Mấy tháng cuộc sống ở đại học làm tôi dần nhận ra, tuy rằng sinh viên chỉ cao hơn học sinh một bậc, nhưng trong nháy mắt chúng tôi bắt đầu trưởng thành hơn. Có lẽ phải nói là ứng xử khôn khéo. Tôi và những sinh viên khác đều ý thức được sự cạnh tranh tàn khốc trong ngành, dù sao những người có thể kiên trì đi đến cuối cùng, có thể làm một người chơi vĩ cầm chuyên nghiệp như nguyện vọng cũng không phải nhiều. Tận mắt chứng kiến rất nhiều đàn anh đàn chị xuất sắc bất đắc dĩ phải chuyển nghề, vì khả năng hữu hạn của chính mình trong giới nhạc đàn vô số tài năng, chúng tôi học được phải biết trong lòng thế này nhưng ngoài mặt thế kia. Trong tiết học biễu diễn, chúng tôi ghi chép sai sót của người khác xuống nhạc phổ, nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ khen ngợi đối phương, sau đó lưu bản ghi chép này để tham khảo. Đây là ích kỷ do hoàn cảnh thúc đẩy, cũng là bản tính thể hiện tình thế bắt buộc. Bởi thế, khi Tề Ca đem cuốn nhạc phổ ghi chép sai sót của tôi cho tôi xem, tâm tình tôi thực phức tạp, cũng xen lẫn cảm kích. Để báo đáp, tôi chỉ ra những lỗi hắn phạm phải khi diễn tấu. Lại nói tiếp, tuy rằng giống như rất cao thượng nhưng cũng là sự thật, tinh thần hữu nghị của chúng tôi được hình thành dựa trên sự đóng góp, phê bình lẫn nhau. Bắt đầu từ lúc đó, chúng tôi thường xuyên cùng luyện đàn, nếu phòng tập đàn hết chỗ, tôi sẽ dẫn Tề Ca đến nhà mình. Dù sao ba mẹ tôi thường xuyên đi công tác, căn nhà trên cơ bản là thế giới của riêng tôi. Cây đàn lúc ấy tôi sử dụng là Anthony Pitt làm từ gỗ tạp, Tề Ca cho rằng nó quá cứng. Hắn đề nghị tôi đổi loại đàn Tô Mộc nhẹ hơn, hắn nói nếu muốn chú trọng nghệ thuật biểu diễn thì nên dùng loại cầm mềm và nhẹ. Tôi cầm cây đàn Tô Mộc của hắn thưởng thức. Trọng tâm đàn hơi nghiêng về một bên, có lợi cho việc điều khiển chuyển động, cán cung vừa thấy chính là được tỉ mỉ tuyển chọn, ở đuôi cung nối liền với cán chỉ phối bằng loại gỗ mun bình thường, chỉ bạc, không có trang trí râu cá voi cao cấp, là loại mộc mạc nhưng tinh xảo. Tôi thử kéo một khúc ngắn, cảm giác cực kỳ thuận tay. Hắn nhìn ra tôi thích nó, hào phóng bảo: ―Thích thì tôi đưa cậu!‖ ―Như vậy sao được?‖ Tôi cuống quít đưa cây đàn lại cho hắn, ―Cho tôi rồi cậu dùng cái gì?‖ Tôi biết, chọn được một cây đàn ưng ý thật sự không dễ dàng. Hắn không có đón lấy, tuỳ tiện dựa lưng vào sô pha ngồi xuống đất, ―Khi đó tôi cảm thấy dùng tốt nên mua nhiều cái giống hệt nhau. Cái này đây, đàn tốt thì nên tặng tri âm!‖ ―Bao nhiêu tiền?‖ ―Muốn thì cứ lấy đi, mẹ nó đừng có giả vờ!‖ Hắn trừng mắt liếc tôi một cái, trong mắt có chứa phẫn nộ vì chịu nhục. ―Vậy cảm tạ!‖ Tôi rất sợ ánh mắt hắn khi tức giận, vội vàng cúi đầu nhìn cây đàn. ―Thao!‖ Hắn nhỏ giọng mắng, ném một khối nhựa vào giữa cái trán tôi. ―Cậu nói cái gì?‖ Tôi che cái trán nhìn hắn. ―Tiện!‖ Hắn đứng lên, vỗ vỗ tay nói: ―Nghỉ ngơi chút, nghe cái gì đi!‖ Bản《L’Apres-midi d’un Faune》do Claude Debussy sáng tác, được lấy cảm hứng từ bài thơ cùng tên của thi sĩ nổi tiếng Stephane Mallarme, là bản nhạc chúng tôi yêu thích nhất. Nếu Tề Ca nói nghe cái gì, ―cái gì‖ này nhất định là 《L’Apres-midi d’un Faune》. Khi thanh âm réo rắt của ống sáo lưu chuyển giữa căn phòng khách yên tĩnh được bao phủ bởi ánh tà dương, Tề Ca hướng về phía tôi gật đầu bày tỏ tán thưởng. Chúng tôi lẳng lặng ngồi, lắng nghe…… Tiếng đàn hạc chậm rãi đi vào bài biểu diễn, sau đó là tiếng kèn ô-boa khinh nhu dung hòa với hợp âm của tổ huyền nhạc…… Mục Thần gặp Thủy tinh linh…… Âm độ của vĩ cầm từ nhẹ dần tăng mạnh lên, tiếng đàn du dương, da diết của tổ huyền nhạc làm nổi bật lên cao trào …… Mục Thần truy đuổi Thủy tinh linh…… Dưới sự rung động của tổ huyền nhạc phụ trợ, tiếng sáo vẫn chủ tấu từ từ giảm bớt…… Ảo tưởng của Mục Thần dần biến mất…… ―Đi thôi!‖ Tôi đứng trước mặt Tề Ca, dùng mũi giày đụng chân hắn, ―Ra ngoài ăn cơm đi!‖ Hắn ngồi dưới đất, chậm rãi ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn tôi. ―Choáng váng?‖ Tôi lấy tay đẩy cái trán của hắn. Đầu Tề Ca bị đẩy về phía sau một chút, đại mộng sơ tỉnh thốt ra: ―Trời tối rồi.‖ ―Đúng vậy!‖ Tôi đưa tay kéo hắn lên, ―Cần ăn cơm chiều, Tề thiếu gia!‖ Tới kỳ nghỉ đông, ba mẹ tôi vẫn là mỗi người một nơi. Hơn mười giờ sáng, tôi nghe《Các tuyển tập đàn vĩ cầm》, ngồi bên bàn trà chơi trò ghép hình. Điện thoại reng lên, tôi nhấc máy ―a lô‖ một tiếng, tiếp tục chơi mấy miếng hình đủ màu sắc trong tay. ―Tiểu thỏ nhân quai quai, bả môn nhân khai khai!‖ Từ điện thoại truyền ra giọng hát. ―Tề Ca?‖ ―…….‖ ―Con mẹ nó!‖ Tôi hơi bực bội, quăng hộp xếp hình xuống đất, ―Hỗn đản, nói chuyện nha? Phải cậu không?‖ ―Tính tình lớn quá, trong bụng không chứa điểm tâm mà chứa đầy cơn tức sao?‖ Quả nhiên là cái tên gia hỏa kia. ―Đang bị đói đây, cậu mời hả?‖ Tôi tức giận nói xong, nhặt mấy miếng hình ghép để lại lên bàn trà. ―Mở cửa! Bên ngoài có đồ ăn nè!‖ Hắn bất thình lình hét lớn một tiếng trong điện thoại. Tôi kinh ngạc đi ra mở cửa, một tay hắn cầm di động một tay mang theo hai hộp Pizza Hut cỡ lớn nhe răng cười. ―Sao cậu lại đến đây?‖ Tôi tiếp nhận hộp pizza đi vào nhà. Hộp bánh vẫn còn nóng hổi. ―Ở nhà một mình chán lắm, đến chỗ cậu phóng lương thực cứu trợ thiên tai.‖ Hắn quen thuộc mở tủ lạnh, lôi hai lon coca ra hướng tôi bĩu môi, ―Ăn nhanh đi, còn nóng đó.‖ Tôi mở hộp, là ―Tokyo quyến rũ‖ và ―Thiên đường Ha-oai‖, toàn là món tôi thích. ( tên mấy món bánh ở Pizza Hut bên TQ) Ăn xong ―cơm trưa sớm‖, chúng tôi cùng nhau chơi trò ghép hình. Hắn tương đối không có kiên nhẫn, không ngừng oán giận lung tung: ―Không đúng, miếng này chắc chắn dư thừa, chứ không sao đặt chỗ nào cũng không được?‖ Tôi đoạt miếng hình ghép trong tay hắn, âm thanh bất mãn: ―300 miếng, mỗi cái đều dùng được hết, cậu đừng nói hươu nói vượn!‖ ―Hai miếng này như thế nào lại giống nhau y hệt, nhất định là bị trùng lặp rồi!‖ Hắn giống như đứa nhỏ càn quấy, làm tôi dở khóc dở cười. ―Gom lại thôi.‖ Tôi quyết định từ bỏ. Trò ghép hình là tôi dùng để giết thời gian, có thêm hắn căn bản chơi không được. ―Đi viện bảo tàng nghệ thuật đi! Tôi có hỏi qua, ở giữa hội trường có triển lãm tranh chủ nghĩa tượng trưng.‖ Tề Ca dào dạt phấn khích nói. Nhiều tác phẩm âm nhạc trường phái ấn tượng Châu Âu được lấy cảm hứng từ thơ ca, hội họa, đem hòa âm phối khí mà thành, đa số đều thấm đượm sắc thái hùng hồn, mạnh mẽ. Đối với những kẻ mê luyến âm nhạc trường phái ấn tượng như chúng tôi tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này. Chúng tôi mặc kệ tuyết rơi chạy đến viện bảo tàng nghệ thuật, chiếu theo thói quen cũ, bốn giờ sau gặp nhau tại cửa chính. Bốn giờ, tôi đi về phía cửa. Tựa như đêm trăng tròn ấy, Tề Ca dựa người vào cửa chính, những sợi tóc mềm mại bao phủ vầng trán hơi phiêu động trong gió, trong tay thưởng thức một điếu Lục Sa Long chưa châm…… Hình ảnh này chợt khắc sâu trong tâm trí tôi, nhớ tới hắn sẽ nhớ đến hình ảnh này……. Tôi đi đến bên cạnh Tề Ca, hắn ngẩng đầu cười khẽ, mày kiếm phi trường, khóe môi nhếch lên, ánh mắt rất sáng. Hắn mặc áo khoác da ngắn bên ngoài, quần jean màu lam ôm sát đôi chân dài, dáng người rắn rỏi. Mùa tuyết ở Bắc Kinh, băng lãnh tận xương, chóp mũi hắn hơi đỏ lên vì đông lạnh. Tôi thổi thổi hai bàn tay lạnh lẽo, hỏi: ―Sao đi ra trước chi để bị đóng băng thế này?‖ ―Để cậu đứng trước gió chờ tôi, thực không nhân đạo.‖ Hắn kéo tay tôi qua bỏ vào trong áo khoác của mình. ―Não chứa thỉ a!‖ Tôi rút tay khỏi lòng ngực hắn. Nếu không phải tại cửa chính viện bảo tàng quá nhiều người qua lại, có lẽ tôi sẽ thoải mái để tay ở trong lòng ngực hắn mà sưởi ấm chăng? Viện bảo tàng nghệ thuật cách công viên Bắc Hải rất gần, Tề Ca đề nghị đi trượt băng. Tôi kiên quyết phản đối. ―Đi thôi! Hoạt động gân cốt rồi đi ăn cơm chiều.‖ Hắn năn nỉ. ―Không đi!‖ Tôi cự tuyệt ngắn gọn. ―Tại sao?‖ Hắn có chút khó hiểu hỏi: ―Sợ trượt té?‖ ―Không phải. Là sợ lúc té úp sấp xuống, mình chưa kịp đứng lên thì có người mang giày trượt băng lướt qua, chờ đến lúc đứng lên rồi thì trên tay cũng chỉ còn lại hai ngón tay cái!‖ Tôi vươn ngón cái ra dấu. Tề Ca run run thụt cổ một chút, đánh giá tôi từ đầu đến chân. ―Nhìn cái gì vậy, chưa thấy qua đẹp trai sao?‖ Tôi hét vào mặt hắn. ―Trong đầu cậu chứa cái gì thế? Chuyện kinh khủng như vậy mà cũng nghĩ ra được!‖ Xem ra chuyện tôi miêu tả lưỡi trượt băng cắt ngón tay làm hắn sợ, hắn không kiên trì đòi đi Bắc Hải nữa. Bên cạnh viện bảo tàng nghệ thuật chính là Long Phúc Tự, chúng tôi quyết định đến phố ăn uống Long Phúc Tự ăn cơm chiều. Tuyết đọng trên mặt đất rất dày, xe chạy như ốc sên đang bò, đi bộ ngược lại còn nhanh hơn. Tôi vừa đi vừa trượt rất nhanh trên mặt tuyết. Tôi biết tôi sẽ không té xuống, mỗi lần tôi lảo đảo chắc chắn sẽ có một bàn tay hữu lực bắt lấy cánh tôi tôi, giúp tôi bảo trì thăng bằng. ―Mẹ nó đi chậm chút coi, làm gì cứ như đồ chơi vặn dây cót là vọt nhanh thế hả? Mặc kệ cậu a!‖ Tề Ca bất mãn đe dọa tôi, nhưng cũng không thật sự buông tay. Tôi giống như tám trăm năm chưa được ăn cơm, thi triển quyền cước tại phố ăn uống ở Long Phúc Tự, gặp cái gì ăn cái đó. Du tạc băng kích lâm ( kem chiên), khảo nhục xuyến, niên cao, trà thang … toàn bộ hướng miệng tôi tiếp đón. Khi tôi chuẩn bị tiến quân đến quán ―Hồ lô của Lão Cao thái thái‖, Tề Ca một phen kéo tôi lại: ―Cậu là quỷ chết đói đầu thai a, còn muốn ăn?‖ Tôi vung tay muốn tránh khỏi hắn, cuối cùng đành phải từ bỏ. Khí lực hắn lớn hơn tôi nhiều, bàn tay giống như kìm sắt giữ chặt lấy cổ tay của tôi. ―Buông tay! Nếu không tôi hét lên bây giờ.‖ Tôi hướng về phía mứt quả đỏ tươi nuốt một ngụm nước miếng. Ân, bánh đậu nhân hồ lô đường. ―Hét cái gì? Phi lễ?‖ Tề Ca cười xấu xa, biết tôi tuyệt đối sẽ không hét lên cái từ kia. ―Chủ nghĩa xã hội bỏ đói chết người rồi!‖ Tôi quay sang kêu to với đám đông. Vô số gương mặt kinh ngạc chuyển về phía chúng tôi, mỗi cái miệng đang hé mở đều dính đầy dầu mỡ bóng loáng. Tề Ca hơi buông lỏng tay ra, không biết làm sao mà quay sang tôi trừng mắt. Tôi nhai quả đỏ bọc đậu vừa chua vừa ngọt trong miệng, cười tươi đắc ý. ―Sao không no chết luôn đi?‖ Hắn ác độc lầu bầu, đưa tay quệt vụn đường dính tại khóe miệng tôi rồi đặt trên đầu lưỡi mình. Khi tôi nuốt xuống ngụm ngải oa oa cuối cùng, Tề Ca không thể nhịn được nữa mà lôi tôi đi. Chúng tôi đang ngồi xe điện ngầm đến viện bảo tàng quân sự. Tôi đi bộ vài bước là có thể về đến nhà, hắn còn phải chuyển xuống đi xe buýt số 52. Chúng tôi vừa đi lên khỏi mặt đất thì đúng lúc phát hiện chiếc xe buýt số 52 đang dừng ngay trạm, nhìn đồng hồ là 10 giờ 45 phút. Đó là tuyến cuối cùng của ngày hôm nay. Tề Ca đạp từng cước trên lớp tuyết dày đuổi theo đằng sau xe buýt kêu to: ―Tài xế sư phụ! Chờ đã! Sư phụ! Sư phụ……‖ Đột nhiên, hắn trượt chân, ―phịch‖ té ngã chổng vó. Bởi vì cú trượt này rơi mạnh, hắn không kịp thu miệng, vẫn còn nằm trên mặt đất tha thiết gọi một tiếng ―Sư phụ‖. Có thể tuyết nhiều quá nên không dễ phanh xe lại, hoặc là tài xế thật sự không thấy hắn, xe bon bon chạy đi mất. Tôi nén cười đi đến bên cạnh hắn, chắp tay sau lưng nhìn xuống, mềm giọng an ủi: ―Bát Giới, đừng đuổi theo, sư phụ đã không cần cậu nữa rồi.‖ ―A……‖ Hắn nằm trên mặt đất gào to, ―Ngọc Đế Như Lai Quan Thế Âm a! Thỉnh các vị mở mắt nhìn Thiên Bồng Nguyên Soái bị lưu đày nhân gian đi!‖ Tiếng gào của hắn vang vọng khắp con đường Trường An trống trải, chúng tôi cười ha hả. Tôi duỗi tay nắm lấy hắn, nhịn cười bảo: ―Đứng lên đi, vậy được rồi, ầm ĩ nữa cảnh sát sẽ tới đó.‖ Hắn giữ chặt tay tôi dùng sức kéo một cái, trọng tâm của tôi ngã về phía người hắn. Tôi định đứng lên, lại bị hắn dùng cánh tay chặn lại, cùng hắn nằm song song trên tuyết. Tề Ca quay đầu, cười khanh khách nói với tôi: ―Hầu (khỉ) ca, tôi muốn nằm trên tuyết chút đã.‖ Không đợi tôi phản ứng lại, giọng ca trầm thấp của hắn đã vang lên: ―Cấp ngã điểm nhân nhục, cấp ngã điểm nhân huyết Hoán điệu ngã đích chí như cương hòa nghị như thiết Khoái nhượng ngã khốc, khoái nhượng ngã tiếu Khoái nhượng ngã tại giá tuyết đích thượng tát điểm nhân tuyết…… Yi yeah – yi yeah Nhân vi ngã đích bệnh tựu thị một hữu cảm giác Yi yeah – yi yeah Khoái nhượng ngã tại giá tuyết đích thượng tát điểm nhân dã….‖ ―Cái gì nha? Làm sao lại hát thứ này chứ.‖ Tôi cau mày kéo hắn đứng lên, ―Đi thôi, đêm nay tôi thu nhận cậu cho.‖ Lúc kéo hắn xoay người rời đi, tôi vô tình nhìn đến tuyết đằng sau ấn xuống hình dạng hai người. Trận tuyết này, thật sự rất lớn. Rửa mặt xong, chúng tôi nằm kề nhau trên giường. Tề Ca nhéo nhéo xương sườn của tôi, căm giận nói: ―Con heo này, ăn nhiều quá chừng mà còn gầy như vậy?‖ ―Ghen tị a?‖ Tôi quấn chăn cười đắc ý. Kỳ thật chúng tôi đều biết, sức ăn đêm đó của tôi rất khác thường. Ngủ đến nửa đêm, tôi bị dạ dày hành hạ dữ dội đến mức tỉnh lại, chật vật nằm sấp trên giường, một tay đặt ở vị trí dạ dày, một tay níu chặt cái gối đầu giường, mồ hôi lạnh chảy ra trên trán. Tề Ca bị tiếng rên của tôi đánh thức, hắn bật đèn bàn lên, ngồi xuống lật mặt tôi ra xem. Mặt tôi vặn vẹo, khóc nức nở: ―Dạ dày khó chịu quá.‖ ―Cho no chết luôn!‖ Hắn vừa mắng vừa nhảy xuống giường thay quần áo, ―Đi bệnh viện gấp thôi!‖ Tôi rướn người ngồi dậy, che miệng nhìn hắn một cách tội nghiệp: ―Tôi muốn nôn.‖ Tề Ca tiến lại gần kéo tay định giúp đỡ tôi đứng dậy, nhưng lại buông ra, mắng một câu ―shit‖ rồi xoay người chạy vào phòng tắm. Hắn đem nửa chậu nước đặt bên cạnh giường tôi, ấn đầu của tôi xuống nói: ―Nôn đi.‖ Tôi nôn như điên, cả người dính đầy mồ hôi. Miệng không đủ dùng, cả cái mũi cũng giúp tôi phun ra ngoài. Ngừng một chút, hai mắt đẫm lệ nhìn Tề Ca: ―Tôi không muốn đi bệnh viện!‖ Hắn vỗ nhẹ sau lưng tôi trấn an: ―Lo phun đi! Cậu là lão đại, cậu nói gì thì nghe nấy.‖ Tôi tiếp tục nôn mãnh liệt, cuối cùng ngay cả mật cũng muốn nôn ra ngoài. Nôn khan vài tiếng, phỏng chừng không phun ra cái gì nữa, tôi suy yếu ngã vào giường. Dạ dày không quặn đau như ban nãy, nhưng cả người lại vô lực. Tề Ca nâng dậy giúp tôi súc miệng, uống một viên thuốc, còn lấy khăn nóng lau mồ hôi lạnh đang chảy ròng ròng khắp mặt tôi. ―Thấy đỡ hơn chưa?‖ Hắn nhẹ giọng hỏi. Tôi mệt mỏi gật đầu. ―Ngủ đi. Không thoải mái nhớ kêu tôi.‖ Hắn đỡ tôi nằm xuống, đắp chăn đàng hoàng rồi mới đứng dậy thu dọn ô vật mà tôi nôn. Tề Ca ngồi trở lại bên giường, phát hiện tôi híp mắt mỉm cười về phía mình, không khỏi sửng sốt: ―Còn chưa ngủ? Cười ngây ngô cái gì?‖ ―Quần áo phối hợp kinh dị quá.‖ Tôi phiết miệng cười. Hắn nửa trên mặc áo khoác da, nửa dưới lại mặc quần ngủ sọc ca rô màu lam, thực buồn cười. ―Tên này….‖ Tề Ca xoa lông mi của tôi, ―Tự mình chuốc khổ, cần gì phải vậy?‖ Một bàn tay vói vào trong áo tôi, ở bộ dạ dày nhẹ nhàng matxa. Tay hắn rất ấm, ấm đến mức làm dạ dày tôi thực thoải mái. Đầu ngón tay của hắn có vết chai. Tôi biết đó là tay trái. Đầu ngón tay của tất cả những người chơi vĩ cầm đều bị chai, chúng tôi đều giống nhau. Trong lúc ngủ mơ màng, tôi nhắm nghiền hai mắt hô ―khát‖. Đầu được nâng lên, cái chén đưa tới gần miệng, tôi ừng ực uống sạch một hơi, đầu lại được nhẹ nhàng thả xuống gối, ngón tay ấm áp xóa đi vết nước nơi khóe miệng. Tôi hơi hơi hé mở mắt, bắt lấy cái tay kia, đối với bóng người mơ hồ nói: ―Mẹ! Người đã về rồi!‖ Tôi ở giữa ánh mặt trời tỉnh lại, bên người không có ai, dạ dày không còn khó chịu nhưng đầu lưỡi lại chát và khô khốc. Tề Ca từ phòng bếp đi ra, thấy tôi dựa vào cạnh gường ngây người, tức giận mắng: ―Thức rồi thì đi rửa mặt đi, đừng bất động giả làm cương thi. Tôi đang nấu cháo trắng, sắp xong rồi.‖ Tôi ướt đẫm tóc ngồi ở bàn ăn, nhìn cháo trắng trước mặt: ―Không muốn ăn, không muốn ăn.‖ ―Không muốn ăn cũng phải ăn!‖ Tề Ca vẻ mặt dữ tợn, ―Ngày hôm qua ăn nhiều như tráng hán, hôm nay đừng có ở trước mặt tôi giả bộ làm mèo con.‖ ―Tôi ăn nhiều hay ít liên quan cậu cái rắm?‖ Tôi quay đầu đi không để ý tới hắn. Tề Ca buông cái chén trong tay, vòng qua cái bàn đi đến bên cạnh tôi, nắm lấy cằm tôi nói: ―Liên quan gì tôi? Sớm biết cậu lang tâm cẩu phế như vậy, tối hôm qua tôi nên lưu trữ chậu canh cậu nôn, cho cậu…….‖ Tôi nhăn mày lại, một tay che miệng, một tay thủ thế ―đình chỉ‖ hướng về phía hắn. Tề Ca ngoan ngoãn ngậm miệng lại, không hề tiếp tục chủ đề buồn nôn. Tôi cũng ngoan ngoãn ăn chén cháo. ―Có ảnh chụp không?‖ Hắn cắn một miếng bánh bao đậu, ngẩng đầu hỏi tôi. ―Ảnh gì?‖ Tôi có điểm mạc danh kỳ diệu. ―Muốn nhìn một chút bộ dạng của mẹ cậu ra sao.‖ Hắn vẻ mặt bất hảo cười. ―Làm gì?‖ Tôi cảnh giác hỏi. ―Hôm qua cậu kéo lấy tay tôi gọi mẹ!‖ Hắn ―phù‖ một cái cười thành tiếng. ―Cậu bị bệnh hoang tưởng!‖ Tôi cúi đầu ăn cháo không thèm để ý hắn. Ăn xong điểm tâm, tôi cuộn mình trên sô pha nghe《Violin Sonata》 của Maurice Ravel, Tề Ca ở góc phòng khách gọi điện thoại. ―…… Bạn con bị bệnh, ba mẹ hắn đều đi công tác…… Vâng… Con biết rồi…… Hai ngày nữa con về…… Mẹ, gặp lại sau.‖ Ngày đó là mùng một tết âm lịch năm 1999, cái đêm tôi nôn dữ dội chính là đêm giao thừa. Ngày đó, ba tôi ở Mĩ Quốc, đang lấy tin tức mấy vị lãnh đạo Trung Quốc và người Mĩ gốc Hoa, tức cộng đồng Hoa kiều đón năm mới. Mẹ tôi thì đến Nhật Bản lấy tin, làm bài phóng sự về không khí đón tết ở các nước châu Á. Tết âm lịch năm đó, bên cạnh tôi chỉ có Tề Ca. Kì nghỉ đông chấm dứt, khai giảng cũng đã hơn nửa tháng, Mã Tiêu Tiêu vẫn chưa trở về. Nghe vài đứa bạn cùng ngành hắn nói, hình như trong nhà hắn xảy ra chuyện, mấy đứa chúng tôi thực lo lắng cho hắn. Tối hôm ấy, Tôn Sâm dùng tiền phục vụ diễn tấu vừa mới lãnh được mua rất nhiều đồ ăn ngon về ăn khuya, ba người chúng tôi hào hứng mở tiệc đêm, còn tiếc cho Mã Tiêu Tiêu, đứa nhỏ này không có lộc ăn. Chúng tôi vừa chuẩn bị ăn, đũa toàn bộ giơ lên thì ―cạch‖ một tiếng, cửa được đẩy ra, Mã Tiêu Tiêu đứng ngay tại cửa. Tôn Sâm kêu to: ―Tôi nói cậu nha! Cậu là thần đèn a? Vừa mới nhắc tới cậu là lập tức xuất hiện?‖ ―Hắn không phải thần đèn, hắn là thần mũi, nghe mùi mà tới.‖ Tề Ca tiếp nhận hành lý của Mã Tiêu Tiêu, ―Sao cậu về trễ như vậy, trong nhà có chuyện?‖ Tôi phát hiện sắc mặt Mã Tiêu Tiêu không được tốt, chắc là vừa mệt vừa đói, nhanh nhẩu chen vào: ―Mấy người đừng hỏi này hỏi nọ nữa, để người ta ngồi xuống ăn chút gì đi. Nhìn xem con ngựa của chúng ta gầy thành bộ dạng gì.‖ Mã Tiêu Tiêu hơi nở nụ cười, nhìn nhìn thức ăn trên bàn: ―Có đồ ăn ngon nhưng không có rượu ngon sao có thể thành tiệc nha! Tôi hôm nay đúng là thần đèn cầu gì được nấy, xem tôi mang về cái gì nè?‖ Hắn lôi một bình sứ từ trong ba lô ra đặt lên bàn, ―Nhà tôi tự ngâm rượu dương mai, chỉ dùng quả dương mai tươi với đường phèn ủ lên. Mấy cậu nếm thử đi!‖ Cái bình được mở ra, hương rượu nồng xộc vào mũi, đổ ra chén thủy tinh mới nhìn thấy rõ màu sắc, màu đỏ rất đậm, trong chén còn có mấy quả dương mai tròn tròn đỏ tươi. ―Quả dương mai ngâm rượu cũng có thể ăn được đó.‖ Mã Tiêu Tiêu vừa nói vừa đưa cho chúng tôi mỗi người một chén. ―Tiêu Tiêu, cậu thật sự là rất đẹp trai, tôi yêu cậu chết mất!‖ Tôn Sâm cầm chén rượu, vẻ mặt cảm kích. Tôi bĩu môi nói: ―Câu này cậu nói lưu loát thế? Chẳng lẽ gặp ai cũng nói câu này?‖ Mấy chén rượu dương mai vào bụng, Tề Ca con mắt hồng hồng lẩm bẩm: ―Rượu uống ngon thật, nhưng mùi rượu……‖ Hắn liếm môi một chút, ―Sao giống mùi son phấn của con gái vậy? Chẳng lẽ rượu này là do nàng nào ngâm sao?‖ Mã Tiêu Tiêu thay đổi sắc mặt, cái chén trong tay ngã xuống dĩa tôm bóc vỏ, con tôm màu trắng bị nhuộm thành đỏ. Tôi nháy mắt về phía Tề Ca, nhanh miệng xoa dịu không khí: ―Quê mùa quá, cái này không phải mùi son phấn gì đâu, rõ ràng là mùi dương mai. Cậu chưa ăn hoa quả phương nam không cần nói lung tung.‖ ―Tôi……‖ Tề Ca không hiểu ý còn muốn tiếp tục, Mã Tiêu Tiêu bỗng nhiên bưng mặt khóc nghẹn ngào, ba người chúng tôi toàn bộ hoảng sợ, không biết làm sao xoay qua nhìn lẫn nhau. Hết chapter 2 ──────────────────────────────────────────────── Tổ huyền nhạc: còn được gọi là Bộ dây. Bộ dây giữ vai trò quan trọng, gần như then chốt trong dàn nhạc giao hưởng, được sử dụng thường xuyên trong suốt tác phẩm. Các nhạc cụ bộ dây có kỹ thuật phong phú, âm sắc đồng nhất, hài hòa và có sự thống nhất chặt chẽ. Khác với bộ đồng và bộ gỗ, câu nhạc không quá dài bởi phụ thuộc hơi thổi của nhạc công, thời gian diễn tấu của bộ dây không bị hạn chế. Âm vực rộng, ngoài phần đảm nhận giai điệu, bộ dây còn đảm nhiệm phần hòa âm. Bộ dây là bộ duy nhất trong dàn nhạc có thể tự đảm nhận toàn bộ hòa thanh mà không cần sự hỗ trợ của các bộ khác. Trong tổng phổ, bộ dây đặt nằm dưới cùng, xem như làm nền cho toàn bộ dàn nhạc. Các nhạc cụ bộ dây có cấu tạo tương tự, chỉ khác nhau về kích cỡ. Âm thanh được phát bằng cách dùng vĩ (archet) tác động vào dây. Nhạc cụ bộ dây bao gồm violon, violoncello, viola, contrebasse, riêng đàn hạc là nhạc khí bổ sung nhưng cũng được xếp vào bộ dây. (Nguồn: wiki) Khảo nhục xuyến Niên cao Trà thang Ngải oa oa