Mười dặm hồng trang

Chương 3 : Cố nhân (1)

Theo thời gian trôi đi, sau khi vượt qua nỗi hoài nghi, bất an và lo lắng lúc ban đầu, rốt cuộc Sơ Doanh đã tin tưởng mình không phải đang nằm mơ, nàng dần dần thích ứng cuộc sống sau khi trùng sinh. Hiện tại Sơ Doanh còn nhỏ tuổi, bình thường vẫn ở noãn các bên cạnh, hầu hạ đều là người của mẫu thân, bên cạnh nàng chỉ có Giản ma ma và một nha đầu tên là Thanh Hoành. Lúc này Ngưng Châu và Phù Tinh vẫn còn là hai đứa bé. Bây giờ Sơ Doanh sống rất vui vẻ, chỉ có ăn với ngủ, có mẫu thân và tỷ tỷ ở bên cạnh, còn có thể nhìn thấy đại ca và khuôn mặt nghiêm túc của phụ thân. Phó Văn Uyên cưới vợ là Tống thị, mặt khác còn có hai thiếp thất là Lư di nương và Đào di nương. Mỗi người sinh ra một thứ nữ (1), nhị tiểu thư Sơ Dung năm tuổi, tam tiểu thư Sơ Vân ba tuổi. (1) Thứ nữ: con gái do thiếp sinh ra. Tống thị có trai có gái, địa vị chủ mẫu vô cùng vững chắc, huống chi thứ nữ không có tính công kích như thứ tử (2), vì vậy Tống thị đối với hai thứ nữ này vẫn luôn rộng lượng, thường ngày chưa bao giờ làm khó bọn họ. Bà thường xuyên kêu hai người đến đây để chơi với Sơ Doanh. (2) Thứ tử: con trai do thiếp sinh ra. Dù sao Sơ Tuệ đã mười tuổi, tuổi tác chênh lệch không thể chơi chung với đám trẻ con. Mà quan trọng hơn là phải dành thời gian học nữ công, hoặc là theo bên cạnh mẫu thân trông coi, học tập kinh nghiệm quán xuyến việc nhà, chuẩn bị cho tương lai sau này xuất giá. Đây là điều bắt buộc đối với những cô nương chưa xuất giá. Huống chi Sơ Tuệ làm trưởng nữ, yêu cầu của Tống thị đối với nàng ta không khỏi nghiêm khắc hơn một chút. Còn Sơ Doanh là con gái út của chính thê, trên có cha mẹ thân sinh thương yêu, bên cạnh có huynh trưởng và tỷ tỷ ruột thịt che chở, và mấy tỷ tỷ thứ xuất (3) và di nương nịnh nọt, quả thật là kẻ được yêu thương nuông chiều nhất trong nhà. (3) Thứ xuất: dòng thứ. Nếu như kiếp trước không phải Tống thị qua đời từ sớm, loại hạnh phúc này ít nhất có thể kéo dài mười mấy năm, cho đến khi Sơ Doanh xuất giá, chính thức trở thành thê tử nhà người ta. Kiếp trước Sơ Doanh chỉ biết mẫu thân bởi vì bệnh tật mà từ trần rất sớm. Hiện nay sức khỏe của mẫu thân cũng không tốt lắm, mỗi tối đều phải uống từng bát thuốc to đen nhánh ngửi đã thấy đắng. Nhưng thấy thái độ người trong nhà và mẫu thân cho thấy rõ ràng đây không phải là bệnh hiểm nghèo. Nàng lén nghe trộm được hình như là bệnh vặt nhiều năm. Phó gia cũng không phải là nhà cơ hàn, mẫu thân muốn uống nhân sâm hay lộc nhung đều có. Theo lý chỉ cần không phải bệnh nan y lại cộng thêm uống thuốc bổ, tuy sức khỏe có yếu hơn người bình thường nhưng cũng không đến nỗi mất mạng được. Nhưng tính theo ngày giỗ kiếp trước của mẫu thân, thời gian còn lại của bà chưa đến nửa năm. Tại sao? Lẽ nào giữa chừng xuất hiện chuyện đột ngột gì đó? Loại chuyện biết trước kết quả xấu nhưng lại không biết nguyên nhân cụ thể, còn phải ôm tâm trạng đau khổ chờ đợi thật sự là rất giày vò người ta. Rốt cuộc nàng phải làm thế nào mới có thể thay đổi được tất cả đây? "A Doanh sao vậy?" - Gần đây Tống thị thường xuyên phát hiện con gái út buồn rầu không vui, lo lắng nàng không thoải mái - "Có phải muốn đi ra ngoài chơi không? Bảo Giản ma ma ôm con ra ngoài chơi đi." Sơ Doanh lắc cái đầu nhỏ: "Không đi đâu." Nàng chẳng muốn đi chỗ nào cả, chỉ muốn lẳng lặng ở bên cạnh mẫu thân thôi. Còn có một chuyện đại hung mấu chốt chờ ở phía trước, không biết là kiếp này có chống chịu được không. Nàng vốn lo lắng ngày tốt cứ qua đi từng ngày từng ngày, trôi qua kẽ tay mình từng chút từng chút. Tống thị đang định hỏi nàng thêm vài câu thì bên ngoài có người đến. "Phu nhân, người Bảo Khánh Tường đưa vải mới đến." Một nha đầu mặc chiếc váy dài lưng cao màu vàng đá đi vào, là đại nha đầu Chức Cẩm bên cạnh Tống thị. Bởi vì chủ mẫu thích màu sắc trang nhã cho nên bọn nha đầu cũng không dám ăn mặc lòe loẹt. "Bảo người vào đi." - Tống thị vẫn nói bằng giọng nhẹ nhàng từ tốn, quay đầu nhìn về phía Sơ Doanh và Sơ Vân trên sạp, mỉm cười hỏi - "Hai tiểu nha đầu bọn con có muốn xuống chọn một cái hay không?" Giản ma ma ở bên cạnh cười nói: "Hai vị tiểu thư còn nhỏ làm sao mà biết chọn chứ?" Tống thị khẽ cười nói: "Để cho bọn chúng chọn chơi đi." Bà lại nhìn Sơ Tuệ đang thêu hoa ở bên cạnh và Sơ Dung đang hiền lành ngồi xem: "Để xuống trước đi, tự các con đi chọn cái mình thích." Sơ Tuệ ngẩng đầu cười cười: "Con không chọn đâu, váy mới may lần trước còn chưa mặc nữa kìa." Tống thị tỏ vẻ hài lòng với vẻ thản nhiên của con gái lớn. Làm con gái chỉ sợ kiến thức hạn hẹp, coi trọng mấy chuyện vặt vãnh sẽ trở nên nông cạn tầm thường, sau này lấy chồng không có được khí khái của chủ mẫu. Có điều chỉ cần trong lòng có khí khái này là đủ rồi, bà lại nói: "A Doanh còn nhỏ, con đến chọn giúp muội muội xem." - Lại bổ sung - "Con luôn làm hà bao này nọ sẽ không có tiến bộ nhiều, không bằng làm một chiếc váy nhỏ cho muội muội con, đúng lúc học cắt may luôn." Lúc này Sơ Tuệ mới buông kim chỉ xuống, mỉm cười đứng dậy. Bên ngoài người đưa vải đã đi vào, gương mặt tươi cười thỉnh an. Chồng vải to đủ mọi màu sắc, tất cả đều chất hết lên chiếc bàn tròn khiến người ta nhìn có chút hoa mắt. Tống thị sai người đi gọi hai vị di nương đến đây tự chọn vải. Hai vị di nương Lư - Đào đều rất có chừng mực, tỏ vẻ phu nhân cho y phục không ít bản thân đã dư mặc, lần này cũng không cần chọn. Lúc này không phải thời điểm may y phục bốn mùa lại không có trong lệ thường, hai di nương không phải không biết cao thấp. Nhưng vì phải nể mặt chủ mẫu nên đến đây xem thử, còn thật tình cẩn thận lựa chọn. Nhưng cuối cùng chủ mẫu có ban cho hay không thì phải xem tâm trạng chủ mẫu thế nào. Ban cho là ân điển, không ban cho cũng không có lý do gì để oán giận. Tâm tư Tống thị đều chú ý hết vào việc con gái có chọn được đồ hay không, không để ý nhiều đến hai di nương. Ngược lại chỉ điểm Sơ Tuệ vài câu, những loại vải nào làm áo, những loại vải nào thích hợp làm váy, màu gì phối với màu gì càng tôn nhau lên, rồi lại màu gì với màu gì nhất thiết không được phối với nhau. Bà vừa giảng giải Sơ Tuệ vừa lên tiếng gật đầu, vô cùng chú tâm nghe lời dạy bảo. Ký ức tuổi này của Sơ Doanh ở kiếp trước gần như là không có. Lúc này chính mắt thấy mới biết được hóa ra từ bé tỷ tỷ đã nhã nhặn trầm ổn. Nhưng thật ra tỷ là người khá quật cường, nếu không sẽ không vì nàng mà tranh chấp với mẹ kế, đến nỗi chọc giận đối phương, cuối cùng phải bất đắc dĩ rời khỏi quê nhà lấy chồng xa. Sau này trong lòng Sơ Doanh vô cùng hối hận, hối hận lúc đó còn nhỏ không có chính kiến, không ngăn tỷ tỷ lại. Nếu như lần đó không chọc giận mẹ kế, có lẽ tỷ tỷ đã không phải lấy chồng xa. Nghĩ đến đây, Sơ Doanh không khỏi nắm chặt quả đấm nhỏ. Kiếp này nàng tuyệt đối sẽ không cho phép những sự việc kia xảy ra lần nữa. Nhất định phải khiến mẫu thân yên lành sống sót, nhất định không thể để mẹ kế vào cửa, không thể để tỷ tỷ lấy chồng xa, không thể để ca ca rời khỏi kinh thành. Càng không thể... khiến mình lặp lại bi kịch kiếp trước lần nữa. "Giản ma ma." - Bên cạnh truyền đến tiếng nói nữ tử trẻ tuổi, khuôn mặt trái xoan, mặc chiếc áo lưới tay cánh bướm màu khói tôn lên vẻ ngọt ngào động lòng người - "Mau ôm tứ tiểu thư đến đây xem đi, tứ tiểu thư vẫn nhìn không chớp mắt đấy." Sơ Doanh quay đầu nhìn lại, hóa ra là Đào di nương khá được phụ thân yêu thích. Vị Lư di nương kia là nha đầu hồi môn của mẫu thân, lớn tuổi hơn Đào di nương một chút, tướng mạo cũng thua kém vài phần, lại thêm tính cách không biết lấy lòng, miệng cũng không ngọt ngào, trong ấn tượng dường như phụ thân rất hiếm khi đến đó ngủ. Có điều Lư di nương hầu hạ mẫu thân chu đáo tận tình hơn, càng được mẫu thân tín nhiệm. Kiếp trước bởi vì nàng quá nhỏ tuổi nên không có ấn tượng với sự tận tâm tận lực này, tất cả đều do khoảng thời gian này quan sát thấy được. Phàm là khi phụ thân đến chỗ Đào di nương, Lư di nương cũng sẽ đến đây hầu hạ mẫu thân nghỉ ngơi, giống như vẫn còn là nha đầu hồi môn, rất chịu khó làm việc, vô cùng thỏa đáng. Nhưng mà... Trong lòng Sơ Doanh cười cười, kiếp trước Lư di nương ở trước mặt mẹ kế cũng như vậy. Có lẽ đối với bà ta mà nói, chủ mẫu nắm giữ vận mệnh của mình và con gái, dù sao đều phải luồn cúi làm thiếp, chi bằng cứ hầu hạ chu đáo hoàn mỹ vẫn hơn. Bây giờ linh hồn của Sơ Doanh là người trưởng thành, gặp chuyện đương nhiên sẽ không ngây thơ như trẻ con bình thường. Lư di nương chắc chắn là một người thông minh, nếu đã làm thiếp lại còn cạnh tranh kém không được lão gia thương, như vậy chỉ có thể cố hết sức lấy lòng chủ mẫu. Có đôi khi trong nhà được chủ mẫu tín nhiệm còn quan trọng hơn được lão gia yêu thích. Đào di nương không hiểu được chuyện này. Sống lại kiếp này, Sơ Doanh có được nhận thức mới về những người bên cạnh. Đang lúc suy nghĩ miên man Giản ma ma đã ôm nàng đến. Sơ Doanh nghĩ đến tuổi của mình cũng không tốt thể hiện ra nhiều ý kiến về vải vóc, sờ ở đây rồi sờ ở kia, ra vẻ trẻ con hiếu động. Cuối cùng vẫn là Sơ Tuệ đưa ra ý kiến, chọn lấy vải lụa mỏng Thiên Tằm màu vàng cam. Nàng ta do dự chốc lát lại chọn loại vải cống sa màu xanh nước dự định làm váy. Tống thị bảo Sơ Dung tự mình chọn, Sơ Dung lại nói: "Nữ nhi không biết, mẫu thân thấy cái nào đẹp thì là cái đó vậy." Tống thị biết thường ngày tính tình Sơ Dung thẹn thùng, cũng không miễn cưỡng, bà chỉ một xấp vải vàng nhạt hỏi: "Thấy vải này thế nào? Có thích màu này không?" Sơ Dung đáp: "Rất thích ạ." Lư di nương liền lộ ra vẻ mặt nhẹ nhõm, Sơ Doanh nhìn thấy đã hiểu được biểu hiện của Sơ Dung chắc hẳn đều do Lư di nương lén dạy dỗ. "Vẫn là ánh mắt phu nhân tốt." - Đào di nương không cam lòng yếu thế cất lời khen ngợi - "Xấp vải này rất tôn nước da của nhị tiểu thư." Đào di nương lại nhìn Sơ Vân một cái: "Tam tiểu thư, mau để phu nhân cũng lựa chọn thay con đi." Đã nói đến như vậy dĩ nhiên Tống thị không thể ra vẻ thiên vị, vì vậy chọn một xấp vải gấm hoa li ti màu cam cho Sơ Vân, rồi lại bảo hai vị di nương đến lựa vải. Hai di nương Lư - Đào thấy chủ mẫu thật sự muốn ban vải, lúc này mới rối rít cảm ơn bước đến. Phụ nhân đưa vải đến miệng đầy nịnh nọt, cười nói: "Phu nhân thật chẳng tiếc tiền chút nào, ai cũng đều có phần, còn chiếu cố cho việc buôn bán của chúng tôi nữa." Đào di nương cười nói: "Phu nhân nhà ta luôn luôn hào phóng, trong kinh thành này có ai không biết. Nếu không các người đâu có thường xuyên chạy đến đây như vậy." Bà ta vừa nói chuyện vừa lấy một xấp vải gấm màu hồng đào tươi tắn: "Trong một tháng thế nào cũng phải đến dăm ba lần." "Đào di nương quả thật là người thấu hiểu." - Phụ nhân kia vừa định nói chút việc góp vui, cười rạng rỡ - "Nói chuyện lại càng lợi hại, thật sự khiến người ta..." Ngoài cửa đi vào một tiểu nha đầu truyền lời: "Phu nhân, lão phu nhân bảo các vị tiểu thư qua đó nói chuyện." Tống thị hỏi: "Có khách đến à?" "Người Hà gia đến ạ." Người Hà gia? Lẽ nào là... Trong lòng Sơ Doanh giống như có một tia chớp xẹt qua bầu trời, tiếng sấm vang lên từng trận. Tống thị không để ý đến vẻ mặt con gái, nghe vậy gật đầu nói: "Biết rồi, qua ngay đây." Bà đứng dậy sửa soạn, nghĩ tới mẹ chồng là một người trọng sĩ diện, khách đến phải nghênh đón long trọng một chút, liền không phân lớn nhỏ dẫn hết mấy đứa con gái đích (4), thứ cùng nhau ra khỏi cửa. (4) "Đích" là phân dòng chính, dòng trưởng. Con trai dòng chính là "đích tử", con gái dòng chính là "đích nữ".