7 giờ 15 phút sáng, sắc trời bên ngoài âm u. Hạ Khôn ngồi trong văn phòng ở Seattle, trước mặt là Vương Thành Tịch đang báo cáo công việc qua màn hình máy tính. Thật ra không có quá nhiều công việc cần Hạ Khôn phải bay qua bên này xử lý, công ty có thể tự hoạt động tốt không thành vấn đề. Trước đó Hạ Khôn đã dùng thời gian bảy năm để thay máu cho công ty, hầu hết mọi người đã có thể yên tâm, mấy nhân tố không yên ổn đang ngủ đông nên tạm thời không có động tĩnh gì. Vương Thành Tịch báo cáo xong công việc, ngừng một lát, rốt cuộc cũng nhắc đến Khâu Y Dã. “Chiều hôm nay Khâu tiên sinh đã đến, cậu ấy nói có thể ký hợp đồng, nhưng có một số chỗ cần sửa đổi.” Hạ Khôn nâng mí mắt, ý bảo Vương Thành Tịch tiếp tục nói. Vương Thành Tịch cầm bản thảo hợp đồng ở bên cạnh lên, lật đến trang sau: “Khâu tiên sinh nói rằng đằng trước không có vấn đề gì, muốn thay đổi một chút phần thù lao ở phía sau: phim điện ảnh đầu tư khủng của Phong Hỏa, Thành Hân hay Mạch Khải Uy giảm xuống hai năm một bộ, phim truyền hình và điện ảnh có vốn đầu tư lớn và vừa giảm xuống đối đa mỗi năm một bộ. Còn những phần khác với điều khoản ghi trong hợp đồng thì có thể quy đổi thành tiền, số tiền cụ thể do ngài quyết định.” Hạ Khôn nhếch khóe miệng: “Cậu ta nói cụ thể như thế nào?” “Khâu tiên sinh nói là cậu ấy lười, lại mê tiền, đây là cách tốt nhất.” Hạ Khôn lắc đầu không rõ ý, khóe miệng vẫn chưa hạ xuống: “Cứ làm theo những gì cậu ta yêu cầu. Tiền thù lao thì theo tiêu chuẩn cấp B của Cẩm Huyên Thủy Vận. Sau khi cậu ta ký xong thì giao phần còn lại cho Nhậm Quyên xử lý tiếp.” Khâu Y Dã mê tiền? Thế mà cậu ta không kiếm một lý do nào tốt hơn chút. Trong số những bạn giường trước đây của Hạ Khôn, tư liệu của Khâu Y Dã là dày nhất, mười mục đầy đủ không thiếu thứ gì.Hạ Khôn càng xem càng cảm thấy người này có điểm thú vị, chỉ cần Khâu Y Dã biết chút ‘kinh doanh’ đối với danh vọng và tiền bạc thì đã không còn là diễn viên hạng tám như bây giờ từ lâu rồi. Các thiếu gia (trai bao) ở Cẩm Huyên Thủy Vận được phân thành sáu cấp S, A, B, C, D, E. Nếu như thực sự dựa vào ngoại hình và vóc dáng thì Khâu Y Dã phải xứng đáng với cấp A, thậm chí là cấp S. Có điều Khâu Y Dã hoàn toàn không có kinh nghiệm phục vụ kim chủ, Hạ Khôn xếp cậu vào cấp B cũng là điều dễ hiểu, chỉ là có hơi hà khắc. Nhưng nếu so sánh đãi ngộ của Hạ Khôn với những bạn giường trước đây thì ý tứ bắt nạt Khâu Y Dã là tương đối rõ ràng.  Khâu Y Dã không có khái niệm gì với chuyện giữa kim chủ và thiếu gia, làm sao biết được bản thân đã bị xếp vào hạng ba, hơn nữa còn cảm thán ông chủ đúng là không thiếu tiền, cảm thấy Hạ Khôn rất hào phóng.  Khâu Y Dã cảm thấy không thoải mái tự nhận mình biết lý do tại sao nhiều người lại trăm phương nghìn kế bò lên giường của kim chủ đến vậy, vì phần thưởng này cũng quá hậu hĩnh rồi. Bất kể mục đích là gì, cuối cùng thì cậu cũng sẽ trở thành một trong số họ. Nếu nói đến động cơ, Khâu Y Dã còn kém xa những người trả tiền nợ cho bố cho anh, trả tiền thuốc men cho mẹ cho chị, ngay cả những người tìm kiếm tài nguyên để giành lấy vai diễn cũng có tham vọng cao hơn cậu. Sau khi ký hợp đồng, người liên lạc nhiều nhất với Khâu Y Dã lại là Nhậm Quyên. Trong mắt Khâu Y Dã, Nhậm Quyên và Vương Thành Tịch không khác gì người đại diện và người quản lý, cậu nghĩ tới chuyện hai người này làm việc cho Hạ Khôn thì lại cảm thấy bản thân được đãi ngộ cũng không tệ lắm. Nhậm Quyên yêu cầu Khâu Y Dã đến một bệnh viện tư nhân được chỉ định để kiểm tra sức khỏe. Khâu Y Dã không cảm thấy bị xúc phạm mà ngược lại cho rằng Hạ Khôn là người đáng tin cậy, khiến người khác yên tâm. Đương nhiên, Khâu Y Dã không thể nói mình vẫn còn là trai tân nên không có khả năng bị bệnh được, chỉ đành kiếm cớ xin Thư Dư nghỉ một buổi chiều, thật sự đi kiểm tra một lần. Quả đúng như những gì Tạ Nghiêu từng nói, trợ lý của Chung Lạc Cương đã liên lạc với Khâu Y Dã, gửi cho cậu một bản thảo kịch bản, yêu cầu cậu hai ngày sau đến thử vai. Thật trùng hợp, cậu nhận được điện thoại, là từ một số máy lạ. Khâu Y Dã có dự cảm ở trong lòng, không ngờ rằng khi nhấc máy lại thật sự nghe thấy một giọng nam trầm lạnh lẽo và từ tính giống như trong trí nhớ, bốn chữ vừa đơn giản vừa khí thế: “Tôi là Hạ Khôn.” Da đầu Khâu Y Dã tê dại, cố hết sức mang theo ý cười rồi nói: “Xin chào Hạ tiên sinh, ngài đã về nước rồi sao?” “Bốn giờ rưỡi ngày kia sẽ có mặt ở thành phố B.”  Đương nhiên Khâu Y Dã biết Hạ Khôn có ý gì, đơn giản là đã đến lúc cùng Hạ Khôn lên giường. Chỉ là nếu Khâu Y Dã đồng ý thì chắc chắn cậu đi không nổi buổi thử vai ngày kia mất. Khâu Y Dã giữ giọng điệu thoải mái vui vẻ: “Vâng, vậy ngài nghỉ ngơi đi. Buổi tối ngày kia tôi có thể đến tìm ngài không?” Hạ Khôn có dục vọng khống chế rất mạnh, bị Khâu Y Dã sắp xếp như thế có chút không vui. Hạ Khôn cho rằng Khâu Y Dã nhất định phải hiểu rõ ý tứ lời nói của mình, nhưng Khâu Y Dã lại không làm theo ý hắn. Khâu Y Dã cảm nhận được tâm trạng đằng sau sự im lặng của Hạ Khôn. Bình thường cậu không quá cứng nhắc với người khác như thế, nhưng lúc này lại không thể nhượng bộ. Mặc dù Khâu Y Dã chưa từng có kim chủ, nhưng cậu hiểu rằng lúc này không thể ăn ngay nói thật được, bằng không khiến kim chủ cảm thấy kim chủ còn không quan trọng bằng sự nghiệp của mình thì cậu tiêu đời: Kim chủ đã không tiếc tiền thì đương nhiên kim chủ là ông lớn rồi. Khâu Y Dã cần một cái cớ chính đáng, nhưng hiện tại cậu lại không có thời gian để cẩn thận lựa chọn lý do, ngay khi vừa nhắm mắt lại liền nói ra suy nghĩ đúng lúc nảy ra trong đầu mình: “Chiều thứ ba tại khách sạn Tây Ngạn đặc biệt chiêu đãi ngài món cháo tôm Kim Sa, Hạ tiên sinh có dị ứng với hải sản không?” Người ở đầu bên kia điện thoại hiển nhiên hơi sửng sốt, Khâu Y Dã đang lúc hối hận có phải mình chuyển chủ đề chọc cho Hạ Khôn tức giận hay không thì lại nghe thấy hắn nói: “Không dị ứng, bỏ chút hành lá vào nữa. Thêm một phần đậu hũ truyền thống với một phần bánh cuốn.” Điều này rõ ràng nằm ngoài dự đoán của Khâu Y Dã, cậu nghe thấy chính mình hỏi: “Bánh cuốn ngài muốn vị gì?” Hạ Khôn do dự một lúc: “Sốt mè rang và sốt đậu ngọt.” Khâu Y Dã vừa viết xuống mặt sau của tập bản thảo kịch bản vừa nói: “Được.” Cuối cùng, Hạ Khôn dặn dò một câu ‘Tài xế sẽ đợi cậu ở lối vào của khách sạn Tây Ngạn’ rồi cúp máy. Khâu Y Dã thở phào nhẹ nhõm, tự nhủ bản thân đại nạn không chết ắt có phước lành về sau. *** Cho dù chỉ là một bản thảo kịch bản chưa hoàn chỉnh nhưng cũng có thể nhìn ra được dã tâm của Chung Lạc Cương không hề nhỏ. Bộ phim được chuyển thể từ một vụ án có thật cách đây năm năm, vụ án đó vẫn còn là một bí ẩn, kẻ tình nghi duy nhất trở thành người thực vật và đã chết vào năm trước. Nam chính Diêm Thế Trạch là sinh viên quốc phòng, năm thứ nhất nghiên cứu sinh chủ động xin vào trung tâm nghiên cứu của một khu quân sự, tốt nghiệp xong cũng không rời đi mà ở lại một mạch năm năm liền. Trong khoảng thời gian đó, để quan sát và kiểm soát hiệu quả nổ trong thực tế chiến đấu, Diêm Thế Trạch đã cùng quân đội tham gia vào một hoạt động tiêu diệt tổ chức khủng bố vũ trang. Trong lúc hành động có đối kháng vũ trang, Diêm Thế Trạch vẫn luôn ở trong một khu vực tương đối an toàn, nhưng vẫn có một sĩ quan và một tên khủng bố chết trước mặt hắn. Diêm Thế Trạch mắc chứng PTSD (chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương), hắn vốn dĩ là một người điềm tĩnh ít nói cho nên không ai phát hiện ra điều bất thường của hắn. Một năm sau, Diêm Thế Trạch được điều trở lại viện nghiên cứu của thành phố X. Tiểu Vũ, bạn thời trung học của Diêm Thế Trạch, vẫn luôn theo đuổi hắn, sau khi Diêm Thế Trạch được điều về thì cô trở thành bạn gái hắn. Nửa năm sau, Tiểu Vũ được tìm thấy đã chết trong chính căn hộ của mình. Câu chuyện bắt đầu từ lúc Diêm Thế Trạch đến đồn cảnh sát đầu thú sau khi biết tin Tiểu Vũ qua đời. Mặc dù không có bằng chứng trực tiếp nhưng Diêm Thế Trạch là nghi phạm có nhiều khả năng gây án nhất: không có ký ức về đêm xảy ra vụ án, cũng không có chứng cứ ngoại phạm thuyết phục. Tuy nhiên, cuộc điều tra rơi vào bế tắc vì không có nhân chứng vật chứng. Cảnh sát đã đặc biệt chỉ định nhà tâm lý học Lâm Thần cố gắng sử dụng thuật thôi miên để giúp Diêm Thế Trạch nhớ lại ký ức đêm hôm đó. Một tháng sau, Lâm Thần được phát hiện rơi vào hôn mê sâu do uống thuốc ngủ quá liều tại nhà, sau khi được cấp cứu thì tỉnh dậy với tình trạng suy giảm trí nhớ do tác dụng phụ của thuốc. Cảnh sát nghi ngờ Diêm Thế Trạch, nhưng hành vi và phản ứng của hắn đều không có điểm gì kỳ lạ. Sau khi Lâm Thần xuất viện đã chuẩn đoán Diêm Thế Trạch bị PTSD và lên kế hoạch điều trị cho hắn. Bạn gái Tiểu Hoa của Lâm Thần là em họ xa của Diêm Thế Trạch. Để giải tỏa tâm trạng căng thẳng giữa hai người, Tiểu Hoa đã tổ chức một chuyến đi chơi. Đêm đó, lợi dụng lúc thần kinh của Diêm Thế Trạch đã thả lỏng, Lâm Thần thực hiện thôi miên sâu Diêm Thế Trạch, muốn giúp hắn quên đi đoạn ký ức này. Vào ngày thứ ba, Diêm Thế Trạch tinh thần hoảng loạn ngã xuống bậc thềm khi đang leo núi, sau đó thì không tỉnh lại nữa. Lâm Thần một lần nữa rơi vào cảnh trí nhớ đứt đoạn, từ chức ở đồn cảnh sát rồi trở về giảng dạy ở một trường đại học. Tiểu Hoa một mình mang ký ức của hai người, dắt tay Lâm Thần tiến vào cổng hoa hôn lễ.  Trong ký ức của Tiểu Hoa, Tiểu Vũ là người bạn duy nhất thời thiếu nữ của cô. Bạn trai mối tình đầu của Tiểu Vũ là bạn thân trúc mã từ nhỏ của Diêm Thế Trạch, cũng là vị sĩ quan đã chết trước mặt Diêm Thế Trạch trong chiến dịch diệt trừ lần đó. Khi Lâm Thần còn là một thiếu niên đã từng cùng Diêm Thế Trạch học thư pháp ba năm tại Cung thiếu nhi ở thành phố X, Lâm Thần từng viết một bài thơ kỳ lạ cho Diêm Thế Trạch hồi học đại học: “Nước quả mọng ồ ạt tuôn ra Rơi xuống mềm dai như vỏ thảo quả Hạt quả lặng thinh không cam chịu phòng thủ Im lặng lôi kéo kinh mạch Cuối cùng nó sẽ khóc sau khi nhuộm đỏ thế giới này.” Khâu Y Dã đọc bài thơ này ba lần rồi ghi lại, mặc dù không biết bài thơ nói về cái gì nhưng không hiểu sao cậu lại thích. Khâu Y Dã cảm thấy rất quen thuộc với biểu tượng của loại quả này. Toàn bộ câu chuyện bị bao phủ bởi những điều bí ẩn, bản thảo kịch bản này chỉ là một bản tự thuật, sau cùng, giống như đã giải thích rõ điều gì, lại giống như điều gì cũng chưa giải thích rõ. Kịch bản chắc chắn sẽ khác với bản thảo này. Không biết có phải hay không, Khâu Y Dã cảm thấy tình cảm của Diêm Thế Trạch đối với người bạn thuở nhỏ của mình, tình cảm của Lâm Thần đối với Diêm Thế Trạch, thậm chí là tình cảm của Tiểu Hoa đối với Tiểu Vũ đều không đơn giản như thế. Mặc dù trợ lý không nói rõ Khâu Y Dã thử vai là nhân vật nào, nhưng rất rõ ràng, là một trong hai người Diêm Thế Trạch hoặc Lâm Thần. Khâu Y Dã dành hai ngày liên tiếp để đọc tài liệu về chứng PTSD, hoàn toàn quên mất cuộc hẹn với Hạ Khôn. Điều mà Khâu Y Dã không ngờ là, cậu là người duy nhất đến thử vai vào sáng thứ ba. Địa điểm diễn ra buổi thử vai là một phim trường đã được đoàn phim trước đó tháo dỡ một nửa, vẫn còn giữ lại những đồ trang trí của triều đại nhà Minh và nhà Thanh. Chung Lạc Cương dẫn theo trợ lý và hai phó đạo diễn, cùng với nhà sản xuất Thái Hợp, biên kịch Kiều Nhị, cố vấn tâm lý Phạm Tư Khanh. Bảy người ngồi trên ghế dài, Khâu Y Dã được sắp xếp ngồi trên một chiếc giường phản ở phía đối diện. Chung Lạc Cương vừa đến liền thông báo rằng người bạn thuở nhỏ của Diêm Thế Trạch tên là Vương Tranh. Cảnh thử vai đầu tiên của Khâu Y Dã là khung cảnh Diêm Thế Trạch nhìn thấy Vương Tranh chết trước mặt mình.  Vừa mới bắt đầu đã phải diễn cảnh có cảm xúc mãnh liệt như vậy, đối với bất cứ diễn viên nào mà nói thì đều có độ khó. Khâu Y Dã đứng dậy từ chiếc giường phản, di chuyển giường theo một góc, sử dụng nó giống như nơi trú ẩn, thuận lợi trốn ở phía sau. Trong một loạt hành động này, Khâu Y Dã gần như đã làm xong công tác chuẩn bị cho cảm xúc của mình. Khâu Y Dã không thể loại bỏ suy nghĩ chủ quan của mình về tình cảm giữa Diêm Thế Trạch và Vương Tranh, vì vậy dứt khoát diễn ra loại tình cảm vượt trên mức tình bạn. Nếu như người xem không suy nghĩ nhiều thì sẽ khó nhận ra, nhưng nếu có suy nghĩ về phương diện này thì sẽ nhận ra sự vượt quá giới hạn tình bạn này. Khâu Y Dã đứng dậy khỏi mặt đất, bất giác quan sát biểu cảm của hàng người ở đối diện. Rõ ràng Chung Lạc Cương còn đang mắc kẹt trong thế giới của mình, Thái Hợp vẫn giữ nụ cười như Phật Di Lặc, Kiều Nhị thì gật đầu với cậu. Cảnh thứ hai là Diêm Thế Trạch phát tác chứng PTSD sau khi nhìn thấy thi thể của Tiểu Vũ trong nhà xác, hắn muốn tiến lên túm lấy thi thể nhưng bị mấy người cảnh sát có mặt ở đó trấn áp. Hình tượng của nhân vật Diêm Thế Trạch là một nhà nghiên cứu khoa học bình tĩnh và lý trí. Trong lúc diễn, Khâu Y Dã vừa nhìn chằm chằm vào hướng của xác chết, vừa cố gắng giãy cánh tay đang bị áp chế ra để che tai lại, khóe mắt nứt toác, trong miệng không ngừng phát ra những tiếng gầm gừ không rõ nghĩa. Khâu Y Dã xoa đôi mắt do lúc nãy vì mở quá lớn mà chảy nước mắt sinh lý, vừa đúng lúc nhìn thấy Thái Hợp. Nụ cười như Phật Di Lặc dường như biến mất khỏi khuôn mặt của Thái Hợp, ông đang quay đầu thảo luận gì đó với Chung Lạc Cương. Tiếp theo, Khâu Y Dã diễn cảnh Diêm Thế Trạch ngã từ bậc thềm xuống. Kiều Nhị trầm tư nhìn Khâu Y Dã: “Có phải cậu cho rằng Diêm Thế Trạch muốn tự sát đúng không?” Khâu Y Dã dừng một chút rồi nói: “Trước đây điều tôi nghĩ là: sau khi Diêm Thế Trạch bị PTSD, kiểu gì cậu ấy cũng cảm thấy chán đời, nhưng khi cậu ấy phát hiện ra mình đã quên mất những điều mà mình không muốn quên thì ý chí của cậu ấy lại giãy giụa, không muốn từ bỏ cuộc sống nữa. Nhưng khi vừa diễn xong, tôi đột nhiên cảm thấy, liệu có phải Lâm Thần đã không thành công, có lẽ Diêm Thế Trạch đang đau khổ đến hoảng loạn, cảm thấy nếu mình sống tiếp sẽ liên lụy càng nhiều người, bố mẹ, Lâm Thần, thậm chí là cả Tiểu Hoa.” Kiều Nhị nhìn Khâu Y Dã, ngón tay chỉ vào tập giấy trên chân cậu: “Tôi nghiêng về việc Tiểu Hoa đã động tay động chân hơn, có điều cậu giải thích theo cách này lại rất thú vị. Nếu bọn họ không cần cậu, cậu đến giúp tôi nghĩ kịch bản thì tốt quá.”  Kiều Nhị là một biên kịch nổi tiếng đã đạt được không ít giải thưởng, cô cũng viết tiểu thuyết, bộ não rất lớn, làm gì có chuyện cần Khâu Y Dã giúp nghĩ kịch bản cơ chứ. Nhưng câu đùa của Kiều Nhị đã giúp Khâu Y Dã thoải mái hơn không ít. Cảnh thứ ba Khâu Y Dã diễn là Lâm Thần. Chung Lạc Cương kéo phó đạo diễn, Kiều Nhị và Thái Hợp qua một bên thảo luận, cố vấn tâm lý Phạm Tư Khanh ngồi lại trò chuyện với Khâu Y Dã: “Cậu có chút hiểu biết về PTSD à?” Khâu Y Dã không đề cập đến những tài liệu mình đã đọc mà chỉ nói: “Bộ phim《Tay súng bắn tỉa nước Mỹ》chiếu hai năm trước, tôi đã xem mấy lần.”  Phạm Tư Khanh gật đầu: “Đó là một bộ phim không tồi. Có điều tình huống của Diêm Thế Trạch với Kyle không giống nhau. Cá nhân tôi cho rằng Diêm Thế Trạch vẫn luôn bị trầm cảm.” Khâu Y Dã đột nhiên có một vài suy nghĩ: “Anh nói là Lâm Thần biết bệnh tình của Diêm Thế Trạch?” Kiều Nhị ló đầu ra: “Đúng vậy. Có một chi tiết bị ẩn đi không viết trong bản thảo kịch bản mà tôi đưa cho cậu. Lâm Thần vì muốn giúp Diêm Thế Trạch nên mới học tâm lý học, nhưng Lâm Thần thật sự không thích hợp làm bác sĩ của Diêm Thế Trạch. Thật ra Lâm Thần vẫn luôn bị Diêm Thế Trạch làm ảnh hưởng.” Khâu Y Dã định tiếp tục cuộc thảo luận thì thấy Chung Lạc Cương và Thái Hợp đi tới. Lần đầu tiên Khâu Y Dã nhìn thấy vẻ mặt thoải mái của Chung Lạc Cương. Thái Hợp cười vui vẻ vỗ vai Khâu Y Dã: “Trong thời gian ngắn như vậy mà có thể nghiền ngẫm được hai nhân vật đến trình độ như thế, rất có thực lực đấy Tiểu Khâu.” Khâu Y Dã mỉm cười khiêm tốn nhưng lại không nói lời khiêm tốn, đổi một góc độ khác mà nói: “Bản thảo của chị Kiều đã đủ hấp dẫn rồi, hai ngày qua tôi chỉ luôn nghĩ về câu chuyện này.” Chung Lạc Cương mở miệng đúng lúc, cho Khâu Y Dã một viên thuốc an thần: “Tạm thời cậu được chọn vào vai Diêm Thế Trạch, nhưng nếu sau này vẫn chưa tìm được người thích hợp diễn Lâm Thần thì khả năng sẽ có điều chỉnh.” Bộ phim này thoạt nhìn có ẩn ý là hai nam chính, đất diễn của Lâm Thần không hẳn là ít hơn đất diễn của Diêm Thế Trạch, cho dù là diễn vai nào thì đối với Khâu Y Dã mà nói cũng là vai diễn nặng đô trước nay chưa từng có. Chung Lạc Cương thuận tay cầm tập bản thảo kịch bản chứa đầy ghi chú của Khâu Y Dã lên, lật qua lật lại nhìn hai lần, trên mặt lộ vẻ hoài nghi: “Cháo tôm Kim Sa thêm hành lá, đậu phụ truyền thống, bánh cuốn, sốt mè rang, sốt đậu ngọt?” Khâu Y Dã hít vào một hơi: “ Bây giờ là mấy giờ?”.