Mười Dặm Gió Xuân Không Bằng Em
Chương 37
Hình Khắc Lũy cũng có chút say, trời vừa rạng sáng, người còn trong trạng thái kích thích. Cho nên khi Mễ Kha giống như điên khùng nhào lên người anh, anh cười vang tiếp được cô, lật người đè cô dưới thân mình.
"Đừng nói anh không cảnh cáo em, là nam nhân không ai có thể nhịn được bị trêu chọc." Ánh mắt rơi vào gò má ửng hồng của cô, chóp mũi tràn ngập mùi thơm cơ thể của cô, hòa với mùi sữa tắm, lHình Khắc Lũy mơ màng nổi lên dục vọng.
Nhìn vào ánh mắt nóng bỏng của anh, Mễ Kha nhớ lại tình cảnh một đêm kia ngủ lại nhà của anh.
Hôm đó Mễ Kha cũng ở phòng tắm mè nheo thật lâu, lâu đến nỗi Hình Khắc Lũy hoài nghi cô tắm rồi ngủ thiếp đi. Đợi cô mặc áo sơ mi của anh từ phòng tắm đi ra ngoài, đã thấy anh lười biếng nằm trên giường. Mễ Kha bị dọa sợ lùi lại phòng tắm: "Anh ở đây làm gì, sao lại không đi ngủ?" Trong tiềm thức cô nghĩ anh sẽ ngủ phòng khác.
Hình Khắc Lũy thong thả ung dung đứng dậy đi đến, đem cô từ phòng tắm kéo ra nói: "Chờ em cùng nhau ngủ." Sau đó cầm khăn lông trong tay cô, giúp cô lau khô tóc.
Lời nói của anh quá mập mờ, Mễ Kha không khống chế được tim đập loạn. Ánh mắt lơ đãng nhìn giọt nước từ yết hầu của anh, từ từ chảy xuống lồng ngực cường tráng, tràn đầy khí chất dương cương đặc trưng của phái nam, khiến mặt của Mễ Kha nóng bừng.
Quên là làm sao bị anh kéo vào ngực, cũng quên là làm thế nào bắt đầu hôn, cũng không biết tại sao bị anh đặt lên giường, khi Mễ Kha cảm thấy hơi lạnh, mới ý thức được áo sơ mi của anh bị cởi ra khỏi cơ thể, mà anh môi lưỡi trằn trọc đang hôn cổ cô, xương quai xanh, sau đó dừng lại ở nụ hồng trước ngực...
Cảm giác xa lạ tê dại làm Mễ Kha run rẩy, rồi lại tham luyến sự ngọt ngào anh đem lại. Sợ hãi ôm chặt sống lưng của anh, Mễ Kha không biết phải làm gì. Cảm nhận được động tác của cô, Hình Khắc Lũy bị kích thích không thể kiềm chế, bàn tay nóng bỏng chạy loạn trên cơ thể cô, lưu luyến thăm dò. Thế mà, khi ngọn lửa nhanh chóng bùng lên thì Hình Khắc Lũy nặng nề thở dốc dừng tất cả động tác. Ôm chặt Mễ Kha, vùi vào cổ cô.
Mễ Kha cơ thể gần như trống rỗng bị đặt ở phía dưới thân thể anh, cảm nhận cơ thể anh biến hóa, cô xấu hổ cả người đều đỏ, tay nhỏ bé càng khẩn trương không biết nên để chỗ nào. Theo bản năng ngọ nguậy cơ thể, muốn tránh ra thân thể lại càng tiếp xúc dây dưa.
Hinh Khắc Lũy giọng nói khàn khàn yêu cầu: "Đừng động, để anh ôm một lát." Một lúc sau, anh kéo chăn mỏng che kín cô, ôm cả người lẫn chăn, nói nhỏ: "Anh muốn đợi đến đêm tân hôn cùng em động phòng, nhưng nếu tiếp tục như vậy," hơi dừng lại, anh cười khổ: "Vợ bé nhỏ, anh thật không dám chắc chắn."
Mễ Kha đã đắp chăn trùm kín đầu không dám nhìn anh, xấu hổ không chịu được.
"Ngủ đi." Hình Khắc Lũy vỗ vỗ đầu nhỏ của cô, giọng nói kèm theo nụ cười: "Anh cũng cần đi tắm nước lạnh."
Nghe thấy phòng tắm truyền tới tiếng nước chảy ào ào, Mễ Kha bò dậy mặc lại áo sơ mi của anh.
Hình Khắc Lũy đi ra thấy cô cả người bọc chăn ngủ thiếp đi, bên khóe miệng còn nở nụ cười, chỉ biết lắc đầu cười khổ. Tắt đèn nằm xuống giường, ôm thân thể mềm mại không xương của cô, anh sủng ái nhẹ trách: "Vật nhỏ không tim không phổi." Anh phải đi tắm nước lạnh, còn cô thì thoải mái ngủ ngon.
Mễ Kha hừ nhẹ chui vào ngực anh, Hình Khắc Lũy như dỗ đứa bé vỗ nhẹ lưng cô trấn an, lông mày từ từ giãn ra, tìm tư thế thích hợp ngủ sâu hơn. Sáng hôm sau vẫn bị Hình Khắc Lũy đánh thức, anh nhắc nhở: "Ba mẹ em hôm nay trở về nhà cũ, dậy sớm một chút về ăn sáng cùng hai người."
Mễ Kha mơ hồ không rõ ừm một tiếng, chui đầu vào chăn ngủ tiếp. Hình Khắc Lũy từ sau ôm cô, mặc cho cô ngủ thêm một lát, nhưng sau đó hai lần gọi cô dậy cô cũng không phản ứng, bất đắc dĩ anh co chân cọ lên bắp chân cô, đồng thời lấy giọng trầm thấp khàn khàn nói: "Em là bác sĩ, nên rõ ràng cơ thể nam nhân lúc sáng sớm có biến hóa, ngộ nhỡ anh khống chế không được..." Lời chưa xong, anh ôm cô chặt hơn, để cho cô cảm nhận được vật nóng rực của anh đang chờ phát động.
Áo sơ mi trên người lúc ngủ bị biến dạng, vạt áo bị kéo lên tận thắt lưng, cổ áo lại bị trễ xuống dưới, một bên bả vai bị lộ ra. Lúc này bị Hình Khắc Lũy dùng sức vừa kéo, bờ vai mịn màng liền dính sát vào lồng ngực vững chắc của anh, cảm giác tiếp xúc da thịt thân mật làm cho cô tỉnh ngủ.
Học y nhiều năm, Mễ Kha đối với cấu tạo thân thể con người tất nhiên rõ ràng. Cô tự động đem lời nói của anh phân thành: nam nhân, thân thể biến hóa, ba từ mấu chốt. Hiểu rõ lời nói của Hình Khắc Lũy có thâm ý khác, Mễ Kha dùng lực tránh ra khỏi lồng ngực anh bò dậy, "Em đi rửa mặt, anh nhanh lên một chút, đưa em trở về." Gương mặt đỏ bừng cô nhảy xuống giường chạy vọt vào phòng tắm.
Nằm ngửa trên giường thành hình chữ đại, Hình Khắc Lũy bật cười.
Sau đó anh đứng dậy tới phòng tắm, cầm dép cô ngồi xổm: "Đi dép vào, cẩn thận bị lạnh."
Mễ Kha phối hợp nhấc chân, đi dép xong, sau đó híp mắt cười tỏ ý cảm ơn, sau đó đưa ánh mắt ý bảo anh ghé sát vào, hôn nhẹ anh một cái.
Hình Khắc Lũy sờ sờ đầu cô, dịu dàng vô hạn nói: "Ngoan"
Bởi vì đêm đó anh khắc chế, cho nên đối với Hình Khắc Lũy, Mễ Kha hoàn toàn yên tâm. Cô có lí do tin tưởng, chỉ cần cô không muốn, anh sẽ không làm loạn. Vì vậy biết rõ Lễ mừng năm mới hai người phải ở cùng một phòng, có thể cùng giường chung gối, cô cũng không kháng cự. Cho nên nói Mễ Kha không chỉ là đơn thuần, trong sáng, Hình Khắc Lũy muốn bắt cô dễ như trở bàn tay. Nhưng cũng vì Mễ Kha trong sáng, lương thiện như thế, Hình Khắc Lũy mới cực kỳ quý trọng cô. Nếu như trước khi cưới muốn cô, anh có cảm giác như lợi dụng người ta khi gặp khó khăn hoặc giống như lường gạt.
Đừng thấy Hình Khắc Lũy thường ngày đối với Mễ Kha giở trò lưu manh, lại có lòng cố gắng cùng cô theo trình tự không vượt giới hạn. Tất nhiên nếu có tình huống đặc biệt xảy ra, anh cũng không có cách nào kháng cự. Dù sao, lúc động tình không phải ai cũng có thể khống chế được, huống hồ anh là một người đàn ông bình thường, lau súng cướp cò, có lúc cũng không thể tránh né.
Suy nghĩ quay trở lại, Mễ Kha thừa nhận nụ hôn nhẹ nhàng của Hình Khắc Lũy, thân thể cách áo ngủ bằng bông dính vào cơ ngực rắn chắc của anh, bàn tay nhỏ bé rụt rè vuốt sống lưng anh.
Người con gái mình yêu đang nằm dưới thân mình, gần như là đạt tới cảnh giới thiên thời địa lợi nhân hòa, Hình Khắc Lũy rất muốn ở chỗ này ăn cô. Nhưng đây là đoàn 5-3-2, anh không muốn lần đầu tiên của bọn họ lại ở chỗ này. Anh cũng không sao, chỉ cần đúng người là được, ở chỗ nào cũng như nhau, chỉ là không muốn Mễ Kha chịu uất ức. Vì vậy, Hình Khắc Lũy ngay cả hôn sâu cũng không dám chỉ lướt qua môi cô rồi dừng lại, rất sợ không đè nén được thú tính trong cơ thể.
Cảm nhận được anh gần như bộc phát, Mễ Kha thở nhẹ suy nghĩ muốn nói cho anh biết cô sợ, lại thấy bàn tay đang vuốt ve ở giữa bắp đùi cô không cử động nữa. Lẳng lặng ôm nhau một lát, Hình Khắc Lũy hôn nhẹ mắt cô, giống như làm ảo thuật lấy ra một chiếc nhẫn kim cương đeo vào ngón tay cô, từng chữ từng câu kiên định: "Người yêu, cả đời!"
Chiếc nhẫn - anh tặng cô làm quà mừng năm mới.
Người yêu - anh cho cô danh phận.
Cả đời - anh cho cô lời cam kết.
Người đàn ông bình thường luôn không đứng đắn, giờ phút này, đang làm chuyện nghiêm chỉnh nhất trên thế giới.
Kích tình đã qua, bên ngoài tiếng pháo mừng năm mới, Mễ Kha khóc không thành tiếng.
Không phải chỉ vì hạnh phúc, mà chợt nhớ đến câu nói: Hạnh phúc cho đến bây giờ đều không phải là dễ dàng nắm được trong tay.
Mễ Kha không khỏi lo lắng Hình Khắc Lũy nhiệt tình cuối cùng sẽ có một ngày sẽ phai nhạt, cũng nhút nhát lo sợ mình không kham nổi danh xưng cao cả "Quân tẩu", càng sợ hơn điều đặc biệt này, thậm chí không cần cô bỏ ra cái gì đã có được tình yêu.
Hình Khắc Lũy lại cho rằng cô cảm động, không nói một câu vuốt nhẹ lưng cô, anh kiễn nhẫn dùng giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng dỗ dành cô. Mễ Kha khóc đến mệt mỏi ngủ thiếp trong ngực anh. Mà cánh tay nhỏ giống như có ý thức, ôm chặt lấy cơ thể anh.
Mễ Kha vô ý thức lệ thuộc, khiến Hình Khắc Lũy thỏa mãn và an lòng. Anh âm thầm thề sẽ đối xử với cô càng ngày càng tốt hơn nữa, tốt đến mức để cô yêu anh, tốt đến mức cô có thể dũng cảm đối mặt với sự phản đối của ba, tốt đến mức cô cam tâm tình nguyện trở thành người của anh, nguyện ý đem hạnh phúc cả đời đặt lên tay anh.
Nhưng Hình Khắc Lũy không có quên, còn một việc, một người, mà anh muốn cùng Mễ Kha ở bên nhau cả đời cần đối mặt. Cho nên đầu năm mùng một dẫn Mễ Kha đi gặp Hạ Hi, nhờ cô ấy nếu có thời gian đến ngũ viện một chuyến, giúp Thẩm Gia Ngưng trị liệu.
Nhìn Hạ Hi đứng cách đó không xa nói chuyện với Hình Khắc Lũy, Lệ Hành thu hồi ánh mắt nhìn Mễ Kha, "Có mấy lời thật ra thì anh không nên nói, nhưng Mễ Kha, không phải mỗi người đều có đủ may mắn có thể yêu được mối tình đầu." Thu lại sự kinh ngạc của cô vào trong mắt, Lệ Hành nhếch môi: "Cảm thấy kỳ lạ vì sao anh biết rõ? Hình gia năm đó xảy ra chuyện lớn như thế, thậm chí ảnh hưởng đến tiền đồ sự nghiệp của cậu ấy, cộng thêm cậu ta mấy năm gần đây đối với người nhà Trầm gia tận lực chăm sóc, mặc dù cậu ta không nói gì, Hách Nghĩa Thành làm sao có thể không biết?"
"Em do dự hoặc băn khoăn điều đó rất bình thường, dù sao sự tồn tại của Trầm gia cũng có chút," Lệ Hành dừng lại một chút giống như đang tìm từ: "Xử lý chưa tốt lắm. Chẳng qua anh tin tưởng, chỉ cần em cho cậu ta sự tin tưởng cùng ủng hộ, cậu ta sẽ cho em một kết quả vừa lòng."
Mễ Kha cúi đầu, nhỏ giọng: "Vừa nghĩ đến anh ấy tiếp xúc với người nhà Trầm gia, trong lòng em đã không thoải mái. Hơn nữa em, sợ mất đi anh ấy."
Lệ Hành mỉm cười: "Làm sao có thể như thế? Em xem cậu ta lo lắng vì em như thế. Tin tưởng anh Mễ Kha, cậu ta yêu em!"
"Yêu em?" Mễ Kha ngước mắt, làm như muốn mượn ánh mắt Lệ Hành cho mình thêm sức lực: "Nhưng anh ấy chưa từng nói."
Lệ Hành giống như huynh trưởng vỗ vỗ vai Mễ Kha, "Chưa nói cũng không có nghĩa là không thương." Nghĩ đến việc mình cùng Hạ Hi vì hiểu lầm mà tách ra sáu năm, anh lấy thân phận người từng trải nhắc nhở: "Đoán chừng hai người còn phải đối mặt với một chút khó khăn, chỉ là Mễ Kha, nhất định không được buông tay, gặp gỡ được người trong lòng, cũng không dễ dàng."
Lệ Hành lời nói đanh thép, an ủi cùng khích lệ, Mễ Kha nặng nề cúi đầu: "Cám ơn anh, tham mưu trưởng Lệ."
Nhìn Hình Khắc Lũy, Lệ Hành nói bốn chữ: "Cảm ơn cậu ta cũng đủ rồi."
Mễ Kha lúc ấy không hiểu được ý tứ sâu xa của Lệ Hành nói cảm tạ Hình Khắc Lũy là có ý gì. Đợi đến khi cô hiểu ý nghĩa cảm tạ đối với người yêu như thế nào đã là rất nhiều năm về sau.
Bởi vì Mễ Kha mùng hai phải trực ban, nên chiều mùng một Hình Khắc Lũy đưa cô trở về. Được nửa đường Mễ Kha ngủ thiếp đi, Hình Khắc Lũy cũng không đánh thức cô, trực tiếp ôm người lên nhà. Đặt cô lên giường lớn của anh, nhìn thời gian thấy còn sớm anh cũng nằm xuống ngủ một lát.
Tám giờ tối, Hình Khắc Lũy đánh thức Mễ Kha, cho cô ăn tối. Thấy cô bộ dáng vẫn còn buồn ngủ, đành để cô ngủ tiếp. Mễ Kha nằm ngủ một chút, tỉnh dậy đã là buổi sáng hôm sau. Ăn xong bữa sáng tình yêu, bị Hình Khắc Lũy đưa đến bệnh viện Lục quân.
Nghiêng người giúp cô tháo dây an toàn, Hình Khắc Lũy khai báo hành tung: "Anh đến Hình Phủ xem một chút, buổi trưa sẽ qua cùng em ăn cơm."
Mễ Kha chủ động hôn gò má anh, dặn dò: "Anh lái xe chậm một chút."
Hình Khắc Lũy nắm cằm nhỏ của cô, mỉm cười gật đầu.
Đưa mắt nhìn xe việt dã rời đi, Mễ Kha xoay người lại, thấy Thiệu Vũ Hàn đứng ở đại sảnh.
Ánh mắt gặp nhau, Thiệu Vũ Hàn khẽ mỉm cười, "Năm mới vui vẻ tiểu sư muội!"
Mễ Kha cũng hiểu được giữ khoảng cách, cô nói: "Năm mới vui vẻ, viện trưởng"
Thiệu Vũ Hàn vẻ mặt khẽ biến sắc, ngay sau đó lấy ánh mắt ý bảo cô đi vào, vừa đi vừa nói: "Vất vả, Lễ mừng năm mới cũng không được nghỉ ngơi."
Mễ Kha vô tâm cười: "Không sao, dù sao cũng phải có người trực. Hơn nữa, viện trưởng anh cũng không được ở nhà nghỉ ngơi."
Thiệu Vũ Hàn tất nhiên không nói anh đến có liên quan tới cô, chuyển chủ đề: "Buổi trưa anh mời mọi người ăn cơm, cùng nhau đi."
Mễ Kha chỉ nghĩ anh lấy thân phận viện trưởng mời nhân viên, cô đảo mắt: "Có thể mang theo người thân không?"
Thiệu Vũ Hàn hơi cứng lại, nhưng vốn phong độ, anh vẫn giữ thái độ lễ độ nói: "Tất nhiên."
Buổi sáng công việc cũng không nhiều, theo thường lệ kiểm tra phòng, Mễ Kha đi qua bàn tiếp đón, trùng hợp gặp phải người đang muốn kiểm tra sức khỏe.
Tới gần một chút, Mễ Kha cảm thấy bóng dáng phía trước có chút quen thuộc, nhìn rõ ràng người trước mắt, cô cảm thấy sửng sốt.
Cảm giác được có người đến gần, cô gái ngẩng đầu, chính là người lần trước tới sư bộ cô nhìn thấy — Thẩm Gia Nam.
Truyện khác cùng thể loại
43 chương
34 chương
59 chương
20 chương
10 chương