Kì thi diễn ra trong hai ngày, bắt đầu từ ngày mười tám tháng mười một. Đề thi không đơn giản, thời gian lại sát sàn sạt, A Hoành viết xong chữ cuối cùng thì chuông cũng báo hết giờ. Cô chạy đến chỗ giáo sư Lý báo cáo tình hình làm việc của mình, bà chấm điểm sơ bộ cho cô, nói tiếng Pháp cơ bản bị sai hai chỗ nhỏ, những câu khác đều tạm ổn. Nhà giáo sư Lý nằm biệt lập, trước phòng làm việc có hai khóm trúc, bếp nằm riêng ngoài sân. Từ lâu bà đã sống độc thân, bình thường ở nhà có sở thích duy nhất là đọc sách. Trong tủ đứng toàn mùi băng phiến, có rất nhiều áo dài Thượng Hải do mẹ bà để lại cho bà. Trong đó, chiếc màu đỏ in họa tiết hoa tường vi là nổi bật nhất, giống như hồng nhan bạc phận, có nét gì đó rất lẻ loi. Giáo sư Lý mang cho cô một cốc hồng trà, cười nói: " Đây là chiếc áo cưới mà mẹ tôi may cho tôi. Chỉ tiếc là chưa kịp nhìn thấy tôi mặc thì bà đã mất."  A Hoành thẫn thờ nhìn tủ quần áo rồi lại nhìn bà với vẻ dò hỏi., bà khẽ gật đầu, A Hoành mới đưa tay lên sờ chiếc áo dài đó, cảm giác rất mềm mại, mịn màng tựa như làn da của người thiếu nữ. A Hoành hỏi: " Tại sao cô không lập gia đình ạ?"  " Sao em lại biết tôi không lập gia đình? Tôi lấy chồng năm 1973, vừa lấy lại ly hôn ngay."  " Tại sao ạ?"  Giáo sư Lý tuổi đã ngoài năm mươi nhưng da vẫn rất đẹp, có điều không tránh khỏi những vết nhăn nơi khóe mắt, tựa như đóa hoa sắp tàn sau thời gian nở rộ. " Hồi đó tôi vẫn đang dạy học ở một trường cấp ba. Hoàn cảnh gia đình tôi không được tốt, mẹ tôi là con gái của một thương nhân giàu có, năm 1970 buộc phải giao nộp tài sản, sau đó bà mất. Sau đó tôi đổi tên, đến thành phố H dạy học rồi gặp chồng tôi. Ông ấy là đồng nghiệp của tôi, hoàn cảnh gia đình khá tốt, mấy đời là bần nông. Hồi ấy, tôi và ông ấy vừa mới đăng ký kết hôn, bố mẹ chồng tôi không thích tôi nên đã tố cáo.Họ bắt chồng tôi phải viết đơn ly hôn, sau đó chồng tôi viết đơn ly hôn thật."  A Hoành nghe mà buồn vô hạn, nhưng giáo sư Lý vẫn bình thản như không, chỉ khi nhắc đến người chồng bà mới dịu dàng hơn.  A Hoành hỏi:"Sau đó thì sao ạ? Có phải cô rất hận chồng cô không?" " Người đã đi rồi, còn hận gì nữa?"  A Hoành sững sốt: " Chú ấy..."  " Ngay sau ngày ly hôn, ông ấy đã thắt cổ tự vẫn ở nhà." Bà mỉm cười, khóe mắt lấp lánh lệ." Sau đó, tôi được thả. Về đến nhà, ngoài mấy chiếc áo dài Thượng Hải trong tủ thì chẳng còn gì khác. Chiếc áo dài này tôi mặc hôm cưới, ngày đó từng bị người ta thi nhau xé rách, trước khi qua đời, chồng tôi đã đích thân vá lại bằng chỉ vàng."  A Hoành nhìn kỹ, đúng là đóa tường vi được thêu lên rất khéo léo để che đi vết rách. Giáo sư Lý nhìn cô nói: " Con nhỏ ngốc này, khóc gì chứ?" A Hoành đưa tay quệt nước mắt. Cô lẩm bẩm: " Cô ơi, nếu em là cô, chắc chắn em sẽ hận chú ấy, tại sao không cố gắng sống, sống...thật tốt." " Em đoán chắc chú ấy cảm thấy mệt mỏi khi tình yêu rơi vào bước đường cùng."  " Nhưng tại sao lại nói dối?"  Dù có đầu bạc cũng sẽ không xa nhau. Đợt nghỉ đông, ký túc xá bị niêm phong, A Hoành làm đơn xin đăng ký ở một phòng dành cho lưu học sinh, tòa nhà đó không bị niêm phong, ngay dưới tầng một lại có căng tin, rất tiện lợi.  Hôm cô chuyển đến ở, ký túc xá dành cho lưu học sinh tổ chức một buổi party nho nhỏ, mọi người tỏ ra rất thân thiện, gặp cô liền hỏi tên tiếng Anh của cô là gì. A Hoành đáp: " Tớ không có tên tiếng Anh."  Và thế là bọn họ hứng thú đặt cho cô cái tên là Winnie. Nửa đêm, cô vẫn thường nghe thấy tiếng gõ cửa ầm ầm.  " Winnie, hey, Winnie, cho tớ mượn cái bật lửa với."  " Winnie, Winnie, cậu có bơ không?"  " Winnie, Winnie, cậu có cái mở nắp bia không?"  " Winnie, Winnie, cậu...đừng trợn mắt thế, thôi, cậu có biết nướng thịt không?" " Winnie, Winnie..."  A Hoành hậm hực." Lady and gentleman, ngay tầng một có cửa hàng tạp hóa. Ra cổng ba bước là có cửa hàng thịt dê nướng, quán của người Tây Cương, ngon tuyệt cú mèo." Anh chàng Tom với mái tóc màu vàng hay sang mượn đồ mặt đỏ hồng hào, sau lưng anh chàng là một cô nàng tóc đỏ, mặt nhiều tàn nhang, cười vui vẻ nói: " Hey, Winnie, không phải muốn nhờ cậu nướng thịt, cũng không phải mượn đồ, mà chỉ hỏi cậu có tham gia party cùng bọn tớ không, tiện thể hỏi cậu có boyfriend chưa thôi." A Hoành nghĩ bụng, không biết câu này tiện thể ở đâu? Cô ngẩng đầu mỉm cười nói: " Tớ đang buồn ngủ, hôm khác nhé. Còn về boyfriend thì chia tay rồi. Chúc các cậu vui vẻ nhé, à, mở nhạc nhỏ hơn chút nữa càng tốt." Rồi cô đóng cửa lại.  Ngày ba mươi tết, A Hoành mua ít thịt, rau và bột mì để làm sủi cảo. Vừa mới thả bánh vào nồi thì đám lưu học sinh kia lại huỳnh huỵch chạy xuống. A Hoành bất lực nói: " Thôi được rồi, nếu các cậu nặn cho tớ thêm ít sủi cảo nữa thì tớ có thể xem xét việc mời các cậu ăn."  Cả đám vỗ tay rần rần." Winnie vạn tuế!" Cứ như đám con nít vắt mũi chưa sạch vậy. Chưa đầy ba giây sau, A Hoành đã hối hận khi để cho mấy cô cậu người nước ngoài nặn sủi cảo. Anh chàng Tom người Australia thì nặn sủi cảo hình chuột túi. Cô nàng người Mỹ tên Jenny kia thì lấy thìa lăn nhân thành hình khoai tây. Anh chàng người Ý tên Fabio thì ra sức cuộn vỏ sủi cảo giống như mì Ý.  A Hoành nước mắt lưng tròng. Cuối cùng, cô đuổi bọn họ ra ngoài xem tivi để mình tự nặn. Tom nói: " Tớ đi mua mấy chai rượu vang, bọn mình ăn bánh chúc mừng năm mới nhé."  Jenny nói: " Để tớ đi cùng cậu." Đó chính là cô nàng tóc đỏ lúc trước đã giúp anh chàng Tom hỏi A Hoành chuyện cô có boyfriend hay chưa. Lúc A Hoành cho sủi cảo nặn xong vào nồi thì hai người đó đã mua rượu trở về. Vừa vào đến cửa Jenny đã cầm mẫu giấy nhỏ hào hứng hỏi: " Winnie, chữ này đọc thế nào? Dưới tầng đang có người tìm người này. Ngoài trời tuyết đang rơi nhưng gã đó dường như đứng dưới trời tuyết lâu lắm rồi., như kiểu sắp bị vùi trong đống tuyết ấy, cô Trương trực ban không cho cậu ta vào." A Hoành cầm mẫu giấy đó lên, đó là một chữ phức tạp với nhiều nét khác nhau, phần giữa còn bị đầu bút bi chọc thủng một lỗ, chắc là để giấy trong lòng bàn tay rồi viết.  Là chữ " Hoành ".  A Hoành cúi đầu hỏi: " Trông cậu ấy thế nào?" Tom nghĩ một lát rồi khua tay miêu tả: " Mắt to, áo nhung đen, đeo tai nghe."  Nét mặt A Hoành hết sức khó hiểu." Tớ cũng không biết chữ này."  Fabio liền cười ha ha." Winnie, cậu là người Trung Quốc mà không biết thì mất mặt quá."  A Hoành hậm hực múc sủi cảo nói: " Nhân thịt cải thảo đấy, ăn mau lên rồi về đi."  Fabio nhún vai nói: " Winnie, boyfriend chia tay với cậu vì cậu keo kiệt đúng không?" Fabio là một anh chàng lãng tử, nhà mở tiệm ăn, chỉ vì nghe đồn đồ ăn ở đây ngon nên mới sang đây du học, chuyên ngành marketing.  A Hoành nói: " Cậu mới là người keo kiệt, cả nhà cậu, rồi cả món mì Ý nhà cậu đều keo kiệt."  Fabio:"..."  Tom đưa cho A Hoành một ly rượu vang, anh ta có vẻ bẽn lẽn." Winnie, rất vui vì được làm quen với cậu." Jenny cũng nâng ly: " Tớ cứ tưởng người Trung Quốc có đôi mắt như cậu mới đẹp, hóa ra còn có người có đôi mắt to hơn, hay thật."  A Hoành co giật: " Cậu đang khen đấy hả?"  " Why not? Anh chàng đứng dưới sân kia đẹp trai thật." Cô nàng lẩm bẩm rồi cụng ly với A Hoành.  Ăn uống, chơi đùa xong thì đã nửa đêm về sáng, trước khi ra về Fabio còn cười cười nói với cô: " Tớ nhớ chữ đó đọc là " Hoành", đúng không Winnie?" A Hoành đánh răng rửa mặt rồi lên giường nằm ngủ. Giữa chừng gặp cơn ác mộng, cô liền thảng thốt bật dậy, phải mất một lúc mới thích nghi được với bóng tối, đồng hồ chỉ ba giờ rưỡi sáng. Cô đi chân đất ra kéo rèm cửa sổ, bên ngoài tuyết trắng trời, những bông tuyết bay lất phất. Cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy tuyết chứ không thấy gì khác. Cô xỏ dép, mở cửa rồi nhẹ nhàng đi xuống. Xuống dưới cầu thang, đèn trong ký túc xá đã tắt,chìa khóa cổng được đặt trong hòm thư nhỏ, đây là chế độ riêng cho lưu học sinh.  Cô ngập ngừng một lát rồi tra chìa khóa vào ổ. Cửa vừa mở, gió lạnh lập tức lùa vào trong áo khoác. Cô đi mấy vòng quanh kí túc xá nhưng chẳng thấy ai cả. Cô liền xoa tay rồi bật cười.  Ôn Hoành, ngươi có bị ngố không? Người ta đâu phải là gã ngố. Lúc quay đi, cô bỗng thấy một người tuyết ở cửa căng tin, thấp thoáng để lộ gấu áo màu đen, cô liền bước tới. Người đó không chú ý, tay cầm một điếu thuốc, đứng run rẩy dựa vào góc tường, chắn gió châm lửa, dáng người dong dỏng, đầu đội mũ, đeo tai nghe, không còn là chàng trai của hai năm, năm năm về trước. A Hoành không hề biết rằng anh biết hút thuốc. Cô lặng lẽ nhìn anh, mọi động tác của anh rất chậm chạp vì bàn tay tê cóng. Cô giật lấy chiếc bật lửa và điếu thuốc trong tay anh, anh sửng sốt quay lại, mắt mở trừng trừng, cảm giác như nước mắt sắp chảy ra, hơi thở rất gấp gáp.  Anh há miệng, nhưng chỉ có thể im lặng. A Hoành né tránh ánh mắt của anh và nói: " Anh vào đây đi."  Anh lặng lẽ theo cô.  Lối đi phủ đầy tuyết trắng từ cầu thang đến căn phòng.  Sàn được trải thảm, Ngôn Hi nhìn quần áo và đôi giày ướt nhẹp của mình, nghĩ một lát rồi nói: " Anh đến thăm em rồi đi luôn, xem em có khỏe không. Hôm nay là ba mươi tết." Hơi thở anh phả ra lạnh buốt, logic hỗn loạn, câu cú không đâu vào đâu nhưng cô vẫn hiểu.  Cô kéo mạnh anh vào phòng, vứt chiếc khăn mặt đang phơi trên lò sưởi cho anh, nét mặt lạnh băng.  Anh lau khô đầu, cô lại rót một cốc nước ấm, ra hiệu cho anh cởi áo khoác, ra ngồi bên lò sưởi. Anh lau khô đầu, cô lại rót một cốc nước ấm, ra hiệu cho anh cởi áo khoác, ra ngồi bên lò sưởi.  Lúc đưa cốc nước cho anh, cô thấy tay anh lạnh cóng, mọi cảm giác gần như đã tê liệt, cốc nước rơi xuống vỡ tan. Anh luống cuống đứng dậy nhìn cô với vẻ biết lỗi. Dáng vẻ luống cuống, thiếu tự tin đó thật xa lạ, đâu còn hình bóng của chàng trai hung hăng năm xưa? A Hoành không nói gì, nhìn khuôn mặt tái nhợt của anh rồi lấy thêm một chiếc chăn, chỉ vào giường, ra hiệu cho anh nằm xuống.  Anh lắc đầu." Thế em ngủ ở đâu?"  Cô kéo anh lên giường rồi cũng chui vào chăn, nói: " Ngủ đi." Sau đó, đưa tay ra tắt đèn.  Bàn tay anh lạnh cóng, vô tình chạm vào cô rồi rụt lại ngay, sợ làm cô lạnh. Cô bỗng vòng tay ôm chặt lấy anh, anh liền giãy giụa, A Hoành liền nhắm mắt nói: " Ngôn Hi, anh mà động đậy nữa thì, mẹ kiếp, biến ngay đi đấy."  Ngôn Hi chưa bao giờ hút thuốc đã biết hút thuốc, A Hoành chưa bao giờ nói bậy đã biết nói bậy. Anh rất thích dạy cô nói bậy, cô thì luôn hỏi có phải đàn ông hút thuốc là vì muốn thể hiện khí phách của mình hay không. Người anh cứng đờ, không hề nhúc nhích, cô ôm anh như ôm một con búp bê khổng lồ. Bàn tay anh bắt đầu ấm lên. Cô cảm thấy trong lòng vô cùng đau đớn, đau đớn đến mức nước mắt trào ra.  Cô túm chặt lấy chiếc áo len của anh có thể còn là đau anh, anh chui vào trong góc " hừ " một tiếng nhưng không né tránh. Cô nói: " Ngôn Hi, có phải anh đang cười thầm không? Em biết anh đang nghĩ gì, có phải anh đang nghĩ, tại sao thế gian này lại có cô nàng cả tin, dễ lừa như vậy? Lừa bao nhiêu lần mà vẫn tin. Ngôn Hi, anh thích một anh chàng, muốn đến với anh ta, anh cứ nói thẳng với em, anh có tin là em sẽ quét dọn phòng ốc sạch sẽ và đưa anh đi không, vậy anh lừa em làm gì? Anh bảo anh bị điếc, ngoài kẻ phổi bò như Tân Đạt Di tin anh, anh tưởng em còn tin anh ư?Ngôn Hi, anh tưởng em sẽ tin ư! Mẹ kiếp, anh thích đàn ông thì cứ việc thích, kéo em vào làm gì chứ! Trò chơi này vui lắm hay sao, chơi bảy, tám năm rồi mà anh không thấy mệt ư?"  Cô đưa tay ra kéo máy trợ thính trên tai anh, anh liền nói nhỏ: " A Hoành, em đừng kéo nữa, anh sẽ không nghe thấy lời em chửi anh đâu. A Hoành, anh muốn được nghe em nói." A Hoành liền cắn mạnh vào vai anh, nước mắt trào ra nói: " Anh là đồ súc sinh, anh còn lừa em, còn dám lừa em hả, em là đứa dễ bắt nạt lắm sao?"  Anh liền bỏ tai nghe ra: " A Hoành, nếu như thế khiến em cảm thấy dễ chịu hơn thì em cứ tiếp tục làm đi."  Trong bóng tối, mắt anh lấp lánh lệ,đầy vẻ bi thương. Cô liền gầm lên: " Tại sao anh lại đa tình như thế chứ? Tôi dễ chịu hay không, làm sao anh nhìn thấy được? Anh muốn tôi vui phải không, vậy thì hãy trả Ngôn Hi lại cho tôi! Anh là đồ súc sinh, là kẻ đồ tể, anh đã giết chết Ngôn Hi của tôi..."