“Anh nói thế là sao hả?” Cô có hơi tức giận rồi: “Là em nghĩ cho sự phát triển của công ty anh cơ mà, anh không những không cảm kích mà lại còn đổ oan cho em. Anh mà ép em quá là em sẽ mặc kệ hết đấy!”
“Ai cần em lo đâu?”
Nam Cung Phong làm ra vẻ cô thích xen vào chuyện của người khác, rồi cầm lấy tập tài liệu của cuộc họp sắp tới đi ra khỏi phòng làm việc.
Hai ngày sau, hai người chính thức chiến tranh lạnh. Nam Cung Phong không để ý đến Âu Dương Vân, còn Âu Dương Vân thì thấy mình quá oan ức, rõ ràng là cô cống hiện cho sự nghiệp của anh, anh dựa vào đâu mà lại lạnh nhạt với cô chứ? Càng nghĩ cô càng thấy bực mình, cuối cùng cô dứt khoát quyết định sẽ không tiếp tục quan tâm đến chuyện sản phẩm mới nữa.
Quan tâm chuyện nó có thể ra mắt được hay không, việc hợp tác có bị đình trệ hay không. Tốn công tốn sức mà không được cảm ơn, đúng là tên đàn ông chết tiệt!
Chuyện khiến Âu Dương Vân không ngờ đến chính là ngày thứ ba cô về thành phố B, Thẩm Thanh Ca cũng đã đến. Lúc nhận được điện thoại của anh ta, Âu Dương Vân thật sự có nỗi khổ mà không nói lên lời, cô vô cùng khó xử.
Nhớ tới hôm sau là ngày ra mắt sản phẩm, Thẩm Thanh Ca lại đến vào đúng lúc quan trọng này, không phải là cố tình làm khó cô đấy chứ?
Cô mà không tiếp đãi thì chắc chắn Thẩm Thanh Ca sẽ hỏi lý do, nhưng cô mà tiếp đãi anh ta thì bình dấm chua trong nhà đó kiểu gì cũng sẽ đổ nhào.
Dù cô đã thề là sẽ không quan tâm đến chuyện sản phẩm mới nữa, nhưng vào thời khắc mấu chốt thế này, nhớ đến những đồng nghiệp đã làm việc vất vả, cô thật sự không nỡ bỏ mặc.
Thẩm Thanh Ca nói sẽ trực tiếp đi đón cô tan làm, cô cũng không nói gì. Chỉ là điều khiến cô á khẩu là cái gã đó lại xuất hiện một cách hơi phô trương. Một mình đến là được rồi, mà còn chất đầy một xe toàn hoa hồng đỏ, tổng cộng có tất cả chín trăm chín mươi chín đóa….
Chín trăm chín mươi chín đóa hồng, Nam Cung Phong chưa bao giờ lãng mạn được như này.
Âu Dương Vân sợ bị Nam Cung Phong trông thấy nên cô nhảy lên xe như kẻ trộm, rồi giục Thẩm Thanh Ca mau chóng lái xe đi.
Dù Âu Dương Vân không nán lại một lúc nào, nhưng Nam Cung Phong vẫn biết được chuyện này. Cả công ty đều đang bàn tán về tin hot này, nên kể cả anh có bịt tai lại thì vẫn có thể nghe thấy. Có thể tưởng tượng được là lần này không chỉ có phổi anh muốn nổ tung đâu, mà tim gan cũng muốn bùng nổ luôn rồi.
Thẩm Thanh Ca đưa Âu Dương Vân đi ăn tối, Âu Dương Vân bảo không thoải mái muốn về nhà nghỉ ngơi, nhưng anh ta lại không đồng ý, sau đó còn lôi từ trong túi áo ra hai tấm vé xem phim: “Anh bảo trợ lý lên mạng đặt đấy, là phim mới ra rạp, nghe nói là hay lắm.”
Thẩm Thanh Ca cứ khăng khăng, Âu Dương Vân bó tay nên đành đi theo anh ta đến rạp chiếu phim.
Đêm đã khuya, Nam Cung Phong thấy Âu Dương Vân còn chưa về nhà, anh không nhịn nổi vô cùng giận dữ. Anh muốn gọi điện thoại cho cô nhưng vì sĩ diện nên anh suy nghĩ một chút rồi đi đến phòng em gái.
“Tình Tình, gọi điện thoại cho chị dâu em hỏi cô ấy đang ở đâu, sao muộn thế này rồi còn chưa về nhà đi.”
Qua hai ngày quan sát, Nam Cung Tình Tình đã xác định được là anh trai mình và chị dâu đang chiến tranh lạnh. Cô không nói một câu cầm lấy điện thoại bấm số gọi cho Âu Dương Vân ngay.
“Alo, chị dâu ạ, chị đang ở đâu đấy?”
Âu Dương Vân đè thấp giọng trả lời: “Chị đang ở chỗ rạp chiếu phim.”
“Anh, chị dâu bảo đang ở chỗ rạp chiếu phim.”
“Hỏi xem cô ấy đi xem phim với ai?!”
Nam Cung Phong nhíu chặt hàng lông mày lại, anh hận không thể xông ngay tới rạp chiếu phim để đập vỡ cái màn hình ấy.
“Chị dâu, chị đi xem phim với ai thế?”
“Với bạn.”
“Anh, chị dâu bảo là đi với bạn.”
Nam Cung Tình Tình cứ hỏi được một câu là lại bịt micro điện thoại báo lại với anh cô một câu.
“Hỏi cô ấy xem phim gì?”
Hai mắt của Nam Cung Phong đã có hiện tượng bắn lửa rồi.
“Chị dâu, chị đang xem phim gì thế?”
…
“Anh, chị bảo đang xem phim ‘Chuyện tình cây sơn trà’”
“Có mà chuyện tình tên cặn bã thì có!”
Nam Cung Phong tức giận mà không có chỗ phát tiết, anh xoay người ra khỏi phòng, rồi đạp cánh cửa bụp một tiếng.
Nam Cung Tình Tình sững người cúp máy, cô tức giận làu bàu: “Tức thì tức, tự nhiên đạp cửa phòng người ta làm gì chứ…”
Xem hết phim đã là mười rưỡi tối, Âu Dương Vân và Thẩm Thanh Ca đi ra khỏi rạp chiếu phim, cô như trút được gánh nặng thở phào một hơi: “Thanh Ca, em về đây, anh cũng về khách sạn nghỉ ngơi cho sớm đi ạ.”
“Để anh đưa em về.”
“Không cần đâu ạ, em bắt taxi cũng tiện lắm.”
Âu Dương Vân nói rồi đi về phía đường quốc lộ trung tâm, vì đi quá nhanh nên cô đâm trực diện vào một người đi xe đạp điện, cô hét lên a một tiếng rồi bị đâm ngã xuống đất.
“Thanh Mạt…”
Thẩm Thanh Ca kinh hô lên một tiếng, anh chạy nhanh qua rồi ôm cô lên hỏi han: “Có đụng vào đâu không? Mau để anh xem nào!”
Cô vặn vẹo mặt lắc đầu: “Em không sao.”
Người đi xe đạp điện cũng sợ hết hồn, người đó ngồi xổm xuống trước mặt cô hỏi: “Cô ơi, tôi xin lỗi, có cần đến bệnh viện không ạ?”
“Không cần đâu, tôi không sao thật mà.”
Thẩm Thanh Ca nhìn kiểm tra cô cẩn thận từ trên xuống dưới một lượt, nhìn thấy cánh tay cô bị trầy xước một lớp da, anh đau lòng nói: “Em còn nói không sao, chỗ này bị trầy da rồi đây này.”
“Chỉ bị trầy xước ít da thôi mà, em về bôi chút thuốc nước là ổn thôi.”
Thẩm Thanh Ca nào yên tâm để Âu Dương Vân đi về một mình, anh không nói gì liền nhét cô vào trong xe của mình.
Nam Cung Phong đợi đến mười một giờ đêm mà vẫn chưa thấy Âu Dương Vân về, trái tim anh thấp thỏm treo lơ lửng. Vừa nhớ đến chuyện chiều này Thẩm Thanh Ca mang nhiều hoa hồng đến công ty như vậy, anh cảm thấy tên nhãi này tối nay chắc chắn sẽ không an phận.
Anh lại đi đến phòng em gái lần nữa: “Tình Tình, gọi điện thoại cho chị dâu em bảo cô ấy về nhà ngay.”
Nam Cung Tình Tình lần này không phối hợp với anh nữa, cô bực mình nói: “Em không gọi nữa đâu, muốn gọi thì tự anh gọi đi, đỡ phải gọi xong anh lại đạp cửa của em.”
“Máy anh hết pin rồi.” Anh kiếm cớ.
“Hết pin thì dùng máy của em đây này.”
Nam Cung Tình Tình quyết tâm không gọi hộ cho anh nữa, dưới sự bất đắc dĩ, anh cầm lấy chiếc điện thoại của em gái rồi đi ra khỏi phòng.
Người đàn ông sống chết vì sĩ diện sẽ thường tự mang vạ, Nam Cung Phong dùng điện thoại của Tình Tình soạn một tin nhắn gửi cho Âu Dương Vân. Vài giây sau, cô trả lời: “Tối nay không về đâu.”
Có trời mới biết, lúc nhìn thấy dòng tin nhắn này, Nam Cung Phong giận dữ đến nhường nào. Anh nóng lòng như lửa đốt cầm lấy chìa khóa xe chạy ra khỏi nhà lái xe đến nhà trọ dành cho nhân viên của công ty.
Xe của anh biến mất trong bóng đêm, nhìn thấy trong khu nhà trọ một mảng tối thui, trái tim anh lạnh đi một nửa, anh tưởng Âu Dương Vân đã đi khách sạn với Thẩm Thanh Ca.
Đúng lúc này, xe của Thẩm Thanh Ca dừng trước cổng nhà trọ. Nam Cung Phong khẽ thở phào một hơi, tiếp sau đó anh nhìn thấy Thẩm Thanh Ca đỡ Âu Dương Vân đi vào nhà.
Trái tim anh vừa mới yên tâm thì lại thấp thỏm, Nam Cung Phong ngồi trong xe chờ Thẩm Thanh Ca đi ra ngoài.
Sau khi đưa Âu Dương Vân vào nhà, Thẩm Thanh Ca hỏi cô: “Hòm thuốc của em để đâu?”
Âu Dương Vân nói cho anh biết vị trí, anh tìm lấy hộp thuốc rồi giúp cô rửa sạch vết thương trên cánh tay.
Sau khi rửa sạch vết thương xong, Âu Dương Vân nói ngay: “Cảm ơn anh, em làm phiền anh quá. Anh về khách sạn đi, em không sao rồi ạ.”
“Em vội đuổi anh đi đến thế à?”
Thẩm Thanh Ca nhíu mày, anh đứng dậy đi đến trước tủ lạnh: “Anh đói rồi, em nấu chút gì đó cho anh ăn rồi anh sẽ đi.”
Âu Dương Vân biết có lúc Thẩm Thanh Ca lại cố chấp như một đứa trẻ, không đạt được mục đích sẽ không thôi. Để mau chóng đuổi được Thẩm Thanh Ca đi, cô chỉ đành tuân lệnh làm theo.
Nam Cung Phong đợi nửa tiếng đồng hồ cũng chưa thấy Thẩm Thanh Ca đi ra ngoài, cạch một tiếng anh khởi động xe rồi tức giận rời đi.
Ăn xong hai bát mỳ to, Thẩm Thanh Ca cuối cùng cũng hài lòng rời khỏi nhà trọ của Âu Dương Vân. Âu Dương Vân tiễn anh ra đến cửa, nhìn chiếc xe của anh biến thành một chấm đen, cô thở phào một hơi, cuối cùng cũng có cảm giác được giải thoát rồi.
Lần này Thẩm Thanh Ca đi, đến khi sản phẩm chính thức ra mắt chắc sẽ không đến nữa. Như vậy, cô cũng có thể không cần nói thật với anh nữa rồi.
Dù cảm thấy rất có lỗi, nhưng cô tin tưởng tưởng vào con mắt nhìn người của mình.
Ngày hôm sau cô đến công ty làm, cả ngày trời đều không thấy Nam Cung Phong đâu. Cô gọi điện thoại cho Nam Cung Tình Tình mới được biết là Nam Cung Phong vì quá ghen tuông nên đã giận đến mức nằm liệt giường ở nhà không dậy nổi.
Chạng vạng tối cô vội vã về nhà, rồi lặng lẽ đi đến phòng của Nam Cung Phong. Mở cửa phòng ra, cô nhìn thấy anh đang ngồi trên sofa xem ti vi chứ không hề nằm liệt giường gì cả. Cô yên tâm bước đến gần: “Sao hôm nay anh không đi làm?” Cô hỏi.
Nam Cung Phong mặt không đổi sắc liếc cô một cái: “Tránh anh xa ra một chút.”
Cô ngẩn ra: “Anh vẫn còn giận em à?” Cô cố ý ngồi sát lại gần anh.
“Anh bảo em tránh xa anh ra một chút, không nghe thấy sao?”
“Anh gào lên cái gì hả?”
Âu Dương Vân nổi cáu nên cũng không tiến đến nữa.
“Em phóng đãng với đàn ông một đêm, về nhà còn hỏi anh có tức giận hay không à? Em nói xem anh có giận không?”
“Ai phóng đãng với đàn ông chứ? Con mắt nào của anh nhìn thấy em phóng đãng với đàn ông hả?”
“Cả hai con mắt của anh đều nhìn thấy! Thẩm Thanh Ca đi vào nhà trọ của em, anh đợi nửa tiếng sau cũng không thấy cậu ta đi ra!”
Âu Dương Vân bật cười: “Là chuyện đó à, em nói cho anh biết, anh hoàn toàn hiểu lầm rồi. Lúc đó em bị xe đạp điện đụng trầy da ở cánh tay, Thẩm Thanh Ca mới phải thoa thuốc giúp em. Sau khi bôi thuốc xong, anh ta lại nói là đói bụng, em phải nấu cho anh ta hai bát mỳ. Ăn mỳ xong thì anh ấy mới đi.”
“Em tưởng anh sẽ tin vào câu hoang đường của em à?”
Một bụng bực tức của lần trước còn chưa hết, lần này lại đổ thêm dầu vào lửa tiếp cho anh, cô cố tình ép anh đến phát điên.
“Những chuyện em nói đều là sự thật, anh không tin thì có thể đi hỏi Thẩm Thanh Ca!”
“Kiểu gì hai người cũng đã thống nhất với nhau rồi, anh có hỏi hay không thì kết quả vẫn thế thôi. Bỏ đi, anh cũng không muốn cãi nhau với em nữa. Em đã có tình cảm tốt với cậu ta như vậy thì em đi với cậu ấy đi, còn anh mắt không thấy thì tim sẽ không đau.”
“Anh nói thật chứ?”
Âu Dương Vân tái mặt hỏi.
“Thật, em đi đi.”
Bịch một tiếng, Âu Dương Vân cầm lấy chiếc gối tựa trên sofa đập vào người Nam Cung Phong: “Đi thì đi, ban ngày thì em hao tâm tổn chí cho việc công của anh, tối thì lo nghĩ cho việc riêng của anh. Anh còn làm ra vẻ như ông nội người ta ý, bà đây cũng không hầu hạ nổi nữa‼”
Đây là lần đầu tiên Âu Dương Vân nói ra mấy lời thô tục, quả thực cô đã bị Nam Cung Phong chọc cho tức điên lên. Cô quay người chạy ra ngoài, Nam Cung Phong thấy cô thực sự bỏ đi thì không khỏi hơi luống cuống. Anh rảo bước lên trước, dùng một tay kéo cô vào trong lòng, rồi ấn cô lên tường, sau đó từng chiếc hôn như trời long đất nở rơi xuống.
Giây phút này trời đất xoay chuyển, có một loại cảm giác hơi giống như cầm thú trở lại…
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
59 chương
102 chương
67 chương
39 chương
23 chương