“Hạ Khôn, anh đã nói gì với Tra Mạn và Lữ Vĩ vậy?” Ngay sau khi điện thoại được kết nối, giọng nói gấp không chờ được của Khâu Y Dã truyền đến từ ống nghe. “Không nói gì cả, chỉ nói rõ mối quan hệ của chúng ta mà thôi.” Hạ Khôn dường như có thể tưởng tượng ra bây giờ Khâu Y Dã đang đỡ trán, khóe miệng nở một nụ cười vui vẻ: “Đừng lo, bọn họ sẽ không nói ra đâu.” “…Nói ra thì nói ra thôi, nhưng vì sao giám chế lại hủy phòng của em vậy?” “Trước đây đã thảo luận qua chuyện này rồi, khoảng thời gian quay《Khoáng Tinh》thì định để em ở chung cư Hi Giang. Trước đây sợ em vừa tiến tổ chưa thích ứng được nên mới để em ở cùng đoàn phim. Nếu bây giờ đã nói rõ rồi thì không cần ở khách sạn nữa, giường không thoải mái không gian không đủ rộng cách âm cũng không tốt, ảnh hưởng đến chất lượng của chúng ta. Thà em trực tiếp nói em về nhà ở còn hơn là để người khác phát hiện ra em mỗi ngày đều không trở về khách sạn.” Hạ Khôn thầm nghĩ, phải để cậu cách tên con lai lắm mồm kia càng xa càng tốt. “…” Khâu Y Dã không biết được suy nghĩ sâu xa trong lòng Hạ Khôn, tuy cậu cạn lời nhưng lại cảm thấy những gì Hạ Khôn nói có vẻ khá hợp lý. Hơn nữa Tra Mạn và Lữ Vĩ đã biết chuyện giữa bọn họ, ngoại trừ thoải mái hào phóng không thẹn với lương tâm ra thì cậu cũng không làm được gì khác. Chỉ là khả năng hóng drama của mọi người chưa từng có giới hạn, cho dù Tra Mạn và Lữ Vĩ giữ kín như bưng, nhưng cũng sẽ có người lần theo manh mối tìm ra một số chuyện. Có điều không thể trách mấy người này nghĩ nhiều được, mặc dù chủ tịch Hạ Khôn của tập đoàn Thiên Thịnh đã rất kiềm chế cứ hơn nửa tháng ‘mới’ tới thăm ban một lần, mặc dù mỗi lần đến chỉ đứng một bên nghiêm túc không lên tiếng, xem xong hai cảnh quay rồi đi, nhưng ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Khâu Y Dã cứ như được bọc trong hàng tấn mật, không chỉ ngọt mà còn dính. Nam chính Phí Triều trong những tin đồn trước đó thậm chí còn không có mặt tại hiện trường, tự nhiên khiến người ta bổ não ra một màn người mới thay thế người cũ. Sau đó lại có người nhìn thấy chiếc xe đến đón Khâu Y Dã lái vào chung cư Hi Giang thuộc khu nhà giàu bên bờ sông, kịch bản drama này cũng coi như đã biên soạn được hơn nửa rồi. Đối với bộ phim này mà nói thì thân phận của Hạ Khôn đặc biệt quan trọng, không ai ngốc đến mức nhắc tới chuyện này trước mặt Khâu Y Dã cả, còn Khâu Y Dã trong đầu chỉ toàn là cốt truyện và nhân vật, đến phim trường quay xong cảnh thì đi ngay nên cũng không nghe thấy mấy tin đồn ngầm này. Còn về người có quan hệ khá tốt với cậu là Ryan, sau khi đến Trung Quốc đã ăn nhiều thành mập, bị Tra Mạn ra lệnh giảm cân, mỗi ngày đều phải dành rất nhiều thời gian ngâm mình trong phòng tập nên cũng không biết gì. Một người thường hạnh phúc nhất là khi họ không biết gì. Những ngày qua Khâu Y Dã sống khá thoải mái, từ vai diễn, đạo diễn và cộng sự đều rất lý tưởng ra thì không có cảnh quay võ thuật cũng không cần quay ngoại cảnh, thi thoảng rơi vào khoảng thời gian không có cảnh quay thì cậu còn có thể làm vài món ăn rồi vượt qua nửa thành phố đi thăm Cừu Y Khâu. Hai anh em làm ổ trong căn phòng cho thuê ban ngày vừa trò chuyện vừa chơi game, Khâu Y Dã giống như trở về kỳ nghỉ đông kỳ nghỉ hè của sinh viên năm nhất năm hai. Một ngày nào đó cuối tháng mười hai, Tra Mạn nói với bọn họ rằng Trần Thuấn Thanh đã về nước, ngày hôm sau sẽ đến đoàn phim thăm hỏi. Buổi tối, Khâu Y Dã gọi điện cho Cừu Y Khâu, hỏi cậu nhóc có muốn đến phim trường chơi một ngày hay không. Trước đây Khâu Y Dã chưa từng cho Cừu Y Khâu đến chỗ làm việc của mình. Lúc Cừu Y Khâu đi trên đường thì đều bị người ta hỏi có phải là sao nhí hay không, càng huống hồ là đến cơ sở phim ảnh hay là phim trường quay phim. Khâu Y Dã biết rõ em trai mình không sinh ra để làm nghề này, không muốn quá trình trưởng thành của nó bị xáo trộn. Trước khi cậu từ diễn viên tuyến mười tám lên tuyến tám, nếu Cừu Y Khâu gặp phải bất kỳ tai nạn nào trên phim trường thì cậu hoàn toàn không thể bảo vệ thằng bé được. Nhưng lần này thì khác. Cả hai người bọn họ đều là những fan thâm niên hâm mộ sách của Trần Thuấn Thanh. Lần trước Trần Thuấn Thanh gặp mặt Khâu Y Dã cũng đã cố ý nhắc lại rằng mình muốn gặp Cừu Y Khâu, cảm thấy những hiểu biết của cậu nhóc về AI rất thú vị. Ngoài ra, đoàn phim《Khoáng Tinh》được quản lý nghiêm ngặt, sẽ không có paparazzi hay phóng viên giải trí nào được phép vào, nhân viên của đoàn phim không được phép đăng tải bất kỳ thông tin nào có liên quan đến phim trường lên bất kỳ nền tảng nào, an toàn và riêng tư của Khâu Y Dã đều được đảm bảo. Cừu Y Khâu nghe nói có thể gặp mặt Trần Thuấn Thanh thì phấn khích đến mức mất ngủ, không nói hai lời liền nhờ bạn cùng phòng yểm trợ, bỏ tiết học ngày mai, sau khi lên tàu điện ngầm đến phim trường của tập đoàn Thiên Thịnhthì  mới bất giác trở nên căng thẳng. Khâu Y Dã ngồi bên cạnh Cừu Y Khâu và Trần Thuấn Thanh gần như không chêm được lời gì, nhưng nghe bọn họ nói chuyện cũng rất bổ ích, hiển nhiên Tra Mạn và những người khác cũng cho là vậy, ngồi bên cạnh nghiêm túc lắng nghe. Đôi lúc Tra Mạn sẽ hỏi một vài vấn đề rồi nói ra suy nghĩ của mình. Nếu cứ tiếp tục trò chuyện thế này thì Khâu Y Dã cảm thấy Tra Mạn rất có khả năng sẽ yêu cầu biên kịch sửa lại kịch bản, một vài cảnh quay trước đó có lẽ cũng sẽ phải quay lại. Sau đó, Trần Thuấn Thanh và Cừu Y Khâu nói đến những lĩnh vực khác không có liên quan nhiều đến chủ đề của bộ phim, đợi đến khi hai người nhận ra mình có hơi đói thì trong phòng nghỉ chỉ còn lại bọn họ. Trần Thuấn Thanh gọi điện cho trợ lý mang bữa tối đến, trợ lý nói rằng Hạ Khôn tiên sinh của tập đoàn Thiên Thịnh đã đến, nghe nói Trần Thuấn Thanh đang trò chuyện với Cừu Y Khâu nên không đến quấy rầy, còn nói rằng muốn mời mọi người ăn tối. Trần Thuấn Thanh tưởng rằng Hạ Khôn nghe nói ông về nước nên cố ý đến thăm ban đoàn phim vào cùng ngày nên trong lòng rất hưởng thụ, tự nhiên liền đồng ý. Nhưng vừa rồi ông toàn ngồi nói chuyện với Cừu Y Khâu, có một vài chuyện quên mất chưa xác nhận với Tra Mạn nên đi tìm Tra Mạn trước. Cừu Y Khâu thì đi tìm Khâu Y Dã. Hạ Khôn muốn mời Trần Thuấn Thanh ăn cơm là thật, nhưng thực tế lại là vì Khâu Y Dã. Hắn biết hai anh em nhà họ Cừu là fan hâm hộ sách của Trần Thuấn Thanh, có thể cùng nhau ăn cơm tán gẫu đương nhiên là chuyện tốt. Còn nữa, lần cuối hắn đến thành phố S là mười ba ngày trước, hắn vô cùng nhớ Khâu Y Dã, dù thế nào cũng phải đến thăm một chuyến. Tra Mạn đi tìm hai biên kịch là Mạnh Quảng Huy và Mary Wilson thảo luận kịch bản, cảnh quay buổi chiều của Khâu Y Dã tạm thời hủy bỏ. Vì thế đúng lúc vừa khéo, Khâu Y Dã và Hạ Khôn có một hai giờ rảnh rang, bọn họ đứng nói chuyện trước nơi set up bối cảnh cho cảnh quay chiều này theo kế hoạch. Nơi này giống như một thế giới được làm bằng phông xanh, tất cả đồ vật đều là màu xanh lá, thuận tiện cho việc làm hậu kỳ. Phần này là khu vực khoang máy bay bên trong của tàu Minh Chiêu, kết cấu không phức tạp, nhưng có một vài điểm mù, chính là nơi Khoáng đánh lén hai nhân loại. Khâu Y Dã chỉ cho Hạ Khôn xem: “Tổ đạo cụ mới điều chỉnh lại hôm qua xong, đứng ở chỗ này thật sự không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì từ 180 độ phía trước. Rõ ràng cảm giác hẳn là có thể nhìn thấy, vô cùng thần kỳ.” Hạ Khôn thấy không có ai phía sau Khâu Y Dã, hắn bước tới ép cậu vào góc tường, khóe mắt đều là ý cười: “Ừm, quả thực là nơi tốt.” Đúng như dự đoán của Khâu Y Dã, buổi tối Cừu Y Khâu lại trở về người thiếu niên lạnh lùng trầm mặc ít nói, trong bữa tiệc có quá nhiều người, cậu nhóc ngồi bên cạnh Khâu Y Dã không lên tiếng. Tuy Khâu Y Dã tham gia vào hầu hết các cuộc trò chuyện nhưng vẫn luôn chú ý đến em trai, thi thoảng gắp cho Cừu Y Khâu một vài món ăn ở cách xa cậu nhóc. Khi mọi người ăn uống xong, Khâu Y Dã hỏi Cừu Y Khâu tối nay có muốn ở lại đây không, còn muốn thuê phòng khách sạn để qua đó ngủ cùng em trai giống như lúc xưa. Nhưng Cừu Y Khâu không đồng ý, kiên quyết muốn về trường, nói rằng tiết học đầu tiên vào sáng mai không thể bỏ cũng không thể tới muộn. Khâu Y Dã khuyên hai câu thì thấy Cừu Y Khâu đã hạ quyết tâm, không còn cách nào khác là hỏi mượn Hạ Khôn một tài xế đáng tin cậy. Sau khi tẩy rửa sạch sẽ thứ mà Hạ Khôn lưu trên người mình và trong người mình, Khâu Y Dã sấy khô tóc rồi nằm lại trên chiếc giường lớn đã được Hạ Khôn thay mới chăn ga gối đệm. Cậu lăn hai vòng, lúc dừng lại thì vừa khéo nằm trong lòng Hạ Khôn. Hai người cứ như vậy vừa lười biếng vừa dây dưa mà yên lặng một hồi, Khâu Y Dã chọc ngón cái lên đầu v* của Hạ Khôn, hỏi: “Lúc nhỏ anh có lý tưởng gì không? Lớn lên muốn làm gì?” Sau mỗi lần ‘vận động’ như vậy, Khâu Y Dã luôn trở nên khác hẳn thường ngày, dường như khoái cảm tình dục có thể kích thích ra từng chút một những ẩn chứa trong tính cách của cậu. Hạ Khôn khó có thể tượng tượng Khâu Y Dã của ngày thường sẽ nhắc đến loại chủ đề như ‘lý tưởng’ này. Lúc này Khâu Y Dã mềm mại như bông nằm trong lòng hắn muốn thảo luận nhân sinh lại có một sức hút kỳ lạ, Hạ Khôn không nhịn được mà xoa mông cậu. “Hồi nhỏ anh muốn trở thành quân nhân, nhưng sau khi lớn hơn một chút thì không còn muốn nữa, dường như anh luôn trong trạng thái cáu bẳn, suy nghĩ mỗi ngày một đổi.” Hạ Khôn chưa từng đề cập những chuyện này với bất kỳ ai, cho dù chỉ vài ba câu ngắn thôi thì đã cảm thấy khó chịu rồi: Một con người ba lăm ba sáu tuổi còn nhắc đến lý tưởng ấu trí thuở bé, quá xấu hổ rồi. Hắn cúi đầu nhìn Khâu Y Dã, thấy Khâu Y Dã đang gật đầu: “Không biết sao em lại có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của anh khi đó, Hạ tổng nhỏ bé.” Khâu Y Dã vươn tay, mở rộng ngón trỏ và ngón cái, “Đội một chiếc mũ quân nhân nhi đồng, dẫm lên Phong Hỏa Luân(*).” (*) Phong Hỏa Luân: Bánh xe gắn dưới chân của Na Tra. Hạ Khôn bật cười, vỗ mông Khâu Y Dã: “Toàn cái gì không đâu… Em thì sao? Hồi nhỏ có lý tưởng gì?” “Em à…muốn làm nhà khoa học, thực tế thì cho đến tận học kỳ hai năm lớp mười một em vẫn luôn tin chắc rằng em sẽ cống hiến cuộc đời mình cho sự nghiệp khoa học.” Điều này quả thực nằm ngoài dự đoán của Hạ Khôn, hắn biết hồi cấp ba Khâu Y Dã học lớp trọng điểm khoa học tự nhiên, điểm thi đại học vào khoa Biểu diễn của Học viện Điện ảnh Bắc Kinh so với những sinh viên khác cao bất thường, hắn tưởng rằng cậu có thiên phú trong việc học lại còn nghiêm túc, nhưng không ngờ đằng sau đó lại có câu chuyện, không khỏi truy hỏi: “Vậy sao lúc đó lại thi vào khoa Biểu diễn của Học viện Điện ảnh Bắc Kinh?” Khâu Y Dã nằm thẳng người rồi chậm rãi nói: “Lúc em học cấp ba thì Cừu Y Khâu bảy tuổi, nó không thích đi học, thích làm ổ trong phòng em. Hồi đó em tham gia đồng thời một số cuộc thi, trong phòng chất đầy sách tham khảo, tập đề thi và giấy nháp, rất lộn xộn, nhưng Khâu Khâu còn rõ như lòng bàn tay vị trí của mỗi cuốn sách hơn cả em. Lúc đó trông em có vẻ tràn đầy tinh thần chiến đấu, nhưng thật ra trong lòng có chút mơ hồ, bởi vì đề thi không làm được nhiều hơn đề thi có thể làm được. Có một ngày em chợt nhận ra, Khâu Khâu đã tìm ra đáp án cho một đề toán mà em không biết làm. Em biết nó thông minh, nhưng việc này có hơi quá rồi. Em lại tìm một số đề mà em không biết làm rồi đưa cho nó, nó lật tìm sách tham khảo của em và giải được bảy tám phần trong vòng chưa đầy một buổi chiều.” Khâu Y Dã im lặng một lúc, sau đó mới nói tiếp: “Em đã chịu cú sốc rất lớn, Khâu Khâu mới là người thật sự có thiên phú. Sự không tương xứng giữa lý tưởng và năng lực cũng giống như yêu một người sâu sắc mà người đó không yêu mình, nếu đã không có được tình yêu của người đó thì nỗ lực cả đời có lẽ cũng chỉ có thể nhận được sự thông cảm mà thôi. Đương nhiên, có một số người không màng đến kết quả, nhưng em lại không cách nào làm được. Thực ra lúc đó cũng khá nổi loạn, em cảm thấy vô cùng đau khổ vì không vượt qua được kỳ thi Vật lý vốn dĩ đã nắm chắc được phần nào trong tay, sau đó thì trầm cảm một thời gian.” Khâu Y Dã chính là người như vậy, đã làm thì phải làm tốt, tự tạo áp lực rất lớn cho bản thân. Cậu có thể nói ra hai chữ ‘đau khổ’ này, nghĩ thôi cũng thấy vô cùng áp lực và dày vò. Hạ Khôn không muốn để cậu tiếp tục nhớ lại khoảng thời gian u ám đó, bèn hỏi: “Sau đó thì sao?” “Ở trường cấp hai của bọn em có một lễ hội nghệ thuật vào tháng tư, chủ tịch câu lạc bộ kịch đã đến tìm em để diễn kịch nói. Nếu là trước đây thì chắc chắn em sẽ từ chối, nhưng lúc đó vì muốn phân tán lực chú ý nên đã đồng ý. Không ngờ diễn xuất lại rất thú vị, em phát hiện em khá giỏi trong việc nắm bắt nhân vật, giống như trời sinh ra đã biết nên phải làm thế nào vậy á. Khi một cánh cửa đóng lại nhưng rồi phát hiện có một ô cửa sổ đang mở, phá cửa mà xông ra hiển nhiên không đủ vẻ vang, vì vậy em đã nhẹ nhàng mở ô cửa số đó.” Khâu Y Dã nở một nụ cười phức tạp: “Em biết bản thân mình có thiên phú ở mảng diễn xuất, nhưng thi thoảng vẫn sẽ nhớ tới ước muốn trước đây, thường cảm thấy mình quá yếu đuối. Lúc trước em có chút hối hận khi chỉ đóng vai phụ nhỏ, nhưng gần đây đã đỡ hơn rồi, coi những thứ mình thích thành thú vui thì có vẻ không đến nỗi nào.”  Hạ Khôn nghĩ, Khâu Y Dã hẳn là rất ngưỡng mộ khi nhìn thấy Cừu Y Khâu và Trần Thuấn Thanh trò chuyện hôm nay. Hắn nhớ lại dáng vẻ của Khâu Y Dã khi nhìn Hạ Chính Tường và Cừu Y Khâu trò chuyện lúc chị em nhà họ Cừu đến nhà hắn ăn cơm. Lúc đó hắn cảm thấy ánh mắt Khâu Y Dã có sự cưng chiều nhưng lại có chút ghen tị, bây giờ nghĩ lại, dường như Khâu Y Dã đã gửi gắm lý tưởng trong quá khứ của mình lên người Cừu Y Khâu. Hạ Khôn ôm chặt cậu: “Có lẽ bất kể lựa chọn ban đầu của em là gì thì em đều có thành tích không tồi, nhưng anh cho rằng thật đáng xấu hổ khi lãng phí tài năng. Còn nữa, sở thích này rất tốt.” Vào ngày lễ Giáng sinh,《Cứu Rỗi Trạch Nam》được công chiếu sôi nổi trên toàn quốc, là một trong những diễn viên chính, Khâu Y Dã ít nhất phải tham gia vào hai buổi quảng bá phim. May mà Thư Dư không cần thương lượng với đoàn phim《Khoáng Tinh》, bởi vì có nhiều người nước ngoài trong đoàn phim nên cả đoàn được nghỉ lễ Giáng sinh. Thực ra Khâu Y Dã không quá tình nguyện, ngoài việc làm gián đoạn trạng thái diễn vai Khoáng của cậu ra thì cậu không có cách nào để đón lễ với Hạ Khôn. Nhưng đây là thời điểm độ nổi tiếng của cậu và Tưởng Thanh Duy đang cao, việc không tham gia vào những hoạt động ‘nên tham gia’ như vậy sẽ để lại quá nhiều không gian cho những lời đàm tiếu dư luận. Cậu chỉ đành bù đắp ngày lễ cho Hạ Khôn sau khi thương lượng với hắn, còn hứa sẽ đích thân nấu bữa tối Giáng sinh. Sau khi kết thúc buổi quảng bá phim tại thành phố C, Khâu Y Dã nhận được một cuộc điện thoại, người gọi là Trịnh Cẩm Hân. Khâu Y Dã lập tức nhớ ra người này là bạn học của Cừu Y Khâu nên nhanh chóng nghe máy. Tim cậu như bị treo ngược lên, sợ Cừu Y Khâu xảy ra chuyện. Trịnh Cẩm Hân trong điện thoại vẫn là dáng vẻ sáng sủa bừng bừng sức sống, sau khi hỏi han và chúc lễ Khâu Y Dã xong liền đổi chủ đề, hơi do dự nói: “Anh Cừu, có chuyện này không biết anh đã biết hay chưa, Tiểu Cừu muốn chuyển ngành.” “Chuyển ngành? Vì sao?” Khâu Y Dã có chút sững sờ, Cừu Y Khâu chưa từng đề cập với cậu chuyện này. “Cậu ấy cũng không nói với em, chỉ hỏi mượn sách giáo khoa và video chương trình học của tụi em. Có lẽ anh không nhớ rõ lắm, em là bên khoa Quản lý. Tiểu Khâu là chủ lực chính tham gia ACM(*) năm sau của trường tụi em, bây giờ lại chuyển đến khoa của tụi em thì là chuyện gì vậy? Em khuyên cậu ấy nhưng không khuyên được, hay là anh thử hỏi cậu ấy xem?” (*) ACM  hay ACM ICPC (International Collegiate Programming Contest) cuộc thi lập trình dành lâu đời và danh giá nhất dành cho sinh viên đại học và cao đẳng trên toàn thế giới. Sau khi tắt điện thoại, Khâu Y Dã trực tiếp bảo Tiểu An đặt vé chuyến bay gần nhất đến thành phố S. Lòng cậu rối bời, Cừu Y Khâu không thể đưa ra quyết định như vậy nếu như không gặp phải chuyện lớn gì đó. Sau khi Khâu Y Dã xuống máy bay thì thấy cuộc gọi nhỡ của Cảnh Tử Vinh, nhưng lòng cậu một mực hướng về Cừu Y Khâu nên chưa gọi lại ngay..