Mười Năm Thương Nhớ
Chương 115
Mấy ngày sau bữa tiệc chúc thọ của cụ Tân, cụ Ngôn gọi điện về quạt cho Ngôn Hi một trận.
Chắc hẳn nhà họ Trương đã thêm mắm dặm muối mách tội Ngôn Hi, tiện thể cam đoan lòng trung thành của mình, rằng nhà họ Trương và nhà họ Lục tuyệt đối không có gì riêng tư.
Cụ Ngôn nói: Cháu hồ đồ quá, để người ta túm được điểm yếu, cháu có để cho mình đường lui nữa hay không? Sau này cháu cứ hành sự như thế, ta chết rồi thì cháu dựa vào ai nữa?
Ngôn Hi cười hềnh hệch đáp: Ông, ai dám hung hăng cả đời được.
Cụ Ngôn liền đáp: Cháu hiểu như thế là được, tương lai của nhà họ Ngôn đang chờ đợi cháu đấy...
Ngôn Hi lại hạ giọng: Ông ạ, nếu sau này cháu làm ông thất vọng thì ông cứ coi như chưa từng có thằng cháu này đi.
Cụ Ngôn lắc đầu thắc mắc: Thằng ngốc, đừng có ngớ ngẩn, ông nuôi mày từ bé đến lớn, mày sai thì ông đánh ông chửi, chứ làm sao ông bỏ mày được. Sau này mày và A Hoành làm đám cưới, tranh thủ lúc ông còn khỏe, sinh cho ông một đứa chắt, mày có tin là ông còn có thể chăm nó cho tới lớn không?
Ngôn Hi nắm chặt tay, im lặng một lúc rồi cười đáp: Vâng.
Cúp máy rồi, anh xoay tròn tấm card visit, bên trên là nét bút bi nguệch ngoạc, rất tệ. Anh bấm số điện thoại trên đó, đầu bên kia vang lên tiếng đàn ông, vừa nói vừa ngáp liên hồi, giọng chậm rãi nhưng dứt khoát: Nếu là mẹ, xin mời nói trong vòng ba mươi giây.Là cha thì hai mươi giây. Phạm vi những người nhà họ Vân, mười giây. Những người không phải nhà họ Vân, xin mời tự động cúp máy.
Ngôn Hi bật cười, nhướng mày nói: Tiền tôi gửi, cậu nhận được chưa?
Người kia lập tức đáp: Nhận được rồi.Đăng ký trường đại học z đúng không, giấy gọi đang nằm dưới mông, trên nệm zafu* tôi đang ngồi.
*Zafu là một vòng ghế nệm thường được sử dụng trong thiền định.
Ngôn Hi nhìn lên trời, nói: Cậu vẫn đang giả danh tiểu tăng đi lừa đảo hả?
Người đó liền cười, bàn tay trắng ngần nâng bông sen lên, tiện thể nheo mắt nhìn các nữ tín đồ đi qua đi lại, thở dài nói: Thí chủ, mấy năm nay kiếm tiền đâu có dễ dàng gì!
Ngôn Hi: Ba trăm nghìn tệ tôi đưa chưa đủ cho cậu tiêu xài mấy năm ư?
Người kia nói: Người ta vẫn nói sông có khúc, người có lúc, tôi phải giữ một ít tiền bảo mệnh cho tôi chứ?
Ngôn Hi cười vẻ bất lực. Trước khi vào học đừng quên nuôi tóc, nhớ ăn mặc cho gọn gàng vào đấy. Có phải cậu đóng vai con nhà lành rất giỏi không?
Người kia uể oải kéo quần lên, tay chống cằm hỏi:Tôi đóng vai cho ai xem?
Ngôn Hi nói: Tôi tưởng cậu rất nhớ cô nàng.
Tay trái người kia lần đều tràng hạt, sau đó đột nhiên bật cười, hoa xuân rực rỡ nhưng ánh mắt lại lạnh lùng, không biểu lộ cảm xúc. Nhớ, từ này có vẻ hơi nghiêm trọng. Bao nhiêu năm như thế, chỉ là có chút tình cảm mà thôi.
A Hoành nhìn vườn hoa trơ trọi, lúc đầu cũng định trồng thật nhiều loại hoa, nhưng không có thời gian nên đành gác đến mùa xuân năm sau.
Bà Uẩn nói sắp vào năm học mới, A Hoành nên về nhà ở mấy ngày. Và thế là A Hoành thu dọn hành lý đơn giản, Tư Hoán đón cô ở dưới tầng.
Ngôn Hi đang ngồi đọc báo trên sôfa trong phòng khách, thấy cô chạy xuống liền gọi giật lại, lấy chậu xương rồng ngoài ban công, tiện thể xách cả chiếc giỏ đựng Tiểu Khôi đưa cho cô, bảo cô mang về nhà chăm.
A Hoành nói: Sao anh lười thế!
Ngôn Hi nhún vai đáp: Anh mà chăm chúng không ra hồn, sau này em lại tìm đến anh để tính sổ thì có phải anh thiệt không?
A Hoành hậm hực đáp: Thôi, đưa luôn con Khô Tộ cho em đi.
Ngôn Hi liền cười: Dạo này nó sắp không bay được vì nặng quá, cho ở nhà giảm béo luôn thể.
A Hoành nghe thấy vậy, trong lòng cũng có chút hụt hẫng, kiểu như của anh, của em phân chia rất rạch ròi vậy.
Tư Hoán đứng bên cạnh cười. Chỉ có mấy bước thôi mà, đừng cãi nhau nữa, ai nuôi mà chẳng được. Nói xong liền đón lấy túi hành lí trên tay A Hoành, nói với Ngôn Hi mấy câu rồi đưa A Hoành ra ngoài.
Ngôn Hi nhìn theo bóng cô, quăng cuốn tạp chí trên tay xuống sôfa và đi lên tầng, chưa được mấy bước anh liền dừng lại, ngoái đầu lại thì thấy cánh cửa ấy đã khép chặt. Anh không biết phải nói gì, làm gì khi chỉ có một mình.
Sự ra đi này của cô là hết sức bình thường. Tuy nhiên, kể từ ngày hôm ấy, nếu cô không nhắc thì có ai biết chốn này từng là nhà của họ đâu.
Sau khi chuyển về nhà, A Hoành cảm thấy mọi người trong nhà rất lạ, họ đang nỗ lực bằng mọi cách để cô thích nghi với cuộc sống ở nhà họ Ôn. Mẹ không còn tỏ ra xa lánh hoặc thận trọng trước cô nữa, thái độ của bà đối với cô giống hệt Tư Nhĩ, chiều chuộng, yêu thương nhưng không dung túng.
Tư Hoán thường đạp xe chở cô đến thư viện đọc sách, hai anh em thường tranh luận với nhau một số vấn đề, nhưng bây giờ anh đã học được cách chăm chú lắng nghe mọi ý kiến của cô, sau đó, anh đưa cô đến gặp những người bạn giỏi giang của mình, vô cùng tự hào giới thiệu với họ rằng: Đây là em gái tôi.
Tư Nhĩ chưa chịu để ý đến cô lắm, nhưng nếu có mua mấy món đồ của con gái, kiểu như sơn móng tay hay nước hoa gì đấy, cô nàng cũng chia sẻ cho cô. a Hoành luôn mỉm cười, thỉnh thoảng cũng chui lên giường nằm cùng Tư Nhĩ để chuyện trò, tâm sự.
Cụ Ôn hai năm trở lại đây gần như đã nghĩ hưu hẳn, suốt ngày quanh quẩn bên chú họa mi và trìu mến gọi nó là bảo bối, đối với ai ông cũng có thái độ giống nhau: Không quan tâm, không hỏi han. Tư Hoán thường xuyên phải vào phòng nghe ông dạy dỗ, lúc đi ra mặt anh méo xệch, dường như ông ngày càng thích nói nhiều.
Hằng ngày A Hoành sống rất vui vẻ, ít khi nhớ đến Ngôn Hi, chỉ có lúc nửa đêm trằn trọc không ngủ được cô lại gọi điện cho anh. Nghe thấy giọng nói ngái ngủ của anh, cô liền báo cáo ngay rằng hôm nay ăn gì, chơi gì, hôm nay anh có khỏe không, sau đó chúc ngủ ngon rồi cúp máy cái rụp.
Chúc ngủ ngon!
Em yêu anh, yêu anh...
Sau đó, cô lăn ra ngủ mất, lần đầu tiên trong đời có một giấc mơ lãng đãng, vô lo, vô nghĩ, trong giấc mơ có rất nhiều người, dường như không thiếu một ai cả.
Chỉ tiếc là anh chưa đi vào giấc mơ của cô lần nào.
Cô rất ít gặp Ngôn Hi, chỉ có khi nào anh sang nhà cô ăn chực bữa cơm, hai người mới có cơ hội gặp nhau. Anh thường ngồi cách cô mấy ghế, không nói gì nhiều mà chỉ mỉm cười, chăm chú nhìn cô.
Tôm thường đến tìm cô, kể lể đủ điều rằng có rất nhiều bạn gái thầm thích cậu, cậu chàng có vẻ rất tự hào. A Hoành liền cười trêu: Thế sau này em định tìm người yêu như thế nào?
Cậu liền bấm ngón tay nói: Em tìm người giống như chị ấy, nấu ăn ngon, nói chuyện nhẹ nhàng, chẳng mắng ai bao giờ.
Tư Nhĩ đi qua buông một câu: Đó là do chưa bao giờ nhìn thấy anh Ngôn Hi bị mắng thế nào thôi, chậc chậc.
A Hoành đỏ bừng mặt. Haizz, tìm người như chị không ổn đâu, chị hơn em hai tuổi cơ mà.
Cậu cười khì khì nói: Giờ đang mốt tình chị em mà, chị xem Vương Phi với Tạ Đình Phong kìa.
A Hoành chỉnh lại chiếc mũ cho cậu rồi hỏi: Nhưng cũng chia tay rồi mà?
Cậu nhìn A Hoành một lát, đột nhiên hỏi: Chị ơi, đồng tính luyến ái là gì?
Bàn tay A Hoành khựng lại, cô nhìn cậu một lúc rồi hỏi: Sao tự nhiên em lại hỏi cái này?
Cậu gãi đầu đáp: Hôm qua em ra bể tắm, có một gã cứ nhìn trộm em, bạn em bảo dạng người đó là đồng tính luyến ái. Đồng tính luyến ái kinh tởm chị nhỉ?
A Hoành cau mày đáp: Bạn em nói linh tinh, người như thế không phải đồng tính luyến ái mà chỉ là bọn lưu manh thôi.
Cậu tròn mắt nhìn cô. Thế như thế nào mới gọi là đồng tính luyến ái ạ?
Cô nghĩ một lát rồi nghiêm mặt đáp: Trẻ con chưa cần biết những chuyện này. Lần sau mà gặp những kẻ lưu manh như thế thì cứ đánh cho nó một trận.
Cậu đáp một tiếng nhưng vẫn lơ mơ, cậu nhìn A Hoành, chưa bao giờ thấy cô tức giận như vậy.
Đầu tháng chín, trường đại học Z khai giảng năm học mới như thường lệ, A Hoành đã lên năm ba, chương trình học khá nặng nên quyết định quay lại trường vào cuối tháng tám.
Bà Uẩn đưa cô trở lại trường.
Tư Hoán học luật, vào năm học mới, trường tổ chức buổi xét xử mô phỏng, anh là người biện hộ cho nguyên cáo nên không có thời gian đến thành phố H, nên anh chỉ tiễn A Hoành một đoạn rồi quay trở lại trường.
Đó là năm thứ năm cô và Tư Hoán làm anh em. Trong vòng mười năm, nó chiếm một nửa, tính ra có vẻ rất dài. Nhưng khi chưa đi đến điểm cuối cùng, cô vẫn có cảm giác năm năm còn lại xa vời như một cuộc đời. Những năm sau này, cô vẫn thường nói, đó là mười năm của Tư Hoán chứ không phải của cô. Cô dùng năm năm để yêu một người, sau đó chỉ bỏ ra hai năm để quên người này
Bọn trẻ cười, hỏi cô rằng: Bà yêu lâu như thế mà chỉ hai năm đã quên mất người ta, có phải là do tình yêu chưa đủ sâu sắc không?
Cô nghĩ một lát rồi nắm bàn tay đầy vết đồi mồi của người đàn ông đang nằm ngủ thiếp bên lò sưởi, cười nói: Có lẽ là như thế?
Hồi trẻ, thường có duyên phận, nếu có một định nghĩa chính xác hơn thì thậm chí cô còn không muốn gọi giai đoạn đó là tình yêu.
Sau khi giảng, sinh viên mới vào trường bắt đầu học quân sự, các cô sinh viên năm thứ hai rỗi rãi không có việc gì làm, thường mò ra sân bóng ngắm soái ca, khi quay về ai cũng vỗ bàn, đập ghế, cuối cùng bỏ phiếu bầu chọn chàng Đông Gioăng đẹp trai nhất khóa mới.
Đến chị ba, chị năm cũng theo các em năm hai đi ngó mấy lần, quay về mắt mơ màng, mặt đỏ gay như lợn sữa quay, nằm vật xuống giường, khiến A Hoành, Vô Ảnh và chị tư giật bắn mình, sờ trán mới biết hai người đã cảm nắng.
Vô Ảnh xí một tiếng rồi nói: Người nào không biết lại tưởng các cậu đi mò mẫm ở đâu về đấy!
Chị ba uống một cốc nước mới tỉnh lại được, vừa lau miệng vừa nói: Chị cả không biết đó thôi, chất lượng năm nay, đồng chí đó...
Chị năm đứng bật dậy, cướp lời: Không phải tốt bình thường đâu! Lão nương đợi bao nhiêu năm, cuối cùng thì cũng đã đợi được chân mệnh thiên tử rồi.
A Hoành buồn cười quá nói:Cậu nói ít thôi, con gái con đứa mà không biết xấu hổ, đứng ở sân bóng cả buổi chiều, người ta tập quân sự không say, các cậu thì say cả nút.
Chị năm lắc chiếc máy ảnh màu vàng trong tay nói: Thôi bọn tớ không nói nữa, các cậu đi mà ngó, dáng dấp, mọi thứ có thể sánh với Ngôn Hi luôn đấy.
Chị tư liền cầm máy ảnh lật qua lật lại một hồi rồi xí một tiếng, ảnh chụp mờ quá, ai mà biết được là xấu hay đẹp? A Hoành ngó qua, đúng là khá mờ, chỉ nhìn thấy một bóng người mặc đồ rằn ri, cao gầy, lưng hơi cong, có nét gì đó... rất quen. A Hoành dụi mắt, nghĩ không biết có phải mình bị hoa mắt hay không, hình như đã từng gặp người này ở đâu đó rồi.
Chị ba cúi đầu, rầu rĩ đáp: Chỉ tại nhỏ năm, bảo nó chụp ảnh mà tay run như cắt tiết gà.
Chị năm lấy tay phẩy cho mát. Cậu thì không run, đứng đằng sau mà suýt kéo tụt cả quần tớ. chụp trộm được thế này là tốt lắm rồi!
Vô Ảnh hỏi: Học viện nào vậy?
Chị ba liền uống ừng ực cốc nước trên tay A Hoành rồi đáp: Học viện tin học. Năm nay học viện mình coi như tèo rồi, thôi cứ ngắm anh Phi Bạch để dưỡng mắt thôi.
A Hoành nheo mắt hỏi người này tên là gì.
Hai người đều lắc đầu.Chưa tìm hiểu được, nhưng nghe nói điểm số của cậu ta rất cao, cao nhất khối mới vào trường. Chắc chắn buổi khai giảng ngày kia cậu ta sẽ lên phát biểu, lúc đó ắt sẽ biết.
A Hoành im lặng, tay cầm cốc trà, lặng lẽ đứng trong phòng nhìn chiếc máy ảnh, nhưng tâm hồn lại bay rất xa. Cô vẫn nhớ những ngày trong mùa mưa đó, có người rất thích hỏi cô rằng: Chị, nếu em chết, chị có khóc không?
Người đó thường tỏ vẻ tiếc rẻ. Chị, em chưa bao giờ nhìn thấy chị khóc trước mặt em cả.
A Hoành luôn nghiêm mặt nói: Đừng hỏi linh tinh.
Cậu vẫn cười tủm tỉm nói: Chị, mùa đông năm nay làm bánh hoa mai nhé.
Giọng nói đó xa vời mà trong sáng biết bao. Nhưng tới mùa đông cô lại đến nhà họ Ôn, cách cậu và món bánh hoa mai của cậu trăm núi, ngàn khe.
Gần tối, cô gọi điện cho Ngôn Hi nói: Hình như em gặp Tại Tại rồi đấy.
Anh cầm điện thoại, cảm nhận rất rõ niềm vui của cô. Ý cười dịu dàng hiện lên trên môi, anh hỏi: Baby, có thật vậy không, em không nhìn nhầm chứ?
Làm sao cô không nhận ra được chứ.
Ngôn Hi nói: Nếu là cậu ấy thật thì em cứ đối xử với cậu ấy thật lòng là được, không cần phải né tránh, phía bên nhà họ Ôn để anh lo. Mỗi câu nói của anh đều rất chắc chắn, lưới đã được giăng ra, chỉ chờ thu về nữa mà thôi.
Lệ khai giảng năm học mới.
Chàng trai tóc đen mặc chiếc áo thô đang ngủ gật thì bị người bên cạnh lay dậy. Vân Tại, đến lượt cậu phát biểu rồi đấy.
Cậu ta ờ một tiếng rồi dụi mắt, đứng trên sân khấu cầm tờ phát biểu đọc. Trên sân khấu mọi người vừa nghe vừa ngủ gật, dưới sân khấu đám con gái la lói liên hồi. Cuối cùng, lời cảm ơn đã nói xong, phía dưới vỗ tay ầm ầm, cậu lại thản nhiên đứng nguyên trên sân khấu không chịu đi xuống.
Hiệu trưởng hắng giọng: Em Vân Tại.
Vân Tại ấp úng nói: Còn một cậu cuối cùng. Rồi cậu nhìn xuống khu ghế dành cho học viện Y, đếm một lát, cười tủm tỉm nói: Xin mời bạn Ôn Hoành ngồi ở hàng thứ 3, ghế số 18 đứng dậy, tôi thích cậu.
Truyện khác cùng thể loại
66 chương
52 chương
12 chương
9 chương
64 chương
104 chương
46 chương