Mùa thứ năm

Chương 13

Lời tác giả: Update~*^^* Cảm ơn mọi người đã ủng hộ và bỏ phiếu, ôm thật to ~ Gần đây Tiểu Tùng hay nhảy mũi, có hơi khổ quá… Che mặt. Ngày mai phải dậy sớm, đi trước ngủ nha, các vị ngủ ngon =w= 13. Thẩm Nhiên Phi chà xát hai cái tay bị nước đá trong tủ lạnh ướp lạnh đến mức không chịu nổi, hít một hơi đang chuẩn bị lau khóe mắt lại đột nhiên nhìn chăm chú vào y đang quay lưng về phía hắn thay quần ở bên cạnh. Quần ướt đã cởi ra đặt một bên, cầm quần ngủ giơ chân lên đang muốn mặc vào. Quần lót màu trắng được giặt rất sạch sẽ, thế nhưng bởi vì đã cũ cho nên có hơi rộng. Cố gắng đem tầm mắt của mình kéo về, rồi lại không nhịn được muốn nhìn chăm chăm vào nơi đó, thật ra thời gian cũng chỉ mất có ba, bốn giây, y đã mặc xong quần ngủ. Thẩm Nhiên Phi vội vàng cúi đầu lau nước trong tủ lạnh, lau mạnh tay đến nỗi tay đã đỏ lên, trong đầu không ngừng chiếu lại cảnh quay chậm khi Tống Vũ mặc quần ban nãy, rõ ràng nơi đó không có gì đẹp mắt cả. Thế nhưng chỉ mới vừa nghĩ nếu như lúc nãy có thể ôm y từ sau lưng rồi sờ lên đùi hai cái, tinh lực của Thẩm Nhiên Phi lại bắt đầu dâng lên, ngay cả nước đá đang lau dưới tay cũng bắt đầu toả nhiệt, nóng lên. Thời điểm y cúi người xuống, hắn có thể từ phía sau nhìn thấy thứ giữa khẽ rũ xuống hai chân… “Để tôi cho, cậu lau như vậy chậm quá, sẽ bị cảm lạnh mất.” Bên tai đột nhiên nóng lên, Tống Vũ đã nắm tay hắn, như là muốn thử xem hắn có bị lạnh đến đông cứng hay không, sau đó rất tự nhiên lấy khăn trong tay hắn qua lau, động tác nhanh nhẹn bắt đầu lau nước bên trong tủ lạnh. Tuy rằng Thẩm Nhiên Phi đang ngồi xổm nhưng vẫn nhạy bén tránh qua một bước sang bên cạnh, hơi động một tí, mặt đen đã một nửa. Gay rồi… ban nãy nghĩ bậy, giờ thì làm cơ thể hắn nổi lên phản ứng lúng túng. Âm thầm chửi rửa mình gặp một ông già thế mà cũng không có chút tiết tháo nào như thế, hơi co người đứng lên chạy về toilet. “Tôi đi toilet một chút.” Vừa nói ra khỏi miệng đã đồng thời đóng cửa lại. Thời điểm Tống Vũ ngẩng đầu lên chỉ kịp nhìn thấy cánh cửa khép lại, nghĩ thầm hay là do bị lạnh nên mới phải vội vã đi toilet, cũng không có để ý nhiều, lại đổi một cái khăn, lau một lúc, cuối cùng cũng khô hết nước, thế là nhìn xem trong tủ lạnh chẳng thấy có nguyên liệu gì, đang nghĩ muốn làm sao, đảo mắt đã nhìn thấy mấy vài loại hoa quả đang nằm trên mặt bàn. Đúng rồi, có thể làm canh hoa quả. Hai quả cam, một trái chuối tiêu, hai quả táo nhỏ, còn có một đống lê, gom góp một chút, vẫn có thể làm được. Cầm hoa quả đi sang nhà bếp, nhà bếp nhỏ hẹp một người di chuyển còn khó khăn, thế là một mình y đứng trong rửa rửa cắt cắt nấu nấu, đổ nước vào trong nồi, chờ làm xong tất cả, mới nhớ ra Thẩm Nhiên Phi vẫn còn ở trong nhà vệ sinh. Lấy khăn lau tay hai lần, Tống Vũ gõ gõ cửa Toilet, “Tiểu Phi? Không có sao chứ.” “Không có gì không có gì.” Trong nhà vệ sinh, giọng nói hốt hoảng bị che lấp bởi tiếng nước chảy, Tống Vũ nghe thấy hắn nói không có gì thì xoay người vào nhà bếp, nước cũng đã sôi. Trong nhà vệ sinh, ngoại trừ một bồn cầu chỉ còn lại một phòng tắm hoa sen rất nhỏ, trung gian chỉ cách nhau một cái rèm, Thẩm Nhiên Phi hơi ngạc nhiên kéo rèm ra, không gian bên trong chỉ có thể đứng một người, một bên gần sát góc tường dán tấm gương hình chữ nhật. Một làn sóng mang tên dục vọng cuồn cuộn trong thân thể, Thẩm Nhiên Phi cũng không kịp nhìn kỹ nhanh chóng kéo khóa quần ngồi xuống bồn cầu đã đậy lại nhắm mắt tự an ủi, chỉ là làm theo thông lệ, nhưng tâm tình lại có chút kịch liệt. Hắn hơi híp mắt ngẩng đầu lên, kết quả nhìn thấy chính mính trong gương… đương nhiên là hắn không vì loại chuyện này mà có cái gọi là cảm giác xấu hổ gì cả, trái lại còn thấy có hơi kích thích, ở một hoàn cảnh xa lạ, khiến cho tâm tình của con người khi làm chuyện như vậy dễ dàng bị kích động hơn cả. Vừa nhanh chóng di động tay, vừa nhớ lại y trong phòng khách. Bây giờ y đã ly hôn, nếu như có nhu cầu thì chắc cũng chỉ dựa vào tay mình để giải quyết. Ý niệm này sinh ra cũng đồng thời không thể dập đi được. Không kìm lòng được nghĩ y có phải là cũng giống như mình, tư thế tương tự, hướng mắt về phí tấm gương tách hai chân ra… Có phải là thở dốc càng kịch liệt hơn so với bình thường hay không, khẽ nhếch môi, mặt và khóe mắt cùng ửng đỏ, dáng vẻ khó kìm lòng nổi. Nghĩ đi nghĩ lại, tâm tình càng ngày càng dâng cao, thậm chí còn muốn đem đè y trước gương, từ dằng sau tách hai chân y ra tùy ý xâm phạm, nghe tiếng rên khó kìm của y và cả tiếng thở dốc, qua gương nhìn dáng vẻ bất lực xấu hổ của y. Vốn là giải quyết đơn giản, nhưng bởi vì tâm tình tăng vọt mà kéo dài thời gian, cao trào mang đến khoái cảm lớn hơn so với bình thường, chất lỏng bắn ra rơi xuống gạch và trên quần, thậm chí có một chút bắn đến trên rèm, Thẩm Nhiên Phi không ứng phó kịp với dục vọng bình thường vẫn luôn có thể khống chế được theo ý muốn của mình, thậm chí không kịp hưởng thụ cao trào, dư vị xong lập tức vội vàng cầm khăn giấy lau hạ thể, kéo khóa quần lên, lại rút khăn giấy lau qua gạch men sứ và rèm vốn có kẽ hở. Lúc y ở bên ngoài gọi hắn, hắn đang cầm chứng cứ lau dọn ném vào bồn cầu, nghe thấy y thúc, vội vàng đáp một tiếng rồi ấn xả bồn cầu. Ho khan hai tiếng, điều chỉnh tốt trạng thái, thậm chí cười cười với tấm gương, cảm thấy vẻ mặt của mình đã đầy đủ thuần lương mới mở cửa toilet ra. Trong phòng bếp, hương hoa quả ngọt ngào, làm cho hắn muốn trực tiếp quên đi chuyện mới xảy ra. Tống Vũ quay đầu lại nhìn hắn, thả muôi xuống, “Ban nãy có phải bị lạnh bụng không? “À, có một chút, dạ dày tôi không tốt lắm, ban nãy dùng rất nhiều giấy vệ sinh của anh.” Tuy rằng Thẩm Nhiên Phi cười rất tự nhiên, nhưng đối tượng ban nãy vừa ý dâm đang đứng ngay trước mặt, dù da mặt hắn dày cũng không khỏi hơi đỏ mặt. “Không sao, giấy vệ sinh không quan trọng.” Tống Vũ thấy hắn đỏ mặt cho là hắn dùng quá nhiều giấy vệ sinh của mình nền xấu hổ, thẳng thắn đưa tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, lại cầm lấy muôi quấy hai lần, cuối cùng chuối tiêu đã cắt cho vào, “Chờ thêm chút nữa là có thể ăn, canh hoa quả cũng khá là ấm dạ dày.” Thẩm Nhiên Phi nhìn y vừa bên đảo canh vừa chậm rãi giải thích, “Bên trong có cam, táo, còn có lê, chuối tiêu bỏ vào cuối cùng, như vậy sẽ không bị nát, sôi thế này, gần như là chín rồi.” Nếu như người giúp việc nhà hắn cũng vừa nói chuyện với hắn như thế, vừa nấu, sớm đã bị hắn đuổi rồi, không nhìn thấy thì thôi, nếu phải thấy thì trong lòng ít nhiều cũng có khó chịu, như này không phải là bị văng nước bọt rồi sao. Nhưng trước mắt hắn chỉ chăm chú nhìn vào đôi môi mở ra hợp lại, căn bản không nghĩ tới loại vấn đề vướng bận đó. Y lấy cái muôi ra, lấy trong tủ bát ra hai chén cơm và hai chiếc thìa. Thẩm Nhiên Phi mong chờ đi theo phía sau y, ngồi xuống ghế, nồi bốc hơi, mùi vị ngọt ngào hấp dẫn hắn muốn ăn, động tác múc canh của y rất lưu loát, bên chén không hề có một chút nước nào chảy xuống, nhìn qua rất là sạch sẽ ngon lành. Nhưng nhìn qua sạch sẽ ngon lành hơn cả đồ ăn chính là ngón tay đang bưng chén của y, móng không tay dài, trong kẽ móng rất sạch sẽ, khớp xương có hơi thô ráp.. Thẩm Nhiên Phi đưa tay nhận chén, đầu ngón tay chạm phải tay y, thế là ngây ngốc nở nụ cười. “Thế nào? Ăn ngon không?” Tống Vũ múc cho mình một chén nhỏ, mặt đối mặt ngồi xuống. “Ừm.” Thẩm Nhiên Phi vừa ăn vừa một bên gật đầu, canh hoa quả chua ngọt chảy vào dạ dày, rất ấm áp rất thoải mái, ngay cả cảm giác hơi nóng bốc lên trong chén mơn trớn gò má cũng rất thư thái, hắn thích ý duỗi chân ra, nhưng bất ngờ đụng tới chân Tống Vũ. “Ây… Thật xin lỗi, đá trúng anh.” Thẩm Nhiên Phi rút chân mình lại một chút, bàn nhỏ quá, hắn nhất thời không chú ý. “Ha ha, tại chỗ này nhỏ quá.” Tống Vũ múc mấy thìa đã uống xong canh hoa quả trong chén, cầm lấy muôi múc đầy thêm cho Thẩm Nhiên Phi, “Thích thì ăn nhiều một chút.” Nhìn trong chén lại được múc đầy canh, Thẩm Nhiên Phi cảm thấy y như lại một lần nữa đong đầy ấm áp cho hắn. Không biết tâm tình xuất phát từ nơi nào, mà hắn đưa chân ra cứ thế chen vào giữa hai chân Tống Vũ. Tống Vũ ngẩng đầu nhìn hắn, hắn cười với y, thế là người đó dùng chân kẹp lấy chân hắn, khoan dung cho hành động tùy hứng của đứa trẻ trong suy nghĩ của y. Y mang dép lê trong nhà bằng len kẹp lấy chân hắn, làm mắt cá chân hắn trở nên nóng lên, trang phục ở nhà nhìn qua rất ấm áp không có cảm giác lôi thôi của người trung niên. Ăn canh xong Tống Vũ đưa khăn giấy cho hắn, ngẩng đầu nhìn giờ thì cũng đã rất muộn. “Người thuê chung với anh không về sao?” “Cậu ta đi công tác, ngày mốt mới về.” Tống Vũ dọn dẹp chén, cầm đến nhà bếp rửa. Thẩm Nhiên Phi ngồi một lúc cảm thấy chân lạnh, thế là kì kèo cùng đến cửa phòng bếp, nhìn y cúi đầu rửa chén, tóc khẽ rũ xuống thoáng lướt trán, làm trong lòng hắn cảm thấy ngứa ngáy. “Hôm nay tôi có thể ở lại được không?” “Sao vậy? Cậu không có chỗ ở sao?” Tống Vũ nghiêng đầu, vẫy nước trong chén, nhẹ nhàng đặt ở bên cạnh. “Không phải, là bởi vì một mình có hơi…” Thẩm Nhiên Phi vật lộn, cảm thấy vào những lúc thề này thì cần phải giả bộ một chút, thế là, “Một mình có hơi cô quạnh.” Nhưng ngoài dự liệu là khi hắn nói ra, lại như trút được gánh nặng.