Sắc mặt Âu Dương Vân tái nhợt, cho dù đã bôi son nhưng cũng không thể che giấu được màu tái nhợt kia.
“Nghe nói cô vẫn luôn uống thuốc, thật là đáng tiếc, cũng là uống thuốc mà sao lại có người không được như mong muốn chứ…”
Giọng điệu Đường Huyên vô cùng châm chọc, đâm vào nỗi đau trong lòng Âu Dương Vân, tim Âu Dương Vân đang rỉ máu nhưng vẫn thản nhiên đáp trả: “Cô cần thể diện hay cần da, cô biết bây giờ bộ dạng của cô trông như thế nào không? Giống như một con điếm bán rẻ tiếng cười sau khi ngủ cùng đàn ông, đắc ý khoe khoang kỹ thuật của mình giỏi cỡ nào!”
Táp một tiếng, Đường Huyên hất nửa ly rượu vang trước mặt lên mặt Âu Dương Vân, giễu cợt cười: “Không phải cô nói không nên có dã tâm không cần có sao? Tôi không phải đang khoe khoang kỹ thuật của tôi, mà là đang phô diễn dã tâm của tôi cho cô xem, bây giờ cô nên biết cái gì mới là dã tâm thật sự rồi chứ?”
Âu Dương Vân tức giận nói, tự ái của cô đã bị người phụ nữ trước mặt này chà đạp không còn gì, cô nhào tới trước mặt Đường Huyên, bóp cổ cô ta, cô nghiến răng gào lên: “Tôi bóp chết cô!”
“Cô bóp đi, tôi cho cô biết, tôi đang mang thai con trai, cô bóp chết tôi chẳng khác nào chặt đứt hương hỏa của nhà Nam Cung, ba mẹ chồng cô sẽ không tha thứ cho cô, Nam Cung Phong sẽ càng không tha thứ cho cô! Bởi vì cô đã bóp chết con của anh ấy!”
Nước mắt Âu Dương Vân từ trong hốc mắt trào lên, cô từ từ nới lỏng tay trên cổ Đường Huyên, giống như người sống như đã chết quay người đi về phía cửa phòng, cô muốn kiên trì đến cuối cùng chừng nào, nhưng bây giờ có vẻ như cô có chút không kiên trì nổi nữa.
Tim quá đau đớn, đau sắp chết đi.
“Đứng lại!”
Đường Huyên bước nhanh lên ngăn cô lại: “Như vậy đã muốn đi sao? Tôi không thể để cô khi dễ không công như vừa rồi được.”
Bốp…
Một cái tát văng trên mặt Âu Dương Vân, cô từ từ ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt, không đánh trả, chỉ yên lặng bước đi.
Cơ thể cô đã trống rỗng, không có một chút sức lực nào, chút sức mọn cuối cùng chỉ có thể chống đỡ cô đi ra đến cổng câu lạc bộ, nếu như cô dùng chút sức mọn này để đánh trả lại cái bạt tai kia thì cô phải làm sao mới có thể ra khỏi nơi như địa ngục này.
Tim đau, tim mệt, còn mệt hơn cả tất cả những chuyện trong quá khứ.
“Đừng có mặt dày dính lấy Nam Cung Phong nữa, nếu cô không muốn để cho con của tôi sinh ra không có ba!”
Đường Huyên nhìn về phía bóng lưng yếu ớt của cô, lớn tiếng cảnh cáo.
Âu Dương Vân không biết mình đã về nhà kiểu gì, có vẻ như cô đã đi rất lâu, từ khi ra khỏi câu lạc bộ, ánh mặt trời còn chiếu trên đỉnh đầu cô, nhưng khi về đến nhà trời đã tối đen.
Thẫn thờ đi lên lầu, Nam Cung Phong vẫn chưa về, cô ngồi trên ghế sofa, nước mắt giống như những hạt ngọc đứt dây, rớt xuống từng viên một.
Cốc cốc…
Ngoài cửa truyền đến tiếng mẹ chồng: “Tiểu Vân, con trong đó không?”
Cô nhanh chóng lau khô khóe mắt ngấn lệ, lảo đảo đi tới mở cửa: “Mẹ, có chuyện gì…”
Trong tay bà Nam Cung như cầm thứ gì đó giấu ở sau lưng, ánh mắt sáng rực gật đầu: “Ừ, có chuyện muốn thương lượng với con một chút.”
“Mẹ vào đi.”
Cô đóng cửa, hỏi mẹ chồng: “Có chuyện gì vậy mẹ?”
Bà Nam Cung đắn đo một lúc rồi áy náy nói: “Là chuyện của Đường Huyên.”
Đầu Âu Dương Vân nổ tung đau đớn một trận, lúc này cho dù chỉ nghe đến tên người phụ nữ kia cũng khiến cô cảm thấy sống không bằng chết.
“Trong bụng Đường Huyên mang thai bé trai, con cũng biết đứa bé đó thật sự rất quan trọng đối với nhà chúng ta, tuy chúng ta tuyệt đối không thích cô ta, mà mẹ cũng biết nói với con như vậy rất quá đáng, nhưng mẹ vẫn phải xin con, có thể tạm thời giả ly hôn với Phong không, chỉ cần một năm, một năm sau khi Đường Huyên sinh con ra, mẹ nhất định sẽ nghĩ cách cho các con quay lại…”
Âu Dương Vân ngây ngốc ngẩng đầu, không dám tin nhìn mẹ chồng, không dám tin những lời này lại được nói ra từ miệng của người mẹ chồng thương yêu cô.
“Tiểu Vân, xin lỗi, không phải vạn bất đắc dĩ thì có thế nào mẹ cũng sẽ không khiến con chịu tủi khổ như vật, mẹ bảo đảm với con, một năm sau tuyệt đối sẽ để con quay lại bên Phong, không ai có thể chia rẽ hai đứa!”
Bà Nam Cung đưa thứ vẫn giấu sau lưng ra, áy náy nói: “Đây là đơn ly hôn, mẹ hy vọng con có thể thuyết phục Phong ký tên, mẹ và ba con chắc chắn là không có cách nào để nó ly hôn với con, làm ơn, coi như mẹ van con có được không?”
Ánh mắt Âu Dương Vân đã từ khiếp sợ biến thành thờ ơ, cô hờ hững trừng mắt nhìn mẹ chồng hiền lành trước mặt, rốt cuộc cũng thấy rõ được thực tế tàn nhẫn.
“Trong mắt các người, duy trì hương hỏa thật sự quan trọng như vậy sao?”
Bà Nam Cung chảy nước mắt: “Mẹ biết trong lòng con giờ rất đau đớn, nhưng xin con hãy thông cảm cho gia đình bất đắc dĩ như chúng ta, mẹ và ba con đã già rồi, nói không chừng ngày nào đó sẽ không còn trên cõi đời này nữa, nếu như sắp chết cũng không có cháu trai để ẵm bồng, sau khi chết chúng ta phải đối mặt với liệt tổ liệt tông nhà Nam Cung như thế nào đây, gia nghiệp to lớn này đều là năm đó ông Phong vất vả xây dựng nên, không thể không có người nối nghiệp…”
Âu Dương Vân thở sâu một hơi, rưng rưng nói: “Được, để con suy nghĩ một chút.”
“Bây giờ đồng ý với mẹ không được sao? Bởi vì…” Bà Nam Cung khóc lóc không thành tiếng: “Lúc chiều Đường Huyên gọi điện đến, nếu trước ngày mai con và Phong không ly hôn, cô ta sẽ phá đứa bé trong bụng…”
Ha, Âu Dương Vân giễu cợt nở nụ cười, nước mắt cũng chảy không cầm được, nhất định phải ép cô đến bước đường cùng như vậy sao? Ngày mai… Ha…
Cộp một tiếng, bà Nam Cung quỳ trước mặt con dâu, khàn cả giọng khóc ròng nói: “Tiểu Vân, xin lỗi, thật sự xin lỗi, nếu như con đồng ý, mẹ và ba con nguyện kiếp sau sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp ân tình của con…”
“Đừng như vậy, con sẽ suy nghĩ nghiêm túc.”
Âu Dương Vân khom lưng đỡ mẹ chồng, bà Nam Cung lại cố chấp nói: “Con không đồng ý thì mẹ không đứng dậy, mẹ cũng đau lòng đến sắp không sống nổi nữa rồi…”
Ly hôn… Một năm…
Âu Dương Vân rõ hơn ai hết, ly hôn là đả kích như thế nào đối với Nam Cung Phong, trước mắt cô mỗi lần Nam Cung Phong đối mặt với cô là ánh mắt thận trọng, trong tai cô là tiếng nói cầu xin cô kiên trì của Nam Cung Phong, trong mắt cô gần như đã sắp chảy máu.
“Tiểu Vân, van con… mẹ van con…”
Mẹ chồng vẫn đang khóc rống lên cầu xin cô, cô như một chiếc lá sắp khô héo mà rụng, bị quật trái quật phải, tim lại một lần nữa bị móc sạch, cô đột nhiên điên cuồng gào lên: “Được, con đồng ý với các người, con đồng ý tất cả với các người, con không cần gì cả!”
Bịch một tiếng, cô ngã ngồi dưới đất, phát ra tiếng khóc xé tim xé phổi, tiếng khóc cực kỳ bi thương, ngay cả ánh trăng ngoài cửa sổ cũng chảy nước mắt, lòng cô cuối cùng cũng hoàn toàn chết lặng, cũng hoàn toàn tuyệt vọng đối với cuộc hôn nhân này…
Cô khóc thật lâu mới tỉnh táo lại từ trong đau đớn bi thương, lấy ra một cây bút ký soạt soạt tên mình xuống đơn ly hôn.
“Mẹ và ba đều là người ích kỷ, hy vọng lựa chọn của ba mẹ là đúng.”
Cô lạnh lùng nhìn mẹ chồng: “Ra ngoài đi, con mệt rồi.”
“Xin lỗi con, xin lỗi, con yên tâm, không cần một năm mẹ sẽ trả lại tất cả những thứ này cho con…”
“Không cần, con đã chán ghét cuộc sống như thế này lắm rồi, đi rồi con sẽ không bao giờ trở lại nữa.”
Mẹ chồng chưa kịp phản ứng đã bị cô đẩy ra khỏi phòng, đóng cửa phòng lại, Âu Dương Vân lại ngã ngồi dưới đất một lần nữa, chảy ra hàng lệ như dòng máu.
Nam Cung Phong đi công tác xã giao đến một giờ sáng mới về nhà, anh rón rén vào phòng, sợ đánh thức Âu Dương Vân, lại kinh ngạc phát hiện Âu Dương Vân vẫn chưa ngủ, mà ngồi trên ghế sofa như bức tượng.
Trong lòng anh hiện lên một dự cảm không lành, vội vã bật đèn, lại nhìn thấy vali đặt bên chân Âu Dương Vân, tiến lên hỏi: “Tiểu Vân, em làm gì vậy?”
“Chúng ta ly hôn đi.”
Âu Dương Vân mặt không đổi sắc nhìn thẳng về phía trước, cũng không nhìn vào ánh mắt của anh, mặt cô tái nhợt giống như một tờ giấy trắng, Nam Cung Phong kinh hoảng đè hai vai của cô: “Em đang nói sảng cái gì thế?”
“Lần này là thật.”
Cô duỗi tay ra đặt đơn ly hôn trên bàn trà tới trước mặt anh: “Em đã ký xong rồi.”
Ánh mắt khiếp sợ của Nam Cung Phong từ từ nhìn đơn ly hôn, hai tay đặt trên vai cô run rẩy buông lỏng ra: “Vì sao? Không phải đã nói sẽ cùng anh đối mặt sao…”
“Cả đời chỉ có một lần sống vì mình, em đã không muốn tiếp tục như vậy nữa, sống nhịn nhục để cầu toàn.”
Cô đứng lên xách lấy vali bên chân, thẫn thờ đi ra cửa, lại bị Nam Cung Phong ôm lấy từ phía sau: “Đừng mà, Tiểu Vân, anh xin em đừng rời bỏ anh, anh xin em, em bảo anh làm gì cũng được, đừng rời bỏ anh…”
Một người đàn ông hiên ngang, một chàng trai sức dài vai rộng, khi nhìn thấy người yêu sắp rời bỏ anh, đột nhiên khóc rống lên như một đứa bé…
Âu Dương Vân nghe thấy tiếng khóc bất lực của Nam Cung Phong, trong lòng nát vụn đó là một loại đau đớn ngập đầu như thế nào, giống như một người đang sống sờ sờ đột nhiên bị xé thành hai mảnh, như thế nào cũng không sống được.
Cô dùng một chút sức lực còn sót lại trong người, mệt mỏi nói: “Hôn nhân không chỉ dựa vào tình yêu là có thể tồn tại, em thật sự mệt rồi, anh để em đi đi!”
Đẩy tay anh ra, cô kiên định đi về phía trước, Nam Cung Phong đột nhiên rít gào một tiếng: “Nếu em đi rồi thì đừng bao giờ quay lại nữa!”
Âu Dương Vân dừng bước lại, nhắm hai mắt chảy giọt lệ cuối cùng, cuối cùng vẫn không quay đầu lại, dứt khoát bước đi…
Bước ra khỏi cuộc sống của anh, ra khỏi thế giới của anh, cũng như ra khỏi vận mệnh đen tối bị nữ thần Eris nguyền rủa.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
59 chương
102 chương
67 chương
39 chương
23 chương