Đột nhiên có một ngày….. có một loại cảm giác đất trời đảo lộn hết cả. Nguyên bản là nàng nhàm chán muốn chết; bởi vì vị thực khách sống nhờ đã bị đuổi đi, nhị tỉ cần nàng che giấu sức ăn như cái thùng không đáy lại mang theo mẹ mà trên danh nghĩa là giám đốc (bà chủ) công ty đi Nhật Bản chọn mua trang phục biểu diễn, nàng đột nhiên tự dưng không có việc để làm, hơn nữa đại tỉ còn đang trợ giúp bạn ở Hồng Công, còn nghĩ chắc khi nào sắp chết mới có thể trở về; nên trong nhà biến thành một mình nàng ở trong phòng trống trải, không biết nên làm cái gì mới tốt. Trong nhà chỗ nào có thể rửa, có thể lau thì nàng đã làm quá một lần, chẳng những lau còn thậm chí tỉ mỉ bôi sáp hoặc đánh bóng; về phần chăn đệm của cả nhà, nàng không chỉ giặt cho xong việc mà còn mất công mất sức khiêng lên sân thượng để mặt trời phơi đến nắng ráo thơm ngát rồi mới cất đi. Vốn nhàm chán đến không biết còn có thể làm gì nhưng sau khi mẹ và chị từ Nhật Bản chọn mua trang phục biểu diễn trở về thì lại làm điên đảo mọi việc, nàng đột nhiên bị hai người xoay quanh hỏi han rồi đưa việc cho nàng, quả thực là muốn nàng mệt chết. Trước hết bị thông báo đầu tiên là chương trình học. Mẹ nàng cùng chị hai hoàn toàn không để ý đến lời phản đối cùng lời a á kêu đau của nàng, mạnh mẽ đưa nàng đi tập thể dục, khiến nàng mỗi ngày đều tốn ít nhất một tiếng rưỡi ở trung tâm thể dục mà kêu thảm thiết. Tuy rằng nàng quả thật rất muốn gần đi một ít, nhưng cuối cùng vẫn hy vọng mình khỏe mạnh tự nhiên, mục tiêu là dùng thức ăn cùng vận động nhẹ để giảm cân đến phạm vi tiêu chuẩn về thể trọng là tốt rồi. Mục tiêu của nàng thực sự, thực nhỏ bé! Giống như hoạt động tập thể dục này tuy giảm đi không ít sức lực giúp nàng nhưng trong quá trình tập luyện luôn đau đớn, nàng thật không dám lĩnh giáo nhưng hiện tại nàng lại bị bắt buộc phải chấp nhận. Ngoài việc tập thể dục, nàng còn ‘bị’ tham gia chương trình giảm cân chuyên nghiệp có kèm chuyên gia dinh dưỡng giúp đỡ. Những hoạt động đứng lên ngồi xuống, vận vận động động này kéo dài ba lần mỗi ngày, mỗi lần hai tiếng, ngày hôm qua nàng mới tham gia xong hai phần mà gân cốt toàn thân dường như bị bẻ vụn đau nhức, nàng hy vọng mình là một cái xác chết không nhúc nhích mới có thể không cảm nhận những đau nhức khó chịu kiểu này. Phải biết rằng bình thường nàng là người không giỏi về vận động, tuy rằng có ý chí giảm béo thì phương thức thực hiện cũng gồm cả vận động, nhưng những vận động tập luyện của nàng khá giỏi chính là lắc vòng hoặc là tập xoay thắt lưng với vặn vẹo linh tinh theo máy tập thể dục thể hình đơn giản, trước tiên là vận động vừa phải, xoay xoay uốn éo chút, nàng thầm nghĩ tiêu hao một ít năng lượng dư thừa là tốt rồi, thật sự không hơn. Giống kiểu hô khẩu hiệu ‘Ngồi xuống – đứng lên! Ngồi xuống – đứng lên!’ vẫn vui vẻ liên tục thực hiện suốt hai tiếng thật sự là vượt qua sức lực của nàng, làm cho nàng khi đến buổi tập sau vẫn luôn luôn có cảm giác sống không bằng chết. Hiện tại bụng nàng trống trơn mà nghĩ đến ngày mai còn phải tập đi tập lại liền có cảm giác ghê sợ, buồn nôn, cực muốn nôn. Bởi vì mệt, thật sự là quá mệt mỏi! Huống chi tình trạng của nàng hiện tại luôn một hồi đau nhức cả người không có biến mất, lại phải ‘Ngồi xuống – đứng lên’ một lần nữa, sau đó tích lũy càng nhiều đau nhức, nàng làm sao có thể chịu nổi? Đã thật sự mệt mỏi không thoải mái, nàng sao còn cố muốn đi tập! Chương trình học tập này bị cứng rắn nhét vào trong cuộc sống của nàng, ngoài tập thể dục còn chương trình học về dinh dưỡng, các kiểu trang điểm làm tóc ở salon mỹ viện nàng trước đó không hề nghĩ ngợi tới, giờ thấy chương trình học này quá kỳ lạ. Trang điểm làm tóc….. Quên đi, nàng tuyệt đối không muốn nhớ lại buổi sáng hôm qua không thể tin được làm mất hơn một tiếng rưỡi. Về phần thẩm mỹ viện, nghĩ lại nàng tự hành hạ mình cũng đã trải qua xong, trước đây nàng không biết ngay cả tóc cũng có thể làm ra nhiều kiểu đầu đa dạng như vậy, lại càng không nói đến khuôn mặt là phần phụ nữ coi trọng nhất. Đối với những việc này có chút hiểu biết hơn, mấy thứ dụng cụ trang điểm thoạt nhìn phiền phức lại kỳ lạ mà nàng đã mệt đến nỗi không có tinh thần nghiên cứu chúng, chỉ có thể làm như cái xác chết để cho chuyên viên trang điểm muốn làm bừa bãi gì thì làm. Tựa như bây giờ….. Khi nàng được mát sa mặt rồi đắp mặt nạ lạnh như băng, nàng nằm thẳng đơ trên giường trong thẩm mỹ viện, Chu Thiện Chi nhịn không được trong lòng thầm thở dài một hơi. Nàng biết trong việc này nhất định có vấn đề, khẳng định là xảy ra chuyện gì rồi mới có thể làm cho lập trường cùng suy nghĩ của mẹ cùng chị hai chuyển biến lớn như vậy, trở nên duy trì tâm nguyện muốn người biến thành gầy của nàng. Chính là….. Rốt cuộc là chuyện gì đây? Dĩ nhiên không có khả năng là vì Phó Vân Thâm! Chu Thiện Chi biết rất rõ ràng, tuy rằng tính tình mẹ nàng hay nôn nóng bây giờ quả thật có một chút hối hận, hối hận hôm đó không phân tốt xấu làm đủ loại hành vi không lo nghĩ gì, nhưng những việc liên tiếp muốn giúp nàng giảm béo cùng với chuyện đuổi Phó Vân Thâm đi thì thật sự rất khó có liên quan tới nhau. Ít nhất là nàng suy nghĩ không ra mối quan hệ giữa những việc này….. lại nghĩ không biết cậu dạo này có tốt không? Nhớ tới người kia bề ngoài cao to, cũng là người đàn ông không giỏi biểu đạt ý nghĩ của mình mà tính tình lại giống trẻ con, tinh thần của Chu Thiện Chi nhịn không được có chút hoảng hốt. Nàng rất khó không chế được cũng chẳng thể ngăn cản được đầu óc lo lắng cho cậu, vì dù ngày đó mẹ nàng đang tức giận, mẹ chẳng những không phân tốt xấu mắng chửi người, còn thực sự chẳng lễ nghĩa mà trực tiếp bắt cậu ra khỏi nhà. Tuy rằng nàng đầu tiên liền thử cứu vớt lại sai lầm này nhưng khi thật vất vả giải thích xong, làm cho mẹ nàng trước đó đột nhiên tức giận đến phát điên lúc ấy hiểu chân tướng sự việc rồi; nàng vừa mở cửa ra, nghĩ đến cậu không nhà để về mà lại không đứng trước cửa nữa, nàng không biết đến đâu để tìm kiếm cậu, đành chỉ có thể để mặc cậu biến mất như vậy. Ngay đến khi đó nàng mới giật mình thấy nàng hiểu biết về cậu đúng là thiếu sót quá. Đừng nói địa chỉ nhà cậu, ngay cả số điện thoại di động của cậu cũng không biết, nàng giấu không để ai biết cậu ở cùng một nhà cũng giấu rất tốt, thế nhưng ngay cả cách thức liên lạc cũng không biết, điều này làm cho nàng ảo não, càng làm tăng thêm nỗi lo lắng của nàng với cậu. Nàng không thể không lo lắng a! Cho dù người nhà đều an ủi nàng, nói cậu lớn như vậy mà cũng nhất định đã về nhà rồi, nhưng chính là nàng luôn luôn không yên lòng. Cậu thực sự muốn trở về nhà, rồi khúc mắc cùng Dịch ca thì sao? Nàng còn không biết nguyên nhân cậu trốn nhà đi, tuy rằng chính miệng cậu thốt ra không có, nhưng có thể cậu không muốn nói ra, kỳ thật cậu vẫn có khúc mắc nghiêm trọng nào đó. Nếu rắc rối trong lòng cậu thật còn chưa giải quyết đã khiến cậu trở về, với cá tính cậu không giỏi biểu đạt ý nghĩ của mình, thật sự sẽ không gặp chuyện không may chứ? Huống chi cậu cũng rất có khả năng không trở về, không phải sao? Trong giới báo chí đã bắt đầu có mấy lời thì thầm đưa tin Vân Thâm mất tích, tuy rằng sự tình còn không chính thức nháo loạn làm to ra nhưng nếu chuyện này không đúng thì Dịch ca thân là người đại diện hẳn là ngay khi có tiếng động nhỏ liền thanh minh nhanh nhanh đi chứ. Cố tình cứ để lời đồn đãi càng lan truyền ra, Dịch ca cũng không có một chút động tĩnh gì. Nàng sợ, chỉ sợ Phó Vân Thâm thật sự không trở về, thật sự mất tích….. Phó Vân Thâm, cái tên này, con người này bất tri bất giác đã nằm sâu trong lòng Chu Thiện Chi, chỉ là nàng chưa từng nghĩ nhiều, đến nay còn không có phát hiện ra mà thôi. Tuy ở ngoài mặt nàng vẫn nghỉ ngơi như thường, thuận theo sự sắp đặt của người nhà mà làm chuyện này chuyện nọ, nhưng trong tâm tư trí óc nàng thực lo lắng cậu có rơi xuống đâu không, lo lắng sẽ không có ai chiếu cố tới cậu, chẳng qua nàng cũng sợ sẽ ảnh hưởng đến tâm tình của người nhà cho nên vẫn cố gắng không thử nhắc đến cậu. Thâm ca, rốt cuộc anh đang ở đâu? “Tiểu Trư!” Đột nhiên có tiếng gọi làm cho Chu Thiện Chi dừng lại động tác đẩy cửa rất thong thả của nàng. Vốn là phản ứng theo trực giác, nghe thấy tiếng gọi, nàng trong tình trạng thân thể cố gắng nhưng vẫn chậm chạp như đang làm động tác trong không gian vũ trụ mà quay đầu….. Nhìn về phía đại sảnh tiếp khách, sau đó cả người nàng cứng đờ. Người đang đứng ở chỗ kia đập vào mắt làm cho nàng giật mình, cực kỳ giật mình. Nhưng mà cũng bởi vì là người kia nên nàng cuối cùng cũng hiểu được vì sao mới vừa nãy khi nàng đi từ ghế ra đến đây thấy bộ dáng nhân viên chỗ này do đâu lại cố gắng kìm nén âm thanh thét chói tai lại, khe khẽ nói nhỏ với vẻ mặt hưng phấn. “Thâm, Thâm ca?” Nhìn cậu đứng dậy bước nhanh đến phía nàng, Chu Thiện Chi lúng ta lúng túng nói một tiếng, không rõ như thế nào mà ngẫu nhiên gặp nhau như vậy. Nhắc đến ai thì đều không có linh như vậy đi, vừa mới trên giường mát sa đầu óc nàng buồn chán nghĩ đông nghĩ tây, nghĩ cậu đang lưu lạc ở phương nào mà thôi, nào biết cái người hại nàng lo lắng suốt giờ xuất hiện cùng trong một thẩm mỹ viện….. Ý nói cậu là nam thì làm sao có thể đến chỗ này? “Tiểu Trư.” Thấy nàng, tuấn nhan lộ ra ý cười thân thiết suất đến độ làm cho nhân viên chỗ này hoảng loạn tránh đi, cậu bước đi nhẹ nhàng đến bên nàng, nàng không nói nên lời. “Nha!” Kinh ngạc thốt lên tiếng, nàng một giây trước cũng tươi cười giờ trở nên vặn vẹo, cùng lúc là vì không dự đoán được cậu không phân trần gì nhưng đột nhiên ôm lấy nàng, cùng lúc đó cũng bởi vì thân thể nàng phát ra đau nhức. Trải qua đau đớn trong nháy mắt kia xong, tiếp theo mới là toàn diện xấu hổ. Phản ứng của Chu Thiện Chi trong nháy mắt như vậy bất quá đến giờ ngoài cứng ngắc ra nàng không biết nên làm gì, mà bốn phía đều có ánh mắt nhìn thẳng nàng làm cho nàng quả muốn đổ mồ hôi lạnh. Cái kiểu nhìn chằm chằm đầy phê phán, khinh thường, thậm chí mang theo thái độ khinh miệt này làm cho nàng cảm thấy có chút chút quen thuộc, cũng gợi lên một quãng thời gian nàng tận sức muốn quên đi, cái chuyện cũ đó với nàng mà nói cũng không phải thực khoái trá gì. Bởi vì mệt mỏi, bởi vì đau nhức, cũng có thể bới vì nhớ lại chuyện xưa nên tâm tình nàng không được thoải mái, Chu Thiện Chi không có tâm cũng chẳng còn sức lực theo đuổi đáp án, mà nàng giờ cảm thấy choáng váng, cả người nàng có cảm giác váng vất đến nỗi chân mềm nhũn. “Đừng, đừng như vậy.” Chu Thiện Chi hạ thấp giọng yêu cầu, theo bản năng muốn tránh thoát đôi tay cậu đang ôm vây quanh nàng. Nàng biết những người xung quanh sẽ thấy thế nào rồi nói nàng, cho dù không có người thật sự nói ra nhưng có thể bắt gặp thì lời bình luận tuyệt không khác mấy câu ‘Đứa mập mạp kia là ai a? Dựa vào cái gì mà làm Vân Thâm ôm nó?’ như thế này là mấy. “Em…..” Phó Vân Thâm thả lỏng tay, lui một bước nhỏ ngắm nàng, vẻ mặt có chút hoang mang. “Hình như gầy đi?” Chu Thiện Chi muốn mở miệng nói chút gì nhưng trước mắt nàng mọi vật đột nhiên mơ hồ không rõ, chợt đen đặc lại, nháy mắt mang đi toàn bộ tri giác của nàng….. “Tiểu Trư!” Tất cả cũng mơ mơ ảo ảo, nàng dường như nghe thấy tiếng cậu gọi nàng, tiếp theo nàng không nghe một tiếng động nào nữa bởi vì nàng chợt mất đi ý thức. *** “Tiểu Trư….. Ô ô….. đứa con đáng thương của mẹ.” Thấy con gái nằm trên giường bệnh bởi vì lượng đường trong máu quá thấp mà hôn mê, Chương Thanh Mĩ nhận điện thoại báo tin liền vội vàng tới, ngày thường bà là nữ cường nhân đầy khí thế giờ nắm bàn tay mềm mềm trắng xanh của con gái mà khóc, nước mắt cứ tuôn ra điên cuồng, nói: “Đều tại mẹ không tốt, mẹ sai lầm rồi, không nên vì đua tranh mà quên không nghe theo lời của đại sư…..” “Thanh Mĩ tỉ, tỉ cũng đừng quá lo lắng, bác sĩ nói không sao đâu…..” “Đó là con gái của tôi, nếu nói không sao sẽ không sao à!” Chương Thanh Mĩ không khách khí rống lên. Dịch Thiểu Điển im tiếng, nhất thời cũng không biết nên nói gì, còn có cảm giác lòng tốt của mình bị chà đạp. Cũng khó trách hắn lại nghĩ như vậy, bởi vì việc này làm theo ‘chỉ thị’ của quân sư….. Nói chỉ thị thật sự là đã ôn hòa hơn gấp trăm lần cách nói kia, trên tình thế thực tế còn mạnh mẽ áp bức người hơn; năm đó hắn ưng thuận, hứa hẹn bởi căn bản là hắn không có lựa chọn nào khác nên chỉ có thể toàn lực phối hợp, giúp cho tình cảm lưu luyến của Vân Thâm tu thành chánh quả. Có trời biết việc này hắn tốn bao nhiêu sức lực! Chỉ riêng việc không có dấu vết đi hỏi thăm hành tung của một tiểu trợ lý không mấy nổi tiếng, chuyện này liền làm cho đầu hắn đau nhức, huống chi thời gian này hắn còn phải tránh sự truy đuổi của đám phóng viên báo lá cải. Tất cả, tất cả nhìn tưởng như không có gì, kỳ thật thực tốn sức lao động lắm nha! Thật vất vả tìm được nữ nhân vật chính, dù tâm tình hắn không cam lòng tình nguyện vẫn dẫn người tự dưng nóng vội khó kìm nén được nỗi lòng đó đến thẩm mỹ viện tìm người, nào biết mấy chuyện kịch tính hơn trên phim còn liên tục xảy ra, thoạt nhìn người ấy tốt tốt khỏe khỏe khi cậu trình diễn màn kịch vui vẻ gặp lại, nhưng khi đó nói choáng váng liền choáng váng, té xỉu ngay như vậy? Trường hợp này muốn kêu Vân Thâm tự bế người ấy rồi xử lý việc này thì không bằng kêu dạy trư học bay lên trời còn có vẻ mau hơn. Cho nên khi hắn đã bị xem nhẹ đẩy sang một bên trong tình cảnh gặp lại đầy kinh hỉ như trên phim ảnh này, lúc đó đương nhiên hắn phải ra mặt khống chế toàn cục, trước tiên ổn định lại Vân Thâm đang bối rối, tiếp theo liền gọi xe cứu thương rồi chờ đợi. Hắn chuẩn bị hết thẩy, bây giờ còn bị Chương Thanh Mĩ chặn lời, lúc nãy lòng tốt của hắn dâng lên muốn an ủi đối phương vài câu mà người kia cũng không thèm, hắn đâu có trêu chọc ai a? Dịch Thiểu Điển bực tức đầy bụng: Đem đứa con gái đang tốt tốt lành lành đưa đi trung tâm thể dục và mỹ viện, chưa nghĩ gì đã nháo loạn trong bệnh viện cũng đều là Chương Thanh Mĩ. Thân là mẹ mà biết con gái đột nhiên được đưa đến bệnh viện: Dĩ nhiên trong lòng bối rối vội vàng nên ai cũng có thể hiểu được, cả người lo lắng bất an như lửa đốt chính là không có nơi phát tiết, việc Dịch Thiểu Điển phát ra tiếng có thể nói là không đúng lúc a! Bà đang muốn nói gì đó lại bởi vì người ngồi ở đầu giường bệnh kia mà im tiếng. Người nọ không phải ai khác, chính là người lần trước mà bà đuổi ra khỏi cửa – Vân Thâm. Chương Thanh Mĩ tiến thêm một bước nhìn cậu cầm bàn tay kia của con gái mình, xem kỹ ánh mắt cùng vẻ mặt chăm chú của cậu….. Bà dần bình tĩnh lại, sau đó một ý tưởng tuyệt diệu nảy ra trong đầu bà, rồi bà hỏi một câu – “Kia, Vân Thâm, Tiểu Trư nhà chúng tôi có phải thực đáng yêu hay không?” Vấn đề kỳ quái này làm sao có thể hỏi được, nhưng Phó Vân Thâm cũng không cần nghĩ đáp án, cậu liền gật đầu. “Tôi cũng thấy vậy.” Khi nhìn thấy cậu gật đầu, Chương Thanh Mĩ giống như lão vương hậu, càng khoa trương thêm. “Tôi cảm thấy Tiểu Trư nhà chúng tôi tính tình lương thiện, lại hiểu lòng người, luôn nhu thuận nghe lời, bộ dạng tròn tròn dễ thương, phúc phúc hậu hậu, bộ dáng kia thật sự đáng yêu vô cùng.” Khi nghe từng ý bà nói, Phó Vân Thâm liền nhớ lại, trong đầu hiện lên bộ dáng nhẹ nhàng cười ngọt ngào đầy thanh lệ, nên tuấn nhan mang theo chút lãnh đạm cũng nhu hòa vài phần. “Cậu nói xem, nếu có người khi dễ Tiểu Trư, chúng ta có phải nên có biện pháp giúp nàng đánh trả?” “Ai? Ai khi dễ Tiểu Trư?” Cặp mắt đẹp chợt phát ra tia tà mị bởi vì tin tức vừa biết được. Chương Thanh Mĩ thỏa mãn khi thấy biểu hiện của cậu, nói thẳng vào chuyện cần bàn. “Kia, Thanh Mĩ tỉ có chuyện muốn thương lượng cùng cậu, thực ra lúc đầu không muốn tìm cậu bởi vì điều kiện của cậu không phù hợp để chọn làm con rể của tôi…..” “Con rể?” Chữ này thật ly kỳ xuất hiện làm cho Dịch Thiểu Điển suýt nữa hộc máu. “Vì sao không phù hợp?” Đương sự trước mắt lại chỉ so đo đoạn này. “Cậu đương nhiên không phù hợp.” Chương Thanh Mĩ cũng không khách khí với cậu, nói thẳng: “Tuy rằng sự nghiệp diễn viên của cậu quả thật rất thành công, nhưng chính vì điểm này, mặc kệ cậu thích Tiểu Trư như thế nào, tôi cũng không thể đem cậu ra chọn làm con rể.” Phó Vân Thâm có cảm giác bị đả kích, thấy nặng nề đến không cam tâm: “Vì sao?” “Vì sao?” Đối với vấn đề này của cậu Chương Thanh Mĩ cảm thấy thú vị, hỏi lại cậu: “Chẳng lẽ cậu cho là tôi là mẹ của Tiểu Trư lại để con gái thành kẻ địch của mấy ngàn, mấy vạn cô gái, để cho nàng đối địch với đông đảo người hâm mộ của cậu hay sao?” “…..” Ngoài ý muốn, Phó Vân Thâm chưa từng nghĩ tới vấn đề này. “Kia, cậu phải biết rằng, cho dù tôi biết thành tựu của cậu đạt được bao nhiêu, nhưng ưu tiên đầu tiên của tôi là nhất định phải bảo hộ con gái của tôi, hy vọng nàng có thể hạnh phúc, nhưng thực không đúng dịp, thành tựu của cậu lại đối lập với hạnh phúc của nàng.” Chương Thanh Mĩ buông tay đang nắm tay con gái, hỏi cậu: “Cậu nói xem, sao tôi không phản đối cậu cho được?” “Tôi có thể rời khỏi ngành giải trí.” Phó Vân Thâm không chút nghĩ ngợi liền thốt ra. “A Thâm cậu nói hươu nói vượn gì thế?” Dịch Thiểu Điển đưa ra phản đối đầu tiên. “Thiểu Điển!” Đỗ Tử Khiêm ra tiếng ngăn lại, trước anh vốn vẫn đứng ở một góc không mở miệng. Căn cứ vào ý muốn bảo hộ người nhà, người em họ tự kỉ này mặc kệ có thể hay không thể theo đuổi ai, cho dù hiện giờ cậu đã hơn ba mươi tuổi, nhưng từ lâu nay cũng sớm không giống như người tr thành. Cho nên từ trước tới nay, anh đảm nhiệm vị trí nhân vật người bảo vệ ẩn danh, luôn bị Dịch Thiểu Điển coi là người cứu trợ, việc vừa xảy ra anh đã bị triệu (gọi) đến, bao gồm lần cậu em họ trốn đi lại tự động về nhà, sau đó đột nhiên đặt một ít câu hỏi quái lạ, lúc ấy điều Dịch Thiểu Điển nghĩ đến đầu tiên chính là call (gọi) anh nhờ cứu trợ. Sau sự kiện ấy cậu lại xuất hiện những hành vi dị thường, anh dĩ nhiên lo lắng. Nhưng vấn đề lo lắng đó sau khi anh biết được cậu em rất ít khi lên tiếng lại đang động tâm như người thường; anh kinh hỉ cũng hạ quyết tâm, mặc kệ chuyện như thế nào đều phải thành toàn, vun vén phần tình cảm lưu luyến của cậu mà vốn tưởng rằng không có khả năng phát sinh nhưng giờ thật sự đã phát sinh. “Chớ quên lời hứa hẹn của mày năm đó.” Đỗ Tử Khiêm nhắc nhở bạn học cũ. “Ok, ok, ta biết, lúc trước chúng ta đã đưa ra giao ước, muốn hoàn toàn tôn trọng ý nguyện của A Thâm, không miễn cưỡng cậu làm chuyện cậu không thích.” Dịch Thiểu Điển tự nhận mình có để ý. “Nhưng hiện tại vài công việc vẫn chưa hoàn thành, chưa chi đã liền thông báo chuyện giải nghệ có phải quá sớm hay không?” “Bất luận sớm hay muộn cũng không cần xét nguyên nhân là gì, chỉ cần A Thâm không muốn tiếp tục sự nghiệp diễn viên của cậu, mày đã hứa sẽ tôn trọng cậu ấy.” Đỗ Tử Khiêm bình tĩnh nhắc lại trọng điểm của giao ước năm đó. “Em sẽ không để Tiểu Trư chịu ủy khuất” Phó Vân Thâm chỉ kiên trì về điểm này, về phần nguyên nhân đó cậu mới mặc kệ. Chương Thanh Mĩ thấy biểu hiện của cậu tỏ ra rất có thành ý nên bà cảm thấy cực vừa lòng, cũng không quản hai người kia muốn tranh luận cái gì, có chút vị nể nói với Phó Vân Thâm: “Cậu bé này, tôi thực thích cậu rồi, đến đây đi, chúng ta đi ra ngoài kia nói chuyện, thương lượng xem muốn báo thù giúp Tiểu Trư như thế nào.” “Tiểu Trư…..” Phó Vân Thâm do dự, cũng không muốn rời đi khi nàng chưa tỉnh lại. “Không sao đâu, để Dịch ca của các cậu trông một lát, chúng ta đi ra ngoài thương lượng một chút, tránh để khi Tiểu Trư tỉnh lại nghe được kế hoạch của chúng ta.” So với vừa rồi, Chương Thanh Mĩ đã thân thiết hơn, biểu hiện bộ dáng tự nhiên như cậu là người trong nhà. Phó Vân Thâm vẫn còn do dự, nhưng cậu cũng quan tâm muốn biết nàng bị ai khi dễ nên cậu đành lựa chọn. “Giúp em chiếu cố Tiểu Trư.” Cậu nhờ cậy, hai mắt nhìn nàng đầy lưu luyến rồi mới theo Chương Thanh Mĩ đi ra ngoài. “A Thâm…..” Dịch Thiểu Điển lo lắng muốn đuổi theo cậu. Muốn hắn làm sao có thể yên tâm được đây? Dù sao người hiện tại kéo cậu đi là đối thủ cạnh tranh cao nhất với người đại diện, người giang hồ (người trong ngành) đều xưng tụng nhân vật Thanh Mĩ tỉ này, ai biết người kia có lập gian kế gì hay không, muốn lấy Vân Thâm từ bên hắn? “Nếu lo lắng, hãy theo sau coi thử, nơi này có tao lo.” Đỗ Tử Khiêm dễ dàng nhìn thấu tâm tư của hắn. “Nhưng là…..” Điều tốt kị trong giao ước năm đó làm cho Dịch Thiểu Điển chần chờ. “Đi đi.” Đỗ Tử Khiêm bình tĩnh nói: “Chỉ là dự thính (nghe), có lẽ có thể hỗ trợ vài điểm cần chú ý, cũng không xem như gây trở ngại quyết định của cậu ấy.” “Đúng vậy, ta chỉ giúp cậu ấy chú ý tới vài điểm, hơn nữa có lẽ có thể hỗ trợ giúp đỡ chút.” Vẻ mặt Dịch Thiểu Điển tỏ ra vui sướng. Không nói hai lời, hắn trực tiếp đuổi theo. *** Theo lẽ thường mà nói người của Chu gia được người nhà phủng trong lòng bàn tay từ bé nay không hề báo động trước đã té xỉu ở ngoài, sau khi đưa đi cấp cứu, trong phòng bệnh đáng lý nên diễn cảnh thân tình sướt mướt như phim mới đúng là người Chu gia. Nhưng không có! Cho dù đại tỉ không ở Đài Loan nhưng không lẽ nào lại thiếu cảnh mẫu thân kêu gào hay nhị tỉ ô ô khóc lóc cùng lên tiếng gọi ‘Tiểu Trư, Tiểu Trư’ chứ. Tất cả điều này nếu muốn giải thích thì – Bởi vì Phó Vân Thâm không có báo cho người nhà nàng cho nên người của Chu gia kia khi tỉnh lại không thấy cảnh tình thân như diễn kịch. Trên cơ bản thật sự là nghĩ như thế, nàng cũng có thể lý giải được điều này, nhưng….. Vì sao ngay cả bóng dáng của Phó Vân Thâm cũng không thấy? Chu Thiện Chi rất khó giải thích tình trạng trước mắt. Trong ấn tượng cuối cùng của nàng trước khi hôn mê, nàng hẳn đang nói dở chuyện với cậu thì ngất đi, cho nên trên lý luận chắc là cậu đưa nàng đến bệnh viện, dù sao với sự hiểu biết về cậu, cậu không thể nào tuyệt tình đến độ mặc kệ nàng té xỉu ở đại sảnh của thẩm mỹ viện một thân một mình sau đó cậu chạy lấy người đâu. Nhưng tình huống trước mắt thì không có dù chỉ một người thân hay ngay cả Phó Vân Thâm đáng lý là đưa nàng đến đây khám bệnh, những người này không ai ở trong phòng giờ này cả, người duy nhất mà nàng thấy là một người đàn ông xa lạ khá nhã nhặn nhưng không giống bác sĩ. “Xin chào, anh là Đỗ Tử Khiêm, là anh họ của Phó Vân Thâm.” Đỗ Tử Khiêm thấy vẻ mặt nàng khi mới tỉnh lại mang chút hoang mang, anh rất nhanh tự giới thiệu mình. Là anh họ của Thâm ca? “Thiểu Điển mới báo cho mẹ của em đến đây, bọn họ hình như có chuyện gì muốn nói với nhau cho nên chỉ có mình anh ở trong này trông chừng.” Đỗ Tử Khiêm ôn hòa thuyết minh sự việc rất có trật tự: “Anh nghĩ họ nói chuyện lâu chết, hẳn là mau kết thúc được rồi.” “Nha….. Cám ơn.” Chu Thiện Chi không biết nói gì, chỉ có thể nói lời cảm tạ. “Em biết không?” Đỗ Tử Khiêm như đang hứng chí bàn tán chuyện phiếm, nói: “A Thâm mới trước đây kỳ thật có một lần được khám định là bị bệnh tự kỷ” “Thật không?” Không rõ dụng ý khi anh nói điều này, Chu Thiện Chi chỉ có thể ứng đối theo kiểu bảo thủ. “Cho tới nay cậu ấy chính là như vậy, tính tình cậu với mọi việc đều không lạnh không nóng, cho dù cậu sắm vai rất đạt vào nhân vật mà Thiểu Điển đưa cho cậu, cậu luôn xứng với danh hiệu thiên vương siêu sao thần tượng của mình, nhưng con người chân thật của cậu chính là thiếu một chút nhiệt độ.” Đỗ Tử Khiêm thực tình nắm bắt chuẩn xác vấn đề của cậu em họ này. Chu Thiện Chi không thể tiếp lời anh. Kỳ thật nàng còn đang choáng choáng váng váng một chút, huống chi nàng tuyệt không hiểu được người trước mắt tự xưng là anh họ của Phó Vân Thâm này cuối cùng là muốn biểu đạt cái gì? Cho nên nàng chỉ có thể mỉm cười mà chống đỡ cuộc nói chuyện. “Đây là lần đầu tiên anh thấy cậu ấy lên tiếng vì chính mình, biểu đạt ý nguyện cùng ý tưởng của cá nhân cậu.” Đỗ Tử Khiêm nói xong một câu. Tuy rằng anh cũng không hiểu được vì sao lại là cô gái trước mắt này nhưng tiểu biểu đệ nhà mình đã nguyện ý bước ra khỏi thế giới của riêng cậu, anh cũng kiên quyết muốn cậu hoàn thành tâm nguyện, hơn nữa tuyệt đối dốc toàn lực thực hiện vô điều kiện điều ấy. “Tuy rằng anh không biết tương lai giữa cậu ấy và em kết quả sẽ tốt hay là bị phá hư, dù kết quả cuối cùng có làm A Thâm bị thương hay không, nhưng cuộc sống chính là như vậy, những cảm xúc yêu ghét khổ đau cũng đều nên trải qua, thế mới xem như thật sự đang sống.” Đỗ Tử Khiêm nghiêm túc nói: “Cho nên dù không rõ nguyên nhân, anh đều sẽ giúp đỡ cậu ấy.” Giúp đỡ cái gì a? Đầu óc Chu thiện Chi choáng váng, thật sự không biết hiện tại lâm vào tình huống nào. Còn nữa, ai có thể tới nói cho nàng rằng nàng rốt cuộc vì sao hay bằng cách nào đang ở bệnh viện được hay không a? “Tất cả liền nhờ cậy em, anh đem A Thâm giao lại cho em.” Nha?! Chu Thiện Chi giật mình nhìn người đàn ông tên Đỗ Tử Khiêm này khi anh đột nhiên thốt ra những lời đó. Nàng thật sự hoài nghi nghiêm trọng nàng có phải bỏ qua hay quên mất điều gì hay chăng, bằng không sao nàng đều nghe không hiểu anh đang nói cái gì? Anh là gì mà đem người giao cho nàng? Vì sao muốn giao cho nàng? Hiện tại….. Rốt cuộc là tình cảnh vừa rồi là thế nào a?