Muội khống

Chương 22

"Người của ta trước nay chỉ có Hồng Dao. Ngoài muội ấy, ta không cần ai cả." Lời của Liêm Huy vừa nói ra, mọi người đều kinh sợ. Dung Trạm bình thản, không thể hiện tâm tình. Chưởng quầy trợn mắt ngoác mồm, nhưng thầm giơ ngón cái lên, tiểu tử tốt, quyết đoán. Đến Như Ngọc cô nương, Như Ngọc vốn thâm tình vô hạn nhìn Liêm Huy, e thẹn, rồi lại thâm tình vô hạn nói: "Không, không sao cả. Ta có thể đem hầu hạ công tử người, ban ngày hầu hạ vị cô nương này." .... Bốn bề im lặng một cách chết chóc. Cố Mi không biết dùng cách nào diễn tả tâm tình mình lúc này. Thế nhưng Như Ngọc cô nương à, với bản lĩnh có thể bình tĩnh nói ra những lời kinh hãi kia, cô và Liêm Huy quả là trời sinh một cặp. Nhưng vẫn mất mặt quá đi mất. Ta sao lại dính vào hai người cái người? Cố Mi che mặt, không dám tưởng tượng người xung quanh sẽ có vẻ mặt gì. Dung Trạm vẫn bình thản như cũ. Dáng vẻ đó của y, phỏng chừng cho dù bây giờ Như Ngọc biến một cái, thành một nam nhân, rồi e thẹn thâm tình nói ra lời kia, y vẫn chẳng thay đổi biểu cảm gì. Chưởng quầy rõ ràng đạo hành không đủ, trên mặt có thể sánh ngang việc đại hệ trọng rồi vậy. Liêm Huy đúng là rất bình tĩnh, như là không hề nghe thấy câu nói của Như Ngọc, đi thẳng tới trước mặt chưởng quầy, nói ngắn gọn: "Một gian phòng." Chưởng quầy lại choáng váng rồi. Ông nhìn Liêm Huy, lại nhìn Cố Mi một cái, ánh mắt lại đảo qua Dung Trạm và Như Ngọc, sắp loạn cả lên rồi. "thực ra, thực ra, đại gia à, phòng trống ở chỗ ta rất nhiều." Chưởng quầy rõ ràng hiểu lầm. Bốn người một phòng là làm cái quái gì vậy? Là muốn trình diễn một vở kịch lớn à? Chưởng quỹ quả không trong sáng gì cả. Cố Mi lại rất muốn che mặt thì phải làm sao giờ? Thật sự là không còn thể diện gì cả. "Chưởng quầy" nàng thấp giọng mở miệng: "Cho chúng ta bốn gian phòng đi." Liêm Huy chau mày, lặp lại: "Một gian phòng." Chưởng quầy khó xử, nhìn Liêm Huy một lát, lại quay ra nhìn Cố Mi. Trong tâm tư ông ta muốn mở bốn gian. Kiếm bao lời bao bạc rồi. Nhưng trong tâm thế muốn hóng chuyện đang gào thét, một gian phòng, một gian phòng. Buổi tối ông có thể nhìn lén không? Hình ảnh này sẽ là kiểu nào đây, là kiểu khiến người ta tràn cả máu đó. Chưởng quầy sắp chảy ra cả máu mũi rồi, cẩn thận từng tí hỏi: "Đại gia, rốt cuộc muốn mở mấy gian?" Kỳ thực ông cũng đang xoắn xuýt lắm. Cố Mi muốn tìm cái lỗ nẻ chui vào, không muốn gặp người khác nữa. Nàng ôm chặt mặt, gầm nhẹ: "hắn muốn mở mấy gian ta không quan tâm. Nhưng mà, chưởng quầy, phiền ông mau cho ta một gian. Ta muốn nghỉ ngơi." Chưởng quầy không dám thất lễ, chỉ vào gian phòng ở lầu hai, âm thanh run rẩy: "Cô, cô nương, gian phòng lầu hai là phòng trống, cô có thể, có thể tìm đại một phòng là được." Cố Mi không chờ ông ta nói xong, đã cúi đầu vọt lên cầu thang. A aaaa, mặc kệ ba người đó gây chuyện. Cho dù ba người ở chung một gian, ta cũng kệ. Nhưng cửa mới đóng, thì có tiếng gõ cửa vang lên. "Hồng Dao." Lại là thanh âm trầm thấp như vậy, mang theo ủy khuất vô hạn. Nhưng Liêm đại hiệp, ngươi quả thực là con chó ngao Tây Tạng, không thì là husky, ngươi thực sự không phải là chó con bomei đâu. Ngươi nói xem ngươi rỗi quá học làm nũng như chó con bomei làm gì? Nàng thực sự muốn lấy ấm trà trên bàn ném thẳng luôn. Nhưng nàng không thể. Nàng không có tiền bồi thường. Nàng hối hận, hối hận vừa nãy tại sao phải giả bộ có cốt khí để trả lại xấp ngân phiếu đó. Nàng gục xuống bàn, ngón tay vô lực cào mặt bàn. Nhưng tiếng gõ cửa còn vang. còn tiếng gọi trầm thấp của Liêm Huy vẫn tiếp tục, từng tiếng gọi Hồng Dao. Rất muốn độc chết hắn. Trời ơi, đất hỡi, tại sao không cho ta xuyên đến Đường Môn hoặc cái phái nào đó? Bản cô nương ngứa mắt ai liền dùng độc xử luôn, để hắn từ đây mai danh ẩn tích, không còn tiếp tục xuất hiện nữa. Nhưng Liêm Huy vẫn ở ngoài. Còn nói nàng không mở cửa sẽ không đi. Cố Mi không phải kẻ ngốc, nàng biết nàng vừa mở cửa, sẽ nhận hậu quả gì. Chủ yếu nhất là, kẻ kia mang ánh mắt oan ức nhìn nàng quá đáng thương. Quả thực chính là, khiến nàng nghĩ tới cái đang lưu hành trên mạng, có chú cún con làm hỏng việc, luống cuống đứng ở góc tường, chờ bị mắng phạt. Ngươi đừng có làm như thể là Rukawa Maple và Sakuragi Flower Road được hay không. Rõ ràng giây trước vẫn là mặt gỗ lạnh lùng, giây sau đã thành kiểu dễ thương? Cố Mi thực sự hoài nghi hắn có phải là sinh vật đột biến tế bào rồi. Hay hắn quả thực là hợp thể của Rukawa Maple và Sakuragi Flower Road? "Làm gì vậy?" Nàng hung tợn lên tiếng hỏi một câu. Tiếng gõ ngoài cửa lập tức ngừng. Thanh âm Liêm Huy trầm thấp: "Muội không ở cạnh, ta không ngủ được." Cố Mi bắt đầu phát điên. Liêm đại gia, quỳ luôn rồi. Ngươi đừng có nói chuyện nghe tối muội như thế nhé. Người không biết còn tưởng hai chúng ta đã làm cái gì rồi đấy. Nhưng trời chứng giám, chúng ta chẳng quá là ngủ chung một phòng mấy đêm thôi, vẫn là ta ngủ giường ngươi nằm đất, nước sông không phạm nước giếng. Hơn nữa đều là bị ngươi bức ép. Cố Mi ngẩng đầu thầm hỏi trời xanh. Nàng thấy từ sau khi theo Liêm Huy này xuống núi, nàng vẫn nội thương, chưa hề khỏi. Trời ơi, đất hỡi, các người có thể tha cho con không! Vì vậy Cố Mi nén tâm trạng muốn thổ huyết xuống, đi tới cạnh cửa, hung tợn quát: "Lượn đi." Không đi thì cẩn thận lão nương ra một chưởng. Đó là Như Lai thần chưởng trong truyền thuyết, thẳng tay hạ gục ngươi luôn. Nhưng Liêm Huy nếu đi dễ thế, hắn nào còn là Liêm Huy. "Muội không ở cạnh, ta không ngủ được." ....Ngươi không ngủ được liên quan miếng nào tới bà đây. Cố Mi đỡ trán. Nàng đỡ trán một cách mệt mỏi. Nàng tức anh ách khiến tiếng cũng nghẹn lại. "Liêm thiếu hiệp, Liêm đại gia, hai mươi năm qua ngươi đã ngủ thế nào? Chẳng lẽ ngày nào cũng mở mắt tới trời sáng? Ngoan đi mà, bây giờ nghe chỉ thị của ta mà hành động. Trước tiên là nghiêm, sau đó xoay người, đi thẳng, đến phòng ngươi,cởi quần áo lên giường, nằm xuống, đắp chăn, sau đó nhắm mắt lại, ngủ." Vì sao lại thấy, cảm giác hắn là con mình? Nhưng Liêm Huy rất không nghe lời. Hắn thẳng thắn cự tuyệt đề nghị này. "Không được. Ta muốn ngủ trong phòng muội." Kỳ thực ý hắn là. muốn ngủ trên sàn phòng nàng. Nhưng Cố Mi vẫn nổ tung. Nàng gầm nhẹ: "Liêm Huy ta nhắc nhở ngươi. Ta không phải mẹ ngươi, một hai lần thì thôi, ba bốn lần thì có ý gì? Chớ có làm nũng với ta, bà đây không nuốt được." Nhưng Liêm Huy lại trả lời là: "Ta trước giờ chưa từng ngủ chung với mẹ." ....Cố Mi cảm thấy, nội thương của nàng nhập vào xương tủy, không thể chữa nổi rồi. Căn bản không bắt cùng sóng. Liêm đại hiệp, xin ngươi đừng có mà không tránh nặng tìm nhẹ nhé? Trọng điểm câu nói của ta là như thế à. Nhưng Cố Mi đã chẳng hơi đâu thảo luận với Liêm Huy trọng điểm lời nói của nàng là gì. Nàng bây giờ giống như quả bóng xịt hơi, vô lực tựa đầu vào cửa, thấp giọng nói: "Nếu ngươi không đi, ta liền đập đầu chết cho ngươi xem, ngươi tin không? Nàng tính là nếu nàng nói, nếu ngươi không đi, ta sẽ tiếp tục chạy trốn đó, nhưng tên kia có khi sẽ rất bình tĩnh nói một câu, muội phải biết, muội không thể chạy thoát được đâu, vậy thì lúc đó nàng thật sự có thể thổ huyết rồi. Có lẽ câu nói này của nàng thực sự là uy hiếp lợi hại, ngoài cửa yên lặng rất lâu. Cố Mi nghĩ hắn đi rồi, thở dài một hơi, vuốt vuốt trái tim trong lồng ngực, lệ nóng lăn dài. Thực sự khó khăn quá rồi đúng không. Ngày nào cũng bị Liêm Huy làm tức giận, trái tim này còn có thể đập vững vàng như vậy, mà không phải cứ luôn thổ huyết, sau đó là ngã xuống đất mà chết. Nếu quả thực là như vậy, nàng có phải là nhân vật đầu tiên xuyên không mà bị tức chết không? Thật mất thể điện quá. Cố Mi cảm thấy, những ngày tháng này, đúng là không thể quên được. Nàng muốn mau thoát khỏi cuộc sống này, không thì kết cục sớm muộn cũng là thổ huyết mà chết. Chỉ là không biết, thời điểm nàng thổ huyết chết, liệu có phun ra kiểu ầm ầm không? Nàng xoay người, lê bước, muốn nằm xuống giường. Thật sự quá mệ mỏi, hôm nay dằn vặt vậy, không nằm xuống giường nghỉ ngơi một phen, nàng đoán là nàng sẽ trẻ tuổi đoản mệnh rồi. Nhưng lại có tiếng gõ cửa rất nhẹ vang lên từ phía sau. Cố Mi lần này thực sự nổ tung. Hai mắt đỏ như máu, đột nhiên xoay người nổi giận đùng đùng mở cửa. Sau đó nàng gầm nhẹ: "Liêm Huy con mẹ nó ngươi có thôi đi không?" Nhưng khắc sau, nàng lại chết sững cả người. Người ngoài cửa, thanh y mặc phát, tuấn tú nho nhã như trăng, không phải Dung Trạm, thì còn là ai? "Dung, Dung Trạm?" Cố Mi cảm thấy, nàng không có mặt mũi gì trước mặt Dung Trạm. Lần đầu gặp y, là sự việc lá rau. Lần này, là việc chửi mắng. Nhưng nàng thực không cố ý. Trời mới biết nàng mong có nhiều ấn tượng đẹp trong mắt của ý. Có thể gặp nam nhân có thanh âm đẹp như vậy khó thế nào, các người có biết hay không. nàng im lặng rơi lệ. Mà Dung Trạm bị tiếng gầm nhẹ của nàng cũng hơi sững sờ, chốt lát mời cười nói: "Cố cô nương, có phải là ta quấy rầy rồi?" Cố Mi sụt sịt, liền vội lắc đầu: "Không có." Dung Trạm nhìn vành mắt hồng hồng của nàng(Thực ra vừa bị chọc điên) cho rằng nàng vừa khóc, liền ôn nhu hỏi: "Cố cô nương, cô và Liêm thiếu hiệp cãi nhau sao?" Cố Mi muốn chết. Sau đó nàng bỗng nhiên hiểu ra. Có phải trước mắt người khác, nàng và Liêm Huy đã là quan hệ tình nhân? Vì vậy cãi nhau, chỉ là tình thú của cặp đôi mà thôi? Không phải vậy sao Như Ngọc kia lại nói, buổi tối hầu Liêm Huy, ban ngày hầu hạ nàng? Đây rõ ràng coi nàng là vợ chính, mà Như Ngọc thì ý của nàng ta là, cam nguyện làm thiếp? ..... Trong lòng Cố Mi bây giờ, đúng là, ngũ vị hỗn tạp ngũ vị hỗn tạp mà.