Trong hơn mười phút đó, ý thức tự chủ của Hạ Khôn trở nên mơ hồ, hắn chóng mặt buồn nôn đến mức muốn ói, khó thở và không thể kiểm soát được cơ thể. Vương Thành Tịch ngồi ở ghế trước nghe thấy âm thanh thì quay đầu lại, anh ta hoảng sợ khi thấy Hạ Khôn đang bóp cổ mình rồi run rẩy ngã xuống ghế ngồi. Lần đầu tiên anh ta tận mắt chứng kiến Hạ Khôn phát bệnh, hoảng hốt định mở cửa xe nhưng lại bị chú Phan tài xế ngăn lại: “Ở đây không được.” Chú vừa nói vừa khởi động xe và nhấn ga chạy về phía bãi đậu xe. Chú Phan đỗ xe ở góc khuất CCTV của tòa nhà, xuống xe và đi ra ghế sau, từ trong ngăn kín tìm thấy một lọ thuốc nhỏ màu trắng rồi lấy hai viên, nhưng lại bị Hạ Khôn đẩy ra. Loại thuốc này có tác dụng thôi miên mạnh, mà hắn không thể ngủ lúc này được. Hạ Khôn giống như đang ngoi lên khỏi mặt nước, tuy hô hấp vẫn chưa ổn định nhưng phần lớn ý thức đã trở lại. Hắn nhờ chú Phan lấy từ trong túi ra một lọ nhỏ trong suốt màu vàng, lấy ra một viên thuốc, sau khi nuốt xuống thì ép chính mình thở nhịp nhàng, dần dần bình tĩnh lại. Bọn chúng trực tiếp muốn mạng của Khâu Y Dã cũng vô ích, hiện tại Khâu Y Dã chắc chắn vẫn còn sống. Hạ Khôn dựa vào ghế nhắm mắt lại, trên trán vẫn còn vương những giọt mồ hôi, vạt áo của bộ đồ bởi vì vừa nãy lúc uống thuốc cầm không vững cốc nước nên bị thấm ướt hơn phân nửa. Vương Thành Tịch cũng toát hết cả mồ hôi lưng, bị dọa sợ rồi. Anh ta đã theo Hạ Khôn vượt qua sóng to gió lớn bao năm nay, chưa từng trải qua cảm giác trời sắp sụp đến nơi như vừa rồi. Ngay khi anh ta vừa thở phào nhẹ nhõm thì nghe thấy Hạ Khôn nói: “Điều tra chi tiết về việc mất liên lạc với Khâu Y Dã, men theo hướng Nam G92 mà tìm. Liên hệ với Ô Đen, tôi muốn biết tất cả những người mà Đỗ Ân Long đã liên lạc gần đây.” *** Tôn Gia bước vào, nhìn thấy Hạ Khôn đang đứng giữa căn phòng, bèn đi tới: “Anh tìm em à?” “Cậu đã đi gặp Đỗ Ân Long.” Hạ Khôn dùng câu khẳng định, giọng điệu lạnh lùng. Trước đây Tôn Gia đã bị Hạ Khôn ‘cảnh cáo’ một lần, bộ phim quay được giữa chừng thì đột nhiên rút vốn, bị ép hứa không được tiếp xúc với Khâu Y Dã. Sau đó thì Tôn Gia cũng không gặp được Hạ Khôn, hôm nay nghe nói Hạ Khôn muốn gặp mình, y còn cố ý đến chỗ nhà tạo mẫu một chuyến, không ngờ rằng vừa đến thì đã bị khởi binh vấn tội. Y cố tạo một nụ cười hờ hững: “Đúng, em đã gặp…” Lời còn chưa kịp nói xong thì đã bị Hạ Khôn túm cổ áo nhấc lên. Tôn Gia kinh hãi trong lòng – ánh sáng trong mắt Hạ Khôn không bình thường, y không hoài nghi về việc nếu mình nói sai một chữ thì Hạ Khôn có thể khiến y tắt thở. Y mở to mắt, không thể thở nổi, cố phát ra tiếng từ cổ họng: “Hạ Khôn, anh điên rồi hả?!?” Ánh mắt Hạ Khôn sắc bén, đâm thẳng vào mắt Tôn Gia: “Cậu đã nói gì với Đỗ Ân Long?” Tôn Gia đột nhiên nhớ đến tin đồn Hạ Khôn bị bệnh thần kinh, ban đầu y còn khịt mũi coi thường, cho rằng đây là một thủ đoạn kích động hèn hạ, nhưng bây giờ lại không tự chủ được mà tin mấy phần. Lúc đến y chỉ định chơi bài lươn lẹo với Hạ Khôn, nhưng lúc này thì tuyệt nhiên không thể. Y bắt đầu cảm thấy choáng váng vì thiếu dưỡng khí, vội vàng liều mạng nói: “Đỗ Ân Long hỏi em đã từng nhìn thấy anh mất khống chế hay chưa, em, khụ… em không nói gì với hắn cả!” “Chỉ thế thôi ư? Cậu có nhắc đến Khâu Y Dã không?” Tôn Gia vô cùng tức giận, dùng sức gạt cánh tay Hạ Khôn đang túm cổ y: “Cậu ta thì liên quan gì đến em chứ! Mỗi lần anh đến tìm em đều là vì cậu ta! Em ước gì chưa từng biết người này, ước gì tất cả mọi người đều không bao giờ biết đến người này!” Hạ Khôn nhìn chằm chằm Tôn Gia vài giây, như thể đang phán đoán xem y đang nói thật hay nói dối. Cuối cùng thì hắn buông tay: “Chuyện về tôi, còn cả Khâu Y Dã nữa, tốt nhất là hãy để mọi chuyện thối rữa trong bụng cậu.” Hắn nói xong thì không nhìn Tôn Gia nữa, sải bước đi ra ngoài. Tôn Gia ngã ngồi trên mặt đất, hy vọng cuối cùng đối với Hạ Khôn tan thành mây khói. Y ho ra nước mắt nhưng lại mỉm cười: “Hạ Khôn, chúng ta không còn quan hệ gì nữa rồi phải không?” Hạ Khôn không ngoảnh lại, tay đã chạm vào nắm cửa: “Phải.” “Được, được, được! Hạ tổng tận tình tận nghĩa!” Y lau vết nước trên mặt: “Hảo tụ hảo tán, vậy thì nói cho anh một chuyện cuối cùng, em nhìn thấy tài xế Lưu Thắng của anh ở chỗ Đỗ Ân Long.” Hạ Khôn không buông tay khỏi  nắm cửa, nghiêng nửa mặt: “30% kinh phí bộ phim mới của cậu sẽ đến vào thứ hai tuần sau.” Tay của Hạ Khôn đang run. Hắn sợ phát bệnh giữa đường nên mới dẫn theo chú Phan có kinh nghiệm trong việc này và đưa Lưu Thắng đổi cho Khâu Y Dã. Vệ sĩ sẽ không nghĩ đến việc phải đề phòng tài xế do hắn chỉ định, chẳng trách sau khi Khâu Y Dã mất tích được mười phút thì vệ sĩ mới phát hiện ra có điều gì đó không đúng. Càng hỏng bét là Lưu Thắng có thể đã đoán ra Khâu Y Dã đối với hắn mà nói không chỉ là tình nhân. *** Khi Khâu Y Dã tỉnh lại thì nhận ra mình đang nằm trên nền đất bê tông lạnh và cứng, không ngoài dự đoán đã bị trói tay chân và bị bịt mắt. Một lúc sau, khi tất cả các giác quan đều tỉnh táo, cậu cảm thấy bên trong bắp chân hơi đau, trên da dường như có chất lỏng chảy qua chưa khô lại, cảm biến được cấy vào dưới da rất có thể đã bị phát hiện và loại bỏ rồi. Phản ứng đầu tiên của Khâu Y Dã là lo lắng cho Hạ Khôn, cảm xúc của Hạ Khôn mấy ngày trước không ổn định, đôi lúc còn bên bờ vực phát bệnh, hai ngày nay mới đỡ hơn một chút, nếu như hắn biết cậu không những mất liên lạc mà còn mất cả tín hiệu cảm biến thì sợ là không chịu nổi. Cậu phải cố gắng tự cứu mình thôi. Đầu tiên cậu cần phải biết mình đang ở đâu. Cậu cố hết sức để bình tĩnh, khi mất đi thị giác thì các giác quan còn lại trở nên đặc biệt nhạy bén. Khâu Y Dã ngửi được mùi hôi của động vật, cậu cẩn thận phân biệt, xác định khoảng 60 – 70% là mùi phân gia cầm, nơi này rất có thể là trang trại nuôi gà nuôi vịt hoặc cũng có thể là gần đây đang trồng trọt bón phân. Nhưng dường như còn có một chút mùi tanh của thủy sản, sao lại có mùi tanh nhỉ? Cậu đang hoài nghi suy nghĩ thì nghe thấy đằng xa truyền đến tiếng bước chân của mấy người, cửa bị mở ra, bốn người bước vào. Một người dùng máy thay đổi giọng nam: “Ồ? Tỉnh rồi à? Hôn mê khá lâu đấy.” Khâu Y Dã không muốn lãng phí sức lực, vẫn giữ tư thế nằm trên mặt đất: “Nếu muốn tiền chuộc thì liên hệ với trợ lý của tôi.” “Sớm đã nghe nói kỹ năng diễn xuất của cậu rất tốt, ha, không ngờ lại thực sự diễn cho tôi xem. Lúc đầu chỉ muốn mời cậu đến nói chuyện về số cổ phần kia, vẫn là trách người của tôi thô lỗ, chưa nói lời nào đã khoét một lỗ trên chân của đại minh tinh. Thật không ngờ, vừa nãy có người nói cho tôi biết, cậu thế mà lại là tiểu tâm can của Hạ Khôn, niềm vui bất ngờ, ha ha ha ha, niềm vui bất ngờ.” Như vậy xem ra gốc gác của cậu đã bị đối phương tìm ra gần hết rồi, nhiều lời thì lắm sai, Khâu Y Dã không nói gì. Một chiếc giày da giẫm lên vết thương trên bắp chân cậu: “Muốn trì hoãn thời gian? Hửm? Cổ phần của cậu đã sang tên cho tập đoàn Thiên Thịnh, cậu tưởng Hạ Khôn còn quan tâm đến sống chết của cậu sao?” Khâu Y Dã không cảm thấy quá đau, nhưng vẫn diễn ra dáng vẻ đau không chịu nổi, nhưng lại nghiến răng không nói một lời. “Sao vậy? Cảm thấy Hạ Khôn thật lòng với cậu à? Chậc chậc, tuổi của cậu cũng không nhỏ, thời gian lăn lộn trong giới giải trí cũng không ngắn, sao vẫn còn ngây thơ thế hả? Có lẽ cậu không tin tôi, đứa nhỏ đáng thương bị tình yêu làm cho mê muội này, vậy thì để tôi cho cậu biết bản thân có bao nhiêu sức nặng trong lòng Hạ Khôn nhé.” Khâu Y Dã linh tính rằng có một chiếc máy quay đang hướng về phía mình, ngay lập tức cậu nghe thấy âm thanh rất nhỏ của nắp ống kính mở ra ở bên phải đằng trước truyền đến. Người vừa nói chuyện lùi lại vài bước, sau khi một giọng nam ấp úng nói “Được rồi” thì người dùng máy biến âm mới cất lời: “Tôi tin là Hạ tổng đã biết tiểu tình nhân của mình mất tích, ngài đoán không sai, cậu ta đang nằm trong tay của chúng tôi. Muốn có được cậu ta thì cũng dễ thôi, ngài công khai thừa nhận bản thân bị bệnh tâm thần mức độ nặng, không thích hợp để quản lý Thiên Thịnh, sau đó cậu ta có thể trở lại bên cạnh ngài. Để thể hiện thành ý của chúng tôi, chúng tôi có thể thị phạm cho ngài một chút nếu như ngài từ chối thì sẽ có hậu quả gì.” Khâu Y Dã nghe thấy tiếng có hai người đang đi đến chỗ cậu, một người giữ phần thân trên của cậu và nhét một miếng vải vào mồm cậu, người còn lại giữ mắt cá chân của cậu, giày và tất ở chân phải bị cởi ra, sau đó cậu nghe thấy tiếng lưỡi dao đâm vào da thịt, chọc đến xương. Trên chân cậu truyền đến cảm giác đau, ở mức độ này thì rất có thể là đã bị dao đâm thủng, con dao kia vẫn còn ở trong da thịt cậu xoay một vòng. Sau đó là tiếng thanh sắt đập vào người, xương ống chân bên phải của cậu cũng đau theo. Khâu Y Dã làm bộ giãy giụa, mảnh vải che mắt bị tụt xuống. Ánh sáng khiến cậu choáng váng, chỉ có chỗ cậu đang nằm trong gian phòng là được chiếu sáng bằng bóng đèn treo, tên giữ cậu và tên cầm thanh sắt bên cạnh đều đội mặt nạ trùm đầu, còn có hai tên đứng phía sau máy quay, trên mặt không che đậy gì, nhưng chỗ bọn chúng đứng quá tối, Khâu Y Dã nhìn không rõ dáng vẻ của bọn chúng. Tên đang giữ cậu không rút được tay ra nên tên đội mặt nạ trùm đầu còn lại vứt thanh sắt đi rồi bịt mắt cậu lại. Sau một lúc im lặng, người đàn ông dùng máy biến âm nói tiếp: “Chúng tôi đã giúp ngài suy nghĩ chu toàn, bàn tay của người đẹp này có thể giúp ngài làm không ít việc ở trên giường nhỉ? Vậy thì chúng ta giữ lại cuối cùng. Tất nhiên, đôi chân dài xinh đẹp này nếu phế rồi thì cũng đáng tiếc, nhưng nếu ngài đồng ý một cách sảng khoái rồi nhanh chóng đưa cậu ta đến bệnh viện thì có lẽ sẽ không để lại di chứng đâu.” “Phúc lợi nhỏ cuối cùng, cho ngài nghe giọng của cậu ta.” Miếng vải trong mồm Khâu Y Dã bị kéo ra một cách thô bạo, cậu cử động hàm, giọng nói khô khốc vì đã lâu không được uống nước: “Hạ Khôn, món ăn lần trước anh làm không đủ mặn, lúc hâm lại có thể thêm chút tương.” Sau khi nói xong một câu ‘không nổi 4-6’(*) thì cậu nằm ngửa ra đất, không nhúc nhích. Máy quay đã tắt, có ai đó bước ra khỏi phòng. Tiếng nước dội vào chân, có vài giọt bắn lên mặt Khâu Y Dã, cậu ngửi thấy vị mặn, nghĩ chắc có lẽ là nước muối. “Được đấy, rất kiên cường. Hẳn là tôi xem thường cậu rồi? Rất tốt, rất tốt, chúng ta cứ từ từ.” Người đàn ông ngừng một lúc, sau đó nói: “Cậu cũng không nhất thiết cứ phải đợi Hạ Khôn đến cứu. Bên hắn một năm rồi nhỉ? Trong tay không có chứng cứ cho thấy hắn bị điên sao? Chỉ cần cậu lấy nó ra, tự mình làm chứng, tuy tôi không dám bảo đảm cậu có thể nổi đình nổi đám trong giới giải trí, nhưng nửa đời còn lại tuyệt đối không phải lo lắng về cơm ăn áo mặc.” “Tôi…” Khâu Y Dã thở hổn hển: “… suy nghĩ đã.” Khâu Y Dã đang nghĩ, hy vọng Hạ Khôn có thể hiểu rõ, cho dù có đồng ý với bọn chúng thì cậu cũng không thể được nhóm người này thả ra. Người nọ nhất định cho rằng cậu đã nhìn thấy mặt gã nên vừa nãy thăm dò cậu, đưa ra một điều kiện để không giết cậu, nhưng cậu hoàn toàn không tin người nọ. Cậu cũng không thể giải thích rằng mình không nhìn thấy, bởi vì nói thế nào đều sẽ giống như đang che giấu, thật là oan quá đi. Sau khi người đàn ông dùng máy biến âm rời đi, máy quay phim được bật thêm ba lần nữa, ghi lại cảnh chân trái cậu bị đâm thủng, chân trái và xương sườn bị đánh gãy và tay trái bị đâm thủng. Bịt mắt của cậu được tháo ra, cậu trơ mắt nhìn thấy ngày càng nhiều lỗ máu trên cơ thể mình, nhưng lại không khiến cậu nói thêm một lời nào. Diễn ra dáng vẻ đau đớn tột độ cũng rất vất vả, có lẽ tiêu hao thể lực còn hơn là thực sự cảm thấy đau. Nhưng cậu bắt buộc phải diễn cho tốt, nếu không thì đối phương sẽ không buông lỏng cảnh giác. Khi bàn tay phải của cậu cũng bị đâm thủng thì những sợi dây trói trên tay và chân của cậu cuối cùng cũng được cởi ra, miếng vải bịt miệng cũng được lấy ra. Một người đàn ông với đôi đồng tử nhợt nhạt đã đổ cồn và rắc thuốc trắng cầm máu lên vết thương của cậu, cho cậu uống ít nước. Người đàn ông vừa cho cậu uống nước vừa nói: “Sao phải khổ thế, chân tay của cậu phế rồi, cho dù có thể cứu được cậu ra ngoài, hắn ta cảm ơn cậu, nhưng hắn ta có thể ở bên một người tàn phế cả đời sao?” Khâu Y Dã rặn ra một nụ cười từ đống mồ hôi: “Biết đâu đáng giá đấy.” Người đàn ông lắc đầu, cầm ấm nước rời đi. Khâu Y Dã ngủ không được bao lâu thì cửa lại một lần nữa mở ra. Cậu nghe thấy một người đàn ông nói: “Xử lý đi, nhớ phải rạch mặt cậu ta.” Khâu Y Dã bị người đàn ông có đôi con ngươi nhợt nhạt túm lấy cổ chân rồi kéo ra ngoài. Cậu thầm nghĩ, đợi thêm đã, đợi đến khi xung quanh chỉ còn lại mỗi tên này. Cậu bị kéo ra khỏi phòng, kéo ra sân, kéo ngang qua bãi sỏi, mùi tanh của hải sản càng lúc càng nồng nặc. Ngay lúc cậu định ra tay thì người đàn ông buông cổ chân cậu ra, gã nhìn Khâu Y Dã, thở dài nói: “Em gái tôi là fan của cậu. Khuôn mặt của cậu rất đẹp, tôi sẽ không hủy nó nữa.” Khâu Y Dã đang suy nghĩ về việc có nên thay đổi kế hoạch dùng chiêu bài tình cảm hay không thì người đàn ông bất ngờ nhấc một tảng đá lớn lên rồi đập vào bụng cậu. Khâu Y Dã chưa kịp thở ra hơi thì lại bị đập tiếp, hối hận gần chết. Anh trai của fan Tưởng Thanh Duy cho bọn họ mượn xe giúp bọn họ chạy trốn, lại nhìn anh trai của fan mình thì đâm dao đập đá, chênh lệch này cũng quá lớn rồi. Người đàn ông cởi dây thừng quanh eo rồi buộc Khâu Y Dã và tảng đá lớn vào với nhau. Gã không thèm thắt nút chết, hai ngày nay Khâu Y Dã chưa ăn cơm, tay trái và tay phải đều bị đâm thủng, chắc chắn sẽ không tháo được dây thừng đã ngấm nước. Gã kéo Khâu Y Dã đến bến cảng bỏ hoang, nhìn Khâu Y Dã lần cuối rồi dùng sức đẩy cậu xuống. Gã đàn ông đứng bên cạnh bệ bê tông rách nát, thờ ơ nhìn Khâu Y Dã rơi xuống nước ‘thụp’ một tiếng, còn chưa kịp vùng vẫy thì đã chìm xuống..