Edit: Tịnh Hảo Chờ xe lên đường, Tưởng Gia Bình nói đùa: “Nhanh như vậy đã có nữ sinh tặng hoa cho con?” Tưởng Tây Trì ép sát hoa vào ngực càng chặt hơn, cau mày không để ý đến ông. Nhưng cũng không ngại, Tưởng Gia Bình vẫn nhiệt tình với thân phận làm cha của mình hiện giờ, “Cha nghe nói, bây giờ con đang đứng trong top 3… Bà ngoại con nói đúng, học ở Thanh Dã đúng là mai một thiên phú của con, nếu không con chuyển sang Nhất Trung đi? Tuy có chút phiền toái, nhưng cha sẽ thử xem…”  “Không cần.” Tưởng Gia Bình ngừng nói, nhìn đứa con trai qua kính chiếu hậu— anh đã lấy máy chơi game từ trong túi ra chơi, cúi đầu, trên tay ấn lạch cạch. “Có phải vì chuyện cha cưới dì Từ của con không, nên giận dỗi cha?” Vấn đề được hỏi, không nghe thấy trả lời, Tưởng Gia Bình không khỏi buông tiếng thở dài. Tưởng Tây Trì vừa tròn năm tuổi, mẹ của anh – Nguyễn Lăng Phàm đã qua đời. Sau đó, Tưởng Gia Bình bận rộn công việc, cho nên tuy rằng đứa nhỏ theo mình, nhưng phần lớn thời gian đều là chị gái của ông, cô của Tưởng Tây Trì – Tưởng Gia Lỵ giúp đỡ chăm sóc. Mấy năm trước ông thường xuyên đi công tác, một năm trôi qua, ở lại Mặc Thành không được hai tháng. Trong một lần trở về, Tưởng Tây Trì biến thành người khác, vóc dáng cao lớn không nói, còn trầm mặc ít lời, tuổi còn nhỏ, đã có chính kiến của riêng mình. Ông rất nhanh phát hiện, mình đã bị con trai đẩy ra ngoài thế giới rồi. Đến nhà, Từ Uyển Xuân mang thai đỡ eo, đang muốn ngồi xổm xuống lấy dép lê, bị Tưởng Tây Trì đưa tay ngăn lại. “Dì Từ, tự cháu lấy ạ.” Từ Uyển Xuân cười một cái, “Ừ, dép lê được rửa sạch rồi đấy.” Tưởng Gia Bình xách vali của Tưởng Tây Trì vào nhà, hỏi Từ Uyển Xuân: “Chị của tôi đâu? Định khi nào tới?” “Chị Lỵ đã đến quán rượu trước rồi. Chị ấy nói nửa năm không đến gặp Tây Trì, bữa tiệc này dù thế nào chị ấy cũng phải mời.” Tưởng Gia Bình gật đầu, “Vậy dọn dẹp một chút, trực tiếp đi thôi.” Quay đầu nhìn, Tưởng Tây Trì đang dựa vào cửa tủ giầy, mặt không biểu cảm nhấn máy chơi game. Nâng tay sờ đầu của anh, “Đi thay quần áo đi, dì Từ mua cho con chiếc áo lông mới, con xem thử có hợp không?” Tưởng Tây Trì nghiêng đầu tránh né, “Con không đi.” Tưởng Gia Bình sửng sốt một chút, “Tại sao không đi? Chẳng lẽ còn để dì Từ nấu cho con một bữa riêng?” Tưởng Tây Trì mím chặt môi. Từ Uyển Xuân kéo ống tay áo của Tưởng Gia Bình, cười nói: “Cần tôi gọi điện thoại cho chị Lỵ không, nói chị ấy đến nhà ăn cơm? Tây Trì vừa thi cuối kỳ xong, chắc là mệt mỏi lắm, ông thông cảm cho thằng bé một chút.” Tưởng Gia Bình trầm ngâm, “Vậy đi, ăn ở nhà. Tôi đi đặt đồ ăn ở tiệm, bảo họ đưa đến nhà.” Tưởng Tây Trì về phòng của mình, ôm đóa hoa suốt dọc đường nhẹ nhàng đặt lên bàn, cũng không cởi áo khoác, ném PSP, giơ cánh tay lên che mắt. Trên PSP, nhân vật ngừng tiến công, không lâu sau đã bị quái vật chém chết, trên màn hình hiện ra một hàng chữ màu đỏ “GAME OVER”. Không biết trải qua bao lâu, anh nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, sau đó là tiếng cười nói của Từ Uyển Xuân: “Chị Lỵ, mời vào— thật là làm phiền chị đến đây một chuyến.” “Không có việc gì, ở nhà ăn cũng được, trong nhà ấm áp.” “Em đi kêu Tây Trì ra chào hỏi chị một tiếng…” “Tây Trì đang nghỉ ngơi à? Vậy đừng làm ồn thằng bé, vừa thi cuối kỳ xong, chắc là mệt lắm.” Tưởng Tây Trì lấy MP3 ra, nhét tai nghe vào trong tai, bắt nhạc của Westlife, lấn áp tiếng nói chuyện ở bên ngoài. Khi tới giờ ăn cơm trưa, Từ Uyển Xuân đến gõ cửa, “Tây Trì.” Tưởng Tây Trì tháo tai nghe xuống, “Dạ.” Đồ ăn đã được dọn lên bàn, Tưởng Gia Bình đang mở rượu đỏ. Tưởng Gia Lỵ ngồi ở sát cửa sổ, trên người mặc chiếc áo len cao cổ màu khói bụi, nửa người dưới là váy ôm mông eo cao. Tóc uốn cong, xả một bên, phù hợp với gương mặt trang điểm nhạt, cả người lộ ra khí sắc vô cùng tốt, không hề nhìn giống như người phụ nữ đã qua bốn mươi tuổi. Dì ta ngẩng đầu, cười cười với Tưởng Tây Trì, “Tây Trì.” Tưởng Tây Trì không hề liếc mắt nhìn dì ta một cái, kéo ghế ra, ngồi xuống ở ghế khác, tiếp tục đùa nghịch PSP. Tưởng Gia Bình liếc con trai một cái, “Cô đang nói chuyện với con, con biết lễ phép không?” Tưởng Gia Lỵ cười nói: “Mấy đứa nhỏ 13, 14 tuổi đều như vậy, có cá tính.” “Em thấy nó rất có cá tính, bày gương mặt thối, cũng không biết cho ai thấy.” Từ Uyển Xuân ở một bên hòa giải, “Mau ăn thôi, đồ ăn sắp lạnh rồi.” Lúc ăn, mọi người tán gẫu về chuyện làm ăn, cuối cùng không tránh được lại vòng đến trên người Tưởng Tây Trì. Tưởng Gia Bình không khỏi đắc ý đối với đứa con trai này, “Đạt á quân cuộc thi khẩu ngữ tiếng Anh vào tháng mười, đứng nhất lớp, xếp thứ 2 toàn khối, chỉ thấp hơn hạng nhất một điểm…” Tưởng Gia Lỵ rất chăm chú, “Thành tích này không tệ, không đi học ở Nhất Trung, vẫn đáng tiếc. Tuy cấp 2 không quan trọng như thế, nhưng dù sao cơ hội nhiều hơn, sau này thi tiếng nước ngoài cấp 2 ở Cổ Thành cũng dễ dàng hơn…” Tưởng Gia Bình: “Cũng không phải sao, nhưng tên nhóc này cứ không nghe, nhất định phải chạy đến Thanh Dã, một trường trung học hạng ba…” Tưởng Tây Trì nhíu mày, “Mọi người có thấy phiền hay không chứ.” Ba người lớn sửng sốt, một lát, Tưởng Gia Bình ném đũa lên bàn, “Sao con nói chuyện như thế?” Không để ông có cơ hội mượn đề tài để nói chuyện, Tưởng Tây Trì cũng vứt đũa xuống, đẩy chén ra, đứng dậy lập tức về phòng của mình. Tưởng Gia Bình xắn tay áo lên muốn xách người trở về, bị Từ Uyển Xuân ngăn cản, “Thôi bỏ đi.” Đối diện, Tưởng Gia Lỵ lo lắng buông tiếng thở dài, “Gia Bình, việc này là do chị.” Tưởng Gia Bình cùng Từ Uyển Xuân nhìn qua, “Sao lại nói thế.” “Năm trước em bận rộn công việc, không phải để Tây Trì ở nhà chị sao? Đó là tháng tư, hơn nửa đêm, thằng bé nhất định muốn chạy đi bơi lội. Khi đó là thời kỳ mấu chốt từ cấp 1 lên cấp 2, chị nói thế nào cũng không nghe, trong cơn tức giận, liền…” Vẻ mặt Tưởng Gia Lỵ đau xót hối hận, “Tán thằng bé một tát.” Tưởng Gia Bình trầm mặc. “Sau này em nói với chị đứa nhỏ này nhất định muốn đi học ở Thanh Dã, trong lòng chị liền hồi hộp, thầm nói e là bởi vì một tát này, mà làm nó ghi hận người cô này. Cho nên đừng trách Tây Trù, đều là lỗi của chị, lòng tự trọng của con trai thời nay rất cao…” Tưởng Gia Bình khoát tay chặn lại, “Chị, không có gì đâu, chị cũng là vì muốn tốt cho Tây Trì, quan tâm sẽ bị rối. Cũng trách người cha này không quan tâm tới— chị đừng lo lắng, chờ lớn tuổi, Tây Trì sẽ hiểu cho nỗi khổ tâm của chị.” Tưởng Gia Lỵ cười một cái, “Chỉ mong thế.” Tưởng Tây Trì dựa vào vách tường, ngồi ở bên cửa sổ. Sắc trời màu xám trắng, nhìn nhà cao tầng che mất tầm nhìn, khu Kiều Hoa khác với thành phố, giống như là ở ngoài cả ngàn mét. Anh không tự chủ được nghĩ đến, giờ này khắc này, Phương Huỳnh đang làm gì. Ở nhà sao? Hay là đạp chiếc xe rách nát đi khắp hang cùng ngõ hẻm? Không biết trải qua bao lâu, chợt vang lên tiếng gõ cửa. Anh không đáp. Tiếng đập cửa dừng trong chớp mắt, ngay sau đó Tưởng Gia Lỵ ở ngoài cửa nói: “Tây Trì, buổi chiều cô có việc nên đi trước. Nếu con có cần gì, thì gọi điện thoại cho cô.” Một lát, giọng nói kia còn vang lên: “... Tháng tư năm ngoái, cô không nên động thủ. Con là đứa nhỏ hiểu chuyện, là cô nhất thời nóng tính… Con tức giận cô cũng được, nhưng đừng lấy tương lai của mình ra đùa, con cân nhắc cho kĩ nhé, vẫn nên chuyển đến Nhất Trung…” Tưởng Tây Trì vặn chốt cửa số, mạnh mẽ đẩy cửa sổ ra. Gió lành lạnh mạnh mẽ thổi vào, thổi trúng làm anh lập tức ngừng thở. Tưởng Gia Lỵ đi không bao lâu, bên ngoài yên tĩnh một lát, bỗng nhiên lại vang lên một trận tranh cãi: “… Tôi kết hôn với ông ba năm, ông cũng chưa từng đến nhà mẹ đẻ tôi một lần, có phải có chút không công bằng không?” “Uyển Xuân, bà cũng biết tình hình của tôi hiện giờ. Không phải tôi không nghĩ đến, chỉ là Tây Trì… Bà cũng thấy đấy, bây giờ tôi và nó không hợp nhau, trong lúc mấu chốt này, nếu tôi không thuận với nó, thì cha con chúng tôi thật sự sẽ lục đục nội bộ.” “Không phải tôi không quan tâm đến Tây Trì, chỉ là tháng năm tôi đã sinh, đây không phải là con của ông sao? Ông có thể cho đứa con trai thứ hai một chút mặt mũi không, tốt xấu gì cũng để cho tôi được ngẩng cao đầu trước mặt người nhà của tôi. Biết mẹ tôi nói tôi thế nào không? Bản chất đê tiện, cưới người đã kết hôn, tranh đoạt làm mẹ kế với người ta…” Đoạn sau, Tưởng Tây Trì không nghe tiếp nữa. Bình tĩnh mà xem xét, Từ Uyển Xuân đối xử với anh không tệ, chỉ là mọi việc đều khách khí sợ đắc tội với anh. Tưởng Gia Bình tranh cãi nửa ngày với Từ Uyển Xuân tranh nửa ngày, cũng không thống nhất được ý kiến. Tưởng Tây Trì đứng dậy, mở cửa phòng ngủ ra. Tưởng Gia Bình và Từ Uyển Xuân đang ngồi ở hai đầu, lập tức giương mắt nhìn qua. Mới sáng sớm, mặt trời vừa ló, vầng sáng hơi nhạt. Phương Huỳnh dựng xe đạp ở cửa siêu thị, đi vào mua một túi đồ lớn, tảo biển, miến, bò viên khuyến mãi, vân vân… Cầm dây nilon, buộc đống đồ ở phía sau. Ngẩng đầu lên nhìn, chợt phát hiện rổ xe đạp phía trước, không biết từ lúc nào, có một bó hoa màu vàng quýt chói lọi. Cô sửng sốt một lát, nhìn tứ phía, lại thấy một người đứng phía trước ven sông, hai tay đặt vào trong túi áo lông màu đen.  Phương Huỳnh kinh ngạc hô: “Tưởng Tây Trì!” Bóng dáng kia bước tới, nhìn cô một cái, chậm rãi đi tới phía bên này. “Cậu sao thế? Không phải ngày hôm qua vừa mới đi sao, sao lại quay trở về rồi?” Giọng nói của Tưởng Tây Trì bình thản: “Cha tớ muốn đến nhà mẹ đẻ của dì Từ ăn Tết, tớ không muốn đi.” Phương Huỳnh nhìn anh, một lát, nhướng mày cười, “Vậy thật tốt, tớ có cậu cùng ăn Tết!” Vẻ mặt âm trầm của Tưởng Tây Trì nhu hòa vài phần, “Ừ.” Phương Huỳnh cầm lấy hoa trong rổ xe, “Cậu mua à?” Sao cậu biết tớ đến siêu thị?” “Tớ ra ngoài đi dạo. Ở đầu cầu gọi cậu, mà cậu không nghe thấy.” Tưởng Tây Trì hạ tầm mắt xuống, nhìn cô ôm hoa vạn thọ trong ngực, giống như mặt trời nhỏ, màu quả quýt chói mắt, hai mắt đều đã sáng lên, “… Cậu tặng tớ một bó, tớ trả lại cho cậu một bó.” Phương Huỳnh cười ha ha, “Bó hoa khô hôm kia là tớ đến tiệm thuốc của ông Lưu thuận tiện mang đến, không tốn một phân tiền…” Ngón tay cô chọc chọc vào cánh hoa, “Cậu thiệt rồi.” Tưởng Tây Trì nhìn cô, “Không thiệt.”