Muội khống
Chương 39
Người áo xám thắt lưng trắng, tiên phong đạo cốt, không thể nghi ngờ chính là Thông Nguyên Tử.
Ông chậm rãi đi vào trong sảnh, Liêm bảo chủ tiến lên chào đón.
Cố Mi nhất thời không nghe rõ hai người họ hàn huyên cái gì. Nàng cảm giác đầu óc mình sắp bị làm cho hồ đồ rồi.
Nàng đã từng hỏi Thông Nguyên Tử, Triệu Vô Cực có phải cha ruột của nàng hay không. Câu trả lời của ông là phải.
Mà nàng căn bản cũng có thể xác định, ban đầu đêm đó Triệu Vô Cực lên Tư Quá Nhai nhìn thấy nàng, sau đó hạ nhai cũng là đi tìm Thông Nguyên Tử, là do Thông Nguyên Tử báo cho ông biết, Hồng Dao là nữ nhi của ông.
Nhưng bây giờ, Thông Nguyên Tử lại tới Liêm gia bảo, ngay trước mặt mọi người nói nàng là nữ nhi của Mộ Dung Huyền?
Đâu thật, đâu giả?
Giờ khắc này, đột nhiên Cố Mi cảm giác bản thân chính là một kẻ ngốc. Nàng nghĩ nàng hoàn toàn bị Thông Nguyên Tử dắt mũi dẫn đi.
Trong tay bỗng nhiên căng lên, nàng cúi đầu, Liêm Huy nhìn thấy lo lắng trong ánh mắt nàng.
"Hồng Dao, đừng sợ. Có ta ở đây, sẽ không có chuyện gì đâu." Hắn nhẹ giọng an ủi.
Cố Mi cười khổ. Nàng không cho là hôm nay nàng sẽ không có việc gì. Nữ nhi của kẻ thù, cho dù hôm nay nàng có thể sống ra khỏi Liêm gia bảo này, nhưng sau đó thì sao?
Trang Thu Dung sẽ bỏ qua cho nàng ư? Rốt cuộc là có chuyện gì với Thông Nguyên Tử? Còn nữa nàng bỗng nhiên nhớ tới lúc ban đầu xuống núi, có mười hắc y nữ tử cướp đường. Mà đối tượng muốn cướp chính là nàng.
"Liêm Huy." Nàng than nhẹ: "Xem ra cuối cùng đời này, muội và huynh vô duyên rồi."
Trang Thu Dung thắng. Nàng ta thắng triệt để. Hơn nữa còn thắng đẹp như vậy đấy.
Trải qua chuyện lần này, Liêm Huy có thể sẽ cưới bất kỳ nữ nhân nào trong thiên hạ này, nhưng tuyệt đối không phải là Cố Mi.
Hai mắt Liêm Huy bỗng nhiên nhíu chặt, sức lực nắm tay nàng đủ để bóp nát nàng.
"Sẽ không đâu, Hồng Dao, sẽ không. Ta nói rồi, ta chỉ cần muội. Bất kỳ nữ nhân nào khác, ta cũng không cần."
Cố Mi đột nhiên rất muốn khóc. Nàng cũng rất muốn sống đơn giản như thế, vui vui vẻ vẻ cùng Liêm Huy trải qua cả đời.
Mọi cố gắng Liêm Huy đã làm, nàng đều nhìn thấy. Vốn là người ghét nhất chuyện làm ăn, nhưng phải buông đao kiếm trong tay đi cầm bút lông; vốn là người xưa nay lười nói thêm mấy câu với người lạ, nhưng vẫn phải cùng chưởng quỹ ra ngoài chào hỏi.
Nhưng mệt mỏi như vậy, sau khi trở về chưa bao giờ thổ lộ nửa câu trước mặt nàng. Hắn nói với nàng chỉ cần an tâm làm thê tử của hắn là được. Những việc khác, để hắn xử lý.
Nhưng luôn luôn không được như mong muốn.
Nàng ngẩng đầu lên, chớp mắt mấy cái, để cho nước mắt chảy vào trong. Sau đó từ từ, nhưng dùng sức giãy khỏi tay Liêm Huy, chậm rãi đi đến trước mặt Thông Nguyên Tử.
"Sư phụ." Nàng chắp tay, giọng nói bình tĩnh.
Thông Nguyên Tử xoay người lại nhìn nàng. Ánh mắt kia lần đầu tiên nàng nhìn thấy đã cảm thấy bi thiên mẫn nhân*, bây giờ vẫn như vậy.
"Hồng Dao." Ông than nhẹ, lại không nói gì thêm.
Còn Liêm Huy đã xông tới, giọng nói khó giấu được kích động: "Sư phụ, không phải người đã nói, Hồng Dao là một cô Nhi. Muội ấy làm sao có thể là nữ nhi của Mộ Dung Huyền?"
Thông Nguyên Tử nhìn hắn, ánh mắt không buồn không vui. Sau đó ông quay sang Liêm bảo chủ, thở dài nói: "Mười bảy năm trước, Mộ Dung Huyền đem người đến bức hôn. Vì bảo vệ trăm năm cơ nghiệp Hoa Sơn, sư phụ phải giao Trác Dao sư muội ra. Việc này oanh trấn võ lâm, cũng là nỗi nhục nhã vô cùng của Hoa Sơn ta. Từ đó, sư phụ chịu nhục, Vô Cực sư đệ tức giận xuống núi, Hoa Sơn chia năm xẻ bảy. Những điều này, Liêm bảo chủ chắc cũng đã biết?"
Liêm bảo chủ gật đầu, phẫn hận mắng một câu: "Tên súc sinh Mộ Dung Huyền này. Mỗi chuyện hắn làm đều đáng bị thiên đao vạn quả."
Thông Nguyên Tử tiếp tục thở dài, giọng nói xót thương: "Chúng nhân Hoa Sơn từ đó không hề xuống núi, ngày đêm khổ luyện võ công, chỉ vì một ngày có thể rửa sạch nỗi nhục hôm đó. Đúng mười bốn năm sau, vào một đêm khuya, Trác Dao sư muội cả người bị thương đột nhiên quay về Hoa Sơn. Mà bên cạnh, còn dẫn theo một hài tử ba tuổi."
Không cần phải nói, đứa bé này chắc chắn là Hồng Dao.
"Sư muội nói với ta, trong Huyền Ly giáo đột nhiên nội biến, nghĩ đến Mộ Dung Huyền thập tử nhất sinh, đã không còn khả năng sống sót. Còn muội ấy liều mạng mang theo hài tử này trốn thoát. Chỉ hi vọng ta nể tình đồng môn năm xưa, có thể thu nhận đứa bé này, nuôi dưỡng nó thành người."
"Đứa bé đó, quả thực là con Mộ Dung Huyền?" Liêm bảo chủ nắm chặt tay, nhìn chằm chằm Cố Mi, dường như ánh mắt có thể phát ra lửa, hận không thể đốt nàng thành tro bụi ngay lập tức.
Còn Liêm Huy, trên mặt hắn đã xám trắng.
Thông Nguyên Tử gật đầu: "Đứa bé này chính là Hồng Dao. Ban đầu, ta cũng hơi khó xử. Nếu bàn về phụ thân nó, chúng nhân Hoa Sơn ta hận không thể ăn thịt, uống máu, giải trừ mối hận trong lòng. Còn mẫu thân nó, mẫu thân nó, ai da, đương nhiên là sư muội ta, cũng là bị ép. Nói đến đây, tất cả chúng chân Hoa Sơn ta đều mắc nợ muội ấy. Dưới mọi khó xử, cuối cùng ta vẫn đồng ý với sư muội, thu nhận đứa bé này, dạy dỗ trưởng thành. Nhưng cả đời sẽ không nói phụ mẫu nó là ai, chỉ đành nói nó là một cô nhi. Sư muội ta cũng đồng ý, toại nguyện lìa trần ngay hôm đó."
"Sư phụ." Cố Mi bỗng nhiên ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn ông, hỏi một câu: "Lúc đầu nếu người đã đồng ý với mẹ con, cả đời sẽ không nói phụ mẫu con là ai, tại sao hôm nay, tại sao người lại nói ra? Đây chẳng phải là lật lọng hay sao?"
Mẹ nó. Cái gì gọi là ra vẻ đạo mạo, cái gì gọi là trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu, Cố Mi nghĩ hôm nay nàng rốt cuộc đã được mở mang kiến thức.
Con mẹ nó ông giả bộ nữa đi. Ở trước mặt mọi người giả bộ một đại tông sư, kỳ thực xé bỏ lớp mặt nạ kia ra, bên trong là thứ gì, chỉ có mình ông biết.
Giọng nói Thông Nguyên Tử vẫn không bi không hỉ như trước, vô khởi vô phục. Dường như ông ta đứng ở trên cao, nhìn chúng sinh thiên hạ này ly ly hợp hợp, thế nhưng trong mắt ông ta, chẳng qua là mây khói thoảng qua mà thôi.
"Hồng Dao." Ông nhẹ giọng nói: "Con đang trách ta?"
Cố Mi cười nhạt. Nếu ông đã biết hết rồi, ta đây cũng không nói thêm gì nữa.
Thông Nguyên Tử nói tiếp: "Mặc dù con trách ta, nhưng hôm nay, ta cũng không thể không nói ra. Mười một năm trước, đệ đệ Liêm bảo chủ bị Mộ Dung Huyền giết chết, việc này người trong giang hồ đều biết. Mà bây giờ, con muốn thành thân với Huy Nhi, ta nghĩ, Liêm bảo chủ có quyền biết chân tướng thân thế của con."
Cố Mi thật muốn vỗ tay khen ngợi.
Chỉ là nàng vẫn không đoán được trong hồ lô của Thông Nguyên Tử là thuốc gì.
"Sư phụ." Nàng cười nhìn về phía ông: "Thiên hạ này, người biết thân thế của ta, e rằng cũng chỉ có một mình người thôi?"
Ngụ ý là, cha mẹ ta là ai, đó là do ông định đoạt.
Trong mắt Thông Nguyên Tử khẽ dao động, con ngươi xám tro màu mực vẫn không có biến hóa rõ ràng.
"Hồng Dao đây là không tin vi sư nói sao?"
Nàng có thể cười khẩy không? Ông bảo ta làm sao tin? Mới vừa hơn một tháng trước, ông nói với ta, phụ thân ta là Triệu Vô Cực. Còn bây giờ, ông lại nói với ta, phụ thân ta là Mộ Dung Huyền, lát nữa, ông có thể nói với ta, thực ra Thông Nguyên Tử ông mới chính là phụ thân ta hay không?
Thông Nguyên Tử chuyển hướng sang Liêm bảo chủ: "Liêm bảo chủ có tin lời của tại hạ hay không?"
Từ lúc Liêm bảo chủ nghe ông ta nói xong, vẫn luôn nhìn chằm chằm Cố Mi. Nếu như ánh mắt có thể biến thành dao, Cố Mi nghĩ, chắc là toàn thân nàng sẽ cắm đầy dao mất.
"Đại sư võ lâm thái đẩu, nhất ngôn cửu đỉnh, Liêm mỗ sao có thể không tin. Chỉ là đại sư, nếu ngài cũng biết đệ đệ ta bị Mộ Dung Huyền giết chết, tuy rằng bây giờ Mộ Dung Huyền đã chết, nhưng cha sai nữ đền, đạo lý hiển nhiên. Hồng Dao này, thứ cho Liêm mỗ vô lễ, không cho phép nàng ta sống ra khỏi Liêm gia bảo ta."
Cố Mi cười nhạt. Có bản lĩnh thì đi tìm Mộ Dung Huyền báo thù. Mười một năm nay, ta không tin ông không có cơ hội tìm Mộ Dung Huyền báo thù. Chẳng qua là đánh không lại người ta, đợi đến khi người ta đã chết, ngược lại tới tìm ta gây phiền phức.
Điển hình của việc bắt nạt kẻ yếu.
Liêm bảo chủ nhìn ánh mắt Cố Mi mang theo phẫn hận. Cố Mi cười nhạo, không tại sao cả, chợt nhớ tới trâu đực bị chọc giận trong thế giới động vật mà thôi.
Liêm Huy bước một bước chắn trước mặt Cố Mi: "Phụ thân, việc năm đó không liên quan đến Hồng Dao."
Liêm bảo chủ nghe vậy, trực tiếp vung ra một cái bạt tai.
Liêm Huy không tránh. Trên khuôn mặt tuấn tú chẳng mấy chốc hiện lên năm đầu ngón tay rõ ràng.
"Nghịch tử." Liêm bảo chủ tức giận đến mức cả người run lên, ngón tay chỉ vào Liêm Huy cũng run rẩy.
"Lão gia." Liêm phu nhân vội vàng tiến đến. Mà Trang Thu Dung cũng vội vàng nhích lại gần.
Cố Mi nghĩ, tất thảy mọi việc trước mắt đây, trong mắt nàng chẳng qua là một trò khôi hài. Nếu như không phải có Liêm Huy ở đây, nàng đã sớm nghĩ ra cách rời khỏi.
Đây là con mẹ nó chuyện gì.
Nhưng Liêm Huy không lui lại. Hắn vẫn nắm thật chặt tay Cố Mi, đứng ở đó, thản nhiên đối mặt với lửa giận của Liêm bảo chủ.
Cố Mi thực sự muốn khóc.
"Liêm Huy." Nàng nhẹ giọng nói bên tai hắn: "Vô dụng thôi. Buông tay đi."
Liêm Huy bỗng nhiên quay đầu lại nhìn nàng, kiên định nói: "Không. Ta vĩnh viễn sẽ không buông tay."
Cuối cùng nước mắt Cố Mi cũng rơi xuống.
"Liêm bảo chủ." Giọng nói lạnh lùng của Thông Nguyên Tử bỗng vang lên: "Mặc dù ta đã nói rõ thân thế Hồng Dao với ngài, nhưng năm đó ta cũng đã đồng ý với sư muội, đời này, bảo vệ tính mạng hài tử của muội ấy chu toàn."
Lời này của ông nói ra, Liêm bảo chủ có lẽ tạm thời không dám động đến Cố Mi.
Thực lực của Thông Nguyên Tử, ông ta cũng phải cân nhắc một chút.
"Nhưng thù của đệ đệ, ta không thể không báo."
"Theo ta được biết, Mộ Dung Huyền còn có một người con trai, tên là Mộ Dung Trạm, chính là giáo chủ Huyền Ly giáo hiện nay. Mấy năm nay mặc dù Huyền Ly giáo thoái ẩn giang hồ, không ai biết được hành tung. Trước đó vài ngày ta nhận được tin tức, có giáo chúng Huyền Ly giáo xuất hiện ở phía nam. Có lẽ, ngày Liêm bảo chủ báo thù cho lệnh đệ không còn xa nữa."
Liêm bảo chủ đương nhiên không muốn để mặc cho Cố Mi rời đi. Ông nhìn Cố Mi nghiến răng nghiến lợi, hai tay càng ngày càng nắm chặt.
Cuối cùng, rốt cuộc ông ta cũng quay người sang, vung tay lên: "Cũng được. Đại sư đã nói như vậy, Liêm mỗ không thể không theo. Ngài mang nàng ta đi đi. Chỉ là, cả đời nàng ta không được bước vào Liêm gia bảo ta một bước."
Cố Mi không muốn theo Thông Nguyên Tử rời khỏi. Rốt cuộc ông ta có mưu toan gì, Cố Mi không biết, nhưng tóm lại không phải tốt lành gì.
Hơn nữa, vừa vào tay ông ta, ai biết kết cục của nàng là gì?
Thông Nguyên Tử đi tới, chìa tay ra với Cố Mi: "Hồng Dao, theo ta quay về Hoa Sơn đi. Ta đã đồng ý với mẹ con, cả đời này sẽ chăm sóc con thật tốt."
Cố Mi lùi về phía sau hai bước.
Lần này quay về Hoa Sơn, có lẽ cả đời này nàng sẽ không có cơ hội xuống núi lần nữa.
Nhưng nàng không biết nên làm gì bây giờ. Bây giờ nói cái gì cũng không được, trước khi có câu nói kia của Thông Nguyên Tử, cho dù nàng không phải là nữ nhi Mộ Dung Huyền, nhưng trong mắt bọn họ đã công nhận sự thật này rồi.
Nếu như luận võ công, nàng cũng tự nhận tuyệt đối không so được với Thông Nguyên Tử.
Nàng không có lời nào để nói, thậm chí không có đường trốn, chỉ có ngoan ngoan nghe lời.
Nhưng Liêm Huy bỗng nhiên chắn trước mặt nàng: "Sư phụ, Hồng Dao không thể đi theo người."
Tay Thông Nguyên Tử cũng không thu lại. Ông nhìn đại đệ tử Liêm Huy, trong mắt không có bất kỳ tâm tình gì: "Vì sao?"
"Bởi vì, nàng là thê tử của con. Ngoại trừ bên cạnh con, nàng sẽ không đi đâu hết."
Thông Nguyên Tử không nói gì. Chốc lát, ông mới thu tay lại, nhìn về phía Liêm bảo chủ: "Liêm bảo chủ?"
Ông ta không hỏi gì cả, nhưng Liêm bảo chủ đã vọt tới trước mặt Liêm Huy, lại là một cái bạt tai.
Âm thanh bốp vang lên, Liêm Huy vẫn không né tránh.
"Liêm Huy, Liêm Huy." Cố Mi nắm chặt tay hắn, nhưng lại không biết làm thế nào mới tốt.
Liêm Huy nhìn nàng, hai bên mặt đều là năm dấu tay đỏ tươi.
Nhưng hắn vẫn gượng cười, nhẹ giọng an ủi nàng: "Có ta ở đây. Đừng sợ."
Nước mắt Cố Mi chảy xuống, nàng không ngừng gật đầu, hai mắt đẫm lệ, mơ hồ nhìn hắn, run rẩy hỏi: "Có đau không?"
Liêm Huy nở nụ cười: "Không đau."
Sau đó, hắn bỗng lên giọng, quát: "A Lục."
A Lục vẫn luôn trốn ở ngoài cửa nghe ngóng động tĩnh trong phòng run rẩy đi vào: "Thiếu... thiếu gia."
"Đưa thiếu phu nhân về phòng."
Hắn khẽ đẩy Cố Mi một cái, nhẹ giọng nói bên tai nàng: "Muội đợi trong phòng là được, đừng đi đâu. Những chuyện khác, để cho ta giải quyết."
Cố Mi chỉ có thể nức nở liên tục gật đầu, không nói nên lời.
Nàng ngồi ngây ngốc bên cạnh bàn trong phòng, nhìn ánh nến nhảy nhót trên bàn đến thất thần.
A Lục đã được nàng phái đi thăm dò tin tức. Nhưng vì sao đã lâu như vậy rồi nàng ấy vẫn chưa về?
Liêm Huy, Liêm Huy. Nàng bám chặt lên mép bàn, trong lòng bất an. Một mặt hận không thể giết chết phụ thân nàng, một mặt không biết sư phụ có tâm tư gì, hai cái này, cái nào cũng khó đối phó.
Nàng không biết Liêm bảo chủ sẽ làm gì Liêm Huy. Nhưng theo tính cách của Liêm Huy, hắn chắc chắn sẽ không lùi bước.
"Hồng Dao cô nương, Hồng Dao cô nương."
A Lục bỗng nhiên đẩy cửa phòng, thở hổn hển gọi nàng.
Cố Mi lập tức đỡ bàn đứng dậy, giọng nói có chút run rẩy: "Sao rồi?"
"Hồng Dao cô nương mau tới đi, lão gia đang ở từ đường dùng gia pháp với thiếu gia."
Gia, gia pháp? Cố Mi không biết gia pháp nhà Liêm Huy là cái gì, nhưng nhìn bộ dạng A Lục, hình như, hình như rất đáng sợ.
"Gia pháp là cái gì?"
A Lục đứng vững, cuống cuồng khoa chân múa tay: "Roi da trâu to như này, còn ngâm qua nước. Thiếu gia quỳ ở đó, không động đậy. Lão gia, lão gia ít nhất đã vung ra ba mươi năm mươi roi rồi."
Cố Mi quay người chạy. A Lục ở đằng sau vội vàng đuổi theo nàng: "Hồng Dao cô nương, từ đường ở bên kia, bên kia."
Trong đầu Cố Mi hỗn loạn. Nhưng vẫn nhớ quay đầu nói với nàng ấy: "Ngươi mau đi báo tin cho Liêm phu nhân, gọi bà ấy tới. Nhanh lên, nhanh lên."
A Lục vội vàng đáp lại một tiếng, xoay người chạy đi.
Cố Mi lấy lại bình tĩnh, túm lấy một gia đinh bên đường, bắt hắn dẫn nàng đến từ đường Liêm gia.
Còn chưa vào tới nhà, nàng đã nghe thấy âm thanh tức giận của Liêm bảo chủ và từng tiếng roi da vang lên.
"Nghịch tử. Nhìn vào tổ tiên Liêm gia ta đi, còn bài vị nhị thúc ngươi nữa, ngươi vẫn còn cố chấp nói muốn lấy nữ nhi của kẻ thù làm vợ hay sao? Ngươi nói đi, nói đi."
Từng tiếng roi da vang lên trong đầu Cố Mi. Sau đó nàng nghe thấy giọng nói trầm muộn của Liêm Huy: "Phụ thân, thù hận của tổ tiên lúc đó, không liên quan đến Hồng Dao. Nàng là thê tử của con, con đã đồng ý với nàng, đời này sẽ không xa không rời nàng. Con đã nói, thì con nhất định phải làm được."
Liêm bảo chủ tức giận đến cả người run lên, lực vung roi cũng nặng hơn.
"Nghịch tử. Ngươi đã quên năm đó nhị thúc ngươi chết như thế nào rồi sao? Liêm gia ta có con cháu như ngươi, quả thật là đánh mất hết mặt mũi liêm gia ta. Nếu như vậy, thà rằng ta đánh chết ngươi đi."
Cố Mi đứng ở cửa, nhìn sau lưng Liêm Huy đã máu thịt lẫn lộn, chỉ cảm thấy toàn thân như nhũn ra, gần như trượt trên mặt đất.
Con người nàng chẳng có sở thích gì, ngoại trừ giả ngu. Ngày trước khi xem phim truyền hình cũng không phải chưa từng thấy cảnh tượng như vậy. Khi đó nàng thấy nữ chính nhìn thấy cảnh này thì nhào tới khóc lóc đứt ruột đứt gan thì khinh bỉ vô cùng, Nàng nghĩ, nếu như nàng là nữ chính, nhất định sẽ xinh đẹp lạnh lùng cao ngạo đứng bên cạnh, tốt nhất là trong tay còn cầm nắm hạt dưa, vừa cắn, vừa không thèm để ý nói: "Đánh đi, tuyệt đối đừng khách khí. Ngài có một nhi tử như vậy, đánh chết rồi, cuối cùng cũng không ai mang hắn lại cho ngài được. Nhưng ta không giống thế, đánh không chết, nhi tử ngài kiên trì thành thân với ta; đánh chết rồi, cùng lắm thì ta đi tìm nam nhân khác. Món nợ này ta tính thế nào cũng không chịu thiệt."
Nàng nghĩ, nữ chính thế nào cũng nên đứng ở vị trí bất bại như thế.
Thế nhưng nàng sai rồi. Từ trước đến này nàng chưa từng nghĩ đến tình cảm của nữ chính đối với nam chính.
Nhìn Liêm Huy lúc này quỳ trên mặt đất, toàn bộ sau lưng không có chỗ nào lành lặn, Cố Mi chỉ cảm thấy, lòng đau đớn không ngừng.
Roi da trâu to như vậy, máu thịt lẫn lộn, nhưng nàng cũng không nghe thấy Liêm Huy kêu lên một tiếng.
Nàng không làm được chuyện thờ ơ đứng bên cạnh Liêm bảo chủ nói, hoặc là ông để hắn thành thân với ta, hoặc là đánh chết hắn.
Nàng không làm được.
Nàng tiến lên mạnh mẽ giành lấy roi trong tay ông ta, ném xuống đất.
Tuy rằng thân hình Liêm bảo chủ lớn hơn nàng, khí lực cũng lớn hơn nàng, nhưng ông ta chưa từng tập võ. Mà Cố Mi tốt xấu cũng đã theo Triệu Vô Cực luyện võ mấy tháng, hơn nữa, trong cơ thể nàng, còn có bảy phần nội lực của Triệu Vô Cực.
Cho nên nàng cướp lấy chiếc roi này rất dễ dàng.
Roi da to dài ngấm đầy máu tươi. Từng giọt từng giọt nhỏ nhuộm đỏ tấm thảm dưới mặt đất.
Cố Mi cảm thấy tay nàng đang run lên. Nàng nửa quỳ trước người Liêm Huy, ôm mặt hắn, lau vết máu ở khóe miệng hắn, run rẩy gọi: "Liêm Huy, Liêm Huy."
Liêm Huy ngẩng đầu lên, thấy là nàng, vẫn cố gắng cười, cố sức giơ tay lên lau nước mắt cho nàng: "Hồng Dao, ta không sao. Đừng sợ, đừng sợ."
Cố Mi không nhịn được nữa, đột nhiên ngẩng đầu gầm lên với Liêm bảo chủ: "Huynh ấy là con trai ông. Huynh ấy là con trai ông."
Liêm bảo chủ đang trong trạng thái ngẩn người phục hồi tinh thần lại.
Vừa rồi Cố Mi nhanh chóng đoạt lấy roi da trong tay ông, ông ta chỉ cảm thấy bóng dáng trước mắt lóe lên, sau một khắc, roi da trong tay ông ta đã không còn.
Nghe thấy tiếng rống giận của Cố Mi, ông ta cũng giận dữ gầm lên: "Ta không có nhi tử như vậy. Nếu nó cố chấp muốn cưới ngươi làm thê tử, vậy ta không bằng đánh chết nó."
Nói xong nhanh chóng cúi người nhặt roi da trên mặt đất, giơ tay lên, hung hăng quất xuống.
Nhưng lần này, roi quất về phía Cố Mi. Vừa mới rồi trước mặt Thông Nguyên Tử, ông ta nói sẽ không làm gì Cố Mi. Nhưng bây giờ, cho dù không giết được nàng, tốt xấu cũng muốn đánh nàng mấy roi giải hận.
Roi vung ra quá nhanh, Cố Mi không kịp tránh. Mắt thấy roi sẽ rơi trên người nàng, nhưng bỗng nhiên có một người xoay người ôm lấy nàng.
Nàng được Liêm Huy ôm thật chặt trong lòng. Mà bên tai nàng còn vang lên tiếng roi da nặng nề quất lên người hắn, còn có giọng nói trầm thấp của hắn: "Hồng Dao, đừng sợ, đừng sợ."
Cố Mi rơi lệ. Từ lúc chuyển kiếp tới giờ, đây là lần đầu tiên nàng khóc thương tâm như vậy.
"Liêm Huy, Liêm Huy." Nàng nghẹn ngào lấy tay chạm vào mặt hắn, lại chạm vào vết máu tanh ngọt.
Cảm giác bất lực này khiến nàng vô cùng tuyệt vọng. Rốt cuộc nàng đã làm sai điều gì? Tại sao lại đặt nàng vào hoàn cảnh này?
Nàng mơ mơ màng màng, trong cơn hoảng hốt nghe thấy Liêm phu nhân đã tới, khóc lóc sai người đem Liêm Huy đã hôn mê đi, còn nàng, cũng được A Lục dẫn về phòng.
Nàng ôm đầu gối ngồi dưới cửa sổ, vùi đầu vào giữa hai gối. Vừa mới mấy canh giờ trước, nàng còn đang nói với Liêm Huy, chờ chúng ta thành thân rồi, huynh phải dẫn muội đi du ngoạn một lần. Coi như là tuần trăng mật. Muội muốn cưỡi kỵ mã trên thảo nguyên, muội còn muốn đi Tam Á ngắm biển. À, bây giờ ở đây chưa có Tam Á? Vậy cũng không sao, tùy ý tìm một nơi có biển dẫn muội đi là được.
Khi đó nàng còn nghĩ, kiếp trước nàng học thương mại quốc tế. Liêm Huy hắn không thích việc buôn bán, không sao, nàng có thể giúp hắn. Nàng sẽ theo hắn giao thiệp, nàng biết tính sổ, thậm chí gặp phải người nước ngoài nàng còn có thể nói tiếng Anh, tiếng Nhật nàng cũng có thể nói đôi câu. Đến lúc đó nàng nhất định sẽ mở mang việc làm ăn của Liêm gia trên toàn thế giới ra sao? Đến lúc đó, nàng không có việc gì mỗi ngày sẽ cùng Liêm Huy đi khắp thiên hạ, chơi khắp thiên hạ, tiện thể cũng thực hiện việc làm ăn, thật tốt.
Thế nhưng vì sao, chỉ qua mấy canh giờ ngắn ngủi, mọi thứ đã không còn như trước.
Cố Mi im lặng nghẹn ngào. Nàng không biết nàng có thể làm gì. Nàng chỉ là một người bình thường, không có sở trường gì đặc biệt, cũng không có bàn tay vàng gì đó, thậm chí ngay cả nội tâm mạnh mẽ nàng cũng không có. Nếu có, nàng cũng chỉ có thân thể này thôi.
Nhưng nàng thực sự cảm thấy bất lực. Thậm chí nàng còn cái gì nàng cũng không biết.
Có người đẩy cửa bước vào, nhưng nàng không ngẩng đầu lên.
Nàng cảm thấy rất mệt mỏi. Tốt nhất là Trang Thu Dung tới đi, một kiếm kết liễu nàng. Nói không chừng, sau đó nàng sẽ tỉnh.
Tỉnh lại có lẽ nàng đang ở trong phòng của mình rồi. Tất cả mọi thứ, chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Nhưng người tới không phải Trang Thu Dung, mà là Liêm phu nhân.
Liêm phu nhân không nói gì, chỉ quỳ phịch một cái trước mặt Cố Mi.
Cố Mi ngẩng đầu lên, khàn giọng hỏi bà: "Bà muốn ta làm thế nào? Muốn ta chết? Đâm ta một đao sao?"
Liêm phu nhân khóc lắc đầu: "Bây giờ Liêm Huy đã vì ngươi mà biến thành bộ dạng này, nếu ngươi chết, nó sẽ như thế nào ta cũng không dám nghĩ. Ta chỉ cầu xin ngươi, rời khỏi nơi này đi. Không bao giờ xuất hiện trước mặt Liêm Huy nữa."
Cố Mi giật mình sửng sốt. Rời khỏi?
"Liêm Huy huynh ấy thế nào rồi?"
Liêm phu nhân lại bắt đầu khóc: "Lão gia, lão gia ông ấy ra tay quá độc ác. Huy Nhi nó bây giờ còn đang hôn mê."
Cố Mi đứng dậy: "Ta muốn gặp huynh ấy."
Liêm phu nhân vội vã ngăn nàng: "Hồng Dao cô nương, ta van xin ngươi, ta van xin ngươi, ngươi rời khỏi nó đi. Nếu ngươi không rời khỏi nó, theo tính cách của nó, cho dù chết, nó cũng sẽ kiên quyết đối đầu với phụ thân nó đến cuối cùng, nhất định phải cưới ngươi làm vợ."
"Ta chỉ nhìn huynh ấy một lần cuối. Nhìn huynh ấy xong, ta lập tức sẽ đi."
Liêm phu nhân có chút do dự: "Ngươi đã quyết định đi, vì sao còn muốn gặp nó?"
Cố Mi cười: "Ngay cả phạm nhân trước khi bị chém cũng đều được cho ăn no. Lẽ nào một yêu cầu nhỏ bé của ta, Liêm phu nhân cũng không chịu đồng ý?"
Nàng không biết, nàng có thể ra khỏi Liêm gia bảo này mấy bước.
Trang Thu Dung đang chờ nàng. Thông Nguyên Tử đang chờ nàng. Tất cả mọi người đang chờ nàng.
Chờ xem ta chết như thế nào sao? Được, ta đây sẽ thành toàn cho các ngươi.
Chỉ là nàng còn muốn nhìn thấy Liêm Huy lần cuối, cũng không uổng công nàng vô duyên vô cớ xuyên tới nơi này một chuyến.
Liêm Huy vẫn đang mê man như cũ. Sắc mặt trắng bệch, môi lại càng trắng như không có huyết sắc.
Cố Mi cúi người, run run chạm vào gò má hắn.
Hắn không có phản ứng.
Cố Mi chợt khóc, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống.
Nàng nghiêng người hôn lên đôi môi tái nhợt của hắn, sau đó cứ như vậy dừng trên môi hắn không rời khỏi.
"Liêm Huy, Liêm Huy." Nàng nhẹ giọng gọi hắn, tay nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt hắn, chỉ khóc mà không thể nói.
"Làm sao bây giờ? Chúng ta vẫn không thể ở cùng nhau rồi. Huynh xem huynh đó, lúc trước luôn nói chờ thành thân với muội rồi sẽ mang muội đi du ngoạn, mang ta đi đâu đó ăn ngon. Nhưng đến cuối cùng, cũng vẫn không thực hiện được. Cũng được, những điều này đều không sao cả, muội không trách huynh nữa. Huynh có vui không?"
Liêm Huy không nói tiếng nào, thậm chí cũng không mở mắt ra. Hắn bị phụ thân đánh nhiều roi như vậy, nhưng hắn đều không dùng nội lực chống đỡ.
Một thân máu thịt lẫn lộn, nếu không phải thường ngày luyện võ thể trạng khỏe mạnh, chỉ sợ lúc này hắn đã không còn hơi thở.
Cố Mi còn đang khóc: "Liêm Huy, muội phải đi rồi. Muội không biết muội phải đi đâu đây, thậm chí cũng không biết muội có thể đi khỏi thành Dương Châu này không. Huynh đừng thương xót muội. Thực ra muội vốn dĩ không phải là người của thế giới này. Quỷ mới biết tại sao muội mở mắt vô duyên vô cớ đã đến nơi này. Thực ra muội không thích nơi này một chút nào. Ngay cả huynh, ngay từ đầu muội cũng không thích. Nhưng có cách nào đây, ai bảo huynh bán manh như vậy, lại vô sỉ như vậy, không có việc gì liền bắt đầu bám lấy sờ ngực muội. Huynh nói xem, dọc đường, huynh đã ăn bao nhiêu đậu hủ của muội? Phi, uống công người khác còn nói huynh là một thiếu hiệp giang hồ chính trực, có thiếu hiệp giang hồ nào thích ăn đậu hủ như thế sao?
Nàng run rẩy hôn hắn một lần nữa, đứng lên, nghĩ muốn để lại gì đó cho Liêm Huy.
Nhưng tìm khắp cả người, nàng lại bắt đầu khóc: "Liêm Huy, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Muội chợt nhận ta, trên thế giới này không có cái gì là của muội. Tay của Hồng Dao, chân của Hồng Dao, tóc của Hồng Dao, thậm chí ngay cả trái tim đang đập trong cơ thể này, cũng không phải của muội. Muội không cho được huynh cái gì. Liêm Huy, nếu như muội âm thầm chết như thế, huynh còn có thể nhớ muội không? Biết muội là Cố Mi đã tới thế giới này trải qua cùng huynh không? Có phải đến khi muội chết, huynh còn không biết tên thật của muội hay không?"
Cố Mi khóc vô cùng đau đớn. Nàng chẳng qua chỉ là một linh hồn. Một linh hồn không biết tại sao xuyên vào thời không này. Kỳ thực nàng rất muốn có một ngày Liêm Huy có thể gọi nàng một tiếng Cố Mi.
Nàng thất hồn lạc phách đứng dậy, khi thấy mấy tờ giấy trên kỷ án dưới cửa sổ, nàng đi tới cầm lên.
Nàng rất vụng về, vụng về đến mức không làm được cái gì phức tạp. Đồng tâm kết nàng không biết, hạc giấy nàng cũng không biết, gấp một cái máy bay đi, nhưng Liêm Huy hắn còn chưa biết. Đến cuối cùng, nàng không thể làm gì khác hơn là gấp một chiếc thuyền nhỏ.
Nàng khóc mở tay phải hắn ra, đặt chiếc thuyền nhỏ vào lòng bàn tay hắn, lại khum bàn tay hắn lại: "Liêm Huy, đây là vật duy nhất muội có thể cho huynh. Muội đi đây. Vốn dĩ muội chưa bao giờ tin có kiếp sau, nhưng bây giờ muội thực sự rất hi vọng có thể có kiếp sau. Kiếp sau, muội nhất định sẽ tới tìm huynh trước."
Nàng dằn lòng xoay người đi ra ngoài, che miệng đè nén tiếng khóc.
Mà Liêm phu nhân đã ở ngoài phòng đợi rất lâu. Vừa thấy nàng đi ra, lập tức dẫn nàng từ cửa sau ra ngoài.
Thậm chí Liêm phu nhân còn chuẩn bị cho nàng một con ngựa.
Nhưng Cố Mi không lên ngựa, nàng chỉ dắt ngựa, chầm chậm đi dọc theo đường cái tối tăm.
Cái gì tới thì cuối cùng sẽ tới. Nàng trốn không nổi.
Dáng vẻ Trang Thu Dung tươi cười, trong đêm tối thoạt nhìn vẫn như nhược như cũ: "Tiểu sư muội, ta đã sớm nói, ta sẽ không từ bỏ như thế."
Cố Mi không nói gì.
"Tiểu sư muội, cảm giác bị ép rời đi như thế nào?"
Cố Mi vẫn không nói gì.
"Thế nào, ngu ngốc không?"
Cố Mi có cảm giác muốn giết người.
"Cho dù ta đi, Liêm Huy huynh ấy cũng sẽ không cưới ngươi."
Nàng chậm rãi nói.
Lời này đánh vào điểm yếu của Trang Thu Dung. Nàng ta thẹn quá hóa giận, nét mặt rốt cuộc cũng không tươi cười được nữa: "Không sao. Nhưng như nhau thôi, ngươi cũng không có cách nào gả cho huynh ấy."
Cố Mi bỗng nhiên nở nụ cười. Nàng nghiêng đầu, nhìn Trang Thu Dung cười.
"Ngươi rất tự tin với dung mạo của bản thân đúng không?"
Nhưng bộ dạng của nàng ta hiện tại trong mắt nàng thực sự là buồn nôn đến chết.
Trang Thu Dung sờ mặt mình nở nụ cười: "Tốt hơn ngươi một chút."
"Ngươi chắn đường ta, là muốn giết ta?"
Trang Thu Dung tiếp tục cười: "Tiểu sư muội sau mỗi một lần sai có vẻ thông minh ra."
Cố Mi cũng cười: "Ngươi cảm thấy ngươi có bản lĩnh đó?"
"Ta không có ư? Chưa nói đến với võ công trước kia của ngươi đã không đánh lại ta. Từ khi ngươi rơi xuống nước, nghe nói ngươi đã quên hết võ công rồi."
Cố Mi chậm rãi rút roi bên hông ra: "Được. Vậy đêm nay chúng ta thử xem, rốt cuộc ai lợi hại hơn ai."
Vũ khí của Trang Thu Dung là nhuyễn kiếm. Thân kiếm mỏng dài, lạnh như sương tuyết, mang theo khí thế sắc bén.
Nhưng Cố Mi không nhúc nhích. Nàng chỉ nắm chặt roi.
Nàng chưa từng thực sự động thủ. Từ khi theo Triệu Vô Cực luyện võ đến nay, cùng lắm chỉ so chiêu với ông mà thôi.
Hôm nay, nàng lần đầu tiên so chiêu thực sự. Thế nhưng nàng không sợ chút nào.
Một người ngay cả chết còn không sợ, vậy trên thế gian này, còn thứ gì có thể làm cho nàng sợ hãi nữa?
Thậm chí Trang Thu Dung còn chưa nhìn rõ chuyện gì xảy ra, Cố Mi đã vung roi quấn lấy cổ nàng ta.
Tay Cố Mi vừa thu lại, cổ Trang Thu Dung càng bị siết chặt hơn, nàng ta cảm giác cổ mình giống như đã bị siết đứt rồi.
Cố Mi kéo roi lại, nhìn nàng ta, lạnh lùng không nói gì.
Nhưng nàng đột nhiên móc trong ngực ra một cây chủy thủ.
Chủy thủ này chính là Liêm Huy cho nàng, để nàng phòng thân. Lúc đó nàng còn vui mừng nhận lấy, thực ra chỉ là vì viên hồng ngọc gắn trên vỏ chủy thủ mà thôi.
Nhưng lúc này, nàng lại tùy ý ném vỏ cây chủy thủ xuống đất, cầm chủy thủ lên, không chút lưu tình rạch lên gò má Trang Thu Dung.
Trang Thu Dung vốn cho rằng mình chắc chắn phải chết. Nhưng khi chủy thủ đâm xuống, nàng ta chỉ cảm thấy gò má phải đau đớn sau đó là gò má trái.
"Hồng Dao, ngươi thả ta ra, ngươi thả ta ra. Ngươi làm gì mặt của ta? Mau buông ra." Nàng ta bắt đầu giãy giụa.
Cố Mi cũng thả nàng ta ra thật. Nàng ném chủy thủ xuống đất, nhìn Trang Thu Dung ngã xuống đất, lạnh lùng nói: "Ta không có cách nào thuyết phục mình giết ngươi, ta cũng không có cách nào thuyết phục mình tha cho ngươi. Ngươi không phải rất tự tin với khuôn mặt của mình sao, ta đây sẽ vẽ hoa lên mặt của ngươi."
Trang Thu Dung quả thực không thể tin được. Nàng ta run run ôm mặt mình, nhưng chỉ sờ được một mảnh trơn trượt.
Nàng ta từ từ đưa hai tay ra trước mặt, lọt vào trong tầm mắt là bàn tay đầy máu.
"Ngươi, ngươi." Nàng ta chỉ vào Cố Mi, bỗng nhiên như bị điên đánh tới.
Cố Mi không chậm trễ chút nào, đạp nàng ta một cước, hôn mê bất tỉnh.
Sau đó nàng xoay người, nhìn góc phố tối om kia.
"Ra đi." Nàng lạnh giọng nói.
Dứt lời có người chậm rãi bước ra ngoài.
Áo xám thắt lưng trắng, búi tóc cẩn thận, Ngay cả ánh mắt bi thiên mẫn nhân kia cũng chưa từng thay đổi.
Hắn nhìn máu tươi đầy đất trước mặt, cùng với Trang Thu Dung ngất xỉu dưới đất, ngẩng đầu nhìn Cố Mi, thở dài gọi tên nàng: "Hồng Dao."
Giọng nói kia, giống như lời trưởng bối nói với vãn bối bốc đồng không nghe lời đã làm sai chuyện, nhưng cũng không đành lòng trừng phạt, mang theo vài phần trách cứ, lại mang theo vài phần cưng chiều.
Cố Mi cảm thấy rất buồn nôn.
"Rốt cuộc ta nên xưng hô với ông thế nào? Sư phụ? Thông Nguyên Tử? Hay là cái gì khác?"
Cố Mi không muốn dây dưa với hắn nữa, nàng nói trắng ra.
Thông Nguyên Tử nhìn nàng.
Cố Mi cảm thấy không chịu được: "Ông đặc biệt từ Hoa Sơn chạy đến đây, không phải chỉ để đứng ở đây nhìn ta như thế này chứ? Nói đi, rốt cuộc ông muốn làm gì? Đêm nay dứt khoát nói ra đi, khỏi cần cả ngày giấu giấu giếm giếm nữa."
Nhưng Thông Nguyên Tử vẫn nhìn nàng như vậy. Một lúc lâu, Cố Mi mới nghe thấy hắn than nhẹ một tiếng: "Hồng Dao, lẽ nào muội quả thật không nhớ cái gì?"
"Nhớ cái gì?" Cố Mi nghĩ nàng thực sự không kiên nhẫn nổi nữa. Xin ngươi đừng biến ta thành kẻ u mê như thế được không.
"Hồng Dao, người muội yêu, là ta."
*bi thiên mẫn nhân: Buồn trời thương người, khóc hão thương hoài.
Truyện khác cùng thể loại
291 chương
115 chương
60 chương
15 chương
45 chương
105 chương
20 chương