Mục Tiêu Công Lược: Con Trai Nam Chủ
Chương 29
Edit: Aya Shinta
"Đã lâu không gặp, gặp gỡ bình thường mà thôi." Sắc mặt Cố Tích không hề thay đổi, còn rót cho mình chén trà.
Xem cảnh vật phía sau thì hình như đã về đến nhà, Phương Cửu không nhịn được bổ sung: "Làm sao không thấy trước đây anh cùng ba mẹ em lui tới? Đúng rồi, em cho anh biết, đến lúc hậu kỳ giúp em chỉnh sửa cho đẹp một chút, trên màn ảnh mặt em khá tròn, tốt nhất chỉnh sửa cho gầy một chút."
Cố Tích nhíu nhíu mày, đặt chén trà xuống, quay đầu lại liếc nhìn notebook trên bàn, "Nói hưu nói vượn."
Gầy như thế, đến khi đó làm sao sinh con! (Chậc)
"Này, em không phải đang nói đùa anh." Phương Cửu nói xong xoa xoa mặt của mình, "Anh xem, gần đây em có phải là mập lên rất nhiều? Còn có eo em đều to ra một vòng, đến lúc đó Lưu tỷ lại bắt em giảm béo."
Cố Tích: ". . ."
Liếc nhìn vòng eo thon nhỏ kia, giọng Cố Tích hơi trầm xuống, "Nếu như em dám giảm béo, thì thay đổi người đại diện đi."
Lưu Lộ ở trong giới cũng mang danh người đại diện nổi tiếng, từng mang theo vài ảnh đế ảnh hậu, hơn nữa cô ấy làm người cũng đặc biệt lão luyện, giao thiệp cũng không cần phải nói, vì vậy mẹ anh mới giao Phương Cửu cho cô ấy. Có điều Lưu Lộ quá chú trong công việc, quen việc không chế nghệ sĩ dưới trướng, chuyện này đối với Phương Cửu - một người không đặt sự nghiệp lên hàng đầu, thì việc này chắc chắn sẽ không tốt.
"Giảm béo làm sao? Anh hỏi xem có nữ nghệ sĩ nào trong giới không giảm béo hay không? Đường Đình Đình lúc đóng phim mỗi ngày chỉ ăn rau uống nước không đấy." Phương Cửu bĩu môi, lại cúi đầu liếc nhìn vóc người của chính mình, cảm giác mình eo mình hơi thô một chút.
"Tiểu Cửu, con đang nói chuyện với người nào vậy, gọi con xuống dưới uống nước hoa quả cũng không nghe." Phương mẫu bỗng nhiên đẩy cửa đi vào.
Phương Cửu sợ đến mức tay run lên, di động đột nhiên rơi trên mặt đất.
"Không. . . Không có ai." Cô giả vờ trấn định ngồi xổm người xuống nhặt di động, sau đó yên tắt video call.
Phương mẫu nửa tin nửa ngờ đi tới bên người cô, quét mắt đến mái tóc ướt sũng của cô, "Tắm xòn cũng không biết nhanh sấy tóc một chút, nếu như cảm mạo thì làm sao bây giờ."
Thấy mệ mình giống như muốn giúp cô lau tóc, Phương Cửu lập tức cầm máy sấy lui về sau hai bước, nở nụ cười dưới, "Tự con làm được."
Không biết nghĩ đến cái gì, cô bỗng nhiên nghiêng đầu ra hỏi: "Mẹ, ngày mai mẹ cùng ba có ở nhà không?"
Cô biết Cố Tích khẳng định không phải ghé qua đơn giản như vậy, nhưng nếu như cầu hôn thì lại quá sớm, dù sao quan hệ của bọn cô cũng chưa ổn định.
"Làm sao? Con có việc?" Phương mẫu thu tay nhàn nhạt liếc cô.
Phương Cửu cười dùng khăn mặt tiếp tục lau tóc (mâu thuẫn, nãy xài máy sấy mà), ngữ khí hững hờ, "Không phải, con chính là. . . Ngày mai có bạn con lại đây, cho nên muốn hỏi một chút ngày mai mẹ có ở nhà không."
"Là Cố Tích chứ gì?" Phương mẫu trưng ra vẻ mặt "mẹ hiểu hết".
Phương Cửu: ". . ."
"Con có mấy người bạn mà mẹ còn không biết? Mấy ngày trước dì Hạ còn đề cập với mẹ một câu, nói muốn đem chuyện của các con làm sớm một chút, nếu như ngày mai Cố Tích tới được thì chúng ra ra ngoài ăn, tiện thể gọi cô chú Hạ đến, bàn chuyện của hai đứa luôn." Phương mẫu vẻ mặt thật thà.
Phương Cửu sợ, vội vàng kéo tay bà, "Không không không, mẹ bình tĩnh đi! Việc của con với Cố Tích tự chúng con sẽ xử lý, nếu mẹ làm vậy, không chừng anh ấy sẽ nghĩ chúng ta bức hôn đấy!"
Đến lúc đó lại xảy ra tác dụng ngược, nếu như Cố Tích không muốn cùng cô kết hôn thì làm sao bây giờ!
Phương mẫu cho cô một ánh mắt đe dọa, "Con cho rằng mẹ đồng ý gả con sớm như vậy? Nếu không phải cậu ta là con trai của dì Hạ, mẹ còn không nỡ gả con cho cậu ta sớm như vậy, được được, con muốn tự mình xử lý liền tự mình xử lý đi, ngược lại mẹ muốn xem xem tiểu tử kia ngày mai muốn qua làm cái gì!"
Phương mẫu nói một cái buông tay cô ra, xoay người liền ra ngoài phòng, bóng lưng đặc biệt có khí thế.
Phương Cửu sững sờ đứng ở đó, cảm giác sự tình lại phiền phức, thở dài, cô tiếp tục cầm máy sấy tóc, chỉ hy vọng ngày mai không xảy ra chuyện gì.
Buổi tối cô ngủ tương đối sớm, ngày tiếp theo khi tỉnh lại, internet liên quan tới ngôn luận của Cố Tích ngày hôm qua đã bị triệt gần đủ rồi, chỉ có buổi tuyên truyền vẫn còn độ nóng. Phương Cửu xem qua, hậu kỳ làm poster của cô vô cùng đẹp, vì lẽ đó sáng sớm cô cũng được hưởng theo, bản poddter này cũng được những Weibo v kia chuyển tiếp.
Võng hữu A: "Làm sao bây giờ, ta thật giống như bị nhan sắc của Phương Cửu làm điên đảo (che mặt) "
Võng hữu B: Ta. . . Ta thật giống nhìn thấy cảnh giường chiếu (trợn mắt ngoác mồm)
Võng hữu C: Tại sao phân cảnh của Chu Tuyền ít như vậy? Quả nhiên có hậu trường thì không giống nhau(ha ha)
Võng hữu D: Phương Cửu treo Chu Tuyền lên đánh kìa? Đặc biệt Phương Cửu bóp cằm Chu Tuyền, quả thực thô bạo a!
Võng hữu E: Cố đạo diễn tâm thật to lớn quảng đại, dĩ nhiên để Tiểu thanh mai cùng người đóng cảnh giường chiếu! Nhìn rất giống thật a!
Võng hữu F: Tôi cảm thấy người trên giường cũng không giống Phương Cửu, khóe mắt Phương Cửu không có một nốt ruồi [ ảnh ]
Võng hữu G: Ha ha ha, bạch liên hoa cùng kẻ tự cao tự đại thật đúng là trời sinh một cặp, Tuyền Tuyền của chúng ta không với tới nổi [ tạm biệt ]
Võng hữu H: Đáng sợ, dĩ nhiên lại xóa nhiều phân cảnh của Chu Tuyền như vậy, không biết cuối cùng Đường Đình Đình lại sẽ còn lại bao nhiêu [ nôn mửa ]
Lướt Weibo một hồi, Phương Cửu liền không muốn nhìn nữa, ngôn luận không tốt cũng không thể nhờ Lưu tỷ ngăn lại, còn Chu Tuyền, cô ta hiện tại đang bận lên tòa cùng với công ty đại diện, bao nhiêu phan cảnh chắc cũng sẽ không có thời gian xé ra.
Liếc nhìn ánh mặt trời bên ngoài, cô xuống giường kéo màn cửa sổ ra, đi vào toilet rửa mặt.
Chờ chuẩn bị đi ăn sáng thì thật giống như nghe được dưới lầu có tiếng gì đó, không tự giác đưa đầu hướng xuống, đã thấy một cóng người quen thuộc trên ghế salông!
"Nghe nói phòng bán vẽ của Cố đạo diễn không tệ, cô cùng Phương thúc thúc tuy rằng không phải người bên trong, nhưng có một số việc cũng là biết đến, cám dỗ trong nghề đối với các cháu cũng rất nhiều, cháu còn trẻ như vậy, không biết có thể gánh vác hay không?" Phương mẫu ngồi dựa ở trên ghế salông, cầm tạp chí trong tay, tầm mắt lại chăm chú vào Cố Tích diện.
Ngày hôm nay Cố Tích không có mặc một cây đen, mà là một thân tây phục khá nhàn nhã, bình thường anh không thích ăn diện, nhưng kiểu tóc ngày hôm nay đặc biệt đẹp trai, so với tiểu thịt tươi trên Tv lại đeph hơn không ít.
"Cô cứ nói giỡn, cháu chỉ có thể bảo đảm tuyệt đối sẽ không có cái ngày kia." Cố Tích ngữ khí ôn hòa, cùng cái dáng vẻ ác miệng trong ngày thường quả thực là khác nhau một trời một vực.
Phương mẫu thay đổi cái tư thế ngồi, tiếp tục liếc mắt miết anh, "Tiểu Cửu là cái diễn viên, nếu như có một ngày con bé cùng người khác diễn cảnh thân mật cháu có thể chịu đựng không?"
Phương Cửu ở trên lầu chỉ có thể lúc ẩn lúc hiện nghe được một ít âm thanh, vội vã trợn to mắt chạy xuống dưới lầu.
Sắc mặt Cố Tích không hề thay đổi, mỉm cười, "Không thể chịu đựng."
Anh có thể chịu mới có quỷ!
"Mẹ! Cố Tích đến rồi làm sao mẹ không nói cho con!" Phương Cửu hô to vào trong phòng khách, sau đó ngồi cạnh Cố Tích, hai mắt quét một vòng trên bộ dáng nagyf hôm nay của anh, "Anh. . ."
Phương Cửu: ". . ." Cố Tích muốn tiến quân vào giới nghệ sĩ hay sao?
"Mẹ lên xem đã vài lần rồi, mẹ cố ý để Vương a di không gọi con, chính là muốn nhìn xem con có thể ngủ được bao lâu." Phương mẫu ngồi dựa vào đó, nhàn nhạt quét đến hai người đối diện một chút.
Phương Cửu bĩu môi, sau đó che cái bụng, "Con vất vả thế này mới được về nhà ngủ mà, muộn thế này, có phải nên ăn cơm trưa?"
"Ha ha, ăn, chỉ có biết ăn thôi, đến thời điểm lại kêu giảm béo." Phương mẫu thở dài, cuối cùng vẫn quay đầu lại hướng nhà bếp bên kia nói: "Vương tỷ, phiền phức giúp tiểu Cửu nấu bát sủi cảo."
"Được rồi!" Trong phòng bếp truyền đến giọng nữ chất phác.
"Giảm béo?" Cố Tích quét đến cánh tay nhỏ xinh của cô một chút, ngữ khí tràn ngập nghi vấn.
Phương Cửu nhíu nhíu mày, ngồi xếp bằng tựa trên ghế salông trừng anh nói: "Lời hay ai cũng sẽ nói, chờ sau này em thành một bà béo, chắc anh sớm đã tìm những tiểu yêu tinh kia."
Nam nhân đều là ngoài miệng nói một chút, Phương Cửu biểu thị rằng đã sớm nhìn thấu chiêu trò của bọn họ.
Ánh mắt Cố Tích lóe lên, e ngại Phương mẫu ở đây vẫn cứ không nói gì.
Phương mẫu một bên cũng rất thức thời, cầm tạp chí liền quét đến hai người một chút, "Mấy người trẻ tuổi các con cứ tán gẫu, mẹ đi ra sau vườn xem ba con tưới cây xong chưa."
Phương Cửu nháy mắt mấy cái, mãi đến tận khi nhìn thấy bóng mẹ mình khuất sau cánh cửa lớn, lúc này mới rướn cổ lên sờ soạng mái tóc Cố Tích một hồi, "Oa, kiểu tóc này của anh là mời nhà tạo mẫu tóc làm sao?"
Cố Tích tối sầm mặt lại, đặt cô lên ghế salông, ngữ khí âm trầm, "Sau này không cho phép giảm béo!"
Phương Cửu rụt cổ một cái, theo bản năng khuất phục ở dưới dâm uy của anh, "Không giảm béo là được rồi, có điều sau này đừng chê em mập."
"Không mập." Anh ôm vòng eo mềm mại của cô, đầu chôn ở cần cổ, "Càng mập càng tốt."
Phương Cửu còn lâu mới tin câu nói phét của anh ta, có điều vừa nghĩ tới lát nữa bất cứ lúc nào mẹ mình cũng có thể đi vào, chỉ đành vội vã đẩy vai anh ra, "Mau đứng lên, anh không biết ngượng!"
Trong đại sảnh trống rỗng, hình như còn nghe thấy tiếng vọng lại, Cố Tích cắn một cái trên cổ cô, nhẹ giọng nói: "Xem ra mẹ em cũng không yêu thích tôi như vậy."
Đây là làn đàu tiên Phương Cửu nghe được Cố Tích dùng ngữ khí không tự tin như vậy để nói chuyện, vừa cảm thấy buồn cười lại hiếu kỳ mẹ cô đến cùng muốn làm cái gì?
"Không có chuyện gì đâu, mẹ em chính là nói năng chua ngoa nhưng lại mềm yếu, bà cũng chỉ là sợ em chịu thiệt mà thôi, ngày hôm qua còn ở hỏi chúng ta lúc nào đính hôn. . ." Nói đến đây, Phương Cửu lập tức dừng lại, phảng phất giống như nói tới đề tài mẫn cảm vậy.
Cố Tích hơi động đuôi lông mày, bỗng nhiên ngồi thẳng người, nhìn cô, "Em muốn kết hôn với tôi?"
Phương Cửu: ". . ." Được rồi, Cố Tích muốn ăn đòn lại trở về!
"Ai muốn kết hôn với anh, em còn trẻ như vậy, không muốn đi vào nấm mồ hôn nhân đâu!" Phương Cửu nghiêng đầu qua chỗ khác, trên mặt tuy rằng một bộ không muốn, nhưng trong lòng lại ngứa ngáy.
Lúc này dì Vương bỗng nhiên bưng một bát sủi cảo đi tới, nhìn thấy Cố Tích, lập tức cười nói: "Tiểu Cửu, đây chính là Cố tích ca ca mà con nói thích nhất sao?"
Phương Cửu: ". . ." Cô đã quên, nguyên chủ vẫn nhắc tới Cố Tích trước mặt dì Vương.
"Khụ." Cố Tích ho nhẹ một tiếng ngăn chặn khóe miệng đang cong lên, nhưng trên mặt lại hết sức chính kinh nhìn về phía dì Vương, "Em ấy thường thường nhắc đến cháu?"
Dứt lời, dì Vương lập tức nói: "Cũng không phải sao, lúc đọc sách liền mỗi ngày nháo muốn ra nước ngoài tìm Cố Tích ca ca, chờ đóng phim sau. . ."
"Dì Vương, Người ta còn là một cô gái!" Phương Cửu đỏ mặt lên.
Phảng phất nhận ra được cái gì, dì Vương lập tức dừng miệng lại, vẻ mặt ý tứ sâu xa đi ra.
Không dám nhìn Cố Tích, Phương Cửu chỉ dám cúi đầu ăn sủi cảo, có điều sủi cảo quá nóng, cô vừa mới bỏ vào trong miệng, khóe miệng liền bị bỏng, cô vội vã buông đũa xuống.
"Cô giáo không dạy em ăn phải thôi hả?" Cố Tích kéo cánh tay cô qua, nâng cằm cô lên, "Há miệng."
Khóe miệng không biết có sưng lên chưa, Phương Cửu đau không thể làm gì khác hơn là hơi mở miệng ra, Cố Tích lập tức đè lại môi dưới mềm mại của cô, chỉ thấy bên trong môi dưới đã đỏ len một mảnh.
"Có bỏng không?" Phương Cửu mồm miệng không rõ hỏi một câu.
Ấn lại bờ môi mềm mại, ánh mắt Cố Tích tối sầm, cuối cùng vẫn buông tay lạnh nhạt nói: "Không có."
Nghe vậy, Phương Cửu vẫn rất không thoải mái chạy vào phòng bếp uống nước lạnh.
Phương mẫu cũng là vào lúc này trở về, vừa vào cửa, liền nhìn thấy Phương Cửu đang tìm đường chết thổi sủi cảo, một bên Cố Tích thì lại vô cùng bất đắc dĩ thay cô dùng cây quạt mà quạt quạt.
"Khụ khụ." Bà ho nhẹ một tiếng, cùng Phương phụ đồng thời đi tới trên ghế salông ngồi xuống.
Phương Cửu liếc hai người một chút, tiếp theo sau đó lại ăn sủi cảo, cô thật sự đang đói bụng.
Phương phụ cơ bản vốn là cái nền, mãi đến tận khi Phương mẫu đẩy cánh tay ông một cái, lúc này mới cười nói: "Tiểu Cố a, sau này cháu cùng tiểu Cửu có tính toán gì hay không?"
"Khụ khụ khụ. . ." Phương Cửu lập tức nghẹn, khuôn mặt nhỏ lập tức đỏ lên một mảnh.
Cố Tích yên lặng đưa cho cô một chén nước, sau đó vô cùng nghiêm túc nhìn về phía Phương phụ, "Cháu dự định chờ hậu kỳ của bộ phim này hoàn tất, đưa việc của bọn cháu ra."
Phương Cửu uống ngụm nước lập tức muốn phun ra ngoài, tại sao cô không biết chuyện này?
"Ừm, cái này các cháu làm quyết định là tốt rồi, có điều. . . Sau khi thành hôn. . . Các cháu định ở đâu?" Phương phụ đẩy kính mắt, ngữ khí vô cùng ôn hòa.
Cố Tích sắc mặt bất biến, vẫn nghiêm túc trả lời: "Công chiệu của chúng cháu đều ở A thị, bên kia cháu có mấy gian nhà, nếu như em ấy không thích, thì có thể mua một căn khác."
Phương Cửu yên lặng cắn chiếc đũa, khóe mắt vẫn đặt ở trên ba mẹ cùng Cố Tích.
"Cái này chính các cháu quyết định cũng được, có điều. . . Tuy rằng chúng ta cùng ba mẹ cháu đều quen biết đã lâu, nhưng có một số việc nhưng không thể không nói. Giới giải trí quá loạn, mê hoặc lại nhiều, ta cùng dì Phương đều hi vọng các con có thể giữ vững tâm mình. Nếu cháu làm chuyện có lỗi với tiểu Cửu, ta cùng dì Phương cũng sẽ không quản cảm tình gì đó nữa." Phương phụ nói hết sức nghiêm túc, Phương Cửu lại có chút cảm động, dù sao giới giải trí xác thực quá loạn, muốn tìm được một cặp có kết thúc viên mãn có thể đếm được trên đầu ngón tay, huống chi là đạo diễn mỗi ngày đều đối mặt vô số mê hoặc.
"Cô chú yên tâm, sau khi kết hôn cháu sẽ đem toàn bộ tài sản chuyển đến danh nghĩa của tiểu Cửu, cháu chỉ có thể bảo đảm, chắc chắn sẽ không có một ngày kia." Cố Tích cũng vô cùng nghiêm túc.
Phương Cửu nháy mắt mấy cái, cảm thấy lấy chính mình, một cái người lãng phí có thể xài hết tiền của Cố Tích.
Tựa hồ đối với câu trả lời của anh rất hài lòng, cuối cùng vẫn là do Phương mẫu mở miệng, vẻ mặt hòa ái cười nói: "Nói thật, cháu cũng là ta cùng Phương thúc thúc từ nhỏ nhìn lớn lên, cháu là người nào ta cùng Phương thúc thúc còn không biết hay sao. Chính là sợ xú nha đầu này giở thói trẻ con, có thể tha thứ thì đừng tính toán với con bé."
Phương Cửu: ". . ." Tại sao lửa đạn lại chuyển đến trên người cô?
Cố Tích cười cợt, sau đó liền nói câu "Sẽ không" .
Mọi người tán gẫu không bao lâu liền đi ăn cơm, Phương Cửu còn no, tuy rằng ăn không vô, thế nhưng nhìn ánh mắt uy hiếp của Cố Tích, cuối cùng vẫn là yên lặng bới nửa bát cơm.
Cuối cùng cô cũng coi như là phát hiện, Cố Tích người này chính là coi cô dễ ức hiếp!
Thật vất vả mới cơm nước xong, Cố Tích cuối cùng cũng coi như phải đi, Phương Cửu cũng bị mẹ cô buộc đi ra ngoài hẹn hò với anh, còn nói cái gì coi như tối nay không trở về cũng không có sao.
Phương Cửu đã không muốn nói cái gì nữa, thay quần áo, trang điểm cũng không tốn thời gian mấy, cùng Cố Tích lên xe.
Mới vừa thắt dây an toàn, cô liền không nhịn được nhổ nước bọt một câu, "Cảm giác em bị bán như thế."
Mẹ lẽ nào liền không lo lắng cô theo Cố Tích như vậy sẽ chịu thiệt sao?
Liếc nhìn biệt thự, Cố Tích nhéo mặt cô một cái, "Nhưng tôi lại lấy toàn bộ gia sản mua em về."
Phương Cửu bĩu môi, vuốt ve bàn tay trên mặt một hồi, "Anh nói chuyện êm tai, anh còn đem tiền cho em, em bảo đảm xài hết tiền của anh!"
Bởi vì giữ tiền không được, vì thế tiền Phương Cửu vẫn giao cho mẹ quản, mỗi tháng liền lưu một chút tiền tiêu vặt cho mình, dù sao cái khác đều có công ty chi trả.
"Chỉ sợ em không tiêu hết." Anh cúi đầu hôncái miệng nhỏ một cái, nụ hôn này không tự giác lại sâu thêm.
Phương Cửu có chút thở không nổi, chỉ đành vỗ vỗ vai anh, người sau xoa eo cô một cái, lúc này mới hơi buông cô ra, sau đó lại cúi đầu hôn một cái.
"Nhanh lái xe!" Cô che miệng không cho anh hôn nữa.
Cố Tích khẽ cười một tiếng, chuyển người đạp cần ga.
Mãi đến tận khi nhìn thấy cảnh sắc đang không ngừng thay đổi, Phương Cửu mới hiếu kỳ hỏi: "Chúng ta đi đâu?"
Lẽ nào là đi xem phim?
"Về nhà." Anh tiếp tục chuyển động tay lái, cũng không quay đầu lại.
"Nhà anh? A? ! Nhưng mà em đều không có chuẩn bị, chuyện này làm sao gặp ba mẹ anh!" Phương Cửu cuống lên, vội vã cúi đầu đến xem một thân váy vàng nhạt đơn giản của mình.
Cố Tích cong khóe miệng, âm thanh nhàn nhạt, "Nhà riêng của tôi."
Truyện khác cùng thể loại
52 chương
7 chương
33 chương
32 chương
31 chương