Mưa Và Ốc Sên
Chương 4
- Mấy người muốn gì?
- Muốn gì? Vậy mày hãy nghĩ lại mày đã làm gì?
Trong tolet nữ có 5 người, một nhóm bốn người đang hung hăng dồn người còn lại vào góc tường. Cô gái bị dồn vào góc tường mặt dù có phần hơi run sợ nhưng ánh mắt lại kiên cường hướng cái nhìn dung dữ của bốn người kia đáp trả.
Quỳnh Như tự dưng bị lôi tuột vào cái nhà vệ sinh này, đối diện với bốn gương mặt không quen biết. Không biết thế nào nhưng chắc chắn có liên quan đến Ngọc My. Lúc mấy người này kéo cô nhóc đi ngang qua Ngọc My, cô nàng nhếch miệng cười đầy ẩn ý "Chúc may mắn!". Nhưng cô nhóc không hiểu là cô nhóc đã gây ra chuyện gì mà bị đối xử thế này. Cô nhóc hoàn toàn không chơi thân với ai, lại càng không để mất lòng hay làm ra chuyện gì quá đáng. Người Quỳnh Như hay nói chuyện nhiều nhất cũng chỉ có Minh Duy.
Minh Duy, hai từ này làm cô nhóc giật bắn người, đầu óc lờ mờ đoán ra được. Chẳng lẽ...
- Trước khi bắt đầu, mấy chị cũng phải cho tôi biết lí do chứ? - Ba người này thoạt nhìn là lớn tuổi hơn Quỳnh Như. Với lại, một người trong đám đó có vẻ quen quen.
Bà chị nhuộm tóc nâu nâu đỏ nâng cằm cô nhóc lên, ánh mắt giễu cợt.
- Cũng được, chẳng qua là em đã đụng nhầm người không nên đụng, chọc nhầm người không nên chọc.
- Ý chị là sao? - Quỳnh Như cứng miệng hỏi lại.
- Giả vờ ngốc hả cô bé? Cậu bạn tên Minh Duy ấy, không hợp với cưng đâu nên từ bỏ đi! - Lần này là một bà chị đầu xoăn, trên mặt lấm tấm mụn.
Vô lý, chơi với ai là quyền của cô nhóc, mấy người này có quyền gì mà bắt cô nhóc phải thế này thế kia?! Rồi còn cái gì hợp với không hợp?
Quỳnh Như tức giận nói:
- Nực cười, tôi chơi với ai là quyền của tôi. Mấy chị có quyền gì mà bắt tôi phải thế này thế kia chứ?
"Chát!"
Năm dấu vân tay hồng hồng in trọn trên mặt Quỳnh Như. Đau, rát! Lần đầu tiên trong đời Quỳnh Như bị đánh, ngay cả ba mẹ còn chưa mắt chửi cô nhóc một lời, vậy mà họ dám đánh. Hừ, con gái khi ghen tỵ sẽ thế này sao?
- Nói nhẹ thì không nghe, muốn chị dùng đến tay chân sao?
Bà chị tóc nâu đỏ nắm lấy tóc Quỳnh Như kéo lên. Cô nhóc giương mắt nhìn lại, không có gì gọi là sợ.
Quỳnh Như trầm trầm là thế, nhìn bên ngoài cô nhóc có vẻ yếu đuối nhưng bên trong lại hoàn toàn khác. Quỳnh Như cũng có lập trường của mình, có lòng tự trọng và hơn hết cô nhóc cũng rất mạnh mẽ, mạnh mẽ giống như chính vỏ ốc của mình vậy.
- Đánh nó!
Vừa dứt lời, một loạt âm thanh ầm ĩ vang lên, Quỳnh Như bó gối lại, lấy hai tay che đầu, hứng chịu mọi cơn đau từ mọi phía truyền tới. Nếu ngay lúc này, cô nhóc là một con ốc sên thật thì tốt biết mấy, như vậy chỉ cần chui vào cái vỏ ốc cứng rắn của mình là có thể không chịu đau nữa rồi. Nhưng có một nguời nào đó đã phá tan cái bức tường thành kiên cố ấy, làm cô nhóc không có chỗ để ẩn thân nữa rồi. Vậy Quỳnh Như có nên ghét cái người vô duyên đã làm đảo lộn hết mọi thứ? Hay là biết ơn? Câu trả lời từ lâu đã nằm sẵn trong lòng cô rồi.
Thân thể có đau, rất đau nữa là đằng khác. Một cú đạp mạnh khiến Quỳnh Như ngã luôn xuống sàn, nước thấm vào quần áo, da thịt. Một cỗ lạnh lẽo xộc tới khiến Quỳnh Như run rẩy. Mấy người kia còn không ngừng, cố ý đạp thêm vài cái vào người cô nhóc.
- Á!
Đầu tóc bị ai đó kéo mạnh lên, Quỳnh Như đau đến nỗi tưởng chừng như da đầu sắp rách ra đến nơi.
Bà chị tóc nâu đỏ nhìn bộ dạng thảm hại của Quỳnh Như, cười khinh bỉ nói:
- Cưng cũng cứng thật, bị đánh thế mà không la một tiếng. Chẹp, trông đáng thương quá! Hay chị xử lí giúp cưng mái tóc này cho phù hợp với bộ dạng cưng hiện giờ. Đưa tao kéo!
Quỳnh Như nhìn cái kéo sắc trên tay bà chị ấy thì hoảng hồn. Không, không phải chứ...
- Đừng! - Quỳnh Như hét toáng lên.
- Sợ rồi sao?
Bà chị táo nâu đỏ một tay nắm tóc Quỳnh Như kéo mạnh lên, tay khác cầm cây kéo chuẩn bị đưa tới.
Bỗng...
"RẦM!"
Cửa nhà vệ sinh bật mở. Cánh cửa đập vào tường mạnh đến nỗi kính vỡ ra rới loảng xoảng trên sàn.
Bà chị tóc nâu đỏ hoảng hồn thả Quỳnh Như ra, cô nhóc vô lực trượt xuống sàn nhà ướt lạnh. Cả người vừa đau nhức, lại mệt mỏi khiến Quỳnh Như chả quan tâm người đến cứu mình là ai, chăm chú nhìn vào khoảng không bất tận.
Minh Duy sững sờ nhìn Quỳnh Như như cái xác không hồn ngồi dựa vào tường, mệt mỏi nãy giờ biến đi đâu mất tiêu, trong lòng bây giờ chỉ còn lại lửa giận cùng lo lắng.
Tức giận, phải, bây giờ cậu rất tức giận!
- Biến!
Minh Duy gầm nhẹ một tiếng. Cậu không thích đánh con gái và cũng chưa bao giờ, nhưng còn có cách khác khác để xử lí vụ việc này.
Cả đám bốn người theo tiếng nói của Minh Duy mà run lên, chỉ là một tiếng nhưng bốn người đều thấy lạnh sống lưng. Xung quanh Minh Duy tỏa ra hàn khí ngút trời khiến không ai dám lại gần, ngay cả khuôn mặt cũng băng lãnh. Minh Duy lúc này thật khác với Minh Duy dịu dàng thường ngày.
- Tụi, tụi tôi cũng vì cậu, con nhóc đó không xứng với...
Từ cuối còn chưa thốt ra đã bị cái liếc mắt của Minh Duy làm cho cứng họng, bà chị tóc nâu đỏ rụt cổ lại không dám đối diện với ánh mắt như muốn giết người kia.
Minh Duy đối với câu nói của bà chị kia nửa điểm cũng không quan tâm, nhếch miệng khẽ nói:
- Đừng tưởng tôi không biết người đứng sau vụ việc này! Về nói với cô ta, nếu Quỳnh Như xảy ta chuyện gì thì cô ta cũng đừng mong sống yên. Còn các chị, hẹn gặp lại ngày mai ở văn phòng Hiệu trưởng! Còn giờ, biến!
Cả đám hùng hùng hổ hổ khi nãy giờ đây ngay cả đứng cũng không vững. Nhất là bà chị tóc nâu đỏ, khuôn mặt trắng bệch như xác chết trôi.
- Quỳnh Như, Quỳnh Như, cậu không sao chứ?
Minh Duy lập tức đỡ người Quỳnh Như dậy, khẽ lay lay cô nhóc.
Nghe tiếng gọi mình, Quỳnh Như mệt mỏi mở mắt ra xem, chỉ thấy gương mặt đầy vẻ lo lắng của cậu bạn gần ngay bên cạnh.
Không, không phải mơ chứ? Hay vì cô nhóc mong chờ quá nên sinh ra ảo giác chăng? Quỳnh Như run run đưa bàn tay không vững lên chạm vào mặt Minh Duy, hơi ấm truyền qua tay làm cô nhóc biết chắc là thật, không phải mơ.
1 giọt.
2 giọt.
3 giọt.
...
Nước mắt lăn dài trên mặt Quỳnh Như, chúng như những hạt trân châu nhỏ bé trong suốt nối đuôi nhau rơi xuống. Lúc nãy dù có bị đánh đau, Quỳnh Như cũng không khóc, bây giờ lại gặp Minh Duy, nước mắt tự động rơi xuống, thế nào cũng không ngăn lại được.
Minh Duy thấy Quỳnh Như khóc thì phát hoảng, vụng về đưa tay lên lau nước mắt cho Quỳnh Như, giọng vỗ về an ủi:
- Đừng khóc! Xin lỗi, là tớ sai, tớ không tốt. Không bảo vệ được cậu, tất cả là tại tớ, xin lỗi mà!
Thấy Quỳnh Như khóc, Minh Duy đau lòng không thôi. Đáng chết, đều tại cậu mà ra!
Quỳnh Như không trách cậu, cũng không vì chuyện này mà chán ghét cậu, chỉ là cô nhóc cảm thấy rất ấm ức!
Trong vô thức, Quỳnh Như đem mọi oán giận đều đổ lên người cậu, giọng nói không rõ ràng vì tiếng khóc nức nở:
- Đều tại cậu hết, vì cậu mà tớ mới ra nông nỗi này...hức..hức... cậu đáng chết! Hức...cậu biết tớ đau lắm không, lại còn rất lạnh nữa...hu..huu... Tớ mong cậu đến cứu tớ biết bao, tại sao cậu không đến sớm hơn chứ hu hu hu... - Quỳnh Như ra sức đánh vào người Minh Duy, nước mắt nước mũi chảy dài khuôn mặt.
- Tại tớ, tất cả là tại tớ! Nhưng giờ tớ ở đây rồi, cậu không cần sợ nữa. Quỳnh Như ngoan, cậu mau nín khóc đi!
Minh Duy nhẹ kéo Quỳnh Như vào lòng vỗ về, cậu thật không muốn thấy Quỳnh Như khóc chút nào.
Tiếng khóc nhẹ dần, chỉ còn lại tiếng nấc nghẹn, sau đó là tắt hẳn. Quỳnh Như ngủ thật rồi. Minh Duy xót xa lấy tay lau một ít nước mắt còn đọng lại trên mắt cô nhóc. Ngắm nhìn gương mặt khi ngủ cô nhóc, trông cứ như mèo con vậy. Hơi thở đều đều, gương mặt có chút mệt mỏi nhưng lại rất yên bình. Minh Duy thở phào nhẹ nhỏm, cởi áo khoác ra trùm kín người Quỳnh Như lại, cậu bế cô nhóc trên tay. Mọi chuyện diễn ra hết sức nhẹ nhàng không một tiếng động, cậu sợ chỉ cần một miếng động nhẹ cũng sẽ đánh thức Quỳnh Như.
Nhẹ hôn lên trán cô nhóc, Minh Duy lầm nhẩm hai từ "Ngủ ngon!"
Truyện khác cùng thể loại
23 chương