Mười Lăm Năm

Chương 5 : Cô lập

Hồ Điệp bị hủy chức lớp trưởng tạm thời, ý của thầy là để cô tự kiểm điểm, dồn nhiều sức lực vào chuyện học tập___sợ Hồ Điệp là một cô gái sẽ mất mặt nên Triệu Hồng không nói rõ là cách chức, chỉ tuyên bố sẽ bầu lại ban cán bộ lớp. Rất nhiều năm về sau, khi bọn trẻ đều đã lớn, hồi tưởng lại, mới nhận ra trong con người thầy giáo Triệu Hồng – tổ hợp của Phật Di Lặc và mèo Garfield – là một trái tim dịu dàng như Hello Kitty. Triệu Hồng cố ý dành ra thời gian cả tiết sinh hoạt lớp, bảo Quách Soái viết trên bảng đen dòng chữ “lớp trưởng: một nam một nữ, lớp phó sinh hoạt: một, lớp phó học tập: một, lớp phó kỷ luật: một, lớp phó văn nghệ: một, lớp phó thể dục: một”, sau đó quy tắc là mỗi người lấy ra một tờ giấy, viết tên bảy người, không ghi tên người viết, nộp lên, đọc kết quả phiếu ngay tại chỗ, sau đó bảy người có số phiếu cao nhất sẽ trở thành ban cán bộ lớp, chức vụ cụ thể sẽ do giáo viên chủ nhiệm chỉ định. Cảm giác tồn tại của ban cán bộ lớp tạm thời trước đó vẫn rất cao, ngay cả chức nhàn như Liễu Dung cũng có tên trên bảng kết quả tổng tuyển cử, các bạn học về cơ bản có chút tư duy quán tính, người được chọn chẳng khác mấy với ban đầu, đổi thang không đổi thuốc. Then chốt liền rơi vào chữ “chỉ định”. Thế mới nói Triệu Hồng một mặt là người tốt nhưng mặt khác cũng rất gian trá. Thầy chỉ định Hồ Điệp làm lớp phó học tập___mỗi môn đều có đại diện môn, cho nên “lớp phó học tập” là chức nhàn còn nhàn hơn cả chức lớp phó văn nghệ, đồng thời lại có chút ý khích lệ trong đó___cô bé, chính em là lớp phó học tập đấy, tên trong năm hạng chót thì coi có được không? Còn chức nữ lớp trưởng, ánh mắt Triệu Hồng vô thức nhìn Liễu Dung, vừa nhìn thì thấy cô lại là dáng vẻ ngơ ngơ ngác ngác không biết đang nghĩ gì, thế là bỏ qua cô, người ban đầu là lớp phó kỷ luật – Kiều An được thăng lên một cấp, nghe nói lúc nhỏ vì bị bệnh nên cô ấy đi học muộn một năm, lớn hơn người khác một tuổi nên trông có vẻ chững chạc hơn nhiều, giọng nói cũng trầm thấp hệt như người lớn. Các giáo viên nhắc nhở, một tháng sau kỳ kiểm tra tháng là thi giữa kỳ, lần thi này quan trọng hơn rất nhiều, tất cả môn học đều phải thi, hơn nữa có xếp hạng của cả 16 lớp. 100 người thành tích cao nhất khối sẽ được dán tên trên bảng lớn, còn đặt một cái tên vô cùng đáng ăn đòn là “top 100”, tiếng tăm cao đến mức người và thần căm phẫn, ngay cả bác gái bán mứt quả ở cổng thỉnh thoảng gặp phụ huynh học sinh đợi con em cũng sẽ lắm lời hỏi một câu: - Con chị học tốt chứ, vào được top 100 không? Kỳ kiểm tra tháng giày vò một phen vừa trôi qua lại tới báo động cấp bách của kỳ thi giữa kỳ, bầu không khí lười nhác hồi mới khai giảng đã bị quét sạch sành sanh. Thậm chí không biết là học sinh xúi quẩy của lớp nào bày đầu chơi trò đến trường sớm một tiếng, tự lớn tiếng học bài, kế đó ngày càng nhiều người bắt chước theo, đợi đến lúc thi giữa kỳ thì nghiễm nhiên đã trở thành yêu cầu giờ giấc bắt buộc ngầm quy định của các lớp. Liễu Dung làm bài tập luôn nhanh hơn người khác, lúc tự học không có chuyện gì làm, cô vẫn tiếp tục “tật xấu” trước đây, rút một quyển sách giải trí trong hộc bàn ra từ từ xem, hoặc lấy vở vẽ ra từ từ vẽ tranh trong “Comic Fans” (1). (1) Comic Fans: một tạp chí rất hot của TQ về manga anime Nhật Bản. Khi đó tạp chí “Comic Fans” mới bắt đầu phát hành ở các sạp báo lớn nhỏ, bìa màu sắc rực rỡ của nó luôn thử thách năng lực chịu đựng của tiền tiêu vặt không tính là nhiều của Liễu Dung, cô mua về luôn không nỡ xem quá nhanh, xem qua hai ba lần, chọn ra bức tranh mình thích để vẽ lại mới được. Thái độ Vu Hiểu Lệ không biết từ lúc nào đã thay đổi, có lời muốn nói đều không chịu nói với Liễu Dung, trong khi tình cảm với Cao Tinh bàn trên càng lúc càng thân thiết. Ngày hôm đó Liễu Dung liếc thấy không có giáo viên, bèn thoải mái bày “Comic Fans” ra bàn___ Trong lớp, mỗi người một cái bàn, nhưng bàn của hai người kế bên sẽ kê sát vào nhau, những người thân thiết thì để đồ đạc loạn xạ nên trông giống như hai người cùng dùng chung bàn. Vu Hiểu Lệ tự học, vô tình nhìn qua bên Liễu Dung, phát hiện cô đã phác họa ra đường nét khái quát của cô gái trên vở, cô ấy không biết tại sao lại thình lình bùng nổ, dịch bàn mình ra bên cạnh khoảng 10cm. Chân bàn ma sát với sàn tạo ra tiếng “Kéttttt” chói tai, các bạn xung quanh đều giật mình, Vu Hiểu Lệ nghiêm mặt, không ngẩng đầu lên, giống như muốn chôn mặt vào vở bài tập vậy. Sau đó đa phần ánh mắt đều nhìn Liễu Dung khiến cô hơi lúng túng, tưởng mình quấy rầy Vu Hiểu Lệ học hành, bèn cẩn thận cất sách manga vào, đặt trên đùi, đồng thời hơi dịch dịch qua bên cạnh, chiếm một góc bàn nho nhỏ, tiếp tục tô tô vẽ vẽ trên vở vẽ. Nhưng lại qua một lát, khuỷu tay Vu Hiểu Lệ chợt hất mạnh lên, thở dài vô cùng khoa trương, nghiêng người, khoanh tay về trước, gần như trưng ra tư thế quay ngoắt lưng về phía Liễu Dung. Nam sinh bàn sau tên Uông Dương đang gục trên bàn ngủ, bị đánh thức, Liễu Dung nghe cậu ta mắng thô tục: - Mấy con mắm này làm gì thế, giật cả mình. Tiết tự học kết thúc, bắt đầu có người thu dọn cặp sách chuẩn bị về nhà, Thường Lộ Vận quay đầu mượn bài tập logarit toán, thoáng thấy vở vẽ của Liễu Dung, bèn muốn xem, sau đó thuận miệng nói: - Bài tập của cậu làm xong cả rồi à? Liễu Dung gật đầu, còn chưa nói gì, Vu Hiểu Lệ bên cạnh đã cười lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn, lên giọng: - Đương nhiên, người ta là ai chứ, có thể giống người bình thường như chúng ta sao? Sau đó cô ấy cầm cặp sách của mình lên bỏ đi, cái bàn vẫn để nguyên cách bàn Liễu Dung khoảng 10cm. Thường Lộ Vận không biết mình đã nói sai gì, nhìn bàn rồi lại nhìn Liễu Dung: - Hai cậu sao lại ngồi như vậy? Liễu Dung cười vờ như không có chuyện gì: - Sách trên bàn mình bày cao quá, chắn tầm mắt cô ấy, vở bài tập mình để chỗ cậu nhé, ngày mai cậu trả mình, mình đi trước đây. Đôi lúc, sự tồn tại của vài người đối với người khác là chuyện vô cùng đáng hận___với sự nhạy cảm kỳ lạ và sức lĩnh hội của một cô gái ở tuổi Liễu Dung, cô mơ hồ hiểu được tại sao Vu Hiểu Lệ lại nhắm vào mình. Bề ngoài cô tỏ ra không sao cả nhưng trong lòng lại ngầm chôn một hạt giống không vui. Thường Lộ Vận ừ một tiếng, vội vàng nhét đồ vào cặp, vừa nhét vừa nói: - Cậu đợi với, mình đem về nhà xem, tụi mình cùng đi. Cô ấy đứng dậy quá mạnh, va lệch một góc bàn Liễu Dung, lúc này đã là trung thu, thời tiết dần lạnh, quần áo trên người bọn trẻ cũng nhiều, cô ấy cũng trông càng mập hơn, Cao Tinh cười nhạo, nói một câu không biết là mỉa mai hay đang đùa: - Ôi chao, cậu xem cậu va rớt đồ người ta kìa, như con heo mập vậy. Liễu Dung bên cạnh bị lời nói và biểu cảm của Cao Tinh làm cau mày, nhưng Thường Lộ Vận chỉ thoáng dừng lại, không nói gì, cười cười, giống như không nghe thấy, nói với Liễu Dung: - Đi thôi. Hai người họ đi đến cửa, Liễu Dung còn có thể nghe Cao Tinh lớn tiếng nói với một cô gái bên cạnh: -...Phải đấy, mình bị chèn ép lắm, ngày nào cũng chen khiến mình còn có một chỗ chút xíu... biết làm sao đây? Nhịn thôi! Ai bảo mình bị ép... haiz. Sau đó mấy cô gái vừa che miệng vừa xì xào như mắng người, cười rộ lên, Liễu Dung không chịu nổi, quay đầu nhìn lại, lòng bỗng dưng nhớ tới lời Uông Dương___mấy con mắm này, đệch mợ y như gà mái. Cô nghiêng đầu nhìn Thường Lộ Vận, cô gái có thể xem như hai người ráp lại này cúi đầu nhìn xuống đất, môi khẽ mím, mái tóc hơi dài xõa bên thái dương, phất phơ nơi gò má. Thế là Liễu Dung cũng trầm mặc, theo Thường Lộ Vận ra ngoài, tựa như rời khỏi một thế giới, càng đi càng xa, càng đi càng hoang vắng... Mà đây chỉ là bắt đầu. Lại một tiết ngữ văn nọ, cô giáo bảo mọi người thảo luận với bạn cùng bàn về ý nghĩa chính của tiêu đề một bài văn, thời gian là năm phút, Liễu Dung nghiêng đầu nhìn Vu Hiểu Lệ, đuôi mắt cô ấy thoáng nhìn rồi vô cùng tự nhiên tránh tầm mắt cô, đưa tay chọc chọc Cao Tinh bàn trước đang nói chuyện với Thường Lộ Vận, cười hỏi: - Thảo luận chứ? Cao Tinh nói: - Thảo luận với bạn cùng bàn của cậu kìa. Vu Hiểu Lệ cười quái đản: - Dẹp, người ta là người chung cấp độ với chúng ta sao? Liễu Dung ngồi thẳng không coi ai ra gì, mắt điếc tai ngơ lời họ nói, tự dùng ngòi bút chọc chọc vở ngữ văn. Cảm giác mỗi giờ mỗi phút như bị kéo dài ra, kéo tới mức... giống như độ dài khoảng 10 cm giữa bàn cô và bàn Vu Hiểu Lệ, khoảnh khắc ấy, cả người cô như bay vào không khí, không nơi dựa dẫm, một ngày như thể một năm. Thường Lộ Vận nghiêng nửa người qua, chiếm không gian càng lớn, khiến bàn cô hơi nhếch lên một góc nhỏ. Họ nói cô như thế mà cô giống như hoàn toàn không thèm để ý. Liễu Dung bĩu môi rất không hiểu nổi, nghĩ thầm, Vu Hiểu Lệ đi chết đi. Bề ngoài, Vu Hiểu Lệ và Liễu Dung vẫn duy trì quan hệ bạn cùng bàn thân thiết, với cái lý do rởm “sách mình cao quá, chắn tầm mắt cô ấy” của Liễu Dung, Vu Hiểu Lệ ngầm thừa nhận không chút nguyên tắc___các cô không cãi nhau, không mâu thuẫn, không hề có. Chỉ là xuất phát từ một nguyên nhân nào đó, chúng ta nhìn nhau không thuận mắt mà thôi. Mối quan hệ vi diệu như vậy duy trì đến lúc nghỉ giữa giờ một ngày nọ, không biết là ai đưa ra một đề tài vô cùng tẻ nhạt___trên đời này nhiều người điếc hay nhiều người câm hơn. Liễu Dung nói như đùa: - Nghe nói là nhiều người điếc hơn, mười điếc chín câm mà. Vu Hiểu Lệ quái gở nói: - Có hiểu không hả, toàn nói bậy, nhà các cậu mới nhiều người điếc đấy, rõ ràng là người câm nhiều hơn nhé. Liễu Dung không biết mình có phải thiên tài bẩm sinh hay không, khoảnh khắc ấy nụ cười trên mặt cô không hề cứng lại, còn vô cùng tự nhiên nói tiếp: - Sao mình không biết chứ, dì mình là giáo viên ở trung tâm giáo dục đặc biệt đấy___nè, chỗ các cậu có ai mua “Âm nhạc thời nay” số kỳ này chưa? Sáng sớm mình tới thấy có người mua rồi kìa. Lại dời đề tài đi hướng khác. Có lẽ câu “nhà các cậu mới nhiều người điếc đấy” như cái xương cá sắc bén mắc kẹt trong lòng cô, Liễu Dung chợt hơi hiểu tâm trạng của Lương Tuyết ngày hôm đó khi cầm cây lau nhà liều mạng phản kích. Đó là một loại tâm trạng oán hận... không, là oán thù. Học sinh xuất sắc văn minh, nữ sinh ngoan ngoãn Liễu Dung thầm nghiến răng nghiến lợi lục lọi những lời mắng chửi của bạn học Uông Dương, cuối cùng tìm ra được 1 câu vô cùng thô lỗ___Vu Hiểu Lệ, sau này cô đẻ con không có lỗ đít!