Mục Nhiên

Chương 5

Mục Nhiên (Thượng) Biên tập: Hắc Tường VyHiệu chỉnh: Nhà gỗ 104 — Tiền và chứng minh thư đều bị mất hết cho nên trước mắt, tôi chỉ có thể đến ngân hàng thông báo mất thẻ tạm thời, sau khi làm lại chứng minh thư xong xuôi mới có thể chính thức báo mất giấy tờ. Muốn làm lại thẻ cũng là việc vô cùng phiền toái, do tôi là cô nhi nên mấy ngày đều phải chạy lòng vòng giữa phòng cảnh sát và phòng dân sự, mãi cũng chỉ lấy được chứng minh tạm thời, mà hết thảy lệ phí làm lại giấy tờ đều là dì Lý ứng ra cho tôi trước. Mỗi lần đi đâu đó tôi đều cam đoan nhất định sẽ trở về, dì Lý chỉ cười cười xua tay, bà ấy vậy mà lại tín nhiệm tôi vô điều kiện, chỉ cần tôi sớm giải quyết xong giấy tờ rồi trả bà sau cũng chưa muộn. Về phần tôi sau khi tỉnh lại trong căn phòng kia, nguyên lai là nhà của nữ nhân câm, bà ấy nhường giường lại cho tôi còn bản thân nằm trong phòng kho. Đó vốn là nơi để đồ, tình trạng vô cùng kém, trên tường còn treo một túi vải bố đựng quần áo. Tôi làm sao có thể để bà ngủ ở đó, vết thương sau khi khỏi liền đề nghị đổi phòng, mới đầu bà ấy không đồng ý, đến khi tôi giả bộ tức giận bà mới không tình nguyện mà dọn về phòng. Kì thật tôi vẫn luôn không hiểu vì sao nữ nhân câm lại đối với mình tốt như vậy, đến một ngày trong lúc nói chuyện vô ý đề cập với dì Lý, bà thở dài trả lời, “A Tú có một đứa con trai, trên người bà ấy lúc nào cũng mang theo ảnh chụp của đứa bé… Cụ thể tình huống dì cũng không rõ lắm, nghe nói đứa bé kia không may chết sớm…” Dì Lý dừng một chút, “Nếu không có việc gì xảy ra, có lẽ hiện tại cũng sẽ lớn bằng cháu.” Tôi gật gật đầu tỏ ý nghe hiểu, nguyên lai mọi chuyện là như vậy. Có lẽ bởi tôi xuất hiện thực đúng lúc, có lẽ bởi gương mặt tôi với đứa con bà ấy có phần tương tự nên tình cờ khơi gợi chút kí ức với đứa nhỏ của bà, nên bà ấy mới đem toàn bộ tình mẫu tử đặt trên người tôi. Trong lòng thoải mái rồi lại có chút mất mát, nhưng tính cái gì chứ, hiện tại tôi chỉ cần nhanh chóng rút được tiền, trả lại cho dì Lý và nữ nhân câm, sau đó yên tâm rời đi. Vào ngày cuối cùng cũng làm xong giấy tờ, tôi ở bên ngoài mua chút đồ ăn, chồng và con trai dì Lý đều làm công ở nơi khác nên chỉ có ba chúng tôi cao hứng ăn một bữa. Ăn uống cùng thu dọn xong, tôi đưa phong bì gồm số tiền lúc trước mượn dì Lý với thêm 1000 khối đưa cho bà. Kì thật so với thời gian tôi ở đây 1000 khối không đáng là gì, nhưng dì Lý vẫn cố chấp trả lại cho tôi. Hai người đưa tới đưa lui một hồi, cuối cùng cả tôi và nữ nhân câm đều bị bà ấy đẩy ra khỏi cửa, tôi còn chưa kịp phản ứng liền “Rầm” một tiếng đóng cửa lại. “Tiểu Mục, cháu nghĩ dì giúp cháu và A Tú chỉ vì muốn tiền hay sao?! Nhiều tiền thì tự giữ tự tiêu cho hết đi thằng nhóc thối…” Cách một cánh cửa, bà ấy lớn tiếng mắng. “Dì…” Thanh âm tôi có điểm nghẹn ngào, vội vàng ho hắng giọng một cái, “Dì Lý, cảm ơn dì đã chiếu cố cháu thời gian qua.” Bà lên tiếng đáp ứng, sau đó lại dặn dò tôi vài câu. Tôi quay đầu nhìn nữ nhân câm ở bên cạnh, hiển nhiên là bị hành động của tôi và dì Lý làm hoang mang, ngốc hồ hồ nhìn hai chúng tôi. Tôi cười cười, kéo bà ấy trở về nhà, đem 1000 khối kia đặt vào tay bà, chỉ vào ngăn tủ không ngừng khoa tay múa chân ý bảo bà ấy cất kĩ. Nữ nhân câm tuy rằng ngốc, nhưng bà ấy hiểu được tiền dùng để làm gì, ngày thường cũng hay đi bán giấy vụn để dành tiền vào một cái bình cũ. Khuôn mặt bà mê man cầm tiền nhìn tôi, tôi có phần không yên lòng, nghĩ thầm lát nữa phải nhờ dì Lý sang xem bà ấy một chút. “Cháu phải đi rồi, thời gian này thực cảm ơn cô đã chiếu cố. Tiền này cô cứ giữ lấy, trừ bỏ dì Lý đừng để ai khác nhìn thấy, có biết không?” Tuy rằng biết bà không hiểu tôi đang nói cái gì nhưng tôi vẫn không nhịn được dặn thêm lần nữa. Xoay người mở cửa định đi ra ngoài chợt tay bị người giữ lại, tôi quay đầu nhìn, là nữ nhân câm đang muốn đem tiền đưa cho tôi, sau đó chỉ chỉ chỗ tiền, hai tay liều mạng huơ huơ trong không khí. Tôi nhìn nửa ngày vẫn không hiểu bà muốn biểu đạt cái gì. Bà ấy thấy tôi ngốc lăng, đơn giản tìm chìa khóa từ túi quần, xoay người đi đến ngăn tủ bị khóa lại bên tường, sau đó gạt vài kiện quần áo phía trên ra, sờ soạng chốc lát, lấy ra một cái túi đã ngả vàng, vội vã trở về trước mặt tôi, thần tình cao hứng tự hào đưa tôi chiếc túi đã cũ đó. Tôi mở ra xem, bên trong là từng cọc từng cọc tiền giấy cũ nhăn nhúm được xếp phẳng. Tôi yên lặng nhìn hồi lâu, sau đó đem 1000 khối kia cẩn thận nhét vào túi, một lần nữa đặt túi vào tay bà ấy, rồi xoay lưng chạy ra cửa. Nữ nhân câm có vẻ sốt ruột chạy vòng lên trước, đem bao khua khua trước mắt, miệng khàn khàn “A a” kêu lớn. Tôi hít một hơi thật sâu, mặt không đổi sắc nhìn bà ấy, “Cái này là của cô, cháu không cần. Tiền cô cẩn thận giữ lại, cháu phải đi rồi.” Cho tới bây giờ tôi chưa từng nói chuyện nhiều với nữ nhân câm như vậy, trong mắt bà ấy lộ ra chút biểu tình thương tâm. Trong lòng tôi mạc danh trùng xuống, không muốn nghĩ nhiều nữa, vội vã xông ra ngoài. Chạy được vài bước lại bị giữ chặt, tôi khó chịu quay đầu rống lên, “Cháu không phải con của cô!!! Cô nhìn thật kĩ đi! Cháu không phải!!!” Nữ nhân câm bị tôi dọa đến sửng sốt, lập tức bắt đầu “Ô ô” khóc lên, tay vẫn gắt gao giữ chặt tôi không buông. Dì Lý nghe tiếng động vội chạy ra mở cửa, giữ nữ nhân câm lại trấn an. Tôi có chút xấu hổ muốn mở miệng, dì Lý lại hiểu rõ mà phất phất tay, “Không sao, tiểu Mục cháu đi đi, dì sẽ lo cho cô ấy.” Tôi gật gật đầu, ra vẻ hung ác gạt tay nữ nhân câm ra, như chạy trốn mà rời đi khỏi đó. Tiếng khóc phía sau càng lúc càng lớn dần, tôi cắn răng chạy không quay đầu lại. Cũng không biết đã chạy bao lâu, thẳng đến khi hoàn toàn không còn khí lực mới dừng lại, chống tay lên tường há mồm thở dốc. Trên mặt ướt ướt, thoáng chạm vào mới phát hiện tất cả đều là nước mắt. Tôi nhếch miệng muốn cười, từ cổ họng lại truyền ra tiếng khóc cổ quái… Rốt cục cũng không thể áp chế được, ngồi xổm ven đường bụm mặt khóc nấc lên. Tôi thực không biết vì sao mình lại phản ứng như vậy, rõ ràng có người đối tốt với mình, tuy rằng bà ấy là một người câm, tuy rằng bà ấy là một người ngốc nhưng hẳn là tôi nên vui vẻ cao hứng mới đúng. Nhưng tại sao, giờ bản thân lại khó chịu đến không kiềm được nước mắt. Cảm giác ấm áp này thật quá tốt đẹp, đẹp đến mức hư ảo tựa mây trời. Tôi thực không dám chờ mong, rất sợ đến khi vươn tay ra cái gì cũng không bắt được, chỉ còn lại một mình thương tâm. Cho nên, chỉ cần rời xa, chỉ cần không ôm kì vọng, liền vĩnh viễn sẽ không bị thất vọng, đúng không…