Nếu có một ngày ở trên đường đi tới đi lui, phía trước đột nhiên bị chặn đường một con cá voi, ngươi sẽ phản ứng gì? Ta một tay cầm coke, một tay bóp túi bỏng, ánh mắt nhìn Lâm Hủ. Đứa nhỏ này hiện tại tựa như sinh vật biển đột nhiên xuất hiện trên lục địa, làm cho thị giác cùng tâm linh người cùng rung động. “Tôi muốn gặp tỷ.” Hắn rốt cục mở miệng, “Tôi có lời cùng tỷ nói.” Trên màn hình là một mảnh ánh đao huyết ảnh, đang không ngừng lóe ra kỹ năng biến hóa đặc biệt, ta chỉ cảm thấy đầu to ra, “Có việc cũng không thể nói trong này a, ầm ĩ đòi mạng. Chúng ta ra ngoài đi.” Nói xong chuẩn bị đứng dậy, nhưng tay dễ dàng bị gắt gao nắm lại. “Không, hiện tại không vội.” Tiếng cậu có chút hoảng, “Chờ xem xong phim lại nói, được không?” Khẩu khí cậu thật sự nhuyễn, làm người ta không thể cự tuyệt. Thật vất vả chờ xong phim, bên ngoài rạp chiếu chật ních người chờ, ta kéo Lâm Hủ xuyên qua đám người. Không biết có phải hay không ta thấy lỗi, cậu giống như tận lực đi rất chậm. Có khi ta không thể không dừng lại chờ, mà chính cậu lại cúi đầu, hoàn toàn không thấy rõ biểu tình. Tìm một quán cà phê yên tĩnh ngồi xuống sau, ta trực tiếp hỏi, “Anh cậu đâu?” Lâm Tiễn là người đúng giờ, cho dù không đến được cũng sẽ gọi điện thoại đến. Lâm Hủ bỏ mũ lưỡi trai xuống, ném sang một bên. Cậu nhếch miệng, biểu tình trên mặt có chút không cam nguyện, nhưng lại có chút đắc ý, “Dù sao anh ấy hôm nay không tới được.” “Cậu đem anh ấy như thế nào?” Ta có thể xác định Lâm Tiễn tám chín phần là bị đen. Ánh mắt Lâm Hủ có chút lóe lên, “Anh ấy ở nhà. Chính là có việc, không tới được.” Cậu ngẩng đầu nhìn ta, lộ ra một nụ cười giảo hoạt, “Điện thoại cũng không lấy được.” Cậu càng cái dạng này, ta càng kì quái. Rốt cuộc cậu ta cấp anh trai như thế nào? Là trói chặt hay là đánh hôn mê? Thật không thể tưởng tượng được, Lâm Hủ thoạt nhìn trắng nõn nhu nhược là vậy, mềm nhũn như con thỏ, nên tâm ngoan thủ lạt cũng thật là đúng chỗ. “Xem xong phim tỷ muốn đi nơi nào?” “Về nhà.” “Nhanh như vậy trở về nhà?” Lâm Hủ bất mãn, “Bình thường hẹn hò trong lời nói xem xong phim sau đi dạo phố, ăn xong bữa tối rồi cùng nhau trở về sao?” Phải, hẹn hò bình thường là như vậy. Bất quá ta cùng Lâm Tiễn kế hoạch hẹn hò an bày chỉ là xem phim, lại nói tiếp hai người này thật đúng là huynh đệ, ngay cả hành trình hẹn hò đều an bày kinh người tương tự. “Bởi vì ngày mai tôi phải đi làm, nên hôm nay không thể đi chơi lâu. Cạn kiệt tinh lực, sẽ mệt chết đi.” Tuần này nhà xưởng tiếp một đơn đặt hàng lớn, không bằng đuổi nhanh, ngày mai bắt đầu làm nhân viên văn chức thay phiên đi phân xưởng kiểm tra mã số. “Anh ấy cũng có nhiều việc, gần nhất đặc biệt chiếu cố. Hơn nữa —” di động đột nhiên quang quác vang lên, nhìn lướt qua màn hình, ta lập tức nghe máy, “Ai.” “Tiểu Hủ ở cùng chỗ với em phải không?” Tiếng Lâm Tiễn trầm ổn giống mọi ngày, nghe không ra vui giận. Nhưng cuối cùng ta cảm thấy không tốt lắm, giống như bình yên trước bão táp, trên mặt bình thản, phía dưới mạch nước ngầm bắt đầu khởi động, biến hóa kì lạ khó dò. Ta nói địa chỉ, Lâm Tiễn nhanh chóng dập máy. Lâm Hủ bĩu môi, tựa hồ trách cứ ta không nên bại lộ nhanh như vậy. Ta bưng cốc lên uống một ngụm, “Tiểu Hủ, cậu rốt cuộc đem anh cậu cấp như thế nào?” Không biết nghĩ tới cái gì, bên môi Lâm Hủ hiện ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ, ánh mắt đều ánh vui lên, nhưng không chịu trả lời chính diện vấn đề của ta. Thẳng đến khi Diêu Chính tới đón Lâm Hủ, Lâm Tiễn vẫn như cũ không có xuất hiện. Ta giống như trong lòng có con mèo đang gãi, nhưng mặc cho ta hỏi thế nào, cũng vô pháp từ hai miệng người kia nói ra chút gì. Dưới tình huống không cầu được đáp án, cân não tự nhiên là nghĩ tới chỗ oai — Lâm Hủ có phải hay không dùng bình nước khoáng đem đổ lên anh mình? Cách vài ngày ta mới từ các nơi khác nhau quanh co lòng vòng mới nghe được tình huống đại khái hôm đó: Lâm Hủ thừa dịp Lâm Tiễn đang tắm liền khóa trái hắn ở bên trong, sau đó dùng kẹo cao su bịt lỗ khóa, tiếp theo chặt đứt dây điện thoại cùng nước — tức thời hỏi người trong cuộc mới biết được, lúc đấy mặt và đầu hắn đầy bọt chuẩn bị xối rửa. Cũng không biết Lâm Hủ có cố ý hay không, thế nhưng lại chọn đúng lúc kia cắt nước. Đáng thương Lâm lão nhị thế nào cũng không nghĩ tới bản thân sẽ bị đệ đệ yêu thương nhất làm cho một vố, rít gào tê rống tự nhiên không nói vô nghĩa. Nhưng nhà Lâm gia trang hoàng toàn đồ tinh tế, hiệu quả cách âm rất tốt. Lâm Tiễn vẻn vẹn bị nhốt gần ba giờ, nếu không phải quản gia lỗ tai thính nghe được chút động tĩnh, chỉ sợ hắn bị nhốt đến ngày mai. Hắn có lòng lưu luyến mà tỏ vẻ, bản thân thế nào cũng không tưởng tượng được bảo bối đệ đệ cư nhiên sẽ làm cái này. “Cậu ấy vất vả như vậy nhốt anh, vì thay anh đi xem phim?” Ta ngồi xếp bằng trên ghế phụ bên cạnh tay lái, chộp lấy một túi cánh gà nướng cắn thật sự khoan khoái. Lâm Tiễn liếc tà một cái, tay vươn qua đây, thật địa chủ ngoắc ngoắc cằm ta, “Em nói đi?” Ta cắn một ngụm trên mu bàn tay hắn, hắn nhíu mày thu tay, “Thực ghê tởm.” Chán ghét thì đừng động thủ động cước a, ta nhe răng nhếch miệng, “Nói thật.” Lâm Tiễn dựa vào ghế, “Trước kia Tiểu Hủ có gia sư…” “Gia sư đó là đại mỹ nữ, nhưng sau em anh thầm mến nàng, kết quả nàng thầm mến anh đúng không?” Kinh điển hào môn khoa trương lại giả tạo, ta hưng phấn, vung móng vuốt phun nước miếng, “Nhưng sau thế nào?” “… Hách Quýnh, em thật sự là sức tưởng tượng thật phong phú.” Hắn có chút nhẫn nại lau mặt, thuận tay gõ đầu ta, “Gia sư kia đã hơn 40 tuổi.” Ta giương miệng, hơn nửa ngày mới hoàn hồn thở dài, “Các anh hai anh em thật sự là khẩu vị nặng.” “Hách Quýnh!” “Ta hắc hắc hắc cười, “Tốt lắm tốt lắm, em không ngắt lời, anh nói đi.” “Nhà lão sư kia có một nữ nhi, gọi Trác Huỳnh, lớn hơn Tiểu Hủ 5 tuổi.” Lâm Tiễn ngón tay gõ có tiết tấu trên vô lăng, làm như lâm vào hồi ức, “Đó là nữ hài tử rất hoạt bát, mặc kệ nói chuyện hay làm việc đều tùy tiện, hùng hùng hổ hổ. Nàng tính cách thật mạnh mẽ, thường xuyên còn có thể đùa giỡn có chút thông minh. Đừng nói, còn giống em. Đại khái bởi vì như vậy, nó mới dính em như vậy.” Lâm Tiễn thân thủ ấn ấn đầu ta, “Tiểu Hủ thân thể không tốt, từ nước ngoài trở về sau cũng đều ở trong nhà, nên thật ỷ lại Trác Huỳnh. Trác Huỳnh cũng rất thương nó, thường xuyên dẫn nó chuồn êm đi chơi. Có một lần hai người trộm đi ra ngoài, gặp một lũ hài tử choai choai đòi tiền bọn họ, Trác Huỳnh liền cùng chúng nó đánh một trận. Khi đó nàng bất quá mới gần hai mươi tuổi, kém chút nữa vì việc này bị giam. Từ đó về sau, bọn họ càng như hình với bóng.” “Đệ đệ anh thật tinh mắt, hiện tại tìm một ngự tỷ hay bao che khuyết điểm lại dữ dằn cũng tìm không dễ.” Thật không nghĩ tới tiểu bạch thỏ còn có một đoạn ngây thơ ngây ngô chi luyến, “Sau đó thì sao? Trác Huỳnh hiện giờ ở đâu?” Lâm Tiễn nhìn ta, “Kết hôn.” “… Kết hôn?” “Mười chín tuổi, phụng tử thành hôn.” Lâm Tiễn ninh ninh mặt ta, “Không nghĩ tới đi.” Nên Plato nói luyến ai là không tiền đồ, mọi người đối với cảm quan theo đuổi luôn cao hơn tinh thần cảnh giới. Lại nói tục trắng ra một chút, so với rối loạn so với đa dạng, hiện tại khẩu vị đại chúng càng có khuynh hướng sắc giới* hoặc tăng mạnh H vực dậy tinh thần. *Sắc giới: nam x nam. Ta đột nhiên đồng tình với Lâm Hủ, “Kia Tiểu Hủ thật thương tâm.” Lâm Tiễn bên môi cười, ánh mắt lại lạc đến kính chiếu hậu, “Lúc đầu nó căn bản không tiếp thu sự thật, luôn luôn cố chấp cho rằng Trác Huỳnh ở nước ngoài du học, chờ cầm bằng vị sẽ trở lại. Sau đại ca tìm Trác Huỳnh, để cho hai người giáp mặt nói chuyện một lần. Không ai biết bọn họ nói những gì, bất quá lúc Trác Huỳnh đi, Tiểu Hủ thật bình tĩnh. Bất quá, từ lúc đó nó càng trở nên hướng nội, cũng càng không nguyện ý ra ngoài. Mãi cho đến —” hắn liếc tà ta một cái, “Mãi cho đến lần đó bị em dọa té xỉu, kia là từ lúc Trác Huỳnh rời đi nó lần đầu tiên ra ngoài một mình.” Nhắc tới chuyện lần đó ta đuối lý, “Em đây cũng không phải cố ý, anh nếu muốn nhớ, cái thời gian địa điểm kia, hơn nữa em anh còn có phản ứng không bình thường… Lại nói, sau em lại thông báo cho anh đó sao.” Lâm Tiễn hừ một tiếng, “Ân. Nói như vậy em còn phúc hậu. Bất quá, anh thật kỳ quái a. Em xem, tại thời gian lúc ấy, cái loại thời điểm ấy, cái loại trường hợp hạ em còn có thể gặp biến cố mà không sợ hãi nghĩ ra biện pháp thoát thân giả thần giả quỷ… Chậc chậc chậc… Em là kẻ tái phạm đi.” “Nói hươu nói vượn!” Ta giận tím mặt, “Kẻ tái phạm cái gì, em lớn như vậy còn không vượt đèn đỏ!” Nói xong làm bộ phun lên đầu hắn, nhưng hắn động tác so với ta nhanh hơn một bước, chỉ động động cổ tay liền đem tay ta chặn đứng, “Đừng nháo, xe dơ không dễ thu thập.” Hắn lại gần, hơi thở nóng hầm hập phất qua bên tai, sau lưng chợt có một dòng điễn xẹt qua, lại hình như có một đoàn kiến bò qua, ngứa. Khoảng cách gần như vậy, cảm giác rất nguy hiểm a! Ta vừa ngửa đầu ra sau, nhanh chóng lùi ra, “Tốt, em không động, anh buông tay.” “Hiện tại không quan hệ, em có thể tùy tiện động.” “… Dựa vào, em sẽ không động.” “Không cần khách khí.” “Ai muốn cùng anh khách khí loại sự tình này, buông tay!” Nam nữ khí lực cách xa kinh người, Lâm Tiễn dùng lực đạo cũng không lớn, nhưng ta chính là sống chết tránh không ra. Dưới tình huống đó, ta nhấc chân đạp hắn một cái. Hắn không dự đoán được ta sẽ ở trong xe không gian nhỏ hẹp này sử dụng tuyệt kĩ nhấc cao chân, không hề phòng bị bị ta đá thân nhả ra. Nhưng đến mức này hắn vẫn không nới lỏng tay, vì thế ta cũng bị kéo ngã. Tình huống này nhất định nhìn quen mắt, đúng vậy, lần trước kia một cú ngã gục liền mất một nụ hôn. Lần này lại ngã tiếp sao, ta cái gì cũng không mất, ngược lại còn có thu hoạch — trên ót nổi thêm cái bao, cái mũi cũng bị va chạm chảy máu mũi. Sự tình đến nước này, còn không phải tối bi thương. Làm ta nhịn đau ôm đầu mở cửa xe xuống thông khí, tối làm ta bi phẫn một màn đã xảy ra, một đôi tình nhân qua đường một bên ánh mắt gian tà trượt qua ta một bên không lớn không nhỏ nói, “Nhìn xem a, hiện tại thật sự vật đổi sao dời a. Này còn chưa tới 12h đêm đâu, bên đường cái liền xe chấn động…” Ta oan! “Chính là thôi. Lại xem xe bọn họ kia, cũng có chút nhỏ đi… Xem nữ kia, quả nhiên là va chạm tới mặt mũi bầm dập… Muốn anh nói, như thế nào cũng phải trên CRV*, không gian lớn làm mới thật đa dạng…” *CRV: Nếu bạn nhớ không nhầm thì đây là một dòng xe ôtô của Honda. Dựa vào! Ngụy sự kiện xe chấn động sau, ta chừng một tuần không quan tâm Lâm Tiễn. Hắn cũng tự biết đuối lý, thật thông minh không có tới ầm ĩ ta. Đảo mắt đã tới tháng năm, sau một tuần liên tục mưa, thời tiết dần dần nóng lên. Mùa hạ ngày dài đêm ngắn, đến giữa trưa dễ dàng mệt rã rời. Nhưng nhà xưởng vẫn chỉ cho gần một giờ nghỉ trưa, có khi không tới. Ta dứt khoát không ăn cơm trưa, liền nằm gục trên bàn ngủ chừng một giờ. Như vậy buổi chiều làm việc còn có tinh thần, bất quá tác dụng phụ thật sự rõ ràng. “Gầy.” Lâm Tiễn chộp lấy, mắt sáng như đuốc quét từ trên xuống dưới người ta mấy lần, về sau đưa ra kết luận, “Gầy ít nhất 5 cân.” Ta mừng thầm, không quên phổ cập khoa học, “Tháng năm không giảm béo, tháng sáu sẽ bi thương. Biết?” “Không hiểu.” Hắn thật khinh thường cười lạnh, “Em không mập, không tất yếu giảm.” Ta ném cho hắn cái xem thường, nam nhân nha, vĩnh viễn không rõ. Là tốt so với nữ nhân trong tủ quần áo vĩnh viễn thiếu thật giống nhau, nữ nhân bộ dáng phi tiêu chuẩn sẽ ngại bản thân trên người nhiều hơn khối thịt. Lâm Tiễn không biết ta có gần nửa tháng giữa trưa không ăn cơm, nhưng hắn biết ta ăn rất nhiều. Trước mặt là mỹ thực cường đại, ta vĩnh viễn bại trận một phương. Vì thế liền vài ngày hắn đều mang ta đi ăn tiệc đứng, còn tận lực chọn điểm tâm ngọt cực kì cường đại này. Căn cứ vào tiêu chí hảo hài tử đồ ăn tuyệt không lãng phí, ta mỗi lần ăn chống tường mà ra, nhiệt lượng cùng mỡ nhanh chóng lấy quan hệ trực tiếp bắt đầu chồng chất. Số mỡ trước nửa tháng không ăn cơm trưa giảm đi không chỉ có gióng trống khua chiêng trở lại, còn phiêu hãn trên lưng ta. Đang lúc ta soi gương nghiến răng nghiến lợi nhìn đống mỡ thừa kia, điện thoại của thú triệu hồi mỡ liền gọi đến, “Hách Quýnh, cuối tuần rảnh không.” “Ăn cơm xem phim chờ tăng mỡ chuyện không bàn nữa!” Đối phương ha ha nở nụ cười vài tiếng, ngay sau đó dùng một loại ngữ điệu cáo già nói, “Anh nhìn em gần nhất khuyết thiếu bộ dáng rèn luyện, cuối tuần muốn đi leo núi hay không, chúng ta cũng đi vận động.” “Leo núi?” “Ân. Chính là Núi phía thành Đông, thế nào?” Ta xoa bóp thắt lưng cùng mông lồi sẹo ra, quên đi địa bàn gióng trống khua chiêng một trận, rốt cục hạ quyết tâm, “Tốt, cũng nên vận động một chút.”