Mười hai đêm
Chương 6 : đêm thứ hai (2): hoang mang và hoang đường
Edit: Bonie
Beta: Alice, TH
Có điều ngay lúc Nghê Thanh đang chìm vào bong bóng màu của tình yêu thì ở trong phòng ngay nhà sau, đột nhiên vang lên tiếng “rầm”, lập tức phá tan suy nghĩ viển vông trong lòng cô.
Hai người lập tức nhìn nhau, sau đó đồng thời ăn ý chạy về dưới mái hiên rồi đập cửa phòng không ngừng. Nhưng trong phòng một chút phản ứng cũng không có.
Trực giác là thứ rất khó lý giải, Nghê Thanh đã lớn lên dựa vào cái thứ huyền bí này rồi nhận được rất nhiều, cho nên cô có thể tự đắc mà nói trực giác của mình rất chuẩn.
Mà giờ đây trong lòng cô có cảm giác không lành, nó thúc giục cô vội vàng rời bước đến cây trúc trước cửa sổ, liều chết bắt tay vào cạy khe hở của cửa sổ, muốn mở cửa bằng lực từ bên ngoài.
May mắn mà cửa sổ không bị gài lại, nếu không tình huống này sẽ trở nên khó giải quyết.
Đợi tới khi cô cạy được song trúc, Tần Việt xoay người nhảy vào từ khe hở nhỏ hẹp giữa cửa sổ. Chờ tới khi Nghê Thanh khó khăn bước vào nhà, anh đã cứu được Lý Gia Tân định thắt cổ tự vẫn xuống.
Nghê Thanh thấy được sắc mặt Lý Gia Tân trắng bệch, trên cổ cũng bị thít chặt đến tím bầm. Nhưng may mắn thay, bởi vì bọn Nghê Thanh đến cứu kịp thời nên coi như bảo vệ được mạng sống của cô ta.
Nghê Thanh thả lỏng người, bây giờ cô mới cảm giác được đầu ngón tay của mình truyền tới từng trận đau đớn. Giơ tay lên mới phát hiện ngay kẽ móng tay vương chút máu.
Cô nhìn thoáng qua Tần Việt đang đánh giá tình hình trong phòng, yên lặng để tay ra sau lưng. Sau đó tới đứng bên cạnh Tần Việt, cùng anh nhìn tượng phật cao gần nửa người trên bàn dài.
Nghê Thanh không hiểu Phật nên cũng không biết kia pho tượng có gương mặt thoạt hiền từ kia, rồi mấy lời giảng trang nghiêm truyền ra khắp nơi của Phật là cái gì, càng không biết đức Phật làm sao mà giải cứu chúng sinh. Nhưng dưới hoàn cảnh thanh đèn hương châm, Nghê Thanh chỉ cảm thấy sâu trong nội tâm nổi lên cảm giác yếu ớt bất lực, giống như ánh mắt vô tình vô dục của đức Phật có thể xuyên thấu thể xác của mình, thấy được tất thảy những thứ mình cất dấu trong nội tâm.
Tất cả những thứ đó là cái gì Nghê Thanh không biết, cũng không dám nghĩ. Cô vô cùng cung kính tiến lên lạy vài cái với tượng Phật.
Lúc cô ngẩng đầu lên lại mới chú ý trên bàn thờ còn bày một cái bài vị bằng gỗ chỉnh tề. Trên mặt không có hoa văn, cũng không khắc chữ, nhưng hình dạng lại cực kỳ giống với linh bài mà Nghê Thanh nhìn thấy ở nhà tổ của mình.
Hóa ra căn phòng này lại là một căn từ đường nhỏ.
Ngoại trừ trên mặt đất có một cái ghế gỗ tròn bị đá lăn quay thì trong một chốc hai người cũng chưa dám phát ra tiếng động gì. Cách mà bọn họ đi vào có chút bất kính với linh hồn đã qua đời, nhưng chẳng có ai lường trước được Lý Gia Tân lại thờ nhang đèn với một đống bài vị không tên.
“Tần Việt,” trong lúc bầu không khí ngưng đọng, Nghê Thanh lại nuốt nước miếng, “Lúc trong thị trấn, anh có hay nghe nói gì không?”
Tần Việt lại dùng ánh mắt hoang mang xuyên qua không khí nhìn cô.
“Anh… anh có hay nghe người ta nói nhà trọ này thường xuyên có mấy chuyện ma quỷ?”
Lời này khiến cho khuôn mặt Tần Việt nháy mắt trở nên nghiêm túc, anh trầm giọng hỏi: “Lời này em nghe từ đâu?”
“Em nhớ là do mấy bà lão trong thị trấn nói trong lúc tám chuyện, cụ thể là gì thì em không rõ lắm, nhưng… chắc là… là ý này đi?”
Nói đến cuối, Nghê Thanh lại cảm thấy vẻ mặt của Tần Việt ngày càng nghiêm trọng. Điều này khiến cho cô không chắc chắn, trong giọng nói cũng mang theo chút do dự. Cô lại hỏi: “Em… Em nói sai ở đâu sao?”
“Mấy ngày trước anh cũng tới thị trấn đi một vòng, lộ trình cũng không khác với em lắm, nhưng anh cũng không có gặp qua mấy bà cụ ở ven đường phơi nắng nên… anh càng không…”
Tần Việt không nói hết lời nhưng cũng nói hết ý tứ của mình. Nhưng sâu trong tâm trí Nghê Thanh cảm thấy vẫn tồn tại một màn như vậy, thế nên cô còn nhớ rõ vẻ mặt hớn hở của những bà lão ngồi buôn dưa lê đó.
“Anh biết trí nhớ của em vẫn luôn tốt, nhưng có lẽ là lần này em nhớ lầm rồi chăng?” Tần Việt nhìn Nghê Thanh, bàn tay vốn đang khựng bỗng buông thõng xuống, “Dân cư trên thị trấn đều sống dựa vào lượng khách du lịch phát triển mạnh, cho nên chỗ này cho dù có gì thì bọn họ cũng sẽ không giữa ban ngày ban mặt mà nói cho du khách nghe được. Trước đó anh ở đây tìm hiểu cũng lâu rồi mà vẫn chưa tìm ra được lời đồn gì kỳ đâu.”
Nghê Thanh tin tưởng lời của Tần Việt, cũng tin tưởng lý do anh đưa ra. Nhưng cô cũng tin tưởng trí nhớ mà cô tự hào, cô tin rằng cho dù năm tháng hao mòn nhưng chắc chắc sẽ không hao mòn ký ức của cô, càng đừng nói gì đến mấy ngày mấy chuyện xảy ra mấy ngày nay.
Trong chốc lát ánh mắt hai người đan xen, nhưng mặc kệ ai thì sự thành thật trong mắt của họ có thể truyền tới đáy mắt đối phương.
Cuối cùng vẫn là Nghê Thanh đầu hàng trước sàn đấu tin tức này. Trong lòng cô bất đắc dĩ cười bản thân, tuy chưa từng nhỏ bé như hạt bụi trong miệng Trương Ái Linh nhưng cũng coi như mặc cho trong lòng bản thân đầy dây leo uốn lượn nở ra hoa [1].
[1] Nguyên văn của Trương Ái Linh “Gặp em rồi tôi bỗng trở nên rất nhỏ bé, nhỏ bé đến mức như hạt bụi trên mặt đất, nhưng trong lòng tôi thích điều đó. Hơn nữa ở đó còn nở ra một bông hoa…”
Chẳng lẽ khi yêu một người thì không nên toàn tâm toàn ý tin tưởng anh ấy sao?
Thấy Lý Gia Tân đã hoàn toàn không sao, chỉ còn hôn mê bất tỉnh, Nghê Thanh nghĩ đêm nay đi một chuyến không hỏi được gì rồi.
Nhưng trong lòng Nghê Thanh lại không thấy tiếc nuối gì. Tuy rằng trên mặt cô không biểu hiện rõ nhưng sự nhu tình khó tả kia đều biểu lộ ra nơi khóe mắt Nghê Thanh. Đến nỗi lúc cô cuối cùng trở lại phòng Nghê Duyệt còn tưởng rằng cô và Tần Việt cặp với nhau kìa.
“Do ánh trăng quá dịu dàng thôi.” Nghê Thanh làm bộ làm tịch làm thơ một câu, nhưng ở trước mặt em gái mình, khóe miệng của cô nhanh chóng không kiềm được cong cong.
Thấy ánh mắt Nghê Duyệt càng ngày không có ý tốt, Nghê Thanh lấy gối đầu nhanh chóng che mặt mình lại rồi sau đó giả chết ngã xuống chiếc giường nhỏ bé.
Một loạt động tác xảy ra quá mức bất ngờ khiến cho Nghê Duyệt bị Nghê Thanh dọa cho sững sờ. Nhưng khi cô ấy phản ứng lại bèn làm bộ muốn nhào vào vào người Nghê Thanh.
Sau đó nghe Nghê Thanh đang buồn bực rúc trong gối nói một câu: “Cái hiệu quả cách âm của cái tường này kém thí mồ, em không nên làm động tĩnh lớn kẻo người ta lại nghĩ mình trên giường làm… chuyện rung giường gì đó.”
Nghê Duyệt không ngốc, vừa nghe thấy lời này của Nghê Thanh là cô bé biết có chuyện. Cô ấy vội vàng dừng bước, nhỏ giọng cười nói: “Em không quậy chị đâu, vậy thì trao đổi đi, chị phải nói cho em biết lời vừa rồi là ý gì.”
Nghê Thanh không phải là loại người tính toán sau lưng vợ chồng Đoạn Lệ Nghiên, cô chỉ đơn giản nói với Nghê Duyệt một chút tình cảnh xấu hổ vừa rồi. Trong lời nói của cô vừa nghe chính là ba câu không rời Tần Việt, rõ ràng là dáng vẻ của cô gái nhỏ mà.
Nghê Duyệt trêu ghẹo: “Chị, mùa xuân qua rồi á nha.”
“Được rồi, chị biết, bây giờ không phải là mùa hè sao?” Nghê Thanh cười ngây ngô vài tiếng, nhưung cô nhanh chóng dừng lại, móc di động ra, quơ di động đang hiện thời gian trước mặt Nghê Duyệt, “Đã 11 giờ rồi, còn chưa đi ngủ?”
Thật ra trên điện thoại mới hiện lên con số 22:49 thôi, nhưng Nghê Duyệt thấy rồi cũng không dị nghị gì. Cô khoa trương rống một câu bi thương: “Chị, người ta chỉ lo lắng cho chuyện chung thân đại sự của chị thôi.” Ý trong lời tuy chỉ sự đau khổ vùng vẫy nhưng cô ấy vẫn tự giác về giường mình.
Tắt đèn đầu giường, Nghê Thanh men theo ánh trăng ngoài cửa sổ nhìn khuôn mặt buồn ngủ của Nghê Duyệt, dịu dàng nói: “A Duyệt, chúc ngủ ngon.”
“Chị ngủ ngon…” Tuy Nghê Duyệt dính gối là ngủ liền nhưng cô ấy vẫn cố hết sức nửa tỉnh nửa mơ đáp lại lời Nghê Thanh.
Thói quen của hai chị em rất tốt, họ luôn chúc ngủ ngon nhau khi ngủ cùng nhau, đây là thói quen bình thường.
Tuy rằng mấy giờ trước các cô còn có chút chuyện không hài lòng nhau, nhưng tình cảm chân thành của hai chị em cũng sẽ không vì một chút mâu thuẫn nhỏ thì tan vỡ đâu.
Cái này chính là sự tín nhiệm lẫn nhau được hình thành qua nhiều năm, tôn trọng lẫn nhau chính là cơ sở để duy trì một mối quan hệ.
Nghê Thanh vô thức nhớ tới ban sáng cùng xem “Báu vật của đời” [2] với Trình Ngạn Đình. Tuy hai người bọn cô không hợp nhau nhưng lại có thể kết bạn với nhau đi dạo cổ trấn, rốt cuộc vì cái gì khiến cho mối quan hệ của các cô tan vỡ?
[2] Báu vật của đời, nguyên tác: Phong nhũ phì đồn (丰乳肥臀), là một tác phẩm nổi tiếng của nhà văn Trung Quốc Mạc Ngôn. Tác phẩm được xuất bản tháng 9 năm 1995 và đã trở thành một hiện tượng, tác phẩm đã được trao giải cao nhất của Hội Nhà văn Trung Quốc về truyện trong năm đó.
Còn những người khác…
Nghê Thanh không nén được mà rùng mình một cái. Cô đột nhiên cảm thấy đêm hơi lành lạnh, nhưng cô rất lười đứng dậy, Nghê Thanh chỉ quấn chăn trên người chặt hơn vài phần.
Bởi vì ngủ gần cửa sổ nên lúc Nghê Thanh mở mắt còn có thể thấy khách sạn được bao phủ bởi lớp ánh sáng. Đây là ánh trăng giống hệt trăng ở nhà sau trong đêm nay.
Ban đêm tĩnh lặng và tâm tình vui vẻ giúp dễ ngủ hơn, cho nên đêm nay Nghê Thanh đã nhanh chóng chìm vào cõi mộng dưới ánh trăng.
Giấc mơ của Nghê Thanh giống như một màn kịch, từng bức từng bức hiện lên trong đầu cô.
Từ hình ảnh bọn họ lúc nhỏ vui cười đùa giỡn ngồi cùng bàn, tới lên cấp hai học hành nghiêm túc ngồi bàn trước bàn sau, sau đó trở thành học sinh cấp ba đi ngang qua sát vai nhau cười nói với bạn học cùng lớp, cuối cùng chính là bạn học đại học ngẫu nhiên gặp lại…
Nhưng không biết vì sao, hình ảnh cuối cùng dừng lại chính là cô và Tần Việt cùng nằm trong sân thể dục hồi đại học, nhìn mặt trăng tròn vo, treo lơ lửng trên bầu trời, nói chuyện không ngừng.
Vốn dĩ bọn họ chỉ trò chuyện vài việc vặt trong sinh hoạt và dự tính trong tương lai, nhưng không hiểu sao sau một tiếng sáo du dương triền miên vang lên thì bầu không khí lập tức thay đổi. Nghê Thanh chỉ thấy Tần Việt lộ ra nụ cười bi thương rồi khẽ hỏi cô: “Em có bằng lòng chết vì anh không?”
Mơ tới đây rồi bỗng ngừng lại, lúc Nghê Thanh bừng tỉnh dậy chỉ cảm thấy khắp người đổ mồ hôi lạnh. Chỉ còn tiếng sáo quanh quẩn bên tai cô không dứt.
Cô nhìn thoáng qua Nghê Duyệt đang ngủ trên giường, thấy Nghê Duyệt vẫn bình yên say giấc thì nhẹ thở phào nhẹ nhõm. Cô nhanh chóng cầm di động nhìn thoáng qua, phát hiện thời gian vừa lúc ngừng ở 12 giờ. Nghê Thanh chỉ cảm thấy giấc mộng kia tuy ngắn ngủi lại hoang đường, không ngờ rằng đã một tiếng trôi qua tiếng rồi.
Câu nói cuối cùng của Tần Việt trong mơ vẫn còn xoay quanh trong đầu cô, nhưng lúc này Nghê Thanh lại không có lòng dạ nào mà nghĩ nữa.
Bởi vì cô nghe thấy ngoài cửa sổ nơi nhà sau đột nhiên vang lên một tiếng hét thất thanh của đàn ông.
Truyện khác cùng thể loại
168 chương
26 chương
76 chương
179 chương
76 chương
148 chương