Mười Ba Lời Nguyền

Chương 136 : Hồn Bất Tử ( Bốn )

Đặng Hân điện thoại tới, hiển nhiên cô cũng chưa thể đi ra từ trong bóng ma thống khổ : “Bách Phú, cậu đọc báo chưa ? ” Giọng nói của Đặng Hân khản đặc, thiết nghĩ tối qua có lẽ đã khóc tới rất khuya. “Đọc rồi.” Bách Phú nhỏ giọng trả lời. “Những người đó thật sự là quá đáng quá !” Đặng Hân lại nghẹn ngào. “Ngày mai là tang lễ của Tuyết Phi, chúng ta cũng đến một chút có được không ? Cha mẹ của cô ấy nhất định đau lòng lắm.” “Ừm, ngày mai chúng ta cùng đi.” * Những người tới tham gia tang lễ rất đông, đông hơn cả mức tưởng tượng của Đặng Hân và Bách Phú. Ai nấy đều lộ rõ vẻ vô cùng bi thương. Kỳ thật rất nhiều người chưa từng được xem Phi Tuyết múa, nhưng, họ vẫn đến đây, đem theo những lời ân cần hỏi thăm và những tiếng thở dài, dâng lên những bó hoa xinh đẹp. Đại khái có lẽ ai nấy đều đang tiếc thương cho vong hồn bạc mệnh này … … Nhìn di ảnh lớn của Tuyết Phi trên linh đường, Đặng Hân khóc càng thảm hơn. Bách Phú cẩn thận đỡ cô ngồi xuống, trong lòng cũng không cầm được sự chua xót. Ảnh chụp Tuyết Phi tuy rằng không thật xinh đẹp, nhưng lại lộ ra sự vui vẻ và kiên cường. Nỗ lực cố gắng của hai mươi năm, cứ như vậy mà tan như khói bụi, mặc dù cô ấy cũng đã đạt được thứ mà bản thân muốn có nhất, nhưng kết cục thế này vẫn thực quá bi thảm. Khác với các linh đường thông thường, linh đường của Tuyết Phi bên trên có treo một màn hình tivi tinh thể lỏng 42 inch, trên đó không ngừng chiếu lại buổi biểu diễn của Tống Tuyết Phi trong “Đình Mẫu Đơn”. Lần biểu diễn đó có lẽ chính là đỉnh cao trong nhân sinh ngắn ngủi của Tống Tuyết Phi chăng ? Lúc đó cô ấy khiến người ta hoa mắt như thế, mê người đến thế ? Nhưng dần dần, Bách Phú tựa hồ như cảm thấy có gì đó không bình thường, giống như đang có một lớp sương màu đen mỏng đang che phủ lên di ảnh của Tống Tuyết Phi. Cố sức dụi dụi mắt, vẫn là như thế. Làn sương đen ngày càng nhiều hơn, bao trùm lên hết bức ảnh, rồi bên trên tự nhiên xuất hiện một gương mặt khác —- gương mặt một cô gái trẻ ! Gương mặt này Bách Phú chưa từng nhìn thấy. Cô gái đó thoạt nhìn thực sự tái nhợt, nhỏ bé, yếu ớt, xinh đẹp mà lại ai oán. Cô rũ hàng mi xuống hai tròng mắt đang đong đầy nước mắt, tuy nhiên thứ kinh hoảng nhất đập vào mắt, lại là vết dây thừng rõ ràng trên cổ cô ta. Cô ta là quỷ sao ? Cô ta rốt cuộc muốn làm gì chứ ? Tuyết Phi là do cô ta hại chết sao ? Bách Phú chăm chú nhìn vào gương mặt kia, dùng sức cắn bờ môi, không ngừng suy nghĩ. Đột nhiên, Bách Phú nghe thấy bên tai mình hình như đang có tiếng chửi mắng như có như không, rõ ràng là hướng về phía Tuyết Phi mà tới, chính là ở ngay sau lưng cô. Bách Phú tức giận quay đầu lại, song chỉ nhìn thấy một người thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi. Chuyện gì thế này ? Vừa rồi rõ ràng cô còn nghe thấy có người đang mắng chửi Tuyết Phi cơ mà ? Hơn nữa đó còn là giọng nữ . Bách Phú hồ nghi lại quay đâu nhìn cái nữa, trong lòng nghĩ : Lẽ nào đến mình cũng bị ảo giác rồi sao ? Không thể, bởi vì âm thanh đó vẫn tiếp tục như cũ, đang từ phía sau bay đến, tựa như xa lắm vậy. Dù cho tiếng nhạc trong ti vi truyền ra rất to, nhưng vẫn không thể át được tiếng mắng chửi kia. Nghe giọng nói, có lẽ là của một phụ nữ khoảng trên dưới ba mươi tuổi, ở trong đó còn có lẫn tiếng bàn luận và âm thanh nhạo báng của các nam nữ thanh niên khác nữa. “Đúng là đồ tiện nữ không biết xấu hổ, để ngươi nơi nơi trêu hoa ghẹo nguyệt … …” Tiếng mắng chửi càng lúc càng lớn hơn, giống như đang có người vừa mắng, vừa đang đi lên phía linh cữu của Tống Tuyết Phi vậy. Xác nhận mấy lần, Bách Phú mới khẳng định giọng nói kia quả thực là từ người thanh niên đó truyền đến, hơn nữa còn là một nam thanh niên rất thanh tũ nhã nhặn. Người nam sinh này trên mình mặc một chiếc áo phông trắng, cùng với một chiếc quần bò ống rộng, nhìn qua rất giống bộ dáng của một học sinh. “Hừ, cuối cùng đã chết rồi à ? Mi nghĩ kiếp này ngươi xấu xí thì sẽ không sao nữa sao ? Nói cho ngươi biết, gặp phải ta là mi xui xẻo ! Ngươi dù có đầu thai một lần nữa, ta cũng phải để cho ngươi chết một lần nữa ! Ha ha ha ha … …” Nghe thấy những lời này, Bách Phú giật mình há hốc miệng, cô chầm chậm liếc nhìn Đặng Hân bên cạnh mình cùng những người xung quanh, rõ ràng ngoài cô ra, không có ai nghe thấy tiếng chửi mắng đó cả. Có điều, chỉ có nam sinh đó, bởi vì Bách Phú từ trong mắt anh ta không hề nhìn thấy dù chỉ một tia đồng tình cũng như quan tâm, nếu có chỉ là sự lạnh lùng, khinh bỉ, chế giễu, thậm chí là thù hận. Nếu không phải tất cả mọi người đang đặt hết ánh nhìn lên di ảnh của Tuyết Phi cùng với màn biểu diễn trong “Đình Mẫu Đơn” , thì vẻ mặt khác thường này của anh ta nhất định sẽ thu hút sự chú ý của người khác. Bách Phú lơ đãng nhìn trên mu bàn tay của nam sinh kia, ở đó có một vết sẹo mầu đen dài, giống như một vết dao chém sắc nhọn vậy. Hơn nữa không giống như bị cắt phải, mà giống như mọc từ bên trong da thịt ra hơn. Vết sẹo đó Bách Phú vừa nhìn, đã có cảm giác khó mà quên được. Khi nam sinh này nhìn nhìn di ảnh quay người lại, khiến cho Bách Phú đang chăm chú nhìn vào lưng anh ta bị dọa đến thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên. Đây … ….đây nào phải là một gương mặt ! Trên gương mặt trắng bệch bị che kín bởi vô số những vết sẹo dày đặc, độ sâu của vết thương tựa như có thể nhìn thấy được đến tận xương trắng, một con ngươi cũng bị rớt từ bên trong hốc mắt ra. Nhưng đáng sợ hơn chính là cái miệng, giống như bị dao chém ra làm đôi, một phát thẳng đến tận sau tai, chỉ nhìn thấy một miệng toàn răng sắc nhọn, từng cái to tướng lộ hết cả ra ngoài. Nếu không phải trên đầu còn cài một chiếc trâm bạc to, Bách Phú quả thực không thể nhận ra đây là một cô gái ! Bách Phú cuống quýt gục đầu xuống, thật sự không đủ dũng khí để nhìn cô ta thêm nữa. “Hừm hừm … …” Cái âm thanh kia lại âm lãnh mà cười, dường như còn rất gần với Bách Phú, cô chuyển động con mắt, muốn liếc nhìn một cái xem xem. Kết quả lại phát hiện, gương mặt kinh dị kia đang đối diện với chính mính ! Hơn nữa dường như còn đang cười với cô, nụ cười khiến Bách Phú túa hết cả mồ hôi lạnh. Trời ơi , đây có lẽ là nụ cười đáng sợ nhất mà Bách Phú đời này gặp phải mất … … Nhưng nụ cười này, lại khiến Bách Phú nhớ tới Tống Tuyết Phi. Ngày mà cô nhảy lầu tự sát đó, cũng là cười thế này với cô. Suy nghĩ một hồi, Bách Phú định đi theo người đó. Nhưng, chỉ trong nháy mắt do dự mà Bách Phú đã không theo kịp được bước chân người thanh niên kia, chỉ có thể nhìn cậu ta ngồi lên taxi đi mất. Có điều may mà Bách Phú còn nghe được câu ta nói địa chỉ : Đại học XX. Lúc trở lại linh đường, Đặng Hân có chút oán trách nhìn Bách Phú : “Cậu rốt cuộc là đi đâu thế ? Hôm nay chúng ta tới đây là để dự tang lễ, xin cậu tôn trọng Tuyết Phi một chút được không ?” Bách Phú không nói mình đã nhìn thấy gì, sợ sẽ dọa tới Đặng Hân. Cô chỉ đành nhỏ giọng nói lời xin lỗi, cúi đầu không nói gì thêm. Trầm mặc một lúc lâu, Đặng Hân mới mở miệng nói : “Xin lỗi, hôm nay tâm tình tớ không tốt.” Nhìn Đặng Hân một cái, Bách Phú dùng sức nắm lấy tay cô : “Không sao đâu.”