Mười Dặm Gió Xuân Không Bằng Em
Chương 63
Ngày thứ năm, ba ngày tỉ thí dã chiến sinh tồn. Hoàn cảnh ác liệt, rừng rậm nguyên thủy, hơn hai trăm cây số địa hình hành quân phức tạp, dọc đường phải khống chế năm trạm, sáu con đường giao thông trọng yếu, cộng thêm mười hai hạng mục chiến đấu, toàn bộ thời gian nghỉ ngơi không đến năm giờ, tuyệt đối khiêu chiến khả năng chịu đựng cực hạn của chiến sĩ.
Trước khi xuất phát, Hách Nghĩa Thành đặc biệt nhắc nhở Hình Khắc Lũy: “Trong lúc chạy đoạn đường dài hàng trăm cây số, cần phải đặc biệt chú ý vết thương ở chân. Nếu vết thương cũ bị tái phát, không được cậy mạnh, lập tức lên xe.”
Cầm bình nước và túi bánh quy bỏ vào ba lô, Hình Khắc Lũy hít sâu một cái: “Thi đua hạng mục trinh sát cùng với mọi người, dù có cực khổ thế nào cũng phải chạy đến.”
Hách Nghĩa Thành vỗ vỗ vai anh tỏ vẻ an ủi, sau đó dặn quân đoàn thành phố A: “Đi một bước được một bước, bảm đảo thời gian quy định khống chế trạm, sau đó mới xác định vị trí các trạm tiếp theo. Nhớ kĩ, đụng độ kẻ địch không cần kinh hoảng, kị nhất chiến đấu đơn lẻ.
Hình Khắc Lũy, Thúc Văn Ba cùng các chiến sĩ giọng nói hữu lực đáp lại: “Dạ!”
Xuất phát chưa được nửa ngày, theo chương trình chiến đấu. Trong rừng cây, các chiến sĩ tập đoàn quân A dẫn đầu vượt qua dây thừng tiến vào khu vực cài mìn. Hình Khắc Lũy đi trước, mỗi bước chân vô cùng cẩn thận, mà chiến sĩ trong đội ở phía sau đạp vào dấu chân anh, cho đến khi toàn bộ đội đều vượt qua, không một điểm nào bị nổ tung.
Hách Nghĩa Thành ở trong đại sảnh chỉ huy, nhìn thấy biểu hiện của tập đoàn quân A từng bước một vượt qua khu vực gài mìn, cũng toát mồ hôi. Dù sao cũng mới bắt đầu, phía sau còn nhiều hạng mục chiến đấu gian nan hơn, cùng hơn một trăm quân địch chờ bọn họ.
Nghe sau lưng vang lên tiếng nổ mạnh, tâm trạng khẩn trương của Hình Khắc Lũy và mấy chiến sĩ cũng hơi hạ xuống. Cũng không chờ bọn họ kịp lấy hơi, lại đến một đầm lầy. Đây là quy định trong hạng mục, phải vượt qua.
Cầm ba lô ném vào trong đầm, Hình Khắc Lũy nằm sấp trên đầm lầy, như vậy tốc độ bị vùi xuống so với hai chân sẽ chậm hơn. Thúc Văn Ba phản ứng nah, dẫm chân lên người anh, lặp lại động tác nằm sấp trên đầm lầy. Đều là những chiến sĩ huấn luyện nghiêm chỉnh, là đội quân mũi nhọn, các chiến sĩ còn lại nhanh chóng học theo, lấy phương thức như vậy vượt qua đầm lầy.
Trời vừa tối thì tập đoàn quân đội A đã tới điểm khống chế, nhận lấy một chai nước. Kiên trì đi năm cây số nữa mới tới sườn đất cản gió mới dừng lại. Hình Khắc Lũy cảnh giác nhìn bốn phía: “Cảnh thận súng bắn tỉa.” Tiếp theo lấy bản đồ ra cùng mọi người phân tích các bước hành động tiếp theo.
“Ba ngày vượt qua 200km đường, hoàn toàn không phải việc khó, mỗi ngày chỉ hành quân 70km là được, nhưng vấn đề là trên đường còn có kẻ địch, hơn nữa theo quy định, thương vong quá nửa, thành tích thất bại, nhiệm vụ có chút khó khăn.” Thu lại vẻ mặt bất cần đời, Hình Khắc Lũy chỉ vào bản đồ, “Bọn họ sẽ ở vị trí A, mục tiêu ở vị trí E, nói cách khác hôm nay chúng ta đi chưa tới 40km.”
Cùng Thúc Văn Ba liếc mắt nhìn nhau, Hình Khắc Lũy quyết định: “Thừa dịp bây giờ vẫn còn thể lực, ban đêm hành quân gấp, trời sáng sẽ nghỉ ngơi.”
“Ban ngày cả nhóm nghỉ ngơi, mục tiêu quá lớn, dễ dàng bại lộ.” Một trung úy nói.
Hình Khắc Lũy cầm nắm lá cây lên quơ quơ, mọi người nhất thời đều hiểu anh muốn dùng lá ngụy trang. Phát huy tác chiến ưu thế của hành quân ban đêm, Hình Khắc Lũy cùng cả đội hành quân thật gấp mãi đến bình minh. Trên đường nếu đụng phải nơi đóng quân của kẻ địch, thì bọn họ nằm rạp xuống chân vách núi đen tiến lên, thần không biết quỷ không hay, không lưu lại dấu vết nhanh chóng lùi vào trong bóng đêm.
Rạng sáng cùng ngày, tập đoàn quân A hướng hai giờ bỗng nhiên vang lên tiếng sung. Hình Khắc Lũy lập tức cùng các chiến hữu triển khai đội hình, quan sát tình huống khắp nơi, yểm trợ cho đòng đội, đồng thời nghĩ cách cứu viện.
Nhưng mà không phải hành tung của bọn họ bị phát hiện. Không có tâm tư để ý tới là đoàn quân nào bị mai phục, Hình Khắc Lũy hạ thấp giọng nhắc nhở chiến hữu thừa dịp đang rối loạn, hành quân: “Tăng nhanh tốc độ tiến lên.”
Mọi người giơ tay tỏ ý đáp lại, sau đó đi vào phía rừng sâu.
Xuyên qua khu B, hoàn thành leo núi và đón xe xạ kích, thì đã qua mười hai giờ. Tìm chỗ sườn dốc nghỉ ngơi ăn uống, sau đó mười người phân tán nằm xuống, phủ trên người một tầng dầy lá cây, ngủ.
Hai giờ sau lại lên đường, nhưng không có may mắn như lúc trước. Đột nhiên vang lên tiếng súng, trinh sát hoàn thành nhiệm vụ báo cáo: “Một đội quân đang ở phía đối diện, chuẩn bị tiếp cận.”
Binh lực của bọn họ lớn gấp mười lần, nếu bị bao vây phần thắng quá thấp, nếu đột phá vòng vây thì hệ số nguy hiểm còn lớn hơn.
Bây giờ phải làm thế nào? Đặt trang bị ngồi xuống, Hình Khắc Lũy nhanh chóng suy nghĩ phương án.
Một Trung úy trẻ tuổi đi đến trước mặt Hình Khắc Lũy nói: “Bây giờ phải làm sao tổ trưởng? Lấy mười địch một trăm, cửa này không qua nổi.”
Một Thiếu tá đề nghị: “Nếu không thử đột phá vòng vây, toàn bộ đội phân tán, làm cho bọn họ không biết rõ lực lượng của ta.”
Thúc Văn Ba phản đối: “Có mười một tổ, bọn họ sẽ không ngốc cho là mấy tổ sẽ hợp lực tác chiến, quy tắc tỉ võ cũng không cho phép.”
Một Trung úy khác tiếp lời: “Chia ra chẵn lẻ, dụ bọn họ, số người còn lại đi hướng khác, như vậy sẽ không bị bắt toàn bộ.”
“Không được, không phải trường hợp vạn bất đắc dĩ, không thể đồng quy vu tận.” Hình Khắc Lũy bẩm sinh bình tĩnh và tự tin, anh chỉ huy: “Lập tức tìm nhánh cây, càng nhiều lá càng tốt.”
Trung úy trẻ tuổi hỏi: “Sau đó thì sao?”
Hình Khắc Lũy khẽ mỉm cười: “Ngụy trang xong tiếp tục tiến lên.”
“Tiếp tục tiến lên?”
Một trung úy khác hiểu được, giật mình: “Quá mạo hiểm, đánh trực diện, lão thật quá hài hước rồi.”
“Nổ súng không phải là thượng sách, phá vòng vây lại càng tự sát, không bằng dưới mí mắt bọn họ làm vài trò ảo thuật. Dám đánh cuộc, bọn họ sẽ không nghĩ tới chúng ta bí quá hóa liều.” Hình Khắc Lũy từ trước tới giờ không rập khuôn phương án đã bày ra, giờ phút này kế hoạch của anh cũng giống tính tình của anh, liều lĩnh cao ngạo.
Hình Khắc Lũy vẻ mặt bình thản: “Mọi người vì đại hội luận võ mà chiến đấu, bọn họ hôm qua không biết đã chặn đánh bao vây mấy tổ, tính cảnh giác nhất định sẽ giảm bớt nhiều.”
Hình Khắc Lũy là tổ trưởng, cho nên mọi người cũng tự nhiên lấy anh làm trung tâm. Hơn nữa dưới tình huống như thế, bọn họ cũng thật sự không có biện pháp tốt hơn. Mọi người nhìn nhau, rồi gật đầu đồng ý. Hình Khắc Lũy quyết định thật nhanh: “Vậy thì chuẩn bị kế hoạch hành động.”
Bọn họ nhanh chóng ngụy trang, cực kì cẩn thận đi tiếp. Cảm thấy kẻ địch đang đến gần, lập tức nằm xuống tại chỗ, hòa vào cây cối xung quanh. Hình Khắc Lũy nói không sai, kẻ địch đúng là nhân vật bồi thái tử đi học, tinh thần rõ ràng không bằng đám người tỉ võ, liên tục hai ngày bao vây chặn đắn mấy tổ đội khác, nhiệt tình hào hứng đã qua. Đến nỗi chỉ cách xa chưa tới một trăm mét mà không phát hiện ra bọn họ.
Cứ như vậy, tập đoàn quân A mười đội viên cả ngày lẫn đêm lục tục hoàn thành chiến trường cứu hộ, phân biệt trang bị vũ khí, ban ngày thì tiến hành tự động bắn tỉa, ban đêm thì bắn tỉa cự li xa, hoàn thành hạng mục đón xe xạ kích.
Thông qua điểm khống chế thứ tư thì quân khu quân khu: “Tập đoàn quân A lần này tỉ võ là tổ đội duy nhất không bị thương vong, toàn bộ đội viên hoàn thành tới trạm khống chế thứ tư. Mà Hình Khắc Lũy đảm bảo không để một đồng đội lạc khỏi nhóm, cõng anh ta thông qua ba điểm khống chế, lúc ấy bị trễ mất một phút bị trừ điểm, nên thành tích bị rơi lại phía sau.
Danh dự tập thể là quan trong, vinh nhục cá nhân chỉ là thứ yếu. Đối với kết quả này, Hình Khắc Lũy không quan trọng. Nhìn sắc trời, anh nói: “Còn hai tiếng nữa sẽ hoàn thành hai hạng mục chiến đấu.”
Chính vì tỉ võ chuẩn bị kết thúc, khó khăn càng lúc càng lớn. Mười người đối đầu với một trăm kẻ địch, thương vong lại không được quá một nửa. Hiện tại bây giờ lại có một đoàn binh lực đang triển khai tiến hành rà soát cố ý muốn bao vây toàn bộ đội của anh, một lần hành động chính là tiêu diệt toàn bộ.
Nhìn về nơi đóng quân của địch, Hình Khắc Lũy nhíu mày: “Đây cũng không phải khong thành kế, gần một trăm người xử lý mười người.”
Vị trung úy nói giọng địa phương đề ra kế hoạch: “Mười người chia làm hai tổ, một tổ xông vào liều mạng, một tổ còn lại thừ dịp hỗn loạn phân phối hỏa lực.”
Đồng chí Thượng úy lại không tán thành: “Đây là một đoàn binh dọn dẹp năm người tựa như bóp chết một con kiến, không cần đợi loạn, chúng ta cũng bị hạ gục.”
Giọng địa phương vò vò đầu: “Tiến lên không có phần thắng, phân tán cũng không được, vậy làm sao bây giờ?” Vừa nói vừa nhìn về phía Hình Khắc Lũy.
Hình Khắc Lũy im lặng, sáu đó đưa tay ý bảo mọi người đi tới.
Sau một phen giao phó, anh nẩng cổ tay nhìn đồng hồ: “Chuẩn bị, hai mươi phút sau hành động.”
Hai mươi phút sau, xâm nhập trại địch. Một trận chiến kịch liệt đi qua, tổ Hình Khắc Lũy một trung úy và một thượng úy bị bắt sống. Nhìn hai người chật vật không chịu nổi lại có thể “đánh gục” hơn bốn mươi người, đội trưởng tiểu đội thứ nhất trong mắt tràn đầy tán thưởng, hạ lệnh “Mang đi!”
Ngay sau đó ở hướng chín giờ đội chỉ huy vang lên tiếng súng, đội trưởng tiểu đội lập tức phán đoán có hai tổ đội dự thi đồng thời xông vào doanh địa, anh ta lập tức chia binh ra làm hai hướng chi viện.
Hướng chín giờ, Hình Khắc Lũy cầm súng bắn tỉa xuyên qua rừng rậm, động tác nhẹ nhàng như thỏ, dũng mãnh như hổ, mang theo khí thế chẻ tre hướng tới bộ chỉ huy của quân địch. Vô số đạn lao đến, như mưa to quét ngang gương mặt, cánh tay, cùng bên hông, gò má. Anh tức giận mắng: “Phá gương mặt đẹp trai của tiểu gia, phế võ công!”
Đồng thời bóp cỏ, đạn rời khỏi nòng gào thét ghim chặt vào ngực một trung đổi trưởng của đối phương.
Khói trắng xung quanh, Hình Khắc Lũy xoay lưng một cái, lưu loát ẩn nấp phía sau bụi cây, xem xét tình hình, gương mặt anh tuấn dần dần hiện ra nụ cười.
Cả ba hướng, đều phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc, đồng chí trung úy nói giọng địa phương đứng dậy chạy, mượn địa hình che chở dụ địch để bọn họ tranh thủ hai mươi phút bố trí gài mìn. Nhưng mà thể lực so với Hình Khắc Lũy hơi kém một chút, cho nên trong quá trình thoát khỏi truy kích của kẻ địch, cực kì nguy hiểm. May nhờ Hình Khắc Lũy kịp thời chạy đến chi viện, bắn tỉa yểm trợ cho anh ta rút lui.
Bộ chỉ huy của quân địch còn chưa phản ứng kịp, đã nghe Thúc Văn Ba nói: “Thủ trưởng thật ngại, anh bị bắt rồi.”
Bên ngoài lều một trận ầm ĩ, giống như có tiếng đánh nhau, kèm theo mấy tiếng súng, có chiến sĩ chạy vào lều: “Báo cáo thủ trưởng, hai người bị bắt là trung úy và thượng úy đã thoát rồi!”
Đồng chí Trung tá được xưng là thủ trưởng trầm giọng quát: “Báo cáo cái gì mà báo cáo, thủ trưởng cũng bị bắt rồi!”
Hai vị Thượng úy và Trung úy nghênh ngang đi vào lều, nhìn Thúc Văn Ba, vẫy vẫy bản đồ phân bố hỏa lực: “Đã làm phải làm cho tốt!”
Ở trong tai nghe vang lên tiếng Hình Khắc Lũy, anh hỏi: “Đã bắt bộ chỉ huy chưa?”
Thúc Văn Ba nhìn chỉ huy quân địch chào một cái: “Xin lỗi thủ trưởng, còn phải tiếp tục chiến đấu các hạng mục khác, đi trước một bước!”
Đối phương đáp lễ: “Chúc tổ các cậu may mắn!”
Hình Khắc Lũy nghe tiếng Thúc Văn Ba, hiểu bọn họ đã xử lý xong.
Đầu tiên là 10km võ trang việt dã, đã ba ngày hành quân đường dài, cộng với lúc trước liều chết chạy như điên. Hình Khắc Lũy có cảm giác chân có chút bấ thường. Có vết xe đổ là Hách Nghĩa Thành, Thúc Văn Ba lo lắng anh vận động mạnh sẽ lại bị gãy xương.
Bây giờ chỉ còn 2km vượt chướng ngại vật tập kích bất ngờ, bọn họ sẽ hoàn thành toàn bộ hạng mục tỉ võ. Nghĩ đến vượt chướng ngại vật sẽ tiêu hao thể lực rất nhiều, thân thể đòi hỏi sự linh hoạt rất cao, với vết thương trên đùi không thể nào hoàn thành hạng mục này. Thúc Văn Ba cho rằng Hình Khắc Lũy nên xe thu dụng. Dù sao tỉ võ cũng quy đinh, dã chiến sinh tồn chỉ cần mỗi tổ có năm người đến điểm cuối cùng sẽ được điểm tối đa, thành tích tập thể và cá nhân đều không ảnh hưởng. Bọn họ bây giờ có mười người, Hình Khắc Lũy hoàn toàn không cần thiết phải liều mạng.
Hình Khắc Lũy mượn lực từ tay của anh đứng lên, phản đối.
Thúc Văn Ba hiểu rõ tính anh, cũng không nhịn được càu nhàu: “Gãy xương nữa, để xem Mễ Kha xử lí cậu!”
Dám ở bên ngoài không cho anh mặt mũi. Hình Khắc Lũy dựng thẳng lông mày: “Cô ấy đánh thắng được sao?”
Thúc Văn Ba rên lên một tiếng: “Cô ấy ngoắc ngoắc ngón tay, cậu đã ngoan ngoãn giống như con mèo nhỏ, còn nói thắng được hay không?”
Hình Khắc Lũy giơ quyền đấm cậu ta: “Tiểu Hạ so với tiểu miêu còn ngoan hơn.”
Hoàn toàn mệt mỏi cộng thêm vết thương ở chân tái phát, Hình Khắc Lũy vẫn tham gia vượt chướng ngại vật tập kích bất ngờ. Bỏ qua cảm giác đau đớn trên đùi, anh tư thế nằm sấp xuất phát chạy một mạch vượt qua mười chướng ngại. Cách điểm cuối cùng 600m tường chắn quá cao, thì anh một tay cầm súng, một tay bày ra tư thế, cùng tốc độ, bày ra phong cách dũng mãnh đặc hữu của quân nhân vượt chướng ngại, làm toàn bộ đại sảnh chỉ huy và các quân khu thủ trưởng toàn bộ đứng dậy vỗ tay.
Cảm giác đau trên đùi càng mãnh liệt, Hình Khắc Lũy đau đến đầu đầy mồ hôi, cắn chặt răng kiên trì đến vị trí lưới sắt, anh trườn trên mặt đất, nằm rạp sau đó nhảy lên tiến hành chạy nước rút 100m, kết quả chưa chạy được một nữa đã thẳng tắp ngã xuống.
Trong đại sảnh bộ chỉ huy Hách Nghĩa Thành xem cuộc chiến bỗng cảm thấy rùng mình.
Lúc này Thúc Văn Ba chạy đến trước mặt Hình Khắc Lũy, vừa đưa ra động tác đỡ thì Hình Khắc Lũy tự mình đứng lên, giống như người vừa ngã không phải là anh. Một lần nữa xuất phát chạy, dốc toàn lực chạy về điểm cuối. Sánh vai cùng anh là bạn đồng hành và các chiến hữu.
Tập đoàn quân A toàn bộ người cùng nhau chạy về điểm cuối, về đích đầu tiên.
Tiếng vỗ tay như sấm, Hình Khắc Lũy một nhóm mười người, đại biểu tập đoàn quân A vô địch, danh hiệu tập thể xuất sắc nhất. Về phần lí luận quân sự, xạ kích, mười kilomet võ trang việt dã, người đứng nhất là Hình Khắc Lũy, được phong danh hiệu “Xuất sắc” nổi tiếng toàn quân.
Trong buổi khen thưởng, lão tương quân tự đeo huy chương quân công cho Hình Khắc Lũy: “Không hổ danh là bộ đội dã chiến, được được”
Hình Khắc Lũy nghiêm, cúi chào.
Truyện khác cùng thể loại
43 chương
34 chương
59 chương
20 chương
10 chương