(*) Một câu trong bài thơ Lý tư của nhà thơ Nguyên Chấn (thời Trung Đường). Bài thơ được tác giả sáng tác để tưởng nhớ người vợ đã mất. Bài thơ gồm bốn câu: Tằng kinh thương hải nan vi thuỷ, Trừ khước Vu Sơn bất thị vân. Thủ thứ hoa tùng lãn hồi cố, Bán duyên tu đạo, bán duyên quân (Dịch nghĩa: Đã đi bốn biển rồi ta còn màng gì nước (vì biển nhiều nước quá rồi); Đã thấy Vu Sơn rồi ta còn màng gì đến mây (vì mây trên đỉnh Vu Sơn đẹp nhất rồi); Hoa đẹp ta cũng chẳng màng ngoái lại (vì đã một lần có em, mà hoa sao sánh được với em); Nửa vì ta đang tu, nửa vì đã một lần có em.  Năm thứ tư, các môn học chung ít hẳn, tối đến rỗi rãi, nhóm bạn cùng phòng thường đi dạo phố shopping, A Hoành thích yên tĩnh nên một mình chạy ra sân bóng. Một vòng, hai vòng, ba vòng… Sân tiêu chuẩn bốn trăm mét, đêm xuân, đèn sáng chiếu ở bốn góc, nhìn rõ cỏ trên sân đang lay động. Có những cái tích trữ lâu trong lòng, thời gian trôi qua, hoá ra cũng không thành tật mà chỉ bốc hơi mà thôi. Chạy mệt, cô nằm sấp theo hình chữ “đại” trên thảm cỏ. Xung quanh có rất nhiều đôi trai gái đang ngồi ngắm sao, tỉ tê tâm sự. Cô cúi đầu bắt mấy chú muồm muỗm và xuyên vào nhành cỏ, mang về cho Vân Tại. “Chị bắt đấy, mang về cho em chơi, đừng suốt ngày ngồi lì trong nhà như thế.” Cô nhẹ nhàng xoa đầu cậu, dịu dàng nói. Vân Tại cầm lấy, mỉm cười hiền lành. Cô chợt nhớ tới mục đích tìm cậu, bèn lấy ra một xấp giấy tuyên (*). (*) Loại giấy chuyên để viết thư pháp. Vân Tại ngẩn người hỏi: “Cái gì thế chị?” “Đây là một số mẫu chữ thể khải chị viết, em lấy mà luyện chữ. Lớn bằng ngần này rồi mà chữ viết như gà bới, tại hồi nhỏ cha và chị chiều em quá, em bảo không thích luyện chữ nên không bắt luyện, kết quả là…” Cô giở một cuốn vở của cậu ra, nét chữ rời rạc, nghuệch ngoạc. Cô cau mày, vừa buồn cười vừa bất lực.  Cậu cầm tập giấy tuyên dày lên, nét chữ gọn gàng, rõ ràng, rất hợp để luyện chữ. Cậu ngần ngừ giây lát rồi hỏi: “Chỉ là để bắt em luyện chữ thôi ư?” A Hoành ngẫm nghĩ một lát rồi mỉm cười. “Tiện thể rèn tính kiên trì luôn. Em còn nhỏ, suy nghĩ nhiều khi còn lệch lạc, luyện chữ giúp tu thân dưỡng tính, rất có ích đấy.” Câu trả lời của cô rất hàm súc. Từ lâu cô đã thấy hơi lo lắng. Thời gian trước cô hỏi cậu có thiện cảm với Tư Nhĩ hay không, kết quả là cậu chàng đáp lại: “Tư Nhĩ mắt to quá, dáng thấp, môi hơi dày, lông mày không phải lông mày núi xa.”  Cô cau mày nhưng không nói gì thêm, đành tranh thủ viết ít chữ rồi hôm nay mang đến đây. Vân Tại là một cậu bé thông minh, nhìn thấy tập tuyên, khẽ đáp: “Vâng, em sẽ chịu khó tập vậy.” Chuẩn bị tới sinh nhật chị năm, vì ngưỡng mộ Đông Gioăng đã lâu, ngoài mấy cô bạn trong phòng, cô ấy còn mới thêm cả Vân Tại. Lí do được đưa ra là: “Em trai cậu cũng là em trai tớ, đương nhiên nếu cậu muốn hắn làm boyfriend của tớ thì tớ cũng không ngại.” Hôm đó, mọi người ngồi xúm lại ăn bánh gato. Chị năm là chủ xị, hô hào mọi người uống rượu trắng pha bia, đến người có tửu lượng tốt như A Hoành cũng cảm thấy chóng mặt, đau đầu. Sức khoẻ của Vân Tại không tốt nên cậu kiêng rượu bia, A Hoành phải uống thay cả phần của cậu. Chị năm đã ngà ngà say, vừa vuốt má A Hoành, vừa trề môi lèm bèm: “Chị gái như thế này tìm đâu ra nhỉ, tớ cũng muốn có một bà chị như thế.” Vân Tại nheo mắt nói: “Em tình nguyện nhận chị làm chị em đấy.” Mắt chị năm sáng rực. “Coi anh chàng mồm có dẻo quẹo không. Ok, cạn thêm chén nữa nhé!” Rồi lại đưa một ly rượu trắng đầy ắp ra. Vân Tại vẫn mỉm cười, A Hoành bất lực nhưng vẫn phải đón lấy ly rượu trắng uống hết một hơi. Tàn cuộc, gần như cả phòng 208 đều say. Chị năm say nhất, đứng còn không vững, nhưng vẫn cứ ôm A Hoành và hôn lên mặt cô nói: “Chắc chắn A Hoành phòng bọn mình sẽ hạnh phúc.” A Hoành cười, hai má đỏ hồng, gật đầu đáp: “Ờ.” Chị năm bèn chỉ tay vào cô nói: “Tối không được khóc nghe chưa?” Sau đó liền bĩu môi nói: “Ngày nào gối cậu cũng ướt, cậu tưởng bọn tớ là đồ ngốc à?” Vô Ảnh tỉnh táo hơn, kéo chị năm nói: “Cậu lèm bèm gì vậy!” Rồi cô quay sang nói với Vân Tại: “Cậu đưa chị cậu đi dạo một lát cho tỉnh rượu, bọn tôi đưa cái năm về ngủ trước đã.” Vân Tại liền gật đầu. A Hoành uống khá nhiều, say nhưng không nói năng gì nhiều, chỉ cười hơ hơ vẫy tay tạm biệt mọi người. Vân Tại dắt tay cô, cô không từ chối, chỉ tay lên đèn neon nói: “Tại Tại, hồi nhỏ bọn mình đâu có những thứ đẹp thế kia nhỉ.” Vân Tại mỉm cười gật gù hưởng ứng, hai bàn tay áp sát vào nhau. A Hoành cúi đầu nhìn hai bàn tay người cười hơ hơ, rồi đưa bàn tay còn lại lên véo má cậu. “Cho em cầm tay lần cuối đấy. Vân Tại, em lớn rồi, không được như trẻ con nữa, em hiểu chưa?” Cậu liền gật đầu. “Vâng, em hiểu.” Em biết hồi nhỏ chị không ăn vụng bánh đường. Em biết hồi nhỏ chị không làm biếng luyện chữ. Em biết chị không làm vỡ hộp nghiêng của cha. Em biết chị không thèm thuồng khi nhìn thấy thịt ngon trong bát của em. Em biết chị đã trưởng thành từ lâu… Em đều biết cả. Cậu nói: “Vân Hoành, những điều em biết, chị còn nhớ được nhiều không?” Cô cười đáp: “Chị nhớ chứ, Tại Tại của chị rất quậy, bê cả ấm đựng thuốc lên doạ đánh anh Lý hàng xóm sang đặt vấn đề với chị.” Cậu cười nói: “Chị nhớ nhầm rồi, không phải ấm đựng thuốc mà là ấm sắc thuốc.” Cô ngửa mặt lên trời nói: “Em nói linh tinh, rõ ràng chị nhớ năm đó là ấm đựng thuốc mà.” Cậu thở dài: “Chị nhớ sai thì có, vì cái ấm đó chị thường dùng để sắc thuốc cho em.” A Hoành đưa tay gãi gãi cánh mũi: “Chị cứ thắc mắc, ấm đựng thuốc giòn như thế mà sao hồi ấy lại không vỡ, hoá ra là nhớ nhầm.” Vân Tại mỉm cười, nắm chặt tay cô và không nói gì nữa. Đâu phải cậu chỉ nhớ mỗi chuyện này. Qua lời ra tiếng vào của hàng xóm và những câu nói vô tình của cha mẹ khiến từ lâu cậu đã biết A Hoành không phải là chị gái ruột của cậu. Cậu biết mình chẳng còn sống được bao lâu nữa, mới mười ba tuổi mà đã như ông già, hằng ngày chỉ thức được hai, ba tiếng đồng hồ, còn lại chủ yếu là nằm trong lòng A Hoành ngủ li bì. Kể cả có chút tình cảm đầu đời mông lung thì cũng bị bệnh tật giày vò đến nỗi chẳng thiết tha gì. Có người đến nhà hỏi cưới A Hoành, chỉ mang theo một sâu thịt và mười nghìn đồng, còn nói số tiền này để chữa bệnh cho cậu ấy. Lúc ấy, cậu cảm thấy rất đau đớn, một là xót xa do hoàn cảnh nghèo hèn của gia đình, hai là xót xa vì thích một người mà không có tư cách để thích. Nỗi đau chồng chất nỗi đau, không biết lúc đấy cậu lấy đâu ra sức mà để mò xuống giường, vớ lấy cái ấm sắc thuốc bảo mệnh của cậu, dồn hết sức ném vào người kia, chỉ muốn cùng chết cho xong. Mấy ngày sau lại có một chiếc xe ô tô, một người khác đến rồi đưa A Hoành của cậu đi. Vì nỗi nhục phải bán chị, nằm trong bệnh viện mà cậu cảm thấy cuộc sống chẳng khác gì như cái chết. Bác sĩ nói với cậu rằng nếu ca mổ không thành công, có thể cậu sẽ chết, cậu rất mừng vì điều đó, vì giây phút cậu lâm chung, chắc chắn A Hoành sẽ về thăm cậu. Được gặp cô một lần, dù có chết cậu cũng không còn gì để hối tiếc. Nhưng cô lại không chịu về, mẹ đẻ cô nói cô phải đi học xa, có nhiều cái bất tiện. Trong lúc luống cuống, mẹ cậu liền lôi cả họ nuôi của A Hoành ra để gọi: “Dạ, chị bảo Vân Hoành ra nghe điện thoại được không ạ?” Đối phương liền nói: “A Hoành họ Ôn. Các chị cần bao nhiêu tiền, đừng đôi co nữa.” A Hoành họ Ôn, cần bao nhiêu tiền đây? Bao nhiêu tiền mới đủ cho một Vân Tại mua được một người chị có tên là Vân Hoành? Tim cậu đau thắt từng cơn, trước khi lên bàn mổ, cậu vẫn như người mất hồn, chỉ nghĩ đến mấy chữ: Vật là vô giá, sao có thể mua? Cũng may là cậu còn sống sót. May mà gặp được anh chàng có mắt như mù. Lần đầu gặp gỡ, người đó nhìn cậu rất lâu rồi hỏi thẳng: “Cậu có quen một người tên là Vân Tại không?” Lần thứ hai gặp mặt, anh ta đi thẳng vào vấn đề rằng, có một cô gái rất si mê mình, không tài nào dứt ra được, họ Ôn tên Hoành, hỏi cậu có cách nào giải quyết hay không. Lần thứ ba gặp mặt, cậu thử thăm dò đòi ba triệu tệ. Người đó không hề do dự mà sẵn sàng chi số tiền đó nhờ cậu cắt đuôi bà chị mà cậu ngày nhớ đêm mong. Người đó tướng mạo thì đẹp nhưng tâm địa thì ác, thích gần gũi mọi người, anh ta tên là Ngôn Hi. Dịp quốc tế lao động, A Hoành về nhà. Công ty của Tư Hoán đã vào quỹ đạo bình thường, tình cảm với cô bạn gái ngày càng gắn bó, chắc hẳn anh đã xác định, chỉ tiếc là cụ Ôn vẫn nhất quyết không đồng ý. Đạt Di thì mãi không có người yêu, cụ Tân bắt đầu sốt ruột, gọi A Hoành sang nói: “A Hoành này, thằng khuyển nhà ông mãi không chịu yêu đương gì, bên cạnh chỉ có cháu là con gái, có phải nó yêu thầm cháu mà không dám nói không?” A Hoành liền đáp: “Đúng đấy ông ạ, cậu chàng yêu thầm cháu.” Sau buổi hôm đó, cô tóm được Tân Đạt Di, dằn mặt: “Đạt Di, tớ đắc tội cậu bao giờ mà cậu dám lôi tớ ra làm bia đỡ đạn hả?” Cậu chàng rầu rĩ đáp: “A Hoành, đằng nào thì bây giờ cậu cũng chưa có người yêu, hay là bọn mình đóng kịch để ông tớ đỡ sốt ruột nhé.” Trần Quyện thấy vậy liền cười khẩy, mắt liếc xéo lên đến tận trời. A Hoành sầm mặt nói: “Mẹ tớ cũng rầu lắm, sao cậu không bảo để Trần Quyện theo tớ về nhà để mẹ tớ yên tâm được phần nào đi.” Hai gã đực rựa các cậu cặp kè với nhau, giờ lại lôi người khác ra làm bia, có thất đức quá không? Trần Quyện liền gật đầu lia lịa. “Được đấy A Hoành, bọn mình thành đôi rồi, cậu đẻ cho tớ đứa con trai, tớ mua hẳn một con BMW cho cậu.” A Hoành nói: “Đừng làm thế, cậu sinh cho tớ đứa con gái, tớ mua BMW cho cậu được không?” Trần Quyện tiu nghỉu đáp: “Nhưng tớ đâu có chức năng đó.” A Hoành liền thở dài: “Các cậu lớn hết cả rồi, dở hay tốt cũng phải phân biệt được rồi chứ, nếu có tình cảm thật thì cứ nói với cụ Tân mong cụ đồng ý…” Tân Đạt Di liền gạt lệ: “Cậu nói thì hay lắm chứ ông tớ không bao giờ đồng ý đâu, cậu có tin là nếu tớ nói tớ thích một gã gay, ông tớ sẽ vác ngay quả lựu đạn mà ông cụ đang sưu tầm để ném chết tớ không?” A Hoành liền đáp: “Tớ tin, ông tớ cũng có mấy quả, lúc nào vạn bất đắc dĩ, ông sẽ oanh tạc Ôn Tư Hoán và cô người yêu của anh ấy.” Trần Quyện thấy vậy thì bực lắm, lấy miếng sầu riêng ném vào Tân Đạt Di. “Có cậu mới là gay! Thôi chia tay đi, bà đây không chơi với cậu nữa!” Tân Đạt Di liền đáp: “Chia tay thì chia tay chứ sao, trả tôi hai triệu tiền vốn hùn vào lo cho công ty đi.” Trần Quyện: “Mẹ kiếp, cậu không thấy trơ trẽn à, đó là tiền của cậu ư, có trả thì cũng phải trả cho Ngôn Hi! A Hoành, không sao đâu, tớ nhắc vài lần là cậu mất hết cảm giác thôi mà. Đúng đấy, có trả thì cũng phải trả cho Ngôn Hi, liên quan đếch gì đến cậu? Hơn nữa, thời buôi này chia tay có gì to tát đâu? Đến A Hoành chia tay với Ngôn Hi, thất tình thì cũng có sao đâu! A Hoành, để tớ uống rượu với cậu. Này, Tân Đạt Di, bà đây không sợ cậu đâu!” A Hoành nghe mà muốn xỉu. Tân Đạt Di: “Mẹ kiếp, lão tử vớ phải con vợ vụng mồm vụng miệng thế này đây. Sao lại nhắc đến Ngôn Hi trước mặt A Hoành, cậu không có não à? Đã thế còn nhắc tới ba lần, kể cả chịu nổi thì cậu đừng nhắc mãi đến Ngôn Hi được không?!” A Hoành: “…” Sau hôm đó, hai người họ mời A Hoành đi xem phim để xin lỗi chuyện hôm trước. Bộ phim có tên là ID trí mạng, kể về một người mắc chứng tâm thần phân liệt, “gấu” hơn cả Ngôn Long Tử, mang mười nhân cách tất cả, và mười nhân cách này có thể xuất hiện cùng một lúc, tàn sát lẫn nhau, cuối cùng nhân cách xấu nhất chiến thắng chín nhân cách còn lại. Không biết mọi người có hiểu gì không chứ A Hoành không hiểu gì hết. Và thế là, từ đầu đến cuối cô chỉ ngồi ăn bỏng ngô, hai kẻ tiện nhân bên cạnh thì cứ thậm thụt làm gì đó. Cuối cùng cô phẫn nộ, chưa gặp kẻ nào chưa có thành ý như hai kẻ này, mời người ta đi xem phim mà còn ngồi chim chuột được! Sau đó, do uống quá nhiều Cocacola mà A Hoành không nhịn được nữa, đành phải đi vệ sinh. Lúc quay vào, do lối đi quá tối, khi đến khu VIP, cô vô tình giẫm vào chân một người, loạng choạng suýt ngã vào lòng người đó. Người đó bảo cô không có mắt à, giọng nghe rất quen. Sau đó, cô định đứng dậy, đúng lúc bộ phim kết thúc, khán giả dồn hết ra ngoài. Người đó ngần ngừ một lát, ba giây sau lại ôm chặt cô vào lòng rất lâu. Không có ánh sáng, không có sự thật. Phim hạ màn.