Muội khống

Chương 2

Trên cả con đường đi hễ nàng gặp được ai là ngay lập tức túm người ta lại gặng hỏi xem phòng của nàng ở đâu. Thật may mắn vì sau bao nhiêu phong ba bão táp cuối cùng nàng cũng có thể trở về ổ của mình rồi. Đặt mông ngồi xuống ghế, nàng ngơ ngác nhìn ngọn núi kia thông qua ô cửa sổ. Đỉnh núi kia chính là Tư Quá Nhai trong truyền thuyết. Chỉ có điều... Tư Quá Nhai này, nàng phải leo lên bằng cách nào đây? Ở đây làm quái gì có cáp treo? Nàng chậm chạp thu dọn đồ đạc, mặt khác thì lại suy nghĩ, mình có nên nhân cơ hội này chuồn êm xuống núi luôn hay không nhỉ. Sợ gì chứ, quá lắm thì bị đuổi ra khỏi cái phái Hoa Sơn này thôi. Dù sao thì nàng cũng chẳng phải là Lệnh Hồ Xung kia, ở nơi này cũng chẳng có huynh đệ tỷ muội gì gì sất, muốn đuổi thì cứ việc đuổi luôn đi, nàng còn ăn mừng không kịp nữa đây này. Lại với cái suy nghĩ như vậy trong đầu đã giúp nàng cảm thấy dễ chịu hơn một xíu. Nụ cười chậm rãi xuất hiện trên gương mặt, nàng bắt đầu chuyển hướng suy nghĩ xem cuộc sống sau khi xuống núi sẽ như thế nào, phải làm sao để có miếng ăn đây? Không phải đùa chứ ngươi có thể sống mà không có tiền hay không hả? Có câu có tiền có thể đi khắp thiên hạ, không có tiền nửa bước cũng khó đi, huống chi ở cái nơi quái quỷ mà nàng còn chẳng biết là mình đang ở cái triều đại nào và thời đại nào nữa. Tất nhiên, càng có nhiều tiền càng tốt chứ sao. Tìm quanh quẩn một vòng trong phòng, vậy mà một nửa văn tiền cũng tìm không ra. Nhìn xem còn có ai tệ hơn nàng ta* nữa hay không hả? *là nguyên chủ thân thể của Cố Mi. Cố Mi ngồi xuống, tại sao nàng lại xui xẻo như thế này. Cho dù có vô duyên vô cớ bị xuyên không rồi lại bị phạt thay người ta cũng không nói đi, đến phút chót muốn chạy trốn thế nhưng nửa văn tiền kiếm muốn đui con mắt cũng không ra là sao? Điều này thật sự còn tệ hơn cả việc anh muốn cứu người, thế nhưng sau khi anh nhảy xuống nước rồi mới ý thức được là mình làm quái gì biết bơi, đúng là xôi hỏng bỏng không, ngu si dốt nát mà. Cánh cửa bỗng nhiên bị ai đó gõ một tiếng. Nàng thì lại vô cùng lười biếng chẳng muốn nhúc nhích tí nào, chỉ đành phải chậm rãi mở miệng gọi: "Mời vào." Cánh cửa được mở ra, theo sau đó là một vài tia nắng ấm áp len lỏi qua khe cửa nghiêng nghiêng rọi vào trong phòng. Thông qua những tia sáng có thể nhìn thấy hai thân ảnh mờ ảo, hai thân ảnh đó bước qua cửa rồi tiến vào bên trong phòng. Cố Mi híp mắt lại để làm rõ tầm nhìn, là một nữ nhân, mái tóc của nàng ấy đẹp như một thác nước, cũng có thể gọi là một mỹ nhân. Nhưng mà mỹ nhân này, điều gì đã xảy ra với khuôn mặt xinh đẹp của nàng vậy hả? Ai đã làm hỏng hết cả gương mặt xinh đẹp thế kia? Ta nói thật nhé, an toàn và võ thuật thực sự không có nửa điểm liên hệ với nhau, vậy nên ta cũng chẳng cần phải suy nghĩ cách lấy lại thực lực vốn có của bản thân để làm cái gì, an toàn vẫn là trên hết, đúng không đúng không? Người còn lại theo sau là một nam tử, tầm hai mươi ba tuổi. Trường sam màu xanh da trời, tướng mạo vô cùng tuấn mỹ. Cố Mi khá kinh ngạc dựng thẳng người dậy, nhưng dù sao nàng cũng là một sắc nữ có thâm niên, từng nhìn ngắm qua không biết bao nhiêu nam nhân rồi, còn thể loại mỹ nam nào mà nàng chưa từng nhìn thấy qua nữa đâu nào, ngay cả mỹ nam thân không một mảnh vải cũng đều ngắm qua nhiều không đếm xuể, hơn nữa cách đây không lâu lắm nàng còn nhìn thấy cả bắp đùi của Vương Tử Tinh Linh khiến cho nàng hưng phấn kích động đến ăn không ngon ngủ không yên. Nhưng mà soái ca à, ngươi có thể đừng trưng ra cái khuôn mặt thối như thế có được không hả? Nếu như ngươi muốn thể hiện cái khí chất lạnh lùng hay lãnh đạm gì gì đó của mấy soái ca, ta nghĩ ngươi không nhất thiết phải liệt cơ mặt ra như thế và chơi trò tiếc chữ như vàng đâu nhé. Trong đầu nhanh chóng đảo qua đảo lại vô số thứ suy nghĩ kỳ quái, nhưng thân thể vẫn còn uể oải ngồi trên ghế, tay phải lại tùy tiện vắt lên trên tay cầm ghế hình trăng lưỡi liềm, tùy ý hỏi: “Các người tìm ta có chuyện gì không?” Nàng lại cho rằng hai người đang đứng trước mặt kia chắc cũng là mấy người trong số các sư điệt của nàng mà thôi. Dù sao phẩm chất vốn có của Hồng Diêu kia cũng không được tốt đẹp cho lắm, chẳng cần phải để ý hình tượng tốt hay xấu để làm gì. Nhưng mỹ nhân dẫn đầu kia lại nhíu hai hàng mày nhìn Cố Mi nói: “Ngươi thật sự không nhớ được cái gì nữa hay sao?” Cố Mi gật đầu: “Đúng vậy. Ta thật sự không thể nhớ ra điều gì cả. Nhưng mà, người là ai?” “Ta là đại sư tỷ Kỷ Vân của ngươi đây.” Cố Mi vội vàng đứng dậy, ngạc nhiên trợn mắt lên hỏi: “Đại, đại sư tỷ?” Kỷ Vân ngồi xuống đối diện với nàng: “Xem ra đúng thật là không còn nhớ cái gì nữa rồi.” Sau đó nàng ấy đưa tay chỉ chỉ nam tử đang đứng ở phía sau, hỏi: “Đây là đại sư huynh Liêm Huy của ngươi, ngươi chắc là vẫn còn nhận ra hắn là ai mà đúng không?” Cố Mi nâng mắt lên nhìn lướt qua mỹ nam kia, thì ra đây là đầu sỏ khiến cho Hồng Diêu kia tức đến hỏng cả đầu, làm ra việc ngu muội, đắc tội với Trang Thu Dung, đại sư huynh Liêm Huy trong truyền thuyết đây sao. Đại sư huynh à, quả là hồng nhan họa thủy đấy nha. Với cái tướng mạo như thế này của ngươi ấy à, quả thật đúng là có tố chất làm hại nước hại dân thật đấy. Cố Mi lắc đầu: “Không nhớ ra.” Khi lời này vừa được thốt ra, Kỷ Vân thật sự cảm thấy có chút kinh ngạc. Tiểu sư muội này, tuy nói tính tình đúng là có chút ương ngạnh, nhưng xưa nay cho dù muội ấy có làm gì đi chăng nữa cũng sẽ không bao giờ làm ra chuyện gì quá phận. Nhưng chỉ cần động đến những chuyện có liên quan đến sư đệ Liêm Huy mới có thể khiến cho đầu óc của muội ấy nóng lên, thành ra suy nghĩ không đúng đắn rồi làm ra hành động sai trái là đẩy Thu Dung xuống hồ. Thế nhưng bây giờ người ta lại nói là chẳng còn nhớ ra cái gì nữa hết, hơn nữa, kể cả khi sư phụ khiển trách nàng, nàng cũng không tranh cãi hay lý luận một câu nào với người. Sau khi suy ngẫm xong rồi, nàng liền đứng lên hỏi: “Sao rồi sư muội? Ngươi đã sắp xếp đồ đạc xong rồi đúng không? Sư phụ lệnh cho ta cùng Liêm Huy đến đưa ngươi lên Tư Quá Nhai.” Cố Mi mặt mũi trắng bệch. Đại thúc người sao lại hành động nhanh như thế??? Cố Mi dĩ nhiên biết Tư Quá Nhai là gì, từ nhỏ nàng đã đọc qua vô số truyện kiếm hiệp, còn được xem trực tiếp bằng tivi kỹ thuật số cao. Nhưng đợi cho đến khi nàng thật sự được chứng kiến tận mắt cái đỉnh núi cao chọc trời kia... thật sự sợ đến ngu người ra rồi. Rất cao rất cao đó có biết không hả? Hạ mắt liếc thử một cái xuống dưới... nói là cao chọc trời sâu thăm thẳm tuyệt đối không hề nói quá. Vì nàng đang đứng ở nơi địa hình cao, tất nhiên gió cũng lớn hơn những nơi khác, gió thổi qua cuốn theo tóc của nàng tạo thành một cái cột dựng thẳng đứng lên trời. Cơ thể của Cố Mi thật sự muốn đóng băng lại rồi. Nhìn lên con đường núi nguy hiểm chết người kia làm cho nàng sợ tới mức muốn ngã ngồi xuống ngay lập tức. Đường núi của Hoa Sơn vô cùng hiểm trở, nàng không phải nói quá. Lúc trước chỉ được nhìn qua một số cảnh trên núi thông qua màn hình TV giới hạn, nhưng đợi cho đến khi thật sự nhìn thấy vách núi dựng đứng cao chọc trời đang lững thững trôi nổi phía trên mấy gốc cây, quả thật là được mở rộng tầm mắt vô cùng vô cùng hiệu quả, cảm giác giống như có một đạo sấm sét bổ thẳng xuống đầu vậy. Nhưng mà đại sư tỷ à, tỷ đang tính làm cái gì vậy? Muội muội đây thật sự không thể không nghi ngờ, thật sự có thể bước đi trên cái đường núi nguy hiểm như thế kia sao? Cố Mi chỉ muốn hét lên một tiếng. Nhưng chưa kịp mở miệng, một cơn gió lớn đột ngột dội đến, khiến cho tiếng thét còn chưa được bật ra khỏi miệng của nàng ngay lập tức phải nuốt ngược trở lại. Sau đó, đứa trẻ vẫn còn đang ngu ngơ kia trợn mắt há mồm này nhìn Kỷ Vân chỉ cần điểm nhẹ hai chân, thân thể nhẹ như mây nhẹ nhàng bay lướt qua. Sau đó nữa, sau đó nữa nàng ấy đã đứng trên đường núi phía bên kia rồi. Cố Mi trực tiếp ngây người, ông trời ơi, đây có phải là khinh công trong truyền thuyết đúng không hả? Thật sự thật sự vô cùng cường đại luôn đó!!! Kỷ Vân đứng trên đường núi bên kia, vừa ngước lên nhìn qua thì thấy bộ dạng ngu si của Cố Mi, nhíu mày: “Ngươi còn ngẩn người ra làm gì nữa? Qua đây nhanh lên.” Cố Mi ngu người nhìn thoáng qua vách đá tối đen sâu thăm thẳm không thấy đáy dưới kia, dùng sức nuốt nước miếng một cái, cân nhắc xem với cái độ cao này ấy à, nếu có lỡ rớt xuống thì chắc đến một mẩu thịt cũng không còn luôn ấy chứ. Mà Kỷ Vân bên kia vẫn đang không ngừng thúc giục. Cố Mi nhịn không được muốn khóc thét lên rồi đây này: “Đại, đại sư tỷ ơi, ta phải qua bên kia bằng cách nào đây??” Kỷ Vân nghi hoặc, trên mặt không hiện lên bất cứ cảm xúc nào: “Ngươi đúng là ngay cả võ công đã từng học cũng đều quên sạch sẽ hết cả rồi sao?” Cố Mi gật đầu một cách tuyệt vọng. Cho nên ta có thể đi qua bên kia như thế nào đây? Nhưng nào biết Kỷ Vân ở đối diện kia lại thốt lên một câu: “Nếu đã như vậy, Liêm Huy, mau giúp muội ấy qua đây nhanh lên.” Mỹ nam vẫn luôn đứng phía sau nàng cất bước đi lên phía trước. Từ trên cao liếc xuống xẹt qua nàng một cái, trong ánh mắt thoáng qua một tia khinh miệt. Cố Mi thật sự sắp khóc thật rồi đấy, nhanh chóng liều mạng lui về phía sau. Đại ca, ngươi có thể đừng lại gần ta có được hay không hả? Ta có bệnh sợ độ cao đó. Nhưng Liêm Huy đã vươn tay đến ôm lấy thắt lưng của nàng, thân hình bay vút lên. Gió lướt vù vù bên tai nàng. Cố Mi hét lớn một tiếng, hai tay ôm chặt lấy eo của hắn, nhắm tịt hai mắt lại, cũng không dám liếc mắt xuống dưới dù chỉ là một cái. Nhưng chỉ trong giây lát, tiếng gió đã dừng lại rồi. Tai nghe thấy giọng nói lạnh lùng của người kia: “Buông ra.” Cố Mi đã sớm sợ đến thất hồn lạc phách rồi, gắt gao ôm chặt lấy thắt lưng của Liêm Huy, trong miệng vẫn còn sợ hãi la to. Chết mất, chết mất thôi, có phải ngã xuống rồi hay không? Mẹ nó chứ, cái cảm giác rơi từ trên cao xuống thật sự quá khủng bố đi mà. Nàng từng vô số lần trong giấc mơ thấy có ai đó đang đuổi theo mình, nàng liều mạng chạy rồi lại chạy trong tuyệt vọng, kết quả cuối cùng luôn là vị trí ở trên một tòa nhà cao tầng hay là trên một vách núi sâu thăm thẳm, tiếp theo là cảnh nàng rơi xuống dưới rồi sau đó thân thể co rút một trận, khiến cho nàng phải giật mình tỉnh lại. Nhưng nói cho cùng, nó vẫn chỉ là một giấc mơ mà thôi, nào có được chân thực như vậy đâu hả. Trên lưng bỗng truyền đến một trận đau ê ẩm tê dại, hai cánh tay tự động tách ra. Cố Mi nhắm hai mắt, hai tay quơ loạn, la hét lung tung, cha mẹ ơi, mau tới cứu con aaa. Cứ vung vẩy như vậy một hồi lâu sau đó bắt đầu cảm giác được hai bàn chân của mình có vẻ như đang đứng trên mặt đất. Cũng không còn tiếng gió gào thét bên tai nữa, đến lúc này nàng mới nhúc nhích hai tay đang che mắt lại kia, mở ra một khe nho nhỏ, cẩn thận quan sát cảnh vật bên ngoài. Liếc mắt một cái lại nhìn thấy Kỷ Vân cùng Liêm Huy đang nhìn nàng với ánh mắt có chút kỳ quái. Nàng lại cẩn thận nhìn lướt qua cảnh vật xung quanh, đây hình như là một hang động. Sau đó nhìn xuống dưới chân, vui mừng muốn khóc luôn, đây là sự thật, không phải vách núi chết người kia. Sau đó hai chân của nàng rất không có tiền đồ mềm oặt đi, trực tiếp ngã ngồi xuống đất. Xuyên không chưa được một ngày, mà trái tim nhỏ bé yếu ớt của nàng giống như vừa được trải qua một chuyến tàu lượn siêu tốc. Đủ loại mạo hiểm cùng kích thích. Nhưng nàng không có khả năng này, nàng xưa nay vẫn luôn là một người vô cùng sợ chết, ngay cả tàu cướp biển không gian cũng không thể ngồi. Nàng còn nhớ rõ khi đó nhất thời hứng thú muốn đi phi thuyền hải tặc, có lẽ một phần là do cái tên của nó hoặc cũng có thể là do nó không chuyển động nhiều, cường độ vừa phải đủ để cho trẻ em chơi... Mà khi con tàu cướp biển thực sự chuyển động, nàng sợ tới mức nhắm chặt hai mắt và hét lên, nước mắt chảy ra không ngừng. Đợi cho đến khi con tàu cướp biển được hạ xuống, nàng rõ ràng nghe được hai đứa oắt con bên cạnh xì xào to nhỏ: “Cậu nhìn cái bà chị kia kìa, chỉ mới có như thế mà đã khóc thành cái bộ dạng khó coi như thế kia. Quá xấu hổ rồi.” Xấu hổ... Đúng vậy, chị đây thật sự quá xấu hổ luôn ấy chứ... Cố Mi che mặt khóc thét. Ai bảo không đợi cho nàng có đủ thời gian để chuẩn bị tâm lý thật tốt. Có khinh công thì lợi hại lắm rồi phải không hả, có khinh công là có thể không thèm hỏi trước với nàng một câu liền xách nàng nhảy một phát qua cái vách núi sâu thăm thẳm kia hay sao hả? Kỷ Vân cùng Liêm Huy có chút không biết phải làm sao mới đúng, thật sự không đoán ra được là đã có chuyện gì xảy ra với sư muội vốn gan lớn không sợ trời không sợ đất là gì kia? Ngay cả buồn cũng chẳng thèm khóc. Thế nhưng bây giờ lại ngồi đây khóc đến thương tâm như thế kia. Trong trí nhớ của hai người bọn họ, tiểu sư muội này vẫn luôn vô cùng quật cường, một khi đã nhìn trúng thứ gì đó thì nhất định phải giành về cho bằng được, chỉ cần không vừa mắt người nào, muội ấy nhất định phải tính kế đá bay người đó đi, nhưng tại sao lần này, lại có thể khóc đến không cần hình tượng như thế này? Liêm Huy cho rằng có lẽ đây là một phương thức khác khiến cho hắn phải chú ý đến nàng. Hắn lập tức nhíu mày lại, quay đầu nhìn đi chỗ khác, chỉ cảm thấy nàng khóc như thế vô cùng ồn ào. Kỷ Vân chung quy vẫn là đại sư tỷ, mặc dù trong lòng không thích Hồng Diêu cho lắm, nhưng vẫn tốt bụng nhắc nhở: “Đây là Tư Quá Nhai. Trong động có dự trữ đủ tất cả các loại thức ăn, cũng đủ một năm cho ngươi tiêu dùng. Trong một năm này, ngươi hãy ngoan ngoãn ở lại đây nghiêm túc sám hối đi.” Nàng nói xong rồi xoay người lại, vẫn tiếp tục tốt bụng nhắc nhở thêm một câu nữa: “Trong núi có rất nhiều hổ và sói, tốt nhất ngươi chỉ nên hoạt động phạm vi trong hang động này, cố gắng đừng đi ra ngoài.” Cố Mi nghe xong thì nhanh chóng ngẩng phắt đầu lên, phi thân tới ôm chặt lấy bắp đùi của Kỷ Vân: “Sư tỷ cứu muội. Muội thật sự, thật sự, thật sự không muốn ở lại trong cái hang động quỷ quái này tận một năm đâu màaa.”