Mục Tiêu Công Lược: Con Trai Nam Chủ
Chương 50
Edit: Aya Shinta
Trong đầu Phương Cửu giống như có một cây giáo muốn chọc thủng, nhưng thật ra Giản Mộc ở bên cạnh cô lại rất bình tĩnh thay cô kéo váy trên đùi cho ngay ngắn, sau đó mới dịch qua một chút.
Nhìn một loạt hành động của anh, Giản Luật vẻ mặt quái dị như cũ đi lên phía trước, buông cặp táp, sau đó đứng ở đó ngơ ngác nhìn chằm chằm hai người.
"Vừa nãy các con đang làm cái gì?"
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ông tuyệt đối sẽ không tin tưởng con trai mình là loại người này!
Tin tức đại thúc dụ gian tiểu nữ hài mới xuất hiện gần đây, hiện giờ thế nhưng phát sinh ở trước mắt ông!
Con gái lão Phương mới bao nhiêu a! Người ta vừa mới mười tâm tuổi a!
"Bọn con...... Ba không thấy sao?" Giản Mộc ho nhẹ một tiếng, sau đó lại liếc mắt nhìn Phương Cửu một cái.
Ở trong mắt Giản Luật, con của ông đây là có tật giật mình, tức giận nên vẻ mặt ông xanh mét, "Con có biết chính mình đang phạm tội hay không?!"
Nói xong, lại nhìn đến sắc mặt tái nhợt của Phương Cửu, lập tức ôn tồn nói: "Tiểu Cửu con yên tâm, chú Giản nhất định sẽ lấy lại công đạo cho con."
Phương Cửu chớp chớp mắt, không biết nên nói như thế nào.
Giản Mộc liền không cao hứng, trực tiếp ôm vai Phương Cửu, đối diện với tầm mắt Giản Luật, "Con làm sao mà phạm tội? Bọn con là nam nữ bằng hữu, chờ cô ấy vừa đủ tuổi chúng con liền kết hôn."
Nhìn hành động này của anh, Giản Luật luôn luôn tốt tình lại là tức giận mà cười, tùy tay cầm lấy một cái điều khiển từ xa liền nện ở trên người anh, trong hốc mắt đầy tơ máu, "Nếu như bị chú Phương của anh biết việc này, xem người ta có thể đánh chết anh hay không?"
"Người ta vừa mới tốt nghiệp, tâm trí đều chưa có thành thục, anh như vậy là dụ dỗ, về sau ra ngoài, tôi còn không biết xấu hổ hay sao!" Giản Luật tức tới mức có chút nói không lựa lời, ông chưa bao giờ nghĩ tới mình trở về lại nhìn thấy được một màn này.
Phương Cửu có chút sợ hãi, nhưng vẫn là đánh bạo, "Chú Giản......"
"Con đừng nói chuyện!" Giản Luật giơ tay, ánh mắt sáng quắc trừng Giản Mộc, "Về sau anh cách người ta xa một chút, tôi sẽ kêu mẹ anh tìm đối tượng cho anh, nếu anh còn dám quấy rầy người ta, tôi sẽ cho chú Phương của anh đánh gãy chân anh!"
Phương Cửu: "......" Con trai nam chủ thật đáng thương.
"Các người đều mang theo tư tưởng của thời đại cũ, hiện tại pháp luật quy định, nữ sinh đủ hai mươi tuổi liền có thể lĩnh chứng, Phương Cửu hiện tại mười tám tuổi lẻ chín tháng, chúng con còn kém hơn một năm liền có thể kết hôn, ba nói con dụ dỗ, vì sao con lại không dụ dỗ người khác, cố tình dụ dỗ cô ấy?" Giản mộc không chút yếu thế nào trừng qua.
Giản Luật nghe vậy thì tức tới nỗi cảm thấy mình như bị trụy tim, bàn tay chỉ vào anh giận dữ hét: "Tôi đã sớm biết anh không bình thường, 26 tuổi còn không yêu đương, hoá ra là thích loại tiểu nữ hài này, anh đây là có tư tưởng biến thái, nói ra mau, anh tăm tia người ta đã bao lâu? Đến bước nào rồi!"
Phương Cửu mộng bức ngồi ở kia.
"Chúng con đến bước nào, vừa nãy không phải ba đều thấy được sao?" Tâm tình Giản mộc cũng thật không tốt, vẻ mặt lạnh nhạt.
Nghĩ đến màn vừa rồi, Giản Luật chỉ cảm thấy muốn xong, quả nhiên ông vẫn đến chậm!
"Chú Giản......" Phương Cửu rốt cuộc nhịn không được mà lên tiếng nói: "Giản mộc ca ca không có làm gì với con, cũng không có gạt con, anh ấy rất tốt với con."
Xua xua tay, Giản Luật có chút mỏi mệt ngồi dựa ở một đầu khác của sô pha, "Con còn nhỏ, có chút hiểm ác con không hiểu."
Phương Cửu: "......"
"Con cảm thấy ba hẳn là nhìn bộ dạng học sinh của ba, chẳng lẽ ba dám nói học sinh của ba không có kết hôn?" Ngữ khí Giản Mộc có chút lãnh đạm.
Giản Luật bị lời của anh làm cho sửng sốt, người khác là người khác, con trai mình là con trai mình, chính là ông cảm thấy đứa con trai này không có ý tốt với nữ hài người ta!
"Chú Giản, con đã trưởng thành, con có thể phân biệt thị phi, hơn nữa cũng không phải Giản Mộc ca ca gạt con, là con chủ động theo đuổi anh ấy." Phương Cửu nghiêm trang nói.
Dứt lời, Giản Mộc chỉ cảm thấy đầu trướng đau, hiện tại người trẻ tuổi đều trưởng thành sớm như vậy sao?
"Vậy ba mẹ con thì sao? Bọn họ biết việc này?" Chủ yếu thì Giản Luật vẫn là lo lắng cái này, nếu ông có một cô con gái mười tám tuổi bị hàng xóm bắt cóc, có lẽ ông sẽ muốn đánh chết người kia!
Phương Cửu ngẩn người, ngay sau đó mới nhẹ giọng nói: "Con...... con sẽ nói với bọn họ."
"Chúng con hiểu tận gốc rễ, vì sao chú Phương sẽ không đáp ứng?" Giản Mộc không chịu cô đơn lên tiếng nói.
Hiện tại Giản Luật không muốn nhìn thấy anh chút nào, cầm lấy cặp công văn liền lên lầu.
Vì tránh cho phiền toái, Phương Cửu quyết định vẫn nên về nhà mình ngủ cho ngon.
Tuy Giản Mộc giữ cô lại, nhưng cô vẫn kiên quyết trở về nhà mình.
Ba ngày sau thì ba cô mới trở về, nhìn thấy một mình cô ở nhà, cho rằng cô lại không có ăn bao nhiêu cơm, lập tức liền mang theo cô đi ăn tiệm.
Ngồi trong nhà hàng, thỉnh thoảng có nam nữ trẻ tuổi đi ngang qua, còn có một ít học sinh trung học kết bạn mà đi, Phương Cửu chờ cơm, không biết mở miệng thế nào.
Nhưng thật ra Phương phụ lại thảnh thơi thảnh thơi nhấp ngụm rượu nhỏ, thấm thía nhìn cô nói: "Con hiện tại cũng trưởng thành, phải có năng lức phân rõ thị phi, ngàn vạn lần đừng yêu đương quá sớm, nam sinh trong trường học đều là kẻ gạt người, ba cũng là nam nhân, biết bọn họ nghĩ như thế nào, cho nên học đại học, ngàn vạn lần con không thể bị hoa ngôn xảo ngữ của những nam sinh đó lừa bịp, biết không?"
Phương Cửu chớp chớp mắt, "Nếu không phải trong trường học?"
Dứt lời, tức khắc thì Phương phụ chụp chiếc đũa ở trên bàn, dọa Phương Cửu run run.
Người trước nhăn mi, vô cùng không vui, "Vậy đều là lưu manh trong xã hội, không đọc sách đàng hoàng, mỗi ngày đánh nhau lên mạng, nếu con lui tới cùng loại người này, ba liền đánh gãy chân của con!"
Lúc này thức ăn vừa mới lên, Phương Cửu uống một ngụm đồ uống, nhút nhát sợ sệt nhìn ông, "Không phải tiểu lưu manh, chính là có công tác."
"Cái gì!" Phương phụ trừng mắt, "Ba liền nói con gần đây làm sao có nhiều tiền lại thay đổi cái di động, còn mua nhiều túi xách như vậy, hoá ra......"
"Không phải không phải!" Phương Cửu đều bị bộ não ba động của ba mình dọa sợ, chỉ đành phải giải thích nói: "Chính là...... Con... Con thích con trai cô giáo Dư."
Nói xong, cô liền ngượng ngùng cúi đầu.
Một lát sau, cô còn không có nghe được ba mình bão nổi, tức khắc có chút khó hiểu ngẩng đầu, lại phát hiện ba đang dùng một loại ánh mắt khác thường nhìn chính mình.
Nhấp miếng rượu, Phương phụ nới nới cà vạt, lại gắp miếng đồ ăn đặt ở trong miệng, trên mặt mang theo nụ cười lạnh, "Cái này mẹ con đã sớm nói cho ba."
Phương Cửu: "......"
"Mỗi ngày ngồi ở ban công nhìn đối diện, rõ ràng đề mục mình biết cũng muốn chạy tới hỏi cô giáo Dư, lần này mẹ chị cho chị đi nước ngoài chơi cũng không đi, chị cho rằng chúng tôi đều là đồ ngốc?" Phương phụ ra vẻ cái gì ba đều biết hết.
Phương Cửu trừng mắt, vẻ mặt mộng bức.
Lắc đầu, Phương phụ thấm thía nói: "Ba và mẹ cũng không phải cái loại người cũ kỹ, tiểu nữ hài nào mà không có tình đầu, chờ con sau khi lớn lên thì tốt rồi."
Dứt lời, Phương Cửu nhịn không được liếc mắt nhìn chung quanh một cái, lúc này người đến người đi trong nhà hàng rất náo nhiệt, cô đành phải thò đầu qua thấp giọng nói: "Vậy nếu con cùng anh ấy ở bên nhau có thể chứ?"
Nói xong, Phương phụ không khỏi nghiêm túc nhìn cô, nhìn cái vẻ mặt chờ mong kia, không nhịn được dùng chiếc đũa gõ gõ đầu cô, "Sao con lại không biết xấu hổ như thế, con trai cô giáo Dư người ta sẽ coi trọng đứa con gái như con sao?"
Phương Cửu muốn nói lại thôi mà há miệng, cuối cùng vẫn không có mở miệng.
Về nhà xong thì ba cô liền một thân mùi rượu mà đi tắm, Phương Cửu ngồi ở trên ban công nhìn đối diện như cũ, sau đó lấy di động nhắn cho Giản Mộc một tin.
Cửu công chúa: Ta vừa mới thử ba em một chút, hình như sự tình không có không xong như vậy đâu [ che mặt ]
Nửa phút sau......
Giản Mộc: Tôi sẽ nói với chú Phương, một nữ hài tử như em nói cái này không tốt.
Cửu công chúa: Em chính là thử một chút mà thôi, hơn nữa, ba em còn nói muốn mời nhà anh ăn cơm, bởi vì dì Dư thường xuyên phụ đạo em học tập, hai ngày này ba em không có việc gì, cho nên liền muốn làm vậy.
Giản Mộc: Thực tốt.
Cửu công chúa:...... Tốt cái gì?
Giản Mộc: Không có gì, đi ngủ sớm một chút.
Phương Cửu bĩu môi, mắt nhìn trong phòng, sau đó lại nhẹ giọng gửi voicemail nói: "Anh nhớ em không?"
Một lát sau, bên kia mới phát một tin nhắn qua.
Giản Mộc: Nhớ.
Cửu công chúa: Chúng ta call video đi.
Mười giây đồng hồ sau......
Ấn cái voicemail kia, Phương Cửu chỉ nghe thấy bên trong có tiếng nước rào rào, sau đó mới truyền đến âm thanh trầm thấp của Giản Mộc, "Tôi đang tắm, em muốn call video?"
Phương Cửu "xoạt" một cái liền đỏ mặt, lập tức mắng câu "Đồ lưu manh" qua.
Thẳng đến khi cửa phòng bị gõ vang, Phương Cửu mới lập tức chạy tới mở cửa.
Phương phụ cầm một chồng văn kiện nhìn cô, sau đó mới nghiêm túc nói: "Ngày mai mẹ con trở về, thuận tiện kêu nhà với giáo Dư cùng nhau ăn một bữa cơm, đợi lát nữa cùng ba đi nhà chú Giản cách vách một chuyến, con có thể thi đậu trường đại học kia còn phải cảm ơn cô giáo Dư của con đấy."
"Vâng." Cô ngoan ngoãn gật gật đầu.
Hoa quả gì đó là khi trở về mới lấy, Phương Cửu cũng xách hai túi qua, chẳng qua cô có chút sợ, không biết nên đối mặt với nam chủ như thế nào.
Đi theo ba sang cách vách ấn chuông cửa, người mở cửa chính là nữ chủ, bởi vì hôm nay là cuối tuần cho nên đã trở về. Nhìn thấy hai người, bà lập tức nhiệt tình tiếp đón hai người đi vào, "Tôi nói lão Phương ông cũng quá khách khí, tới liền tới còn mua đồ gì nữa."
"Nơi nào nơi nào, đứa nhỏ này ngốc, chúng tôi lại không thường ở nhà, nếu không phải có chị phụ đạo thường xuyên, nếu không thì làm sao nó thi vào được trường tốt như vậy." Phương phụ cười đi vào, Phương Cửu phía sau vẫn luôn cúi đầu đi theo.
Nam chủ đang ngồi ở trên sô pha chơi cờ tướng với Giản Mộc, nhìn thấy có khách, cũng lên tiếp đón.
"Ha ha ha, Giản Mộc đều đã lớn như vậy, nghe nói con đang khai phá bên mảng phần mềm, chú có người bạn cũng làm cái này, có cái yêu cầu gì cần hỗ trợ cứ việc tìm chú Phương của con!" Phương phụ vô cùng nhiệt tình vỗ vỗ vai Giản Mộc, vẻ mặt thưởng thức ngồi ở bên cạnh anh.
Người sau cũng khách khí nói: "Hiện tại công ty đang đang chậm rãi đi vào quỹ đạo, về sau nếu có việc nhất định sẽ tìm chú Phương."
"Ai, người trẻ tuổi hiện tại thật là có nhiệt huyết! Tôi liền thích người trẻ tuổi như vậy, vẫn là cô giáo Dư có phúc khí!" Phương phụ hoàn toàn xem nhẹ Phương Cửu một bên, vỗ vai Giản Mộc, vẻ mặt hâm mộ.
Giản Luật đối diện cười ha hả hai tiếng, sau đó lại nhìn Phương Cửu, bộ dạng muốn nói lại thôi.
Chuyện này hình như Dư Yên còn chưa biết, cho nên cũng nhiệt tình kéo Phương Cửu ngồi vào bên người chính mình, vỗ tay cô nói: "Tiểu Cửu cũng rất hiểu chuyện a, tôi còn đang sầu không có một đứa con gái như vậy đâu!"
"Nào có nào có, đứa nhỏ này nào so được với con trai nhà hai người!" Phương phụ vẻ mặt khiêm tốn.
Cả người Phương Cửu cứng đờ ngồi ở kia, chỉ cảm thấy ánh đèn trên đỉnh đầu thật chói mắt a.
Mắt thấy không khí càng ngày càng hòa hợp, Giản Luật rốt cuộc nhịn không được ho nhẹ một tiếng, thử nhìn về phía Phương phụ đối diện, do dự nói: "Lão Phương a, ông cảm thấy...... Giản mộc nhà chúng tôi thế nào?"
Aya: Bắt đầu hỏi vợ cho con trai rồi nhé:))))))
Truyện khác cùng thể loại
52 chương
7 chương
33 chương
32 chương
31 chương