Muội khống

Chương 28

Các người tưởng vậy là xong rồi sao?   Cố Mi cũng muốn như vậy là xong. Nhưng mà, căn bản không phải vậy. Không thể không nói, công hiệu của Phi Yến hoàn kia, quả thực là quá mạnh mẽ. Liêm Huy mặc dù vừa bắn một lần. Nhưng chuôi "trường thương" này vẫn cứng rắn như cũ. Hắn dường như vừa ép vừa lừa để tay của Cố Mi trượt qua một cái.   Thủ đoạn khiến cái tay dính nhơm nhớp, Cố Mi rất muốn tát cho hắn một cái. Nàng cảm thấy không còn cách nào nhìn thẳng vào đôi tay mình.   Tên quỷ hồn Liêm Huy này, ngươi không thể dùng tay mình vuốt sao? Ngươi cũng không phải chưa từng dùng tay xoa vuốt, vì sao còn để bản cô nương vuốt hộ ngươi?   Nhưng tên kia lại chỉ mở lớn đôi mắt mờ nước, cắn môi nói: "Hồng Dao. Ta khó chịu. Giúp ta chút, giúp ta chút."   Giúp cái quần què gì. Giúp ngươi dùng tay thì có lợi gì?   Nhưng Cố Mi vẫn không nhịn được mà mềm lòng. Nàng run rẩy vươn hai tay, còn không để ý thứ nhơ nhớp kia, Liêm Huy liền một phát bắt được tay nàng trực tiếp xoa lên.   Thứ đồ kia rất nóng, còn đang không ngừng nhúc nhích trong tay nàng. Cố Mi thấy, tất cả gân xanh trên trán nàng đều đang giật rất mạnh đấy.   Chắc chắn là nhịn hắn một thước thì hắn sẽ tiến vào một trường. Nàng chỉ vừa mới mềm lòng một chức, kỳ thực còn chưa chắc chắn có giúp hắn vuốt hay không, chỉ là theo bản năng đưa tay ra thôi. Không chừng đến cuối ngàn cân treo sợi tóc nàng lại rút tay về, không muốn giúp hắn vuốt nữa đâu. Nhưng Liêm Huy vừa thấy nàng mềm lòng, tận dụng mọi thờ cơ, căn bản không cho nàng cơ hội đổi ý. Lập tức vươn tay một cái, nắm chắc lấy tay nàng, ấn lên Liêm lão nhị trên người mình.   Liêm thiếu hiệp, lão gia ngài thực là, dũng mãnh vậy đó.   Sau đó, Cố Mi thấy trống rỗng, vô thức để kệ Liêm Huy cầm tay nàng xoa nắn.   Nàng thậm chí không dám nhìn hắn, càng không dám nhìn tay mình đang làm thứ kia.   Tuy vằng nàng nhìn vô số hình, cũng coi như là kinh nghiệm bất tận, nhưng chỉ là trong máy vi tính nhìn thấy thôi. Xét thực tế, khoảng cách gần, hơn nữa trên tay nàng cảm nhận được nhiệt độ và xúc cảm, cũng thật giống tân nương tử ngồi kiệu, là lần đầu tiên đấy.   Cố Mi rất muốn chết. Như Ngọc khốn khiếp kia, chính cô bỏ thuốc, bản thân không giải quyết, cuối cùng cũng phải để ta giải quyết giúp.   Nàng nhất định không thể tha cho Như Ngọc.   Thật khổ sở mới hầu hạ Liêm đại gia bắn ra. Nhịn cơn buồn nôn khi tay dính nhơm nhớp thì chớ, Cố Mi vốn nghĩ, lần này là xong rồi.   Nhưng dường như, vẫn chưa yên đâu. Thứ trong tay kia vẫn nổi đầy gân xanh, cương lên rất lợi hại kêu gào?   Cố Mi trợn tròn mắt. Nàng rất muốn buông tay mặc kệ.   Tay nàng đã rất đau rồi. Ngươi tưởng hầu Liêm đại gia bắn ra một lần mà dễ sao?   Nên nói là Phi Yến hoàn thực sự lợi hại, hay là nói Liêm Huy quá lợi hại đây? Từ hai lần này của Liêm Huy mà xét, có vẻ như chỉ là khai vị bữa sáng thôi. Cố Mi muốn quỳ xuống rồi. Liêm địa hiệp, xin ngài tha cho cái mạng nhỏ của tiểu nhân đi.   Nhưng Liêm Huy làm sao có thể tha cho nàng? Miệng nhỏ phía dưới không thể thưởng thức, đâu có nghĩa miệng nhỏ trên mặt không được động vào.   Hắn giữ chặt đầu Cố Mi, nâng hông lên, liền muốn đem Liêm tiểu đệ của mình nhét vào miệng nàng.   Mà Cố Mi cũng không biết hắn định làm gì, chỉ là bị động bị đưa đầu tiến tới nơi đó.   Mãi đến lúc trước mắt có một thứ đang nảy len càng lúc càng gần, càng lúc càng gần, gần đến mức nàng còn nhìn thấy trên đỉnh vừa phóng ra có dính một thứ màu trắng vẩn đục, nàng bỗng nhiên mới nhận ra Liêm Huy định làm gì. Ta nhổ! Liêm Huy ông nội nhà ngươi! Mẹ nó còn không bằng "ăn" bà luôn đi. Nàng ra sức giãy dụa. Nhưng tay Liêm Huy giữ đầu nàng rất dùng lực, nàng thoát khong được.   Thứ kia càng lúc càng gần, nàng thậm chí còn ngửi được thứ mùi vị ngai ngái trong mũi.   Thật ghê tởm quá. Đánh chết nàng cũng không muốn khẩu gì giúp hắn đâu.   Cho nên nàng giả vờ bình tĩnh ngẩng đầu lên, lại giả vờ bình tĩnh nói một câu: "Nếu ngươi dám đem thứ này nhét vào miệng ta, ta liền cắn đứt nó. Ngươi tin không?"   Nàng cảm thấy, là người bình thường sẽ không dám tiếp tục nhét vào chứ? Dù sao, thứ này nếu không còn, ngươi chỉ có thể làm thái giám, đối với một đám mỹ nữ, dù muốn vuốt, cũng không thể nào vuốt.   Nhưng Liêm Huy này tuyệt không phải một người bình thường mà.   Bởi vì hắn nghe xong câu nói này của Cố mi, chẳng những không lùi bước, ngược lại rất thâm tình cúi đầu nhìn nàng, mang vẻ chân thành nhu tình nói: "Vậy thì muội cắn đứt nó đi. Hồng Dao, dù muội làm gì với nó, ta đều chấp nhận."   Cố Mi sắp điên rồi. Thần ơi, người mau đánh sấm sét giết chết ta đi.   Thần không đến, nhưng Liêm lão nhị đến rồi.   Cố Mi liều mạng né tránh, nhưng bất đắc dĩ đầu bị giữ lại, căn bản không tránh được.   Nàng không thể làm gì khác ngoài cắn chặt hàm răng, để mặc lửa nóng nhiều lần vuốt ve trên môi mình, nhưng nàng hoàn toàn không hé miệng.   Mà thanh âm của Liêm Huy cũng rất cấp bách, mang theo ẩn nhẫn, còn mang theo vẻ làm nũng, gọi từng tiếng; "Hồng Dao, Hồng Dao."   Cố Mi rất muốn tặng không cho hắn một cái lòng mắt trắng. Mẹ nhà nó ngươi là quỷ à? Ngươi đương nhiên muốn lão nương giúp ngươi làm việc như vậy?   Rất muốn hủy diệt hắn mà.   Cố Mi phát điên trong lòng, đưa tay che lại mũi miệng của mình, nhắm mắt lại, không nhìn hắn.   Nhưng thời điểm nàng nhấc tay, không cẩn thận, móng tay chạm vào đỉnh của Liêm lão nhị.   Hay nhất là đó lại là nơi mẫn cảm, Liêm Huy lập tức rên lên một tiếng, thân thể trong nháy mắt cứng đờ.   Hắn không chần chừ nữa, tay phải bỗng nhiên duỗi ra, đem hai tay Cố Mi nắm chặt ở sau, trên mặt tràn đầy vẻ cấp thiết và thống khổ.   Cố Mi bị đau, chửi ầm lên: "Liêm Huy ngươi, tên khốn này."   Nhưng chỉ kịp nói ra mấy chữ, Liêm Huy đã thừa dịp nàng nói chuyện, ưỡn người lên một cái, Liêm lão nhị trong nháy mắt thuận lợi tiến vào trong.   Ta nhổ! Cố Mi lớn tiếng chửi bới trong lòng, nhưng bất đắc dĩ vì miệng nhỏ bị nhét tràn đầy, tất cả âm thanh đều chỉ có thể hóa thành tiếng mơ hồ nghe không rõ.   Mà Liêm lão nhị trong giây khắc được nàng ngậm vào, trong miệng Liêm lão đại phát ra một tiếng vừa thống khổ, nhưng lại thoải mái cực điểm.   Làm sao bây giờ? Muốn cắn đứt thứ trong miệng phải làm sao?   Cố Mi bị Liêm Huy đẩy vào chỉ muốn khóc, hai tay nàng chống cự đẩy Liêm Huy, muốn hắn cút đi. Nhưng Liêm Huy chỉ giữ chặt đầu nàng lại, còn cúi đầu nhìn dáng vẻ nàng mang lệ trong mắt, trong miệng ngậm lấy lão nhị của hắn. Cố Mi sắp nổ tung rồi. Hai mắt đều đỏ lên. Liêm Huy con mẹ nó đây là cưỡng hiếp!! Là cưỡng hiếp!!   Nhưng Liêm Huy tuyệt không nghe thấy, hắn hiện tại chỉ chìm đắm trong cái miệng ấm áp ướt át của Cố Mi không thoát ra được. Hắn hận không thể làm một cái mạnh bạo, khiến nàng khóc lóc ầm ĩ.   Trong máu vẫn nóng rực khó chịu. Hắn không biết công hiệu của Phi yến hoàn kia mạnh thế nào. Nhưng hắn biết, cho dù không có Phi yến hoàn kia, vẻn vẹn chỉ cần màn này hiện trước mắt, hắn có thể bỏ tất thảy, hoàn toàn chìm đắm trong đó không thể thoát ra được.   Cái cảm giác này, thật là chết cũng cam. Kỳ thực từ nhỏ hắn học Thánh Hiền, đến Hoa Sơn càng là ở dưới nề nếp giáo dục của Thông Nguyên Tử, gần như cấm dục. Thế nhưng tại sao, tại sao hắn lại có ham muốn lớn như vậy đối với Hồng Dao?   Hắn không hiểu tại sao. Nhưng hắn biết, hắn chỉ đối với Hồng Dao có thứ ham muốn này, với những nữ nhân khác, hắn thậm chí chẳng buồn nhìn một chút. Vậy thì cùng trầm luân đi. Cùng trầm luôn, Hồng Dao, mang theo muội cùng trầm luân.   Hắn hơi nhắm mắt lại. Thở hổn hển dồn dập, hận không thể cứ vĩnh viễn như vậy.   Mà Cố Mi lại hận không thể lập tức kết thúc. **! Mẹ nhà nó cảm giác bị người ép buộc khẩu gì đó, khiến nàng phát điên muốn giết người.   Nhưng thứ trong miệng cứng rắn như sắt, còn nóng rực như lửa, nhìn dáng vẻ dĩ nhiên không thể giải quyết dễ dàng rồi.   Cố Mi thực sự nổi nóng, một lòng bất chấp, răng trên răng dưới hợp lại, hung độc cắn.   Cho ngươi ép buộc ta, cho ngươi bất chấp ý kiến của ta mà khẩu gì đó. mẹ nhà nó ngươi cho rằng ngươi trúng xuân dược chịu không nổi? Bản cô nương ta phải chăng còn phải cảm kích ngươi không trực tiếp đè lên ta, mà là đè nén để lão nương dùng tay và miệng gì đó đúng không?   Ta nhổ! Liêm Huy ông nội nhà ngươi! Mẹ nhà nó ngươi còn khẩu cái gì, chẳng bằng ngươi trực tiếp đè ta ra cho thoải mái.   Cố Mi tức đỏ mắt, trong lòng điên cuồng mắng rất thô tục, nhưng trong miệng vọng lại cũng chỉ có tiếng nghẹn ngào.   Hơn nữa tiếng nghẹn ngào này, Liêm Huy nghe được, còn như là tiếng than ngâm của mèo nhỏ.   Việc này kích thích rất lớn tới cảm quan của hắn. Mà càng mạnh mẽ hơn là, trên đỉnh bỗng nhiên đau xót, là Cố Mi cắn hắn.   Chỗ mẫn cảm bị cắn, lại thêm tiếng nghẹn ngào không rõ trong miệng Cố Mi, Liêm Huy rên lên một tiếng, hai mắt bỗng nhiên mở ra.   Đạp vào mắt chính là hình ảnh cố Mi ngậm lão nhị của hắn trong miệng, thủy quang trơn bóng, một vào một ra.   Cơ thể Liêm Huy bỗng chốc cứng lại, huyết dịch toàn thân dường như đều tập trung vào lão nhị của hắn.   Hắn lại không khống chế được, rên lên một tiếng, cực nhanh rút lão nhị ra khỏi miệng Cố Mi, chất lỏng trắng sền sệt nháy mắt phun ra.   Cố Mi sững sờ. Nàng bây giờ không phải nên vui mừng, Liêm Huy tốt xấu gì cũng không bắn trong miệng nàng, hoặc là, bắn lên mặt nàng?   Ta nhổ!! Nàng không phải bị áp bức thành quen rồi chứ? Kẻ này vừa làm những chuyện đó, còn không đủ để nàng hủy diệt hắn sao?   Cố Mi bây giờ chỉ thấy mệt mỏi quá. Tay mệt, miệng mệt, nơi đùi càng là nóng hừng hực, hơn nữa, còn có chút dính nhơm nhớp.   Nàng bây giờ dù muốn đạp hắn một cước, hoặc là tát hắn một cái, cũng không có sức.   Nhưng tại sao tiểu tư kia lại tinh lực dồi dào mắt lộ hung quang?   Cố Mi cực kỳ khó chịu. Hắn mẹ kiếp lại muốn gây sự à. Liêm Huy ngươi thì sảng khoái, khiến ta đây mệt đến vậy.   Rất muốn ngủ mà.   Nhưng Liêm Huy lại quấn lấy. Ôm lấy eo nàng từ đằng sau, đặt đầu lên vai nàng, khẽ cọ cọ.   Cố Mi không muốn để ý hắn. Nàng thực sự không muốn để ý hắn. Nàng sợ bây giờ vừa mở miệng thì là sư tử hống, sợ nàng vung tay thì là sát chiêu.   Nhưng Liêm Huy lại đang cọ cọ ở vai nàng. Thấy Cố Mi không phản ứng, lại tiến thêm một thước ngậm lấy vành tai nàng, giữ trong miệng, khẽ dùng hàm răng gặm cắn.   Cố Mi giật mình một cái. Vốn là thân thể mềm mại nháy mắt càng mềm nhũn. "NGươi, ngươi làm gì vậy?"   Lời nói mang theo vài phần run rẩy. Nang muốn đẩy hắn ra, nhưng hắn ôm nàng ở sau lưng, nàng không thể nào dùng sức? Lại nào, lại nào, toàn thân nàng đều bị độngc tác này của hắn khiến mềm nhũn làm sao động được?   "Hồng Dao, Hồng Dao." Thanh âm của Liêm Huy nghe ra thật giống làm nũng. Mềm mỏng, nhẹ nhàng, khiến Cố Mi không kìm được còn muốn xoay người xoa đầu hắn, nói một tiếng, ngoan.   "Làm gì?" Vốn là thanh âm rất có khí thế chất vấn, nhưng lúc này hỏi lên chẳng có tí khí thế nào, ngược lại có một cảm giác mê người.   "Hồng Dao, chỗ đó của ta, lại khó chịu."   Liêm đại gia, ngươi đây là kim thương không đổ, một đêm bảy lần sao? Cố Mi chẳng muốn nói gì nữa. Nàng không thể nói gì cả. Nàng muốn thổ huyết, muốn cào tường, muốn chạy trốn.   Khuỷu tay nàng dùng lớn lớn đánh về sau, Liêm Huy bị đau, nhưng vẫn ôm chặt nàng, không buông ta.   "Hồng Dao, Hồng Dao." Hắn lại đặt đầu lên bả vai nàng, tới tới lui lui cọ khẽ, "Ta khó chịu. giúp ta một chút."   Muốn ta giúp ngươi ra sao? À, muồn ta giúp ngươi ra hả? Chân ngươi đã bắn rồi, tay cũng vuốt giúp ngươi rồi, thậm chỉ cả miệng cũng cho người dùng qua, vậy bây giờ Liêm đại gia, ngươi lại muốn khai phá chỗ nào thế?   Cố Mi bi phẫn muốn khóc. Nàng cảm thấy tiếp tục như vậy, ngày mai nàng đừng nghĩ xuống giường đi bộ nữa.   Cho nên nàng không nghĩ ngợi gì liền đáp trả một chưởng, gầm nhẹ: "Liêm Huy ngươi thôi đi. Ngươi lại muốn thỏa mãn, thì đi ra ngoài đi. Như Ngọc ngọc ở chỗ đó, nàng ta ước sao ngươi làm gì dằn vặt nàng ta đấy."   A a, ai lấy tên này đi đi? Cố Mi không chịu nổi nữa.   Nhưng giọng buồn buồn của Liêm Huy truyền tới từ vai nàng; "Ta muốn không nàng ta. Ta chỉ muốn muội. Hồng Dao, ta nói rồi, trừ muội ra, ai ta cũng không cần>"   Vì vậy, Liêm đại gia, có phải còn muốn ta cảm kích ngươi không? Cảm kích ngươi nhận chủ như vậy?   Cố Mi quyết định đạp một cước thật nhanh tới.   "Đi ra, Ta cho ngươi biết, đừng mong ta sẽ giúp ngươi, ta sẽ giúp ngươi"   Cố Mi cạn lời. Nàng còn nói được gì? Suốt hai mươi năm qua nàng chưa từng gặp chuyện thế này. Bây giờ hồi tưởng lại, nàng hoài nghi vừa rồi có phải mình trúng Phi Yến hoàn kia, không thì sao lúc Liêm Huy làm những việc đó với nàng, nàng cũng không hề phản ứng dữ dội gì cả?   Liệt nữ trinh tiết thực sự, không phải lấy dao găm kề cổ mình, gào khóc, ngươi lại gần, ta sẽ chết trước mặt ngươi?   Sau đó đưa mắt về phía người ngày càng lại gần đó, tàn nhẫn lên, dao găm sáng trắng đâm vào, rút lưỡi dao đỏ ra. Giỏi lắm, hoàn hảo. Nhưng bản thân không hề như vậy đúng không? Tuy rằng có giãy dụa phản kháng, nhưng dù phản kháng nhưng không phải cũng chấp nhận rồi sao?   Nhận thức này đả kích Cố Mi. Đây là ý gì? Hả, đây là thế nào? Chẳng lẽ trong tiềm thức giúp Liêm Huy làm những việc đó, nàng cũng không bài xích?   A a, nhất định không phải. Nhất định là do Phi Yến hoàn kia. Nhất định vậy, chắc chắn thế. Phi Yến hoàn kia gặp lửa tan thành khói bụi, dù cho nàng trốn sau cửa, nhưng bản thân nhất định cũng hít phải Phi Yến hoàn.   Vì thế, vì thế, tất thảy là lỗi của Phi Yến hoàn, không phải lỗi của nàng.   Cố Mi lấy hai tay che mặt. Nhưng rất muốn chết rồi thì sao giờ? Mẹ nhà nó lại là chuyện gì thế này   Nhưng Liêm Huy không biết trong lòng Cố Mi bây giờ đấu tranh, ngược lại còn vô tâm tiến gần lại.   "Hồng Dao." Thanh âm mềm mỏng, mang theo cả vẻ làm nũng.   Hắn muốn ôm nàng.   Nhưng Cố Mi rất lưu loát đạp chân tới: "Cút ngay."   Nàng thậm chí không ngẩng mặt khỏi lòng bàn tay, chỉ đạp theo cảm giác.   Liêm Huy liền tiện tay tóm cổ chân nàng.   Dưới vài động tác này, giày trên chân nàng không biết đã rơi đi đâu, hiện tại trong lòng bàn tay Liêm Huy, là một chiếc chân ngọc trắng nõn mềm mại.   Liêm Huy còn chưa nghĩ gì, đã lấy tay mình vuốt ve chân nàng.   Hắn quanh năm luyện kiếm, bàn tay không trơn mượt, hổ khẩu còn có vết chai do mài dũa thành. Sờ soạng như vậy, kích thích khiến cả chân Cố Mi đều mềm nhũn. Tiến thêm một bước, cả người cũng mềm oặt mất.   Thấy Cố Mi không từ chối, Liêm Huy mừng trong lòng, được voi đòi tiên lại vỗ lên nắm lấy cẳng chân nàng.   Quả nhiên nhường ngươi một thước, ngươi sẽ tiến một trước mà. Nói thẳng ra, đó chính là được lước lấn tới.   Cố mi dùng sức rút chân về, tiếp tục che mặt gầm nhẹ: "Cút."   Liêm Huy là ai? Đối với sự mềm lòng của nàng, hắn sao không biết. Vì vậy hắn lập tức thuận thế trèo lên: "Hồng Dao, ta khó chịu."   "Ngươi khó chịu mắc mớ gì tới ta hả. Mau cút đi."   Cố Mi sắp khóc rồi. Liêm Huy còn tiếp tục trêu chọc như vậy, nàng sợ bản thân sẽ không còn thể diện mà để hắn đánh gục thì sao? Thanh danh cả đời của ta.   Cố Mi quyết định, lần này nói thế nào nàng cũng không nhượng bộ.   Nàng tiến một bước, Liêm Huy chỉ có thể lùi một bước, thậm chí là hai bước. Cố Mi rốt cuộc đã nghe tiếng bước chân đi xa dần, hình như hắn còn tốt bụng đóng cửa lại cho nàng.   Trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng khẩu khí còn chưa buông, trong lòng nàng lại nhảy lên một cái.   A a, bên ngoài còn có Như Ngọc kia nữa. Dù giờ cô ta ngất rồi, nhưng không phải càng tiện cho Liêm Huy làm gì thì làm? Tên Liêm Huy kia, sẽ không chịu không nổi, chạy đi tìm Như Ngọc dập lửa chứ? Vừa nghĩ vậy, Cố Mi liền không kìm được lửa giận. Nàng có thể tùy mồm nói với hắn, ngươi đi tìm Như Ngọc đi, nhưng nàng có thể nói, Liêm Huy hắn không được làm.   Liêm Huy nếu thực dám làm như vậy, không thiến hắn, nàng sẽ không mang họ Cố.   Cố Mi nổi giận đùng đùng kéo cửa ra, nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.   Nhưng vừa ra, nhìn bốn xung quanh, vẫn chỉ có Như Ngọc quần áo xộc xệch nằm đó như trước, mà Liêm Huy, không thấy đâu.   Hắn chạy đâu rồi?   Vừa quay đầu lại, lại thấy ngoài sân viện có một người đang đứng.   Lúc đó tiếng sấm rất lớn, mưa như trút nước. Cố Mi dùng hết khả năng mới thấy, trong màn mưa có một người đang đứng.   Nhưng đợi đến lúc thấy rõ người kia, dưới chân Cố Mi mềm nhũn, suýt nữa ngã xuống.   Hắc y tóc đen, ướt mưa dầm dề dính sát vào người hắn. Nhưng gương mặt anh tuấn lại có vài phần trắng xám.   "Liêm, Liêm Huy, ngươi, ngươi lại làm gì vậy?"   Cố Mi từ từ đi tới, chống khung cửa, mới cố để cho mình đứng vững.   Liêm Huy nghe vậy cười khổ, nhẹ giọng nói: "Hồng Dao, ta, ta sợ không khống chế được mình. Nhưng ại không muốn trước lúc thành hôn mà chiếm đoạt muội, vì vậy ta không thể làm gì ngoài đứng trong mưa, để bản thân duy trì tỉnh táo." Cố Mi nên nói, giờ phút này, nàng rất cảm động sao? rõ ràng hắn có thể đẩy ngã nàng, sau đó quyết đoán gọn ghẽ hành xử. Cố Mi tin, nếu hắn thực làm vậy, kỳ thực nàng không thể phản kháng.   Đêm đó, tiếng mưa rơi rả rích, Cố Mi ở trong phòng trằn trọc trở mình. Mà Liêm Huy, cô độc đứng trong mưa, cho đến trời sáng.