Mười Lăm Năm

Chương 60 : Về nhà

Rất nhiều truyện cổ tích đều kết thúc bằng “hoàng tử và công chúa từ đó sống bên nhau hạnh phúc”, nhưng không phải ai cũng là công chúa, và một số năm sau, hoàng tử năm xưa khuôn mặt như hoa tính tình mềm mại nói không chừng cũng sẽ biến thành quốc vương quần chúng bụng phệ thích nghe và tin lời gièm pha đồn thổi. Khi dây leo già cỗi bò lên xóm xưa hoang vắng, nghi trượng cung điện cuối cùng chỉ còn lại ánh sáng nhạt lạnh lẽo của kim loại, gương mặt thiếu nữ phảng phất như không già trên bức tranh sơn dầu đầy bụi bặm, chỉ có lúc đi qua hành lang cung điện khảm đầy đá quý mới vang lên tiếng bước chân cô độc mà xa xăm... Công chúa già đi liệu có bao giờ nhớ lại, một số năm về trước, chàng kỵ sĩ luôn lặng lẽ theo sát bên cạnh, gói mình trong khôi giáp che kín gió sương? Người đó lúc nào cũng giấu mình trong mũ sắt, chỉ để lộ ánh mắt kiên định hơn bất kỳ ai, người anh ta rất bẩn, ngón tay thô sần, có vết chai dày do đao kiếm và cương ngựa mài ra, có mùi máu và mồ hôi toát từ chỗ khớp xương dính vào khôi giáp gỉ sét. Chỉ khoảnh khắc gỡ nón sắt xuống, anh ta mới lộ khuôn mặt tươi cười có chút ngây thơ và xấu hổ được tinh luyện tạo thành. Bất luận ra trận hay lui trận, anh ta đều lặng lẽ như thế. Anh ta là vai phụ anh hùng nhất trên đời. Hôm sau, khi Cố Tương thuận đường đẩy Liễu Dung đến lớp thì thấy nam sinh đợi ở cổng ký túc xá... Có lẽ cũng không thể tính là nam sinh, nhìn bề ngoài thì không lớn hơn các cô bao nhiêu, ăn mặc bình thường, vẻ mặt hơi tiều tụy, cằm lún phún râu, nhưng ánh mắt lại rất sáng, trông anh ta có vẻ hoàn toàn khác biệt với cả sân trường. Không biết tại sao, Cố Tương cứ cảm thấy người này khác với các bạn nam khắp trường vừa cưỡi xe đạp vừa ngồm ngoàm đồ ăn sáng, giống như… giống như vừa nhìn là thấy người khác là học sinh, còn anh ta chính là phụ huynh vậy. Liễu Dung sững sờ. Cô đè tay Cố Tương đẩy xe lăn về trước, gọi một tiếng “Lương Túc” hơi không xác định rồi hỏi anh: - Sao anh lại tới đây? - Anh đến xem trường em, anh không có bản lĩnh thi trường nổi tiếng thì không thể tới xem à? Sau khi nhận cú điện thoại của Cố Tương, Lương Túc lập tức mua vé đi ngay, anh không đi xe giường nằm, cao cấp tới đâu anh cũng không nỡ đi, thế là anh ngồi ghế cứng xe lửa suốt một đêm, áo khoác đã nhăn lại, nhúm tóc sau gáy hơi vểnh lên, anh dựa vào ghế xe ngủ gật nên cổ hơi cứng ngắc. Anh vô cùng tự nhiên đón lấy tay cầm xe lăn từ tay Cố Tương: - Để tôi. Cố Tương lập tức thức thời đứng qua một bên, cầm giáo trình trong tay Liễu Dung đi: - Ờ gì nhỉ, mình còn có tiết, đi trước đây. Cả ngày Lương Túc đều ở bên cô, cùng cô đến giảng đường đi học, vừa nghe vừa ghi chép rất ra dáng, khi hết tiết thì vẻ mặt mê man hỏi: - Thầy tụi em đang nói tiếng Trung Quốc à? Sao ngay cả một câu anh cũng nghe không hiểu thế? Sau đó anh theo cô ngồi xe buýt của trường đi một vòng đại học C, thể hiện sự khinh bỉ của mình với cuộc sống giai cấp tư sản hủ bại, chỉ duy không hé răng về việc mình bị một cú điện thoại gọi tới. Lúc được hỏi thì chỉ lấp liếm bằng một câu “anh tới tìm em chơi”. Không có mục đích gì, ngồi xe lửa suốt đêm chỉ để tới nhìn em một cái. Cố Tương lén liên lạc với thành viên đoàn dạy học tình nguyện còn ở trường, tối đó hiếm khi tề tụ đông đủ, tập thể cùng mời Lương Túc một bữa, Cố Tương hô to gọi nhỏ giới thiệu: - Mau tới hoan nghênh nào, vị soái ca đây chính là người nhà của Tiểu Liễu Tử chúng ta! Cả đám vỗ tay, Liễu Dung lườm Cố Tương, nhưng cuối cùng vẫn không nói lời phá hoại. Ăn xong, mười mấy người để lại một bàn đầy chai rượu, các nam sinh lần lượt qua vỗ vai Lương Túc: - Anh Túc... ừm... không khách sáo nữa, gọi anh là anh Túc, sau này anh và mọi người tụi em đều là người một nhà, nào, dzô!!! - Không nói lời thừa nữa, anh Túc, anh nhặt... nhặt được hời rồi đấy, đối xử tốt với bạn gái, nghe không? Cô gái này của tụi em là cô gái tốt, anh nhất định phải tốt với cô ấy, em kính anh một ly. - Anh rể à, em không nhiều lời, dzô!!! - Đều không dễ dàng… không dễ dàng… Vị này còn chưa nói xong cái gì không dễ dàng liền cầm chai rượu ngã cái rầm không dậy nổi. Thanh xuân như một thao trường lớn, hết nhóm này tới nhóm khác đến rồi đi, để lại nước mắt nhìn thấy và nụ cười không nhìn thấy, cuối cùng quyến luyến rời đi. Nhiều người mắng, nhiều người căm phẫn, cũng nhiều người mỗi khi nhắc đến đều lệ rơi đầy mặt. Cuối cùng tiền ăn vẫn do Lương Túc trả, anh ngại để một đám sinh viên ngửa tay xin tiền cha mẹ mời mình ăn. Anh đặt vé xe lửa tối nay, 10 giờ xe khởi hành, trưa hôm sau về tới. Liễu Dung tiễn anh tới cổng trường, trời đã tối nhưng bên ngoài vẫn rất sầm uất, Lương Túc thở dài, nói với cô: - Em đừng ra ngoài, qua đường bất tiện lắm, tự anh về được. Liễu Dung cũng không muốn mình gây phiền phức cho người khác nên dừng ở cổng. Người Lương Túc còn mang mùi rượu, anh bị thay phiên ép uống một trận nhưng trông rất tỉnh táo, đủ thấy mấy năm nay lăn lộn trong xã hội đã tu luyện ra được. Anh nhìn Liễu Dung rồi xoay người đi về phía trạm xe buýt, mái tóc vẫn vểnh lên buồn cười khiến bóng lưng anh trông như một cậu bé to xác. Đi được hai bước, Lương Túc như chợt nhớ ra gì đó, anh dừng bước, đứng cách Liễu Dung ba mét, quay đầu, chuẩn bị lời muốn nói rồi mới cất tiếng: - Tối nay lên xe lửa, ngày mai sẽ muôn trùng xa cách rồi. Liễu Dung ngẩng đầu nhìn anh. Lương Túc nói: - Hay là... cho một danh phận nhé? Liễu Dung bật cười. Quý này qua đi, Liễu Dung và Thường Lộ Vận bắt đầu năm ba đại học bận rộn nhất, còn Lương Tuyết thì vào năm tốt nghiệp, chiếc dù cuối cùng che chắn bảo vệ trên đầu những đứa trẻ không còn nữa, họ bắt đầu cần hoàn toàn đi vào xã hội, cuộc sống đầy những CV, lý lịch online, thi viết, phỏng vấn... Bạn học ngày ngày gặp nhau như đột nhiên bốc hơi khỏi thế gian, ngay cả lúc đi học cũng lưa thưa lác đác, giảng viên cũng trở nên không có tinh thần. Mùa thu này, Hồ Điệp cũng về nhà. Trong hai năm, Hồ Điệp gần như chuyện gì cũng đã làm, giúp việc, làm việc tạm thời, thậm chí còn từng mơ giấc mơ ngôi sao, ăn hộp cơm mấy tệ theo một đám người đến ngồi xổm ở cổng phim trường, nhờ ngoại hình ổn nên có vài lần may mắn được chọn làm diễn viên quần chúng. Diễn phim ba lần chỉ có một câu thoại “mời khách đi bên này”, tổng cộng được 113 tệ___lần có lời thoại thì nhiều tiền hơn bình thường chút. Cô lang thang đây đó, thay năm sáu chỗ trọ, lần thảm nhất là cùng một đám người làm thuê từ vùng ngoài tới ở chung 30 người trong một gian phòng nhỏ oi bức, mỗi giường đóng mỗi ngày 5 tệ. Nhưng cô vẫn không tìm được con đường của chính mình. Cô không ra album, không thể đưa quản lý và phóng viên rầm rộ áo gấm về làng, không thể biến thành cô bé lọ lem để tình cờ gặp một người đàn ông đẹp trai chưa vợ có tiền có xe. Thậm chí ngày hôm đó cô động kinh chạy ra công viên, gặp nam sinh đại học tự xưng Khăn Quàng Đỏ kia, cậu ta cũng chưa từng xuất hiện trước mặt cô lần nữa. Cuộc đời không phải tiểu thuyết, thế giới tiểu thuyết tới tới lui lui chỉ có mấy người, dạo một hồi là sẽ gặp lại để xảy ra câu chuyện vui vẻ hoặc bi thương, nhưng người trên thế giới này nhiều lắm, tình cờ gặp phải rồi cũng như những vì sao trong đêm tối, tự đi theo quỹ tích của riêng mình, ngược hướng nhau. Gặp được một người, thế giới là rất nhỏ, không gặp được, thế giới cũng rất lớn. Khi cô gái không từ mà biệt ấy bỏ đi hai năm, mặt mày xám xịt quay về xuất hiện trước cửa nhà, mẹ cô đứng ở cửa nhìn cô hai giây, sau đó giơ tay cho cô một cái tát thật mạnh, đánh khiến Hồ Điệp đang hơi cảm cảm giác như nước mũi sắp phun ra. Sau đó người phụ nữ dũng mãnh thời trẻ dám khóc lóc la lối trên đường cái ấy gào khóc. Hồ Điệp nhìn mẹ mình một lát, năm giây sau cũng khóc theo, biến thành hai mẹ con ôm nhau khóc. Bạn thấy đấy, cuộc đời không truyền kỳ chính là tẻ nhạt như vậy đấy, giận dỗi bỏ nhà ra đi, nhưng phát hiện giận dỗi này không khiến mình bay lên như quả bóng bay, ngược lại càng bay càng xì, sau đó xẹp lép quay về, nhận ra hai năm qua của mình như một giấc mơ bạo phát bệnh ảo tưởng. Cha Hồ Điệp nghe tin cũng thở hồng hộc bỏ công ty lại chạy về, đôi cẩu nam nữ vợ chồng cũ mỗi lần gặp là gà bay chó chạy ấy cuối cùng cũng có một lần nhất trí đối ngoại, bắt Hồ Điệp quỳ trong phòng khách một ngày. Mãi đến nửa đêm, mẹ cô mới đỏ mắt bước ra, lặng lẽ xuống bếp múc tô mì, đứng ở cửa phòng nhìn cô một cái, gắng nghiêm mặt, quăng lại một câu: - Cút đi ăn nè. Sau đó không nhìn cô nữa mà tự về phòng ngủ. Hồ Điệp bò dậy, ăn như hùm như sói không chút tiền đồ. Một tô mì to chưa gì đã thấy đáy, cô để trứng luộc lại trong nước mì, định để cuối cùng từ từ ăn, sau đó lại tự múc cho mình thêm một tô, cô ăn quá nhanh, đầu lưỡi bị bỏng đau. Cô chợt nhớ mấy năm trước mình đến nhà Liễu Dung, uống nửa ly nước trái cây cũng õng à õng ẹo, cảm giác đó như là chuyện của kiếp trước. Ăn một hồi, nước mắt chảy cả vào tô, miệng cô còn ngậm nửa cọng mì chưa cắn đứt, dùng đũa chọc mạnh vào đáy tô, hu hu khóc. Cô khóc, nước mắt rơi vào trong nước súp, cô ra sức lau mặt, cứng ngắc nuốt thứ trong miệng xuống rồi tiếp tục đưa mì nhét vào miệng. Cảm giác nước mì mặn đi.