Mười Lăm Năm

Chương 20 : Chiến tranh không khói súng

Cuối cùng có lẽ là Lương Túc vẫn về nói với Lương Tuyết, qua vài ngày, Liễu Dung nhận được thư của Lương Tuyết, do vậy quang vinh trở thành người nguyên thủy duy nhất trong lớp còn dùng loại phương pháp ban sơ này để liên lạc với bạn cũ. Bảo Lương Tuyết gọi điện thoại là điều khó khăn, vì điện thoại phải tốn tiền điện thoại, nếu bị bà nội cô ấy thấy thì tuyệt đối là tai nạn, ngày tháng đi học bỗng chốc sẽ trở nên căng thẳng, lời nói dối của thầy lớp 9 năm xưa “thi đậu cấp 3 là tụi em sẽ nhẹ nhàng” không ngừng tự vả mặt, hai người đều bắt đầu bận rộn, chỉ có thể thỉnh thoảng dùng thời gian tiết tự học viết một phong thư liên lạc____dù từ trường số 8 qua trường số 1 chỉ cần ngồi xe buýt qua hai trạm. Trường số 1 có thời gian tự học sớm, bình thường Liễu Dung đều lợi dụng thời gian này để đọc thư hồi âm. Tuy gọi là “đọc sớm” nhưng các bạn đều cực kỳ nội liễm, dù thật sự “đọc” cũng chỉ làm khẩu hình đọc thầm trong yên lặng, cả phòng chỉ còn tiếng đọc rì rầm nho nhỏ, người duy nhất tương đối hào phóng chính là Thường Lộ Vận. Liễu Dung nhìn cô ấy, cảm thấy chỉ còn thiếu lắc lư đầu mà thôi (1), nam sinh ngồi phía trước quay đầu lại, sắc mặt khó coi liếc cô ấy hai lần, Thường Lộ Vận vẫn lớn giọng như cũ vô cùng tập trung học bài. (1) Cách học của sĩ tử thời xưa là đọc sách phải lắc lư đầu và đọc cho thật to. Liễu Dung thu tầm mắt, xem thư Lương Tuyết viết__ “...Vừa xong kiểm tra tháng, cậu chắc chắn lại đứng nhất nhỉ? Ha ha, mình biết cậu đi đâu cũng không thành vấn đề, mình đã thấy được chỗ tốt của trường số 8 rồi, không có đám người như cậu đè lên, đời mình cũng kiểm tra được nhất lớp một lần, đúng là cá mắm trở mình, có thể lĩnh hội được cái sung sướng năm xưa của cậu...” Liễu Dung lặng lẽ nhếch môi, quyết định không trả lời vấn đề này. Cô ngẩng đầu nhìn lớp tự học, đồng thời cũng tự lẩm bẩm đọc mấy từ tiếng Anh gì đó, lòng hơi không thoải mái__kỳ kiểm tra tháng này Liễu Dung không còn nhất lớp nữa, tuy chỉ kém người nhất lớp 6 điểm nhưng lại đứng hạng 6, mấy hạng phía trước bám nhau san sát, kém 1 điểm đã phải tuột xuống một hai thứ hạng. Thường Lộ Vận thở phào, lật sang trang kế tiếp, nam sinh đằng trước dùng gáy sách đập mạnh xuống bàn, nhỏ giọng nói “không chịu nổi”. Liễu Dung cau mày, cảm giác như mình quả thực thấy Vu Hiểu Lệ phiên bản nam, Thường Lộ Vận vẫn vô tri vô giác như cũ. Hiện tại mỗi ngày Thường Lộ Vận đến lớp sớm một tiếng so với người khác, buổi trưa không nghỉ trưa mà vào lớp tự học, lần kiểm tra tháng này cô ấy hạng 30, Liễu Dung cho rằng cô ấy sẽ khóc____rất nhiều người đều lén khóc, khi mỗi người họ tới đây đều tự xưng là thiên tài, nhưng dù là một đám thiên tài thật đi chăng nữa, vẫn sẽ có người đứng nhất và người đứng cuối. Giống như chỉ trong nháy mắt, đại đa số họ liền từ học sinh xuất sắc được thầy và các bạn nâng niu trong lòng bàn tay rơi xuống thành học sinh trung bình thậm chí là học sinh kém vô cùng đáng thương, chênh lệch này đúng là có hơi lớn, bởi vậy, trường trung học số 1 đặc biệt mở lớp phụ đạo tâm lý cho học sinh lớp 10, tiếc rằng khi đó mọi người không phải đang ngủ bù thì chính là làm bài tập ôn tập khác, không tiếp thu chuyện này. Phụ đạo tâm lý không có nửa xu tác dụng, giáo viên tâm lý còn hễ căng thẳng là lắp bắp... Liễu Dung bĩu môi, cách duy nhất có thể khiến tâm lý họ thăng bằng trở lại chính là quay về thời cấp 2, đứng thứ hạng cao ngạo thị quần hùng__hiển nhiên, đó là chuyện không có khả năng. Nhưng Thường Lộ Vận không khóc, dường như cô ấy đã quen với nỗi đau mà người thường thoạt nhìn không thể chịu nổi, bọn Cao Tinh đã mài giũa cô ấy thành không gì xuyên nổi, Thường Lộ Vận dùng thời gian một buổi chiều sửa lại toàn bộ những bài sai, lấy một quyển vở lớn chép lại từng bài từng bài một, phía sau ghi rõ cách giải đúng cũng như mình đã sai ở bước nào, đã học chỗ nào chưa tốt dẫn tới sai lầm này. Liễu Dung mở một trang giấy viết thư, liếc lên chỗ thầy tiếng Anh một cái rồi bắt đầu hồi âm. Lúc này, Thường Lộ Vận lật qua trang kế tiếp đọc to rõ, nam sinh phía trước rốt cuộc chịu không nổi_____ Liễu Dung nhớ nam sinh ngăm đen ấy tên Hoàng Lỗi, hễ nói chuyện là tay bấm lan hoa chỉ, mắt cong lên u oán__Hoàng Lỗi quay đầu xuống trừng Thường Lộ Vận sắc lẻm, giọng điệu quái gở: - Bạn loud speaker, phiền bạn ngậm miệng lại có được không? Giọng Thường Lộ Vận chợt dừng lại, sững sờ. Hoàng Lỗi cười gằn, quay đầu lên, uốn éo, vén tóc trên ghế: - Làm như chỉ mình cậu biết tiếng Anh í. Bạn cùng bàn của cậu ấy, Trần Gia, cũng khẽ cười nhạo, thấy thú vị bèn quay đầu xuống nhìn Thường Lộ Vận, nam sinh mắt chuột ấy nói giọng bất thiện: - Sức thở của người ta lớn, cậu chưa từng thấy người hát bel canto (2) à, họ đều có vóc dáng này đấy. (2) Bel canto: một nghệ thuật hát opera của Ý. Vóc dáng người ta thế nào mắc mớ gì tới cậu, đâu có biểu cậu cưới cô ấy__Liễu Dung liếc mắt, viết mạnh xuống giấy: “Mình tưởng sinh vật đáng ghét nhất trên thế giới này chính là kiểu đức hạnh như Cao Tinh và Vu Hiểu Lệ, bây giờ cuối cùng mình cũng hiểu, như vậy thực ra chẳng là gì, trên thế giới còn có một loại sinh vật đáng sợ hơn, chính là nam sinh như Cao Tinh và Vu Hiểu Lệ. Cậu tưởng tượng được chứ, thể tổng hợp giữa Quách Soái và Vu Hiểu Lệ, vô địch lắm lắm, nếu nhiều thêm mấy người thì nước Mỹ tính là gì? Nhật Bản tính là gì?” Thường Lộ Vận lẳng lặng cúi đầu lật sách của mình, trầm mặc một lúc, sau đó ngó lơ hai thằng nam bà tám Hoàng Lỗi và Trần Gia, lớn tiếng không coi ai ra gì đọc sách của cô ấy, quả nhiên cô ấy đã trở nên không gì xuyên nổi rồi. Qua một lát, Hoàng Lỗi lại cười nhạo, quay đầu xuống kiếm chuyện: - Là government, không phải ga-ver-ment được không? Cám ơn nha Thường Lộ Vận, cậu muốn làm phát thanh viên cũng phải vuốt lưỡi cho thẳng trước đã nhé, tốt xấu gì cũng đọc cho đúng, đừng để mất mặt. Cười nhạo người khác là có thể thể hiện mình giỏi sao? Đồ ẻo lả__ngòi bút Liễu Dung dừng lại. Hoàng Lỗi quay qua chỗ khác, miệng vẫn lải nhải không thôi với người bên cạnh: - Ga-ver, cậu nghe cô ấy đọc không? Ga-ver, buồn cười quá, Chin-glish cũng không nói vậy đâu, mình đoán cô ấy là Changish, quá sáng tạo. Liễu Dung nghĩ, Vu Hiểu Lệ là bà tám thì Hoàng Lỗi là bà chín. Cô cố ý đẩy mạnh bàn về trước, chồng sách cao cao trên bàn liền rơi hết xuống, đổ ập vào người Hoàng Lỗi khiến cậu ta rụt cổ, sau đó chưa đợi cậu ta lên tiếng, Liễu Dung nở nụ cười áy náy với vẻ mặt vô tội, bóp giọng ra vẻ nhu mì yếu đuối: - Ôi chao, thực ngại quá, mình không cẩn thận làm rơi, cậu có thể nhặt giúp mình không? Thực xin lỗi xin lỗi nha. ___Sao không đập chết tên khốn cậu chứ? Liễu Dung đưa tiết mục ngắn này vào trong thư viết cho Lương Tuyết, cuối cùng cảm khái rất văn nghệ: “Mình muốn giống như cậu, cho cậu ta một đấm thật mạnh, tốt nhất là có thể đấm lõm cái mặt rỗ kia, nhưng cuối cùng mình vẫn không làm vậy, hình như mình bẩm sinh đã thiếu năng lực thẳng thắn, ân thù sảng khoái.” Một tuần sau, Liễu Dung nhận được thư hồi âm của Lương Tuyết, dòng cuối cùng: “Lá thư lần trước của cậu, mình có cho anh mình xem, cậu không ngại chứ? Dù sao cũng không có gì riêng tư, mình biết cậu chắc chắn không để ý. Anh ấy bình luận, nói cậu là con nhóc này càng lớn càng chẳng ra sao, có tiềm năng.” Không biết tại sao, mặt Liễu Dung chợt đỏ bừng. Sau kỳ kiểm tra tháng, Liễu Dung lặng lẽ thu liễm lại không ít, cô đã cảm nhận được bầu không khí cạnh tranh kịch liệt ở trường số 1, đồng thời cũng đã hòa vào trong đó, Thường Lộ Vận nói phòng học vào giờ nghỉ trưa có ít nhất 20 người tự học, ngay cả Liễu Dung cũng cảm thấy áp lực, hồi học trường số 5, cô có thể ngồi làm chuyện riêng, cô cảm thấy nếu không có gì bất ngờ thì việc mình đứng nhất là lẽ đương nhiên. Nhưng ở đây thì khác, cô chợt sinh ra cảm giác không xác định____giống như rất lâu rất lâu về trước, lần cô làm mất vị trí số 1 đã từng chất vấn bản thân rồi sau đó lại ném ý nghĩ đó ra sau tai__cô thật sự thông minh hơn người khác ư? Cô thật sự ưu tú như mình nghĩ ư? Cô thật sự có thể dùng thời gian ít hơn người khác để học tốt như người khác ư? Dựa vào cái gì? Cô không nghĩ ra, thế nên cô không tự tin. Người đứng nhất kỳ kiểm tra tháng là nữ sinh tên Triệu Bân Bân, da trắng mắt to, có nam sinh lén nói sau lưng rằng cô ấy là hoa khôi, là hoa khôi tuyệt đối không cùng đẳng cấp với Hồ Điệp. Triệu Bân Bân có lẽ không đẹp tinh tế như Hồ Điệp nhưng lại có khí chất hơn Hồ Điệp rất nhiều, học hành chăm chỉ, người sau giờ học tìm giáo viên để hỏi nhiều nhất là cô ấy, nhưng cô ấy lại không phải mọt sách, ăn nói rất ngọt, đúng là hoàn mỹ. Kỳ kiểm tra tháng này cô ấy đứng nhất, sau đó các môn có kiểm tra đột xuất thì cô ấy đều đạt được thành tích cao chót vót một cách khó tin khiến người ta ngưỡng mộ. Đôi lúc Liễu Dung ngẩn người với bóng lưng Triệu Bân Bân, mỗi lần như vậy, sự tự tin của cô lại nhanh chóng bay đi, cô nghĩ, tại sao mình không thể làm được? Tướng mạo không bằng cô ấy, học tập cũng không bằng cô ấy... Muốn nhận ra một người có đang ghen ghét người khác dưới thái độ thân thiện bề ngoài hay không vô cùng dễ. Chẳng hạn như khi những nữ sinh khác xúm xít bàn tán sau lưng rằng Triệu Bân Bân hoàn mỹ thế nào, Liễu Dung sẽ không nói một lời; nhưng khi có những kẻ chướng mắt lại không biết nội liễm nói những lời ngu ngốc như “Triệu Bân Bân ngày nào cũng học tới 2 3 giờ tối” “nỗ lực tới mức đó à, chắc chắn không có tác dụng tới lớp 12 đâu” hoặc “Triệu Bân Bân trông cũng bình thường thôi, chủ yếu là biết cách ăn mặc, sửa soạn” thì Liễu Dung mới vô cùng công chính nói một câu: - Đừng nói vậy, người ta học giỏi, vả lại mình thấy cô ấy xinh thật mà. Lúc được cha mẹ hỏi ai đứng nhất lớp, cô sẽ hờ hững nói ra tên Triệu Bân Bân, sau đó trong lúc cha mẹ răn dạy “phải học hỏi cô ấy”, cô vội vàng dời đề tài qua hướng khác. Không thể nào phụ họa người khác khen ngợi cô ấy, vì trong lòng không thoải mái, nhưng lại dựa vào những lời bình ác ý của người khác dành cho cô ấy để thể hiện sự khiêm tốn và không quan tâm của mình... Chính Liễu Dung cũng cảm thấy Lương Túc đánh giá rất đúng, cô càng lớn càng chẳng ra sao. Cô gái từng phản ứng chậm chạp, quen thả hồn tận đẩu tận đâu, luôn chậm hơn người khác, thoạt nhìn hơi ngốc ngốc, thế mà về mặt cay nghiệt lại tăng thêm một thứ là tâm tư thâm trầm. Tuổi thanh xuân mưa dầm mờ mịt, cô bắt đầu càng chạy càng xa trên con đường không lối về “tự cho là tăm tối”. Kỳ thi giữa kỳ đến đúng hạn, kết quả học tập hơn một tháng bình tâm lại của Liễu Dung chính là thắng hiểm Triệu Bân Bân 2 điểm. Thế là cuối cùng cô có thể hờ hững nhắc tới kỳ thi giữa kỳ trong thư hồi âm cho Lương Tuyết, đồng thời “vô tình” nói: “trường số 1 đúng là cạnh tranh kinh khủng, mình chỉ hơn người đứng nhì 2 điểm” tiết lộ sự thực mình đứng nhất qua sự lo lắng giả vờ. Thế là cuối cùng cô có thể chủ động mà chân thành nói một câu khi đám con gái thảo luận quần áo nào đẹp: - Mình cảm thấy cái áo khoác Triệu Bân Bân mặc rất đẹp, có điều cũng chỉ có thể để cô ấy mặc thôi, da cô ấy đẹp. Đúng, cô hoàn mỹ vậy đấy, nhưng tôi vẫn đánh bại cô___ôi, chút tâm tư nho nhỏ của thiếu nữ. Sau kỳ thi giữa kỳ là ngày chủ nhật tươi đẹp không có bài tập, Liễu Dung cuối cùng tìm được thời gian hẹn Thường Lộ Vận và Lương Tuyết tụ tập trong quán trà sữa mà Lương Túc mở. Khi Liễu Dung đội mũ nồi len, ăn mặc kiểu nữ sinh ngoan ngoãn bước vào quán trà sữa của Lương Túc liền nghe một giọng nói vô cùng quen thuộc: - Hoan nghênh quý khách. Cô ngẩng đầu, sau đó hai người đều sững sờ____tên côn đồ lưu manh hôm đó mặc áo lót xách dao rượt họ lại đang đứng trông tiệm của Lương Túc! Liễu Dung sởn tóc gáy, mở to mắt, vô cùng phòng bị trừng phần tử nguy hiểm này. “Áo lót” đã ăn mặc rất bình thường, nhìn thấy Liễu Dung thì lòng vẫn còn sợ hãi lùi về sau một bước dài, chỉ về phía cô, nói: - Cô... cô là... Lương Túc cười hì hì đi tới, thân thiết bá vai áo lót, giới thiệu huynh đệ tốt: - Vị nữ hiệp này chính là người hôm đó đập bể đầu cậu. Liễu Dung, đây là Tiểu Thái, Thái Bảo Quang, em gọi anh Thái hoặc Tiểu Thái đều được, bình thường lúc anh đi học không có đây đều nhờ các anh em trông tiệm giúp. Thái Bảo Quang vô cùng gian nan cười với Liễu Dung, mặt trông hơi đơ cứng: - Lần trước đều là hiểu lầm, hiểu lầm, không đánh không quen biết mà, ha ha... Liễu Dung ngây người trong gió.