Editor: MayChạy trốn nhanh như vậy, khẳng định có quỷ! Mục Diệc Thần muốn đuổi theo, nhưng đã không còn kịp rồi, không khỏi nhíu mày. Trác Phong nhìn thấy tổng giám đốc và Thiếu phu nhân ở bên nhau, cũng biết chính mình tới không đúng lúc, lập tức toát mồ hôi lạnh. “Tổng…… Tổng giám đốc, cái kia…… tôi liền đặt văn kiện ở nơi này. Quấy…… Quấy rầy rồi, tôi lăn ngay đây!” Nói xong, đầu cũng không dám quay lại, như lửa thiêu mông chạy như điên ra ngoài! Bi thốngLại bị thiếu phu nhân hố rồi!…… Lạc Thần Hi chạy về phòng, lập tức khóa trái cửa phòng. Sau đó mở ba lô ra trước tiên, giấu quần áo vào trong ngăn tủ. Trong toàn bộ quá trình, trái tim cô vẫn luôn treo cô, sợ Mục Diệc Thần đột nhiên xông tới, sẽ bắt cả người lẫn tang vật. Nhưng mà, tình huống cô sợ hãi cũng không có phát sinh. Thẳng đến cô tiêu hủy toàn bộ chứng cứ, phấn nền trên cổ cũng lau khô, Mục đại thiếu cũng không xuất hiện. “Cốc cốc cốc!” Tiếng gõ cửa vang lên. Lạc Thần Hi cả kinh, “Chuyện gì?” Hầu gái nói: “Thiếu phu nhân, đã đến giờ cơm chiều, đại thiếu gia mời cô lập tức đi xuống dùng cơm.” “À…… được.” Lúc này Lạc Thần Hi mới nhẹ nhàng thở ra. Xem ra, là cô có tật giật mình, có lẽ, Mục Diệc Thần chỉ là nhàn rỗi nhàm chán trêu chọc cô mà thôi, cũng không tính toán bắt lấy chuyện này không bỏ. Lạc Thần Hi sửa sang lại quần áo một chút, xuống lầu. “Chị Tâm Hinh , chị đã lâu không tới nhà em. Cua ngâm rượu này là món ăn chị Trần mới học, đặc biệt tươi ngon, chị nếm thử.” “Vi Vi, em thật là quá khách khí. Là chị tới không đúng lúc, vừa lúc đuổi kịp các người đang ăn cơm chiều.” “Chị Tâm Hinh, chị đây là đang nói cái gì! Nếu không phải chị bận, em đã sớm muốn mời chị đến nhà của em làm khách. Anh hai và Đường Đường cũng đều ngóng trông chị tới nha!” Bước chân Lạc Thần Hi dừng một chút, mở to hai mắt nhìn, nhìn Bạch Tâm Hinh ngồi ở bên bàn cơm. Ta kgaso! Sao Bạch Tâm Hinh lại ở chỗ này?! Mục Vi Vi nhìn thấy Bạch Tâm Hinh, đặc biệt hưng phấn. Cô ta ở trên bàn cơm nói không ngừng, ý đồ sinh động không khí, còn thường thường kéo đề tài đến trên người Mục Diệc Thần và Tiểu Đoàn Tử. Nhưng Mục Diệc Thần tựa hồ hoàn toàn không có nghe được cô ta nói chuyện, không chỉ có không có đáp lại, đến nhìn cũng không nhìn Bạch Tâm Hinh một cái. Chỉ lo tự mình thong thả ung dung ăn cơm chiều, thường thường gắp đồ ăn lau miệng cho Tiểu Đoàn Tử bên người. Tiểu Đoàn Tử ăn đến vô cùng chuyên chú, đầu cũng không nâng lên. Trường hợp nhất thời tương đối xấu hổ. Bạch Tâm Hinh ho nhẹ hai tiếng, “Đường Đường, cháu không nhớ dì Bạch sao? Không phải cháu thích nhất xem tạp chí dì mang đến nhất sao? Hôm nay dì lại mang theo vài quyển, có thật nhiều váy xinh đẹp nha!” Cô ta ý đồ xuống tay từ trên người Tiểu Đoàn Tử, đánh vỡ trầm mặc. Nhưng Tiểu Đoàn Tử chu chu miệng, nắm cái muỗng trong tay, chỉ lo ăn. Bạch Tâm Hinh âm thầm cắn răng, xem Tiểu Đoàn Tử duỗi cái muỗng về phía dĩa thịt cua đậu hủ nơi xa, cô ta nhanh chóng giành trước múc một muỗng, đặt tới trong chén cô. “Được rồi, Đường Đường, để dì giúp cháu!” Nhưng ai biết, Tiểu Đoàn Tử liền đẩy chén nhỏ đến một bên, “Dì là người xấu, khi dễ chị, chán ghét dì!” Sắc mặt Bạch Tâm Hinh lập tức khó coi tới cực điểm. Cô ta làm sao cũng không nghĩ tới, Tiểu Đoàn Tử vẫn luôn hồn nhiên đáng yêu sẽ mang thù!