cái thân cậu đi, ốc chưa mang nổi mình ốc, đừng vác cọc cho rêu!”
Trần Quyện nở nụ cười vô tội. “Biết làm sao được, nghe chuyện thì thấy cậu là người tội nghiệp nhất mà!”
“Xí! Lão tử tội nghiệp chỗ nào? Cậu nói thử xem!”
“Tân Đạt Di, em lại huênh hoanh chuyện gì vậy, đứng dậy trả lời câu thứ ba chọn đáp án nào?” Cô giáo Anh văn được học trò đặt biệt danh là Địa Trung Hải quát.
Hơ hơ, các đồng chí, bây giờ đang là giờ học mà.
Tân Đạt Di trợn mắt. Bảnh định ngữ, chủ ngữ, tân ngữ, vị ngữ, quy tắc có “that” không có “which”, có “which” không có dấu phẩy, anh chàng toát hết mổ hôi hột.
Trần Quyện thì ngồi rất yểu điệu, miệng hơi nhếch lên vì cảm thấy vô cùng sung sướng trước tai họa của người khác.
A Hoành hắng giọng, tay khum lại tạo thành hình chữ C và đặt lên vai.
“Đáp án C ạ!” Tân Đạt Di ưỡn ngực, trả lời rất tự tin.
“Why is the third choice?” Cô Địa Trung Hải cà đời làm nghề dạy học nên cũng biết tỏng những trò mèo của đám học trò.
Tân Đạt Di ấp úng: “Because... dạ... because..., trong câu cô nói, dạ flying, when... my...”
Cô Địa Trung Hải nghiến răng ken két. “Repeat! Why?”
Tân Đạt Di giàn giụa nước mắt. A Hoành không nói gì...
Sắc thu ngày càng rõ nét, mới chỉ mấy ngày mà lá cây đã rụng trơ trọi cành.
Những lúc rỗi rãi, A Hoành vẫn học đan lát theo chương trình trên ti vi.
Cô ngoái lại hỏi Ngôn Hi: “Tư Hoán và Mary thích khăn, Đạt Di thích găng tay. Còn anh thích cái gì?”
Ngôn Hi liền bấm đốt ngón tay rồi tỏ vẻ chán nản. “Lão tử chẳng thích gì cả.”
“Vậy à?” A Hoành cúi đầu cười, giọng rất nhẹ nhàng.
Lúc chập choạng tối, bầu trời khá u ám, gió khién lá cây lắt lay. Một lát sau, mưa như trút nước khiến trời thu lạnh hẳn lên.
A Hoành, Ngôn Hi lên tầng đóng cửa sổ, A Hoành ra nhà vệ sinh, đột nhiên thấy tối om, mất điện rồi. Cô nhìn ra cửa sổ, ngoài bóng cây lờ mờ, bốn bề không hề có chút ánh sáng nào, chắc là đường dây điện bị đứt. Bây giờ trời đang mưa như vậy, kể cả có sửa gấp thì cũng không thể có điện ngay được.
“A Hoành.” Ngôn Hi mò mẫm xuống lầu.
A Hoành dụi mắt, quen dần với bóng tối, cô nhìn thấy nơi đầu cầu thang là chiếc bóng mảnh khảnh của Ngôn Hi.
“A Hoành, em lại đây.” Giọng anh có phần ngập ngừng.
A Hoành nhìn chiếc ô tô, đúng là xe mà Bí thư Lưu thường dùng, cô chỉ mỉm cười
A Hoành bước đến, chạm nhẹ vào chiếc áo khoác của anh.
Ngôn Hi liền quờ tay nắm chặt bàn tay cô, thần kinh đã bớt căng thẳng hơn, các ngón tay cũng mềm hơn. Ngôn Hi cười và làm mặt hề trong bóng tối.
A Hoành liền nói nhỏ: "Ngôn Hi, em đâu có sợ."
Thế nên không phải cố gắng doạ nạt em.
"Coi như anh sợ được chưa?" Ngôn Hi lườm cô rồi thò đầu ra ngoài cửa sổ. "Con gái, chẳng mấy khi có giờ đẹp thế này, ta đi tìm cái gì ăn đi."
A Hoành liếc vào bếp rồi nói: "Cháo em vừa nấu xong rồi đấy..."
Ngôn Hi chảy cả nước miếng nhưng vẫn vờ như chưa nghe thấy gì. "Con gái, ta biết có một hàng lẩu mới ở phía tây đường mới, thấy bảo ngon lắm."
A Hoành liền nói tiếp: "Ờ, có cả món rau em vừa xào xong..."
Ngôn Hi liền bịt chặt tai lại. "Cả một quán mì thịt bò Ông già Lỗ trước cửa Đông Tự Môn nữa."
A Hoành giả vờ giận dữ. "Á, biết rồi, lúc nào cũng ngang bướng như vậy."
Ngôn Hi liền cười ranh mãnh.
Hai người liên tục tìm áo mưa, khoác vào người rồi ra khỏi nhà.
Truyện khác cùng thể loại
81 chương
176 chương
112 chương
52 chương
104 chương
66 chương
167 chương