Mùa Xuân Thoáng Qua Ấy
Chương 73
Edit & Beta: Tịnh Hảo
Trước khi mở phiên tòa, Phương Huỳnh đã làm xong các công việc chuẩn bị. Liên quan đến chuyên ngành, cô không có tính cách “gặp chuyện thì ôm chân phật”.
Gặp mặt Vạn Tử Lâm một lần nữa, nói rõ với cô ấy về quy trình tòa án điều tra, cùng những điểm cần đặc biệt chú ý.
“Như vậy thôi.” Phương Huỳnh cất tài liệu, “Tớ sẽ cố gắng nỗ lực.”
Vạn Tử Lâm nắm bắt được nội dung quan trọng mà Phương Huỳnh đã sửa lại cho cô ấy dễ hiểu, ngón tay quấn một góc giấy, vẻ mặt mất tự nhiên, “Tớ có một vấn đề.”
Phương Huỳnh nhìn cô ấy, “Cậu nói đi.”
“Yêu cầu bồi thường 10 vạn đồng có phải quá nhiều không, tớ biết tình hình kinh tế của Ngụy Minh, anh ta không có khả năng lấy được nhiều tiền như vậy.”
“Yêu cầu khiếu nại của bên tớ chính là như thế, không có nghĩa là cuối cùng quan tòa nhất định sẽ phán như vậy. Mấy năm nay cậu chịu nhiều tổn thương, yêu cầu bồi thường 10 vạn đồng thật sự không xem là nhiều.” Khi sắp xếp lại tình tiết vụ án, cô cảm nhận sâu sắc được sự bất đắc dĩ của luật sư Kỳ Tự Minh giúp Đinh Vũ Liên kiện tụng vào năm kia, trong nước đối với việc trừng trị bạo lực gia đình, thật sự không có kết quả lắm.
Phương Huỳnh nhìn thời gian, “Tâm tình thoải mái đi, tớ nhất định sẽ cố gắng, bây giờ cậu ở đâu?”
“Ở trong nhà một người bạn.”
Phương Huỳnh gật đầu, “Được, chú ý an toàn.”
Vạn Tử Lâm đi theo rời khỏi nhà ăn, hai người đứng ở ven đường cùng nhau chờ đèn xanh đèn đỏ. Vạn Tử Lâm nhìn sang Phương Huỳnh, “Phương Huỳnh, tớ vẫn luôn có một thắc mắc.”
Phương Huỳnh nhìn sang.
“Cậu… tại sao lại đồng ý vụ án của tớ?”
“Không có nguyên nhân đặc biệt gì, chỉ là vì đúng lúc tớ muốn một mình trên tòa án chứng minh năng lực của tớ, vụ án của cậu vừa đúng thích hợp với tớ mà thôi.”
Vạn Tử Lâm cúi đầu cười, “Mặc kệ là nguyên nhân gì, tớ đều phải cám ơn cậu.”
“Không cần cảm ơn tớ đâu, mà cảm ơn chính cậu có can đảm đứng ra.” Đèn dành cho người đi bộ đã chuyển sang màu xanh rồi, Phương Huỳnh bước đi, “Đi thôi.”
Ngày ra tòa càng ngày càng gần, Phương Huỳnh càng căng thẳng, sửa sang tài liệu ở văn phòng luật sư, không biết rằng đã đến chín giờ rưỡi đêm.
Gần đây, luật sư Vương cũng đang chuẩn bị một vụ án, cũng ở lại đến rất trễ, lúc đi ngang qua Phương Huỳnh còn đang cúi đầu làm việc, liền qua lên tiếng chào hỏi, “Tiểu Phương, chưa đi à?”
Phương Huỳnh đột nhiên lấy lại tinh thần, nhìn thời gian mới phát hiện đã trễ thế này, vội vàng nhét tài liệu vào trong cặp, “Đi thôi ạ.”
“Cùng nhau về, chú có lái xe, cho cháu đi nhờ một đoạn đường, đã trễ thế này, một mình cháu trở về không an toàn, chú nhớ trước kia không phải chồng cháu thường đến đón cháu sao?”
Phương Huỳnh cười nói, “Anh ấy đến thủ đô tham gia một hội nghị nghiên cứu thảo luận với người hướng dẫn của anh ấy rồi ạ, chiều mai mới trở về.”
Trên đường xe đã rất ít, nhưng luật sư Vương là người cẩn thận, mắt thấy sáu đường, tai nghe tám hướng, xe chạy rất chậm và ổn định. Thời gian trước ông vừa mới ôm cháu trai, vì thế càng bắt đầu chú trọng dưỡng sinh. Câu nói hay được nói nhiều nhất chính là, “Tôi phải sống lâu trăm tuổi, chờ đứa cháu nhỏ kế thừa nghề nghiệp của tôi.” Con của ông không học pháp luật, mà học khảo cổ, điều này làm cho ông vô cùng canh cánh trong lòng.
“Sắp mở phiên tòa, có căng thẳng không?”
Phương Huỳnh cười nói, “Chắc chắn là căng thẳng rồi ạ, sợ thua kiện ảnh hưởng đến danh tiếng của chú và luật sư Kỳ.”
“Cháu suy nghĩ nhiều rồi, lão Kỳ đã sớm có “danh tiếng xấu” rồi, một vụ án của cháu có thể dễ dàng ảnh hưởng đến sao?”
Phương Huỳnh cười ra tiếng.
“Lúc đó lão Kỳ đề cử cháu với chú, nói rằng tuy năng lực nghiệp vụ của cháu chẳng phải đứng đầu, nhưng sẽ thành công vì có trái tim nóng. Mấy năm nay, nếu có ai nói mình có tấm lòng son, chắc chắn sẽ bị người khác cho rằng là ngu ngốc đúng không? Thật ra chúng ta làm luật sư, chưa nói tới tấm lòng son gì, dù sao nhận tiền của người ta, thay người ta trừ bỏ tai họa. Thật sự sẽ có những chính nghĩa mà làm mình mất đi sự thoải mái, không bằng tiến vào công - kiểm – pháp, lựa chọn luật sư là sai lầm rồi. Nhưng chú cảm thấy, cho dù là bao nhiêu năm, ngồi ở vị trí nào, nhận loại vụ án gì, đều phải nhớ kỹ một điểm, cháu có thể biện hộ cho tội phạm giết người, nhưng không được biến mình thành “tội phạm giết người”.”
Phương Huỳnh giật mình, không khỏi ngồi nghiêm chỉnh.
Luật sư Vương là người thiết thực, rất ít khi nói những lời đạo lý, nhưng dựa vào những lời ông nói, lại không khỏi làm Phương Huỳnh tỉnh ngủ.
Cháu có thể biện hộ cho tội phạm giết người, nhưng không được biến mình thành “tội phạm giết người”.
Xe rất nhanh đã đến gần tiểu khu, Phương Huỳnh vội nói, “Chú dừng ở đây đi ạ, đi vào là đường một chiều, chú ra ngoài còn phải vòng một vòng lớn nữa.”
“Cách nhà cháu không xa chứ?”
“Không xa, có 500 mét thôi ạ.”
“Vậy được, chú để cháu xuống ở đây nhé?”
Phương Huỳnh xuống xe, nói cảm ơn với luật sư Vương.
Luật sư Vương cười nói: “Đừng lo lắng, thua kiện là chuyện thường xảy ra, lần này không được thì còn có lần sau, đừng thức đêm, trở về nghỉ ngơi cho tốt, sức khỏe là tiền bạc đó.”
Phương Huỳnh cười nói: “Cháu đã biết, cảm ơn chú ạ.”
Đi qua vài quán nướng rồi đi vào bên trong, đường càng ngày càng yên lặng.
Phương Huỳnh mua nửa trái dưa hấu ở tiệm trái cây, ngâm nga bài hát về nhà.
Lấy điện thoại di động ra, đang định gọi điện thoại cho Tưởng Tây Trì, chợt nghe phía sau có tiếng bước chân dồn dập, còn chưa xoay người, cánh tay chợt bị người ta bắt lấy, thoáng chốc túi xách đã rời tay, rơi trên mặt đất.
Trong lòng Phương Huỳnh rùng mình, theo bản năng muốn hét “cướp”, nhưng người ta đã đến che miệng cô, đánh hai đấm vào sau lưng cô.
Phương Huỳnh đau đến trước mặt bỗng tối sầm, hai tay cùng bị khóa trái, tóc bị người ta níu lấy, dùng sức kéo về phía sau.
“Mẹ mày, ai kêu mày xen vào việc của người khác!”
Là giọng của Ngụy Minh.
Phương Huỳnh hít vào một ngụm khí lạnh, cũng không nói lời vô nghĩa với hắn, há mồm kêu “Cứu mạng”.
Lần này, Ngụy Minh không thể không đưa một tay ra che miệng của cô. Dễ nhận thấy hắn chỉ tạm thời nảy ra ý đánh lén, dưới sự giãy giụa của Phương Huỳnh, đỡ trái hở phải.
Lòng Phương Huỳnh lạnh xuống, kinh nghiệm đấu với Phương Chí Cường nhiều năm trước tất cả đều đã trở lại. Cuối cùng, cô tìm được một chỗ hở để tránh thoát, cong gối, hướng tới hạ bộ của Ngụy Minh đá tới.
Cô thấy Ngụy Minh ôm hạ bộ ngồi xổm xuống, lảo đảo đi ra ngoài vài bước, bình tĩnh nhặt túi rớt trên mặt đất, từ bên trong lấy ra còi báo nguy, rút then chốt.
Thanh âm điếc tai nhức óc, vang lên tiếng “leng keng”.
Ngụy Minh cả kinh, mắng: “Mẹ mày!” Hắn không dám ở lại, che hạ bộ đi khập khiễng, chạy trối chết.
Phương Huỳnh lui ra phía sau một bước, dựa vào trên thân cây, giống như được giải thoát nặng nề thở ra một hơi.
Sau đó lập tức lấy điện thoại ra, báo cảnh sát.
Lúc Tưởng Tây Trì nhận được tin tức, lập tức trở về trong đêm, khi đáp xuống đất đã là bốn giờ sáng.
Tưởng Tây Trì để vali xuống, giày cũng không kịp thay, lập tức đi vào trong phòng, gọi một tiếng, “A Huỳnh?”[email protected]#
Vừa nhìn, Phương Huỳnh nằm trên ghế sofa đang ngủ.
Tưởng Tây Trì quăng giày, cởi tất ném lên đất, đưa tay chuẩn bị ôm Phương Huỳnh, cô ngáp một cái, tỉnh lại.
“A Trì?” Phương Huỳnh kinh ngạc, “Không phải nói với anh là không sao, nói anh đừng lo lắng sao? Sao anh đã trở về trước rồi, người hướng dẫn của anh…”
“Sao nói nhảm nhiều như vậy.” Tưởng Tây Trì lạnh mặt, đưa tay xoa nhẹ một cái, “Bị thương ở đâu?”
Phương Huỳnh chỉ chỗ eo.
Tưởng Tây Trì vén quần áo lên, thấy một vết bầm tím to, nhất thời đau lòng đến không nhịn được, đưa tay nhẹ nhàng ấn xuống một cái, “Đau không?” Nghe thấy Phương Huỳnh hít một tiếng, vội vàng rút ngón tay lại, “Anh đi lấy thuốc.”
Phương Huỳnh đứng lên, đi theo anh về tới phòng ngủ, nhìn anh tìm hòm thuốc, sắc mặt xanh mét, giống như ai thiếu anh năm trăm vạn vậy.
Đưa tay, ôm lấy anh từ phía sau, nhẹ giọng nói: “Em thật sự không sao mà. Anh nghĩ xem, chuyện này cũng hoàn toàn không phải không có lợi đúng không? Ngụy Minh dám ẩu đả với luật sư biện hộ của nguyên cáo vào lúc sắp ra tòa, em lại có thêm nhiều phần thắng…”
“Có bệnh phải không, vụ án này có đáng để em hy sinh mình không?”
Tưởng Tây Trì thật sự tức giận.
Phương Huỳnh lập tức yên lặng, sờ mũi, “Ôi, thật hung dữ…”
Tưởng Tây Trì tức giận đến không chịu nổi, “Em có biết anh lo cho em lắm không? Bây giờ còn cợt nhả.”
“Thật sự không có việc gì, chỉ có hai vết thương trên lưng này, còn cái khác thì không có để cho hắn chiếm tiện nghi. Hắn bị tạm giam năm ngày, trước khi mở phiên tòa, chắc chắn sẽ không thể đi ra ngoài phạm tội… Chờ vụ án kết thúc, chúng ta sẽ chuyển nhà, được không?”
Cuối cùng sắc mặt của Tưởng Tây Trì cũng dịu đi một ít, lấy thuốc ra, tỉ mỉ giúp cô thoa thuốc, lấy di động ra nhìn thời gian đã sắp năm giờ, “Em mau ngủ đi, anh giúp em đến văn phòng luật xin phép.”
“Được, anh cũng ngủ đi.” Chạy suốt ngày đêm, mắt của Tưởng Tây Trì cũng đỏ lên.
Tưởng Tây Trì giúp Phương Huỳnh gửi tin, đến phòng tắm vội vàng tắm sơ. Trở lại phòng, lúc nằm xuống giường, nghe thấy Phương Huỳnh nhẹ nhàng gọi anh.
“Còn chưa ngủ?”
Phương Huỳnh nằm nghiêng, mặt vùi ở trong gối, giọng nói nặng nề, “Không phải hắn muốn em không thể ra tòa sao? Em nhất định sẽ đường đường chính chính đánh bại hắn ở trên tòa án.”
Ngày ra tòa rất nhanh đã đến, Tưởng Tây Trì cố ý xin nghỉ phép nửa ngày để sang đây.
Phương Huỳnh đi cà nhắc ra bên ngoài xem, “Lương Yến Thu và Cố Vũ La đâu? Không phải bọn họ nói muốn tới sao, em còn chờ cậu ấy giăng băng gôn cho em đấy.”
“Bọn họ có việc.” Tưởng Tây Trì đến gần một bước, nâng tay xoa vai của cô, “Cố lên, anh sẽ không vào nghe đâu.”
Phương Huỳnh cười nói: “Tại sao không nghe? Lỡ mất sự ưu tú trong chuyên ngành của em, chẳng lẽ không cảm thấy tiếc nuối sao.”
“Lười nghe, anh ở bên ngoài chờ em.”
Phương Huỳnh cười cười, hiểu rõ tâm lý của anh, giang hai cánh tay, “Vậy ôm một cái, được không?”
Tưởng Tây Trì nhìn khắp bốn phía, nhìn người ra vào cửa tòa án, lại nhìn Vạn Tử Lâm đứng ở chỗ không xa, vẫn là ôm Phương Huỳnh, kề vào lỗ tai cô nói, “Nhất định phải thắng, nhưng đừng làm anh bẽ mặt.”
Tưởng Tây Trì ngồi xuống băng ghế ở đại sảnh, nhìn hàng chữ đèn LED lấp lóe trên bảng hiệu, không khỏi nhớ đến lần trước đến tòa án cùng với Phương Huỳnh.
Lần trước cô là nhân chứng, lúc này là luật sư.
Cùng đi với Phương Huỳnh quãng đường này, nói không rõ trong lòng mình là cảm giác gì, vui mừng có, bùi ngùi cũng có.
Mà nhiều hơn là đau lòng, giống như lại trở về năm cấp hai, bọn họ trốn ở phía sau bảng hiệu thật to ở sân thể dục, nhìn gió thổi qua cỏ hoang. Cái gì cũng hoảng sợ và luống cuống, “tương lai” là một từ xa vời đến không thể xa vời hơn.
Sắp đến buổi trưa, rốt cuộc ba chữ “đang ra tòa” biến thành “kết thúc tòa án”.
Tưởng Tây Trì đứng lên, không khỏi ngừng thở.
Đợi năm phút đồng hồ, anh thấy Ngụy Minh và luật sư bào chữa của hắn bước xuống lầu trước, hai người cũng không ngẩng đầu, vội vàng đi ra khỏi cửa tòa án.
Một lát, Phương Huỳnh đi xuống.
Anh nhìn thấy trong mắt cô không chứa đựng ý cười, tảng đá lớn ở trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
Phương Huỳnh ba chân bốn cẳng đi đến trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn anh, vừa định mở miệng, nhưng cổ họng nghẹn lại, trong mắt dâng lên nước mắt.
Đã từng, cô ngang tàng bạo ngược giống như cỏ hoang, dùng cách của chính mình liều mạng giành giật với thế giới này, cô không có gì cả, trừ tinh thần không chịu thua ra, cũng bởi vậy, cô thường bị đâm cho đầu rơi máu chảy.
Mà hiện tại, cuối cùng cô đã có thể sử dụng quy tắc của thế giới này, bảo vệ chính mình, cũng thông suốt chính nghĩa mà mình giữ trong lòng.
Rất may mắn, khi cô gặp được Tưởng Tây Trì.
Nếu chưa từng gặp anh, nếu không phải vì anh mà trở thành người càng tốt, giờ này ngày này, Vạn Tử Lâm và Ngụy Minh, có phải chính là kết cục của tương lai cô khi đó?
Mười năm trong một cái chớp mắt, đã vạch ra số mệnh của con người rất rõ ràng.
Mười năm, bọn họ cùng nhau từ sự cô độc hoang vắng, một đường đi đến ngày sáng tỏ quang đãng như hôm nay.
“A Trì, em thắng.”
“Anh biết nhất định sẽ thắng.”
Truyện khác cùng thể loại
111 chương
39 chương
85 chương
47 chương
54 chương
22 chương