“Bây giờ thì chẳng sao nữa, cô ấy ở lại cũng được, đi cũng được, chỉ cần cô ấy sống tốt thì chẳng sao cả, tôi là một người đàn ông thất bại, không có một người phụ nữ nào ở lại đến cuối cùng, cho nên từ nay về sau tôi sẽ không yêu bất cứ ai nữa, cũng sẽ không để bất cứ ai vào tim tôi…”
Không phải nhất thời giận dỗi mà nói, là thật sự thất vọng với tình yêu, anh đã không có cách nào tiếp nhận sự đả kích mang tính hủy diệt do tình yêu mang tới nữa.
“Vậy sau này anh định thế nào? Chuyện Đường Huyên anh định xử lý thế nào?”
“Trong lòng tôi đã có tính toán rồi.”
Nam Cung Phong lại uống rất nhiều rượu, rốt cuộc uống đến say mèm, Quý Phong đưa anh về nhà, bà Nam Cung vừa thấy con trai say đến bất tỉnh nhân sự thì không khỏi đau lòng vô cùng, nhìn gương mặt tiều tụy của con trai, bà liên tục nói xin lỗi.
Buổi chiều Đường Huyên nhận được điện thoại của bà Nam Cung, nghe thấy Âu Dương Vân đã đi, còn Nam Cung Phong bằng lòng cho cô ta vào nhà bọn họ ở, lập tức vui như nở hoa, cảm giác trước đây mình bị đối xử không công bằng cuối cùng cũng đáng giá.
Cô ta hớn hở thu dọn hanh lý, sáng mai bà Nam Cung sẽ phái xe tới đón cô ta về nhà, cô ta như cảm thấy cảnh tượng tương lai hạnh phúc, cô ta và Nam Cung Phong cùng nắm tay con, vừa nói vừa cười đi dạo trên đường lớn.
Cốc cốc, cửa phòng bị gõ, cô ta đi tới mở cửa, nhìn thấy người đứng ngoài cửa, vẻ mặt có chút mất tự nhiên: “Anh về rồi.”
Triệu Diệc Thần đi thẳng vào nhà, tháo đàn ghi-ta trên vai xuống, nhẹ nhàng gật đầu: “Ừ.”
“Lần này đi đâu diễn? Sao đi lâu vậy?”
Đường Huyên vừa rót trà cho anh ta vừa hỏi.
“Đi lưu diễn cả nước, cho nên hơi lâu.”
Triệu Diệc Thần đón ly nước trong tay cô ta, ánh mắt lơ đãng liếc thấy phần bụng nhô lên của cô ta, đột nhiên vẻ mặt ngẩn ra, nghĩ đến hôm đó phát hiện thuốc kích thích rụng trứng ở nhà cô ta, anh ta run rẩy hỏi: “Bụng em đã xảy ra chuyện gì?”
Đường Huyên thở dài một hơi, biết việc nên thẳng thắn thì vẫn phải thẳng thắn: “Em có thai rồi, con trai của em họ anh.”
Choang một tiếng, ly nước trong tay rớt xuống đất vỡ tan tành, giống như trái tim Triệu Diệc Thần.
“Ngày mai em sẽ chuyển đến nhà anh ấy, anh ấy đã đồng ý kết hôn với em, Âu Dương Vân cũng đi rồi, mấy năm nay cảm ơn anh đã ở bên, em sẽ không quên anh đối với em rất tốt.”
“Đừng nói thêm nữa!”
Triệu Diệc Thần tức giận quát lên, đưa tay ấn bả vai cô ta: “Tôi chỉ nghĩ cô chỉ nhất thời hồ đồ, nhưng tuyệt đối sẽ không làm chuyện đê tiện, cũng từng nghĩ cho dù cô có đi xa đến đâu cũng sẽ kéo cô trở về, nhưng tôi tuyệt đối không ngờ cô lại biến thành bộ dạng này, tôi thật sự là hoàn toàn thất vọng về cô.”
“Em chỉ giành thứ vốn thuộc về em.”
“Cái gì thuộc về cô? Thế giới này quy định ai thuộc về ai sao? Cô đã điên đến giai đoạn cuối rồi, không thuốc nào cứu nổi nữa, đừng nói bây giờ tôi không muốn kéo cô quay đầu, cho dù muốn kéo thì cô cũng không quay lại được nữa, tôi tin một ngày nào đó cô sẽ hối hận vì chuyện đã gây ra ngày hôm nay.”
Triệu Diệc Thần thẫn thờ cầm lấy đàn ghi-ta dưới đất, bước được mấy bước lại quay đầu nói: “Tôi không cần cô nhớ tôi tốt với cô, tốt nhất là quên sạch đi, bởi vì tôi không muốn có bất kỳ kỳ niệm nào tồn tại cùng với cô, cô đã không phải là Đường Huyên trong lòng tôi.”
Đường Huyên nghe thấy tiếng đóng cửa, chảy xuống giọt nước mắt khổ sở, cô ta cho rằng cho dù cả thế giới đều không hiểu cô ta, chí ít Triệu Diệc Thần cũng sẽ hiểu, nhưng bây giờ anh ta lại nói ngay cả kỷ niệm cùng cô ta anh ta cũng không muốn có, chia tay cũng tốt, vốn chỉ là bạn bè, cô ta chỉ cần có Nam Cung Phong là được rồi.
Sáng sớm, chiếc xe sang trọng nhà Nam Cung dừng trước căn hộ của Đường Huyên, cô ta tươi cười rạng rỡi xách vali đi ra, tài xế liền đón lấy hành lý của cô ta: “Cô Đường, để tôi.”
“Gọi mợ chủ.”
Tài xế ngẩn người, vẻ mặt có chút khó xử.
“Sao hả? Tôi lập tức sẽ kết hôn với cậu chủ nhà các người rồi, bây giờ đổi cách gọi có gì khó sao?”
“Mợ chủ…”
Tài xế bất đắc dĩ gọi.
Lúc này Đường Huyên mới hài lòng lên xe, cảm thấy cách gọi này quá thích hợp với cô ta.
Xe đi nửa tiếng cuối cùng cũng đến dinh thự Bạch Vân, khi qua cửa chính, Đường Huyên hung hăng liếc nhìn hai vệ sĩ, trước kia còn ngăn không cho cô ta vào, khi đó cô ta đã thề một ngày nào đó sẽ đường đường chính chính được xe nhà Nam Cung đón đến.
Bây giờ cô ta đã làm được rồi.
Bà Nam Cung đã đứng ở cửa đợi cô ta, trên mặt tuy cười nhưng trong mắt lại là vẻ hờ hững.
“Chào mừng chuyển đến nhà chúng tôi.”
Đường Huyên cười cười: “Cái này đều nhờ mẹ và ba, mọi người đã lựa chọn rất sáng suốt.”
Trên ghế sofa ở pòng khách, ông Nam Cung ngồi đó im lặng, nếu không phải nể tình cháu trai thì ông tuyệt đối sẽ không để con gái Hồng Diệu Châu vào ở.
“Ba, con đến rồi.”
Đường Huyên trái một câu mẹ phải một câu ba, thuận miệng không khì sánh được, cứ như cô ta đã sống trong nhà này lâu lắm rồi.
“Ừ, chào mừng.”
Ông Nam Cung gật đầu mang tính tượng trưng, tiếp tục đọc báo.
“Anh Phong đâu? Sao không thấy anh ấy.”
“Nó ở trên lầu, chắc là sẽ xuống ngay thôi.”
Bà Nam Cung cười cứng đờ.
Bà vừa dứt lời thì Nam Cung Phong đã từ trên lầu đi xuống, hay tay đút trong túi quần, biểu cảm trên mặt lạnh như một tảng băng, không có chút ấm áp nào, anh có biểu cảm này Đường Huyên tuyệt đối không bất ngờ gì, dù sao cô ta cũng đã dở thủ đoạn, còn ép người cô ta yêu, sao anh có thể dùng gương mặt tươi cười chào đón cô ta, có điều không sao, thời gian còn nhiều, cô ta sẽ dùng tình yêu dịu dàng của mình để gọi về tình yêu mà anh đã từng dành cho cô ta.
“Anh Phong, chúng ta đi lấy giấy chứng nhận đi!”
Rất sợ đêm dài lắm mộng, vừa thấy mặt cô ta đã đòi đi lấy giấy chứng nhận: “Không cần tổ chức tiệc rượu gì đâu, em cũng không phải loại con gái ham hư vinh.”
Nam Cung Phong lạnh lùng quét mắt về phía cô ta: “Giấy chứng nhận tạm thời chưa nhận được.”
“Vì sao?”
“Bởi vì lúc đi Âu Dương Vân không ly hôn với tôi, cho nên bây giờ trên mặt pháp luật tôi vẫn là người có vợ.”
“Sao lại vậy chứ?”
Đường Huyên có chút không tiếp nhận được, quay lại chất vấn bà Nam Cung: “Không phải con đã bảo mẹ chuẩn bị sẵn đơn ly hôn, để cô ta ký tên trước sao?”
Bà Nam Cung có chút hoang mang, ấp a ấp úng nói: “Tôi… tôi đưa con bé rồi… nó nói sẽ ký…”
“Sao mẹ có thể tin câu nói đấy của cô ta, mẹ nên tận mắt thấy cô ta ký mới thôi chứ!” Đường Huyên buồn bực giậm chân, đây hoàn toàn không phải là cảnh tượng cô ta muốn, hôm qua nhận được điện thoại nói Âu Dương Vân đã đi rồi, hôm nay sẽ đón cô ta đến nhà, cô ta tưởng rằng chí ít thì hai người đã ký đơn ly hôn, lại không nghĩ rằng Âu Dương Vân vẫn chưa ly hôn đã đi, đây là chuyện gì vậy!
Nam Cung Phong cong khóe môi châm chọc, quả nhiên là ả đàn bà này đã ép vợ anh.
“Cô đừng nóng vội, cẩn thận động đến thai nhi, thực ra tạm thời chưa nhận giấy chứng nhận cũng được, đợi hai ba năm nữa quan hệ hai đứa nó sẽ tự động kết thúc.”
“Hai ba năm?”
Đường Huyên sợ hãi trợn to mắt: “Hai ba năm sau, làm sao tôi biết các người sẽ chơi trò gì? Không có giấy chứng nhận, địa vị của tôi không có chút bảo đảm nào, cả nhà các người coi tôi là kẻ ngu sao!”
Cô ta tức giận xốc hành lý định đi, bà Nam Cung vội bước lên ngăn cản: “Cô yên tâm, cô mang cháu trai nhà chúng tôi, không ai dám làm gì cô cả, chúng tôi có thể lập văn bản thỏa thuận với cô.”
“Con trai tôi đã bằng lòng cho cô vào ở đã chứng tỏ nể mặt đứa bé, nó cũng sẽ đối tốt với cô, tôi cần gì phải ném đi hạnh phúc trong tay chứ?”
Bà Nam Cung lo cho cháu nội, quay đầu lại nháy mắt với con trai, muốn bảo anh đến dỗ cô ta, Nam Cung Phong hừ lạnh một tiếng: “Muốn đi thì cứ đi, có điều tôi cũng nhắc nhở cô, nếu lần sau còn muốn tới tôi sẽ không dễ dàng đồng ý nữa.”
Đường Huyên mất chính sức trâu hai sức hổ mới đạt được mục đích, sao có thể đi thật chứ, cô ta chỉ là hù dọa vợ chồng ông bà Nam Cung một chút mà thôi, đáng tiếc Nam Cung Phong không dính bẫy của cô ta.
Nam Cung Phong nói xong quay người lên lầu.
Hai ông bà Nam Cung khuyên một lúc lâu, Đường Huyên mới làm bộ miễn cưỡng ở lại.
Bà Nam Cung thở phào, vội dặn người mang canh bổ dưỡng lên, nói với cô ta: “Đây là canh bổ dưỡng sáng sớm tôi bảo nhà bếp nấu cho cô, có lợi cho người mang thai, uống càng nhiều em bé càng thông minh, cô mau uống đi.”
Đường Huyên ngồi trên ghế sofa, nhận lấy chén canh, vùi đầu uống.
Bà Nam Cung thở dài một hơi, nhanh chóng chạy lên lầu, đi tới phòng con trai thấp giọng chất vấn: “Con làm sao vậy?”
“Con làm sao?”
Nam Cung Phong hờ hững liếc nhìn.
“Không phải Tiểu Vân đã ký rồi sao? Con bé ký ngay trước mặt mẹ, sao con lại nói con bé chưa ký đã đi?”
“Con xé đơn rồi, sao?”
Trong mắt Nam Cung Phong đều là ý mượn cớ gây chuyện, bà Nam Cung buồn bực nói: “Con…”
“Con không chất vấn mẹ đã làm gì với Tiểu Vân, mẹ nên giả vờ câm điếc, như vậy mọi người đều có thể bình yên qua ngày.”
“Mẹ đã làm gì với Tiểu Vân? Không phải là mẹ không giữ nó lại, là nó cứ đòi đi mẹ có thể làm gì…”
“Đủ rồi!”
Nam Cung Phong quát một tiếng đứng dậy, nghiến răng trừng mắt nhìn mẹ mình, nói: “Mẹ là người thế nào con rõ hơn ai hết, con rõ mọi người, con cũng rõ Âu Dương Vân, nếu không phải mọi người gây áp lực cho cô ấy, cho dù cô ấy có mệt nữa, khổ nữa cũng sẽ không nhất quyết bỏ đi, con không nói không có nghĩa là con không biết, con không nói chỉ là vì con đã thất vọng với mọi người, không có gì muốn nói với mọi người nữa, ba năm trước là như vậy, ba năm sau cũng là như thế.”
Bà Nam Cung nhìn con trai mắt đỏ lừ, sợ đến mức không dám nói thêm câu nào nữa.
Đường Huyên ăn canh xong cũng lên lầu, cô ta thấy cửa phòng sách mở liền đi vào dịu dàng hỏi: “Anh Phong, đâu là phòng ngủ của anh?”
Nam Cung Phong đứng dậy, lôi cô ta vào phòng khách: “Cô cứ ở đây.”
“Đây đâu phải là phòng của anh?”
Đường Huyên ngây người.
“Không phải.”
Sắc mặt cô ta lập tức sầm xuống: “Em muốn ở phòng của anh, bây giờ em đã là người của anh, dựa vào cái gì bắt em ở phòng khách.”
“Cho cô ở phòng khách đã là hậu đãi cô lắm rồi, nếu có ổ chó thì tôi nhất định sẽ sắp xếp cho cô ở ổ chó.”
Nam Cung Phong châm chọc hừ một tiếng.
“Anh Phong! Sao anh có thể đối xử với em như vậy!”
Đường Huyên khiếp sợ quát, nước mắt trào ra khóe mắt.
“Sao hả, tủi thân rồi? Tủi thân thì đi đi? Không ai ngăn cản cô đâu.”
“Anh!”
Nam Cung Phong như biết trước cô ta sẽ không đi, cố ý khích tướng cô ta, những trò cô ta có thể bày ra trước mặt bà Nam Cung đều không hề có tác dụng trước mặt anh.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
59 chương
102 chương
67 chương
39 chương
23 chương