Mục Nhiên

Chương 59

— Mục Nhiên không biết nên làm gì với đứa nhỏ nên đành phải gật đầu, phiền đồng chí cảnh sát gọi điện hỏi một chút. Chưa được bao lâu, viên cảnh sát cúp điện thoại nói cậu có thể đưa đứa nhỏ qua, bên họ sẽ tạm thời trông nom. Mục Nhiên nghĩ đến giờ đông khách buổi chiều sắp tới, sợ rằng Vương Cầm nhất định sẽ không cho cậu nghỉ phép. Viên cảnh sát thấy Mục Nhiên khó xử liền bảo, “Như vậy đi, cậu để đứa nhỏ ở đây, lát nữa chúng tôi sẽ cử người dẫn bé qua bên kia.” Người bình thường nếu dẫn trẻ đi lạc đến đồn công an xong sẽ không quản nữa, đều là trung tâm liên hệ với Tổ chức cứu trợ hoặc Viện phúc lợi. Đây là lần đầu tiên viên cảnh sát này gặp được người có trách nhiệm như Mục Nhiên. Mục Nhiên do dự hỏi, “Vậy đứa nhỏ sau này sẽ thế nào, sẽ được giữ lại sao?” Viên cảnh sát cười cười, “Cái này không thuộc về quyền hạn của chúng tôi, đứa nhỏ có được giữ lại hay không là tùy trung tâm an bài.” Mục Nhiên nhíu mày, nghĩ một lúc rồi nói, “Đồng chí cảnh sát, có thể thư thả một ngày hay không, tôi cam đoan ngày mai sẽ tự mình dẫn đứa nhỏ đến đó.” Lời vừa dứt, vài người đứng xung quanh đều không nhịn được bật cười, có người lắc đầu nói, “Cái gì mà thư thả với không thư thả a, cậu làm việc tốt như vậy sao nghe qua lại giống như phần tử tội phạm thế. Cậu cứ để lại cách thức liên lạc, tôi sẽ đưa cho trung tâm để họ biết trước.” Mục Nhiên bị cười đến đỏ mặt, đi qua ghi lại số điện thoại và địa chỉ nhà, lại nói vài tiếng cảm ơn, lúc này mới dẫn đứa nhỏ li khai đồn công an. Đứa nhỏ thủy chung gắt gao đi theo cậu, không nói lời nào cũng không khóc nháo, không biết nhóc có nghe hiểu những lời họ vừa bàn hay không. Buổi tối vẫn giống như buổi trưa, đứa nhỏ im lặng đứng ở cạnh tủ bát chờ cậu. Mục Nhiên lo nó đói, mua trước cháo ở bên ngoài đặt ở trên băng ghế nhỏ nơi vắng vẻ trong bếp, lấy một cái bát rồi xoa đầu dặn nó ngoan ngoãn ăn, sau đó mới xoay người vội vàng chuẩn bị đơn đặt. Đứa nhỏ thực nghe lời, ngồi sát cạnh tủ bát, trên ghế nhỏ tự mình ăn, không chạy loạn, căn bản chỉ chiếm một không gian cực kì nhỏ trong bếp. Vậy mà vẫn khiến Vương Cầm mất hứng, hầm hầm ra ra vào vào. Khách cần lấy thêm bát, cô mở tủ cũng không nói bé tránh ra, trực tiếp xách áo kéo đi, cau mày ác thanh nói, “Vướng tay vướng chân.” Tay cô lực lớn, đứa nhỏ bị kéo lảo đảo không vững, theo bản năng vươn tay bắt cái gì đó để giữ cân bằng, rốt cục lại làm toàn bộ cháo và bánh quẩy rơi xuống đất. “Xoảng” một cái, Mục Nhiên vội quay đầu lại liền nhìn thấy đứa nhỏ đứng nép vào tường, bát vỡ tan, còn có bảy tám cái bánh quẩy cùng cháo rơi vãi. Cậu nhanh chóng tắt lửa đi đến ngồi xổm xuống, liên thanh hỏi nhóc có bị thương chỗ nào không. Đứa nhỏ không đáp lời, cúi thấp đầu nhìn bánh quẩy, nước mắt không ngừng trào ra, tích tích đọng thành vũng trên nền đất. Đó là lần đầu tiên Mục Nhiên nhìn thấy nhóc khóc. Lúc bị Vương Cầm đánh nó không hề khóc, sinh bệnh phải tiêm thuốc cũng không khóc, nhìn thấy người đã từng mua, ngược đãi mình cũng không hề khóc. Mục Nhiên có chút hoảng, lúng túng muốn an ủi đồ ăn có thể mua lại được thì nhóc liền ngồi xổm xuống nhặt bánh quẩy lên, đưa đến trước mặt cậu, đè nặng cổ họng nức nở vừa khóc vừa nói, “Phần cho… ăn…” Đứt quãng lộn xộn lặp lại đến mấy lần, Mục Nhiên nghe mãi mới hiểu đứa nhỏ đang nói: Phần cho cậu ăn, đây là đồ nhóc để dành cho cậu. Vương Cầm ở bên không được tự nhiên khụ khụ nói, “Ai nha~ Đứa nhỏ này sao lại không cẩn thận như vậy…” Mục Nhiên cũng không nói chuyện, rũ mắt ôm cô nhóc vào lòng, xoay người nói với Vương Cầm, “Chị Vương, hôm nay cũng hết việc rồi tôi xin về trước.” Không đợi Vương Cầm trả lời lại nói thêm, “Còn có mai tôi có chút việc, muốn xin nghỉ một ngày.” Cậu đã chuẩn bị tốt tư tưởng nếu Vương Cầm không đồng ý hoặc nói lời khó nghe sẽ thôi làm luôn. Nhường nhịn luôn có một giới hạn của nó, cậu ngày thường đều tận tâm làm việc, mấy tiểu tâm tư của cô cậu không muốn so đo, chính là nếu nhún nhường mà không có thành quả thì không nên phí phạm nữa làm gì. Mục Nhiên nói chuyện trên mặt không hề còn biểu tình ôn hòa như mọi ngày, nhìn nhìn đứa nhỏ đang khóc nép vào ngực cậu, không biết vì lí do gì Vương Cầm hơi chột dạ, lấp liếm cười một cái, gật đầu liên thanh nói, “Không thành vấn đề, cậu cứ nghỉ một ngày cũng được.” Mục Nhiên cảm ơn, cúi người thu dọn sạch sẽ rồi mới mang đứa nhỏ rời đi. Đứa nhỏ đã ngừng khóc nhưng vệt nước dài vẫn đọng trên má, Mục Nhiên vươn tay lau khóe mắt ướt nước, ôn nhu hỏi, “Có đói bụng không?” Đứa nhỏ lắc đầu, ngoan ngoãn đáp, “Không đói bụng.” Thanh âm giòn giòn, nho nhỏ. Mới ăn hai, ba cái bánh quẩy, làm sao có thể không đói bụng được. Mục Nhiên không nói gì thêm, đơn giản dẫn người vào một cửa hàng lẩu, uy nhóc ăn chút canh cá, thịt bò. Cậu vốn cho rằng đứa nhỏ nói chuyện có vấn đề, còn muốn ngày mai đem bé đến bệnh viện thành phố kiểm tra, hiện giờ biết bé có thể nói chuyện bình thường cũng an tâm nhiều hơn, ăn cơm tận lực cùng bé cười đùa. Vì không muốn gợi lại kí ức không tốt nên cậu không hề hỏi những chuyện trước kia, ngay cả tên cũng không hỏi. Cơm nước xong xuôi, trên đường về nhà bọn họ ghé vào phòng khám của bác sĩ Lưu, đứa nhỏ hôm nay tinh thần tốt hơn nhiều, cũng không phát sốt nên không cần truyền nước, uống chút thuốc đề phòng là được. Nghe Mục Nhiên nói ngày mai sẽ đem bé đến trung tâm giữ trẻ, bác sĩ Lưu cảm khái nói, “Hy vọng sau này cô nhóc sẽ gặp được người tốt giống cậu.” Mục Nhiên nghĩ tới những gì trước kia đứa nhỏ phải trải qua, nhất thời không biết nên nói gì mới phải. Sáng sớm hôm sau Mục Nhiên xuất phát từ sớm, chuyển vài lần giao thông công cộng mới đến được trung tâm, đi mất tầm hai giờ đồng hồ. Nơi này cũng không lớn, bên ngoài treo biển “Trung tâm bảo hộ cứu trợ trẻ vị thành niên”. Tiếp đãi bọn họ là một người phụ nữ khoảng hơn 40 tuổi, bà ấy hôm qua đã nghe cảnh sát nói qua tình hình nên không hỏi gì nhiều, đơn giản nói Mục Nhiên có thể để đứa nhỏ lại. Mục Nhiên cúi đầu liếc mắt nhìn bé con vẫn gắt gao nắm chặt góc áo mình, có chút lo lắng hỏi, “Nó sẽ sống ở nơi này sao? Hay là chuyển đi nơi khác?” Người nọ thở dài, “Với tình huống của bé, trước tiên chúng tôi sẽ phải liên hệ với chú bé trước, xác minh địa chỉ sau đó sẽ đem bé trả về.” Mục Nhiên sửng sốt, lắp bắp vội nói, “Nhưng nếu để bé về đấy chắc chắn sẽ tiếp tục bị ngược đãi…” Người nọ ngắt lời Mục Nhiên, bất đắc dĩ giải thích, “Cái này chúng tôi muốn nhúng tay cũng không được, đây là quy định của trung tâm, nhiều nhất cũng chỉ có thể lưu bé mười ngày.” Dừng một chút lại nói, “Chúng tôi cũng không có cách nào khác, một ngày có thể có tới mười mấy bé được đưa tới đây, nếu không gửi trả về địa phương nhỏ như này sao có thể duy trì được.” Mục Nhiên không nói nữa, cậu nuốt nước bọt làm nhuận cổ họng khô khốc, một lúc lâu mới hỏi, “Vậy xin hỏi, tôi có thể thu dưỡng bé không?” Người nọ kinh ngạc liếc nhìn Mục Nhiên một cái, sau khi hỏi rõ hoàn cảnh của cậu thì lắc đầu, “Không được rồi, nam nhân độc thân nếu muốn thu dưỡng bé gái phải hơn 31 tuổi, hơn nữa muốn sống cùng thì đứa nhỏ phải ít hơn 41 tuổi.” Mục Nhiên có chút thất vọng, nhưng vẫn hỏi tiếp, “Quy định không thể nới lỏng được sao?” “Ai cái này cũng không có cách nào được, cậu xem xã hội hiện tại rối ren như vậy, loại biến thái gì mà chẳng có, vạn nhất đứa nhỏ bị làm sao…” Nói tới đây người nọ sửng sốt, xấu hổ nhìn Mục Nhiên, “Cậu đừng hiểu lầm, tôi cũng không có ý tứ gì khác.” Mục Nhiên gật đầu, nhẹ giọng nói, “Tôi hiểu được.” Người nọ ngại ngùng cười cười, đứng lên nói, “Nếu không còn việc gì nữa thì để tôi dẫn bé vào trong.” Mục Nhiên do dự, nhưng để chậm trễ thời gian người khác cũng không phải là tốt. Cậu ngồi xổm xuống nhìn đứa nhỏ, nhẹ giọng nói, “Cháu ở lại chỗ này phải ngoan ngoãn nghe lời, biết chưa?” Đứa nhỏ vươn tay bắt lấy quần áo cậu, dùng sức lắc đầu. Mục Nhiên xoa đầu nó, yếu ớt nói, “Thật xin lỗi, chú không thể mang cháu trở về.” Đứa nhỏ không nói lời nào, bàn tay nhỏ nhắn siết đến trắng bệch, đôi mắt mở to nhìn cậu. Người phụ nữ bên cạnh nhìn không được, đi tới đánh rớt tay đứa nhỏ ôm bé vào lòng, đoạn nói với Mục Nhiên, “Cậu đi nhanh đi, không có việc gì.” Đứa nhỏ trong lòng người nọ dùng sức giãy giụa, cả người vươn ra muốn bám lấy Mục Nhiên, không khóc không nháo mà chỉ há miệng lặp đi lặp lại, “Đừng đi, đừng đi.” Mục Nhiên đứng dậy, bước chân nặng trĩu. Người nọ lại thúc giục vài lần, thanh âm có chút không kiên nhẫn. Rốt cuộc cậu đành xoay người rời đi. Sau lưng truyền đến âm thanh non nớt “Đừng đi” không ngớt, dần dần nhuốm tiếng nức nở. Mục Nhiên dừng bước nhưng không dám quay đầu, một lúc sau nắm chặt tay vội vã bỏ chạy. Trước mắt một mảnh mơ hồ, đây là điều đúng đắn, cậu an ủi mình. Nhưng là đúng đắn ở điểm nào cơ chứ? Đứa nhỏ về sau sẽ như thế nào? Có phải hay không sẽ giống cậu lúc bé, đói bụng cũng không thể khóc; có phải hay không sẽ giống cậu lúc bé, bị đánh cũng không thể khóc; có phải hay không sẽ giống cậu lúc bé, khiếp đảm hèn mọn mà sống, cái gì cũng không thể muốn, cái gì cũng đều không thể có. Rõ ràng là đứa nhỏ mà cậu nhặt về, không có ai nguyện ý muốn nuôi nhóc, không có ai thích nhóc, vì cái gì cậu lại không thể nuôi nấng nó? Mỗi người đều vì kì vọng, vì tín nhiệm, vì ỷ lại, vì trả giá tình cảm cho một ai khác mà cố gắng sống tốt, sống để hồi đáp người kia. Chính là vì cái gì, vì cái gì mà cả người mẹ câm, cả đứa nhỏ, rồi cả người cậu thích, người tín nhiệm cậu, tất thảy không một ai cậu có thể giữ ở bên mình? Mục Nhiên không cam lòng thả chậm cước bộ, thậm chí sinh ra thôi thúc quay lại mang bé trở về. Sau lưng đột nhiên có tiếng kinh hô. Mục Nhiên quay đầu liền nhìn thấy người phụ nữ của trung tâm đuổi theo, đứa nhỏ thì ngã nhào trên mặt đất. Mục Nhiên trợn to mắt, còn không kịp chạy về đứa nhỏ đã tự đứng dậy, dùng tốc độ nhanh nhất bổ nhào ôm chặt lấy cậu, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt lớn tiếng hét, “Đừng đi!!!!” Mục Nhiên cứng ngắc đỡ lấy bé, sau cùng ngồi xổm xuống, ôm chặt nhóc vào trong ngực. “Được.” Nói ra mới phát hiện thanh âm mình run rẩy kì lạ, cậu cắn chặt răng, tiếp đó kiên định dị thường lặp lại, “Không đi.” Người nọ đã đuổi kịp theo, nhất thời dở khóc dở cười, như thế nào lại giống như bà ấy là kẻ ác chia rẽ một đôi bố con vậy. Mục Nhiên ngẩng đầu nói với bà ấy, “Thật xin lỗi, có thể để tôi gọi điện một cuộc trước không?” Thấy bà ấy gật đầu cậu mới buông đứa nhỏ ra, lấy điện thoại trong túi quần, lật lật danh bạ, nhấn xuống một con số không tên.